Xử lý xong chuyện Tô Duy Hi, Bạch Tùng Trạch liền trở về nhà, tuy rằng hắn cũng không muốn gặp lại Tô Duy Hi chính mình nghĩ ra, nhưng lại vẫn lựa chọn trở về, về phần nguyên nhân, chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng không rõ.
Ngọn đèn màu cam bao trùm căn phòng, Bạch Tùng Trạch mở cửa, đi tới phòng khách bỏ áo khoác ra.
“Anh đã trở lại?” Y đúng như phán đoán ngồi ở trên ghế sô pha cuộn mình thành một đoàn, nhìn thấy hắn vào cửa liền quay đầu mỉm cười hỏi.
“…” Bạch Tùng Trạch không trả lời, hắn lầm bầm lầu bầu không có ý gì.
“Anh như thế nào không để ý tới tôi?” Thấy Bạch Tùng Trạch không nói gì, Tô Duy Hi có chút ngạc nhiên, y bay tới trên đầu Bạch Tùng Trạch từ trên cao nhìn xuống Bạch Tùng Trạch thần tình mỏi mệt: “Anh còn tưởng rằng tôi là của ảo giác của anh?”
“Chẳng lẽ em không phải?” Bạch Tùng Trạch đi về hướng phòng bếp rót cốc nước: “Em không phải là tới mê hoặc tôi đi tự sát sao?”
“Đúng vậy.” Tô Duy Hi ngược lại thừa nhận rõ ràng: “Đại khái thấy anh chết, tôi mới có thể đi đầu thai đi, ai, kỳ thật tôi cũng không muốn quấn quít lấy anh… Chỉ cần anh ngoan ngoãn đi chết …”
“Tôi sẽ không chết.” Bạch Tùng Trạch lạnh lùng đánh gãy lời nói của Tô Duy Hi, ánh mắt của hắn lạnh tới cực điểm: “Tôi tuyệt đối sẽ không tự sát, em có thể câm miệng.”
… Y biết Bạch Tùng Trạch sẽ phản ứng thể này, Tô Duy Hi nhún vai, trên thực tế y nói lời này cũng có chút ý nói giỡn với Bạch Tùng Trạch, căn cứ vào hiểu biết với Bạch Tùng Trạch, Tô Duy Hi biết rõ ràng… Người nam nhân trước mắt này tuyệt đối sẽ không tự sát, cho dù có nhiều thống khổ, cho dù muốn trốn tránh, hắn cũng sẽ cắn răng chịu đựng.
Rầm rầm uống xong một cốc nước, Bạch Tùng Trạch đi về phía phòng khách mở ra máy tính của mình, hắn nghĩ phải xử lý một vài việc lại phát hiện có chút lực bất tòng tâm… Đầu cuồn cuộn cương cứng, rất khó chăm chú suy nghĩ.
Khẽ thở dài một hơi, Bạch Tùng Trạch lấy tay xoa khóe mắt của mình, muốn đi ngủ một giấc.
“Anh buồn chán rồi?” Tô Duy Hi lúc này chưa đi vào phòng ngủ cùng Bạch Tùng Trạch, y ngồi trên ghế sô pha đối diện Bạch Tùng Trạch, ngữ khí giống như ma quỷ hấp dẫn người xuống địa ngục: “Muốn tâm sự cùng tôi không?”
“Cùng em nói chuyện phiếm hữu dụng sao? Em chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.” Bạch Tùng Trạch tuy nói như vậy, bước chân lại ngừng.
“Tác dụng sẽ không lớn, nhưng hẳn là cũng không nhỏ.” Tô Duy Hi mỉm cười lên tiếng: “Anh liền không muốn biết, tại sao mình lại xuất hiện một cái ảo giác không ngừng kêu chính mình đi chết sao?”
“…” Bạch Tùng Trạch trầm mặc liếc mắt nhìn Tô Duy Hi một cái, vẫn là trở lại ngồi xuống ghế sô pha.
“Kỳ thật tôi cũng không quá mong anh đi chết.” Tô Duy Hi kéo bánh quy đặt trên bàn qua, lại bắt đầu ăn: “Nhưng tôi nghĩ rời khỏi nơi này, suy nghĩ nửa ngày bản thân khi còn sống có chấp niệm gì, cũng chỉ có thể nghĩ đến anh.”
“Tôi là chấp niệm của em?” Hai cái chân thon dài của Bạch Tùng Trạch bắt vào một chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Duy Hi.
“Phải.” Tô Duy Hi từng miếng từng miếng nhai bánh quy: “Trước khi chết tôi đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn lựa chọn chết đi, bây giờ nghĩ lại có chút hối hận… Cho nên nếu có thể đi chuyển thế đầu thai, tôi nhất định sẽ không lựa chọn thành cái dạng sống ở chỗ này.”
“… Em vì sao có thể ăn?” Bạch Tùng Trạch đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
“Không biết a.” Tô Duy Hi trừng Bạch Tùng Trạch: “Tôi cũng không biết tại sao có thể ăn.”
“Bánh quy này là từ đâu tới?” Bạch Tùng Trạch càng ngày càng cảm thấy chuyện rất kỳ quái.
“… Không phải anh mua?” Tô Duy Hi có chút kinh ngạc, thời điểm y đi vào nhà Bạch Tùng Trạch đã thấy được bánh quy ngay trên bàn này.
“Tôi chưa bao giờ mua bánh quy về nhà.” Bạch Tùng Trạch cau mày: “Em…”
“Tôi không là ảo giác của anh.” Tô Duy Hi cười ha hả: “Anh sẽ không thật sự cho là ảo giác sẽ đối thoại với mình đi?”
“Vậy em là Tô Duy Hi?” Trong mắt Bạch Tùng Trạch tràn đầy trào phúng: “Tô Duy Hi sẽ như vậy ngồi ở bên cạnh tôi ăn bánh quy? Nếu thật là Tô Duy Hi, em ấy phỏng chừng đã sớm xông lên báo thù đi.”
“Tôi chẳng lẽ không báo thù sao?” Tô Duy Hi vẻ mặt vô tội: “Tôi luôn luôn gọi nh đi chết a, anh chẳng lẽ không có nghe được sao?”
“…” Bạch Tùng Trạch sửng sốt, ngược lại không nói ra lời.
“Cho nên a, làm người không thể luôn lấy mình làm trung tâm.” Tô Duy Hi buông bánh quy trong tay xuống, đánh cách một cái: “Tôi vẫn luôn luôn ngóng trông anh đi chết.”
Sắc mặt Bạch Tùng Trạch trở nên khó coi.
“Nhưng mà anh lại không chết đi a.” Tô Duy Hi ngã vào ghế sô pha nhìn trần nhà trên đầu thở dài: “Anh nói chuyện này nháo thế nào lại không thoải mái như vậy?”
“…” Bạch Tùng Trạch mặt không biểu cảm nhìn Tô Duy Hi.
“Được rồi, có lẽ ăn xong bánh quy tôi đã không thấy tăm hơi.” Tự giễu dường như cười, Tô Duy Hi cũng không tính toán lại nói gì đó với Bạch Tùng Trạch, dù sao hiện tại Bạch Tùng Trạch cũng đem y thành ảo giác.
Mấy ngày kế tiếp Bạch Tùng Trạch và Tô Duy Hi đều lấy hình thức như vậy ở chung, Tô Duy Hi ngồi ở trên bàn ăn bánh quy hắn vĩnh viễn không ăn xong, Bạch Tùng Trạch cho rằng Tô Duy Hi không tồn tại, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng đã bị áp lực gợn sóng giống như bão táp chậm rãi dâng lên.
Ngày đó Bạch Tùng Trạch bùng nổ là một sáng sớm.
Tô Duy Hi vẫn ngồi trên ghế sô pha, y lúc này ngược lại không ăn bánh quy của y nữa, mà quay đầu nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh không biết suy nghĩ cái gì.
Bạch Tùng Trạch nhận một cuộc điện thoại, trong điện thoại không biết là ai nói những thứ gì với hắn, sau khi cúp điện thoại sắc mặt hắn nhìn vẫn luôn không tốt lắm, được rồi, trên thực tế từ mấy ngày qua, sắc mặt Bạch Tùng Trạch sẽ không quá coi được.
Tô Duy Hi không để ý tới Bạch Tùng Trạch, y lười nói chuyện với Bạch Tùng Trạch, bởi vì y biết, cho dù không nói chuyện với Bạch Tùng Trạch, Bạch Tùng Trạch chỉ cần nhìn đến y, tâm tình cũng sẽ trở nên không ổn, như vậy là đủ rồi.
“Em như thế nào còn ở nơi này.” Bạch Tùng Trạch cằm mọc lên một tầng râu mỏng, hắn rất ít khi xuất hiện lúc chật vật như vậy.
Tô Duy Hi nhìn thoáng qua Bạch Tùng Trạch, vẫn là không để ý đến hắn.
“Em nhất định phải ở trong này nhắc nhở tôi sao?” Dưới hốc mắt Bạch Tùng Trạch có quầng đen dày đặc, hắn giống như vây thú gắt gao nhìn chằm chằm Tô Duy Hi trên ghế sô pha: “Em nhất định phải bắt tôi chết sao?”
“Anh chẳng lẽ không rõ ràng tôi nghĩ gì?” Tô Duy Hi lười biếng nói.
… Hắn rõ ràng, hắn tại sao có thể không rõ, Tô Duy Hi không phải là muốn hắn chết sao, không phải là không muốn thấy hắn tiếp tục sống sót sao, thế nhưng hắn không thể đáp ứng, ít nhất hiện tại không thể đáp ứng.
Bạch Tùng Trạch hít sâu một hơi: “Tôi có thể chết đi.”
“A?” Tô Duy Hi quay đầu, nhưng biểu tình không có nhiều kinh hỉ lắm, giống như biết Bạch Tùng Trạch sớm muộn gì cũng sẽ đáp ứng.
“Tôi đáp ứng em chết đi.” Phân lượng lời nói của Bạch Tùng Trạch luôn luôn rất nặng, bởi vì hắn một khi nói là sẽ làm, dù đem hết toàn lực cũng sẽ đạt tới mục tiêu của chính mình.
“Thật sự?” Tô Duy Hi vui vẻ: “Anh như thế nào nghĩ thông rồi?”
Bạch Tùng Trạch không trả lời Tô Duy Hi, hắn tiếp tục nói: “Nhưng cho tôi thời gian một năm, một năm sau đó, tôi sẽ chết.”
“Có thể a.” Tô Duy Hi nói: “Bất quá anh cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”
“Cái gì?” Bạch Tùng Trạch có chút dự cảm không tốt.
“Xin hãy trong vòng một tháng, phát điên đi.” Tô Duy Hi thực chăm chú nói ra yêu cầu của mình.
“… Vì sao?” Bạch Tùng Trạch nhướn mày.
“Bởi vì a.” Tô Duy Hi nói: “Tôi đã đáp ứng với bằng hữu rồi, muốn trong một tháng đem anh lộng điên a.”
“… Úc Lâm Phi?” Bạch Tùng Trạch cười khẽ.
Tô Duy Hi gật gật đầu.
“Được, tôi đáp ứng em, một tháng sau sẽ truyền ra tin tức tôi điên rồi.” Ngoài dự đoán của Tô Duy Hi, Bạch Tùng Trạch cư nhiên đáp ứng cái yêu cầu vớ vẩn này.
Sau đó chính là cuộc sống bình thản như nước, Bạch Tùng Trạch nhìn qua đã muốn tiếp nhận tồn tại của linh hồn Tô Duy Hi, tuy hắn còn xem Tô Duy Hi như ảo giác của mình, nhưng có lúc lại vẫn trò chuyện cùng Tô Duy Hi.
Thế nhưng Tô Duy Hi lại chân chân thật thật cảm nhận được Bạch Tùng Trạch nhìn như bình tĩnh trong cuộc sống này không bình thường, y nhìn Bạch Tùng Trạch như bình thường trong phòng sinh hoạt, phát giác rõ ràng Bạch Tùng Trạch khác thường. Không nói đến mặt tinh thần rốt cuộc có vấn đề gì, ngay từ việc thể trọng của Bạch Tùng Trạch giảm mạnh đều có thể nhìn ra, trạng thái của Bạch Tùng Trạch thật sự không tốt.
Bạch Long Kỳ mỗi ngày mang theo thuốc bổ về nhà van cầu Bạch Tùng Trạch ăn hết, Bạch Tùng Trạch cũng không cự tuyệt, thế nhưng Bạch Long Kỳ đi rồi, lập tức vào trong WC phun sạch sẽ.
“Anh là muốn tự sát sao?” Tô Duy Hi rốt cục hỏi ra miệng.
Ngón tay Bạch Tùng Trạch gõ bàn phím ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Duy Hi: “Em thực nhàn?”
“Đúng vậy.” Tô Duy Hi gật gật đầu: “Tôi thực nhàn.”
“Ăn bánh quy của em đi.” Bạch Tùng Trạch tức giận nói.
“Anh vài ngày này gầy đi bao nhiêu? Đến ba mươi cân sao?” Tô Duy Hi không kiên nhẫn nhìn Bạch Tùng Trạch mà tiếp tục vấn đề của mình.
“Tôi gầy bao nhiêu mắc mớ gì tới em.” Bạch Tùng Trạch cười lạnh.
“À, đúng vậy.” Tô Duy Hi có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Có chút xen vào việc của người khác, nhưng anh cho dù muốn tự sát, cũng không cần dùng phương pháp như vậy a.”
“Tôi không có tự sát. Em rất tự mình đa tình.” Bạch Tùng Trạch lấy tay gõ bàn phím một chút: “Em có thể đừng nói nữa không?”
“… Được rồi.” Tô Duy Hi đáp ứng.
Vì thế Tô Duy Hi an vị bên cạnh nhìn Bạch Tùng Trạch lạch cạch gõ bàn phím, số liệu bên trên Tô Duy Hi toàn bộ đều nhìn không hiểu lắm, nhưng lại có thể mơ hồ cảm giác được không khí giống như có chỗ nào không đúng lắm.
“Này, anh sẽ không thật sự tính toán đi tự sát đi.” Tô Duy Hi có chút ngượng ngùng, hiện tại y không thể nào không nghĩ Bạch Tùng Trạch đi tìm chết.
“Em có thể câm miệng không?” Bạch Tùng Trạch mạnh bạo nói: “Có phải một khi không nói lời nào em sẽ có cảm giác đặc biệt không tồn tại?”
“A.” Tô Duy Hi lại ngoan ngoãn câm miệng.
“Tôi sống chết không cần ngươi quan tâm, nhưng chuyện đáp ứng em tôi nhất định sẽ về làm.” Bạch Tùng Trạch thấy Tô Duy Hi thật sự ngậm miệng, bình tĩnh mở miệng nói: “Cho nên em không cần lo lắng tôi lại nuốt lời, một năm, chỉ cần cho tôi một năm là tốt rồi.”
“…” Tô Duy Hi đột nhiên liền hối hận, y không nên mê hoặc Bạch Tùng Trạch đi tìm chết, nếu Bạch Tùng Trạch không vì y mà chết, như vậy Bạch Tùng Trạch liền vĩnh viễn thiếu nợ y.
Mà không phải giống như bây giờ, nhìn qua sắp biến thành… Hai người không thiếu nợ nhau.
Chia sẻ: