“Cái kia làm sao bây giờ.” Nhìn ‘cậu trai khỏa thân’ ngồi trên đùi mình cao hứng bừng bừng, Úc Lâm Phi chỉ biết thở dài.

“Không biết nha.” Đong đưa cái đuôi của mình, bề ngoài Văn Trình tỏ ra một loại bình tĩnh dị thường, hắc, kết quả mất mặt cuối cùng cũng không phải cậu…

“Không biết?” Nghe được lời nói không có trách nhiệm như vậy của Văn Trình, Úc Lâm Phi lập tức nổi giận: “Tiểu Hắc nhóc thật không phải cố ý đối nghịch với anh hả??”

“Đương nhiên không phải.” Văn Trình tỏ vẻ bản thân vô cùng vô tội: “Kỳ thật tôi cũng không biết tại sao đột nhiên lại biến thành người mà.”

“…” Tuy Văn Trình luôn miệng nói cậu là người vô tội, nhưng Úc Lâm Phi như thế nào cũng cứ cảm thấy Văn Trình nhất định có phần cố ý, bằng không sao có thể trùng hợp như vậy, mỗi lần đều biến thân vào thời khắc mấu chốt.

“Nhóc là chuẩn bị bị người bắt đi nghiên cứu sao?” Ngắt cái tai mèo của Văn Trình một phát, Úc Lâm Phi nở nụ cười: “Nhìn lỗ tai cùng cái đuôi của nhóc xem, nhóc cảm thấy bị người khác phát hiện sẽ có kết quả gì?”

“Tôi…” Quá vui sướng khi thấy người gặp nạn, Văn Trình thầm than chính mình thế mà quên mất vấn đề quan trọng này.

“Ai, tổ tông của anh, anh xem như phục nhóc rồi.” Cười khổ lắc đầu, Úc Lâm Phi đem áo khoác ngoài của mình khoác lên người Văn Trình, sau đó nói: “Trước hết anh đi tìm quần áo cho nhóc, nhóc ngoan ngoãn đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích đấy.”

“Ừ.” Văn Trình nháy mắt: “Nhanh trở về nhé, tôi lạnh.”

“Đã biết.” Xoa đầu Văn Trình, Úc Lâm Phi mở cửa buồng vệ sinh đơn đi ra ngoài, lưu lại Văn Trình một mình lẻ loi trơ trọi ngồi trong WC.

“Tại sao lại biến thành người cơ chứ.” Văn Trình khóa lại bên trong áo khoác ngoài của Úc Lâm Phi như một con trùng, cậu ngồi trên bồn cầu co lại thành một đoàn, đầu óc trì độn quay vòng: “Ai nha… Cứ cảm giác như là quên mất chuyện rất quan trọng.”

Ngoan ngoãn chờ Úc Lâm Phi trở về, Văn Trình lại đột nhiên nghe được một giọng nói rất quen thuộc truyền từ bên ngoài WC đến…

Cái giọng kia hình như dang gọi điện thoại, thái độ thật sự không tính là tốt, nội dung nói chuyện Văn Trình có chút nghe không rõ, chỉ có thể mơ hồ nghe được “Câm miệng, video, tiền”  và vài từ mấu chốt mơ hồ, thế nhưng nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra giọng bên ngoài rốt cuộc là của ai, Văn Trình cau mày cố gắng kéo dài lỗ tai của mình ra để nghe thêm thông tin.

Thời điểm Úc Lâm Phi cầm quần áo trong tay trở lại WC thiếu chút nữa bị hù, chỉ thấy Tiểu Hắc hẳn là đang đắp áo khoác của hắn núp trong buồng WC cư nhiên mặc một bộ âu phục, vẻ mặt không cam lòng cầm điện thoại huyên thuyên nói gì đó, bộ dáng xa lạ kia khiến Úc Lâm Phi căn bản không thể tin được trước người mắt này chính là Tiểu Hắc của hắn… Nhưng nhìn tướng mạo, rõ ràng giống như đúc.

“Mẹ nó.” Chửi nhỏ một tiếng, ‘Văn Trình’ thấy Úc Lâm Phi đi vào WC căn bản không có liếc hắn lấy một cái, trái lại cúp điện thoại đẩy Úc Lâm Phi ra, trực tiếp đi ra ngoài, căn bản không cho Úc Lâm Phi cơ hội nói chuyện.

“… Đây là tình huống gì vậy.” Úc Lâm Phi một đầu hắc tuyến, hắn nhìn bóng lưng Văn Trình đi xa, vậy mà có chút do dự muốn gọi cậu lại hay không, Tiểu Hắc của hắn vì sao lại khiến hắn lạ lẫm như vậy…

Bất quá khi ánh mắt chuyển qua buồng WC vừa rồi hắn rời khỏi, một ý niệm xông vào não Úc Lâm Phi, hắn cẩn thận đi đến trước cửa buồng WC, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Hắc.”

Một tiếng mở cửa khẽ vang lên, Úc Lâm Phi nhìn thấy Văn Trình bọc trong áo khoác.

“…” Gần đây sự kiện kì quái thật sự là ngày càng nhiều rồi, không biết nói cái gì cho phải, Úc Lâm Phi đành phải đưa quần áo trong tay cho Văn Trình trước, hắn nhìn bộ dáng Văn Trình gian nan mặc quần áo, không thể kiềm chế được lại nghĩ tới cái người vừa rồi… Vì sao người nọ lại giống Tiểu Hắc khi lớn lên như đúc?

Chân mày hơi nhíu lại, Úc Lâm Phi nói: “Tiểu Hắc, nhóc không có thân thích gì cũng là mèo yêu đi.”

“Hả?” Không rõ tại sao Úc Lâm Phi phải hỏi như vậy, Văn Trình vẫn còn chiến đấu cùng quần áo trong nháy mắt đáp: “Không có a.”

“Anh vừa mới nhìn một người giống nhóc như đúc.” Trong đầu Úc Lâm Phi hiện lên khuôn mặt người nọ: “Cảm giác ngoại trừ hơi thành thục hơn nhóc một chút… Thật sự đúng là lớn lên giống nhau như đúc.”

“Hả?” Văn Trình nghe được lời nói của Úc Lâm Phi, trong nội tâm đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái… Cái loại cảm giác giống như cậu đã quên chuyện gì đó quan trọng lại trỗi dậy trong lòng cậu.

“Không nhớ rõ?” Cúi người đi giầy vào chân Văn Trình, Úc Lâm Phi buộc dây giày cho Văn Trình.

“Tôi… hình như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.” Văn Trình cảm thấy tâm tình dị thường cáu kỉnh: “Phiền chết được, đến cùng là đã quên mất cái gì chứ…”

“Đừng đánh đầu nhóc nữa, càng đánh càng ngốc.” Úc Lâm Phi cầm lấy bàn tay Văn Trình không ngừng tự đập vào đầu mình, nói: “Đi thôi.”

“Tôi cứ như vậy mà đi ra ngoài hả?” Văn Trình trừng mắt với Úc Lâm Phi: “Anh không sợ người khác nói gì sai à?”

“Nhóc bây giờ ngược lại sợ rồi?” Úc Lâm Phi thở dài: “Vừa nãy lúc uốn éo loạn trong ngực anhbị người khác trông thấy thì sao không lo lắng?”

… Kia không phải là còn không kịp phản ứng sao, Văn Trình xấu hổ cười cười.

Không nói gì thêm, Úc Lâm Phi đội mũ tốt cho Văn Trình sau đó nắm cậu đi ra ngoài.

Trong đại sảnh vẫn là một mảng ầm ĩ, dường như bữa tiệc đã đến cao trào, mọi người cao hứng bừng bừng tham gia bàn về đề tài của mình.

Bị dắt đến đại sảnh, Văn Trình có vẻ vô cùng không hợp, cậu cũng không biết Úc Lâm Phi tìm thấy quần áo cho cậu từ đâu, dù sao cái phong cách kia thấy thế nào cũng rất ngây thơ, nếu nói Văn Trình vẫn còn học cấp ba chỉ sợ cũng sẽ có người tin.

Bất quá Văn Trình đối với hình tượng của mình cũng không quan tâm lắm… Cậu bây giờ đang để ý nhất chính là hải sản cùng thịt trên mặt bàn… Hắc hắc hắc hắc, chỗ tốt của việc biến thành người chính là có thể tùy ý ăn ~~ oh yeah ~

Úc Lâm Phi đương nhiên biết rõ nội tâm đồ tham ăn nhà hắn đến cùng nghĩ cái gì, bất động thanh sắc nắm Văn Trình đến nơi một góc, Úc Lâm Phi chỉ vào một bàn đồ ăn chưa bị động qua, nói: “Ăn đi.”

Văn Trình lau nước miếng của mình, không chút do dự nhào tới!

A a, cái tart trứng này ăn thật ngon, cái sashimi cá hồi cũng rất ngon nha, vị nước trái cây cũng rất tuyệt ~~… Còn có cái này… Cái kia… Từng miếng từng miếng nhét đồ ăn vào trong miệng, nếu không phải cái đuôi bị nhét ở bên trong quần, đoán chừng lúc này đã muốn vẫy đến mức gãy luôn rồi…

Úc Lâm Phi ngồi bên cạnh Văn Trình uống một ly sữa, hắn bất động thanh sắc quan sát đám người trong đại sảnh, muốn tìm được người vừa nãy giống Văn Trình như đúc, tuy Tiểu Hắc nhà hắn nói cậu không biết… Nhưng Úc Lâm Phi thế nào lại cảm thấy người kia cùng mèo nhà mình có chút quan hệ không thể cắt đứt.

Nhưng Văn Trình hiển nhiên không có nhiều việc để lo lắng như Úc Lâm Phi, hiện tại nhiệm vụ lớn nhất của cậu chính là đem dạ dày của mình nhét đầy khin khít, sau đó đi ngủ lấy lại sức… Ưm, thật hạnh phúc quá đi…

“Úc tiên sinh, chuyện của anh xong xuôi rồi sao?” Không biết từ nơi nào xuất hiện, Thi Liên Nhược cắt đứt dòng suy nghĩ của Úc Lâm Phi, Úc Lâm Phi quay đầu, trông thấy Thi Liên Nhược cầm trong tay một ly rượu nho, đi về phía hắn.

“Ừ.” Úc Lâm Phi bất động thanh sắc nói: “Thi tiểu thư còn không tìm được bạn thích hợp?”

“Ha ha, hôm nay chính là vì anh mà đến, nếu như anh đã nói mình là gay, tôi đây đành phải…” Dí dỏm nhún vai, Thi Liên Nhược rõ ràng vẫn chưa tin lí do thoái thác của Úc Lâm Phi.

“Ha ha, Thi tiểu thư thật biết đùa.” Úc Lâm Phi nói rất khách khí.

“Ấy, vị này không phải…” Lúc này mới chú ý tới Văn Trình đứng bên cạnh Úc Lâm Phi một mực ăn thức ăn, trong mắt Thi Liên Nhược hiện lên một tia kinh ngạc: “Văn gia công tử sao?”

“Ô?” Trong miệng nhét đầy thức ăn, ánh mắt Văn Trình ngốc trệ nhìn Thi Liên Nhược.

“Thật không nhớ ra quan hệ của cậu và Úc tiên sinh tốt như vậy đấy.” Nụ cười trở nên có chút miễn cưỡng, Thi Liên Nhược hiển nhiên có ấn tượng không tốt lắm với vị Văn gia công tử này.

“Ô ô.” Giống như con sóc miệng nhét đầy, Văn Trình đối với đề tài của Thi Liên Nhược rất không có hứng thú… Văn gia công tử… Tuy nghe có chút quen… Nhưng là cũng chỉ là có chút quen tai mà thôi.

“Văn gia công tử?” So với Văn Trình, Úc Lâm Phi rõ ràng nổi lên hứng thú, nhớ tới thanh niên vừa mới thấy qua kia, lại liên hệ với lời nói của Thi Liên Nhược, hắn tính ra một cái kết luận khiến hắn kinh ngạc — Tiểu Hắc nhà hắn cùng Văn gia công tử Văn Trình giống nhau như đúc.

“Đúng vậy, chẳng lẽ Úc tiên sinh không biết?” Đối với thái độ của Úc Lâm Phi không hiểu sao lạnh xuống, nụ cười của Thi Liên Nhược thực khinh thường: “Các hai người các anh đã có việc, tôi sẽ không quấy rầy.”

“Được, như vậy hẹn gặp lại.” Úc Lâm Phi gật nhẹ đầu, hắn cũng tinh tường cảm thấy thái độ Thi Liên Nhược có biến hóa.

“Cô ta đến cùng đang nói cái gì thế.” Đối với hết thảy sinh vật tiếp cận Úc Lâm Phi đều không có hảo cảm gì, Văn Trình hung hăng cắn miếng tart trứng: “Tại sao tôi nghe đều không hiểu?”

“Chưa nói gì hết.” Úc Lâm Phi vuốt đầu Văn Trình, ánh mắt tĩnh mịch không biết đang suy nghĩ gì: “Ăn no rồi?”

“Chưa có.” Hít hít cái mũi, Văn Trình có chút ủy khuất: “Anh cũng biết dây dưa cùng phụ nữ cơ đấy.”

“Anh không dây dưa cùng phụ nữ, chẳng lẽ cùng nhóc.” Úc Lâm Phi thấy Văn Trình ghen, cũng khơi dậy chút buồn cười: “Nhóc nhìn nhóc xem, anh ngược lại rất muốn dây dưa với nhóc, nhưng mỗi lần dây dưa với nhóc nhóc đều biến thành mèo.”

“Ừm, lần sau tôi sẽ chú ý.” Văn Trình nhỏ giọng nói thầm, dù sao cậu chính là không thích Úc Lâm Phi nói chuyện với những cô gái khác.

“Ăn no rồi sao?” Rút khăn tay ra lau mặt Văn Trình ăn vương vãi, động tác của Úc Lâm Phi vô cùng ôn nhu: “Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Vốn vẫn còn có thể nhét vào bụng nhiều hơn nữa, không biết vì sao, trong lòng Văn Trình lại có chút không thoải mái: “Chúng ta đi thôi.”

Động tác tự nhiên dắt tay Văn Trình, Úc Lâm Phi mang theo Văn Trình ra ngoài.

“Không nghĩ tới ánh mắt lại kém như vậy.” Trong đám người, Thi Liên Nhược thấy được bóng lưng Úc Lâm Phi dắt Văn Trình rời đi, khóe miệng có chút hạ xuống: “Loại người như Văn Trình cũng có thể vừa mắt… Ai, thiệt thòi tôi còn rất có hứng thú với anh đấy, hả?”

Khóe mắt đột nhiên lướt đến một người mặc tây trang, Thi Liên Nhược kinh ngạc mở to mắt… Người này là ai vậy?? Văn Trình không phải vừa mới rời đi cùng Úc Lâm Phi sao, lúc này tại sao lại… Còn có quần áo trên người thế mà lại lập tức biến thành âu phục…

“Mình uống nhiều quá rồi chăng?” Sắc mặt Thi Liên Nhược trở nên có chút khó coi… Loại cảm giác ma quỷ này chẳng lẽ là điềm báo cho chuyện gì sắp xảy ra?

——o0o——

Văn Trình ‘nguyên bản’ xuất hiện rồi nè ~~ Cơ mà t không ưa bé này >.<