“Tôi không biết cái gì hết a, van cầu các anh buông tha cho tôi.” Bị ném vào một nhà kho cũ nát, Mạnh Bạch Tình khóc rối tinh rối mù, y nhìn xung quanh người của y, không biết kế tiếp chính mình sẽ gặp phải tra tấn như thế nào.

“Ha ha, nhóc con, ai kêu ngươi chọc tới người ta.” Vẻ mặt phỉ khí, nam nhân cười dị thường kiêu ngạo, gã trực tiếp đạp Mạnh Bạch Tình một cước, sau đó trêu đùa: “Lúc trước dám làm, hiện tại thế nào lại thành bộ dáng bị bức kinh sợ này?”

“Ai cần quản chuyện của tôi!! Tô Duy Hi tên tiện nhân này!!” Nghe được tiếng mắng của nam nhân, Mạnh Bạch Tình vừa khóc lại nháo, trong miệng còn đang không ngừng kêu la: “Chính ngươi lớn lên một bộ dáng cử chỉ lẳng lơ thông đồng với Bạch Tùng Trạch, liên quan gì ta!! Đồ tiện nhân này!! Nếu để cho Bạch Tùng Trạch biết, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi!!”

Tuy Mạnh Bạch Tình không nhìn thấy thân ảnh Tô Duy Hi, nhưng là y tin tưởng người nam nhân kia nhất định ngay bên cạnh! Tô Duy Hi cái người trang thuần lương tiện này, cư nhiên nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy xử lý đến y!!

“Này, thiếu gia, ta nói ngươi có hiểu rõ tình huống hiện tại hay không.” Nghe được Mạnh Bạch Tình chửi bới Tô Duy Hi… ánh mắt nam nhân hiện lên một tia bất đắc dĩ… Cái này Mạnh Bạch Tình chẳng lẽ thật sự chắc chắn Tô Duy Hi sẽ không làm cái gì với y? Cũng đúng… Dựa theo cái tính cách không lạnh không nóng kia của Tô Duy Hi, thật đúng là sẽ không làm gì Mạnh Bạch Tình.

“Nói đi, các anh rốt cuộc muốn làm gì tôi.” Thanh âm Mạnh Bạch Tình mang theo run rẩy.

“Làm cái gì?” Nam nhân giống như cười mà không phải cười: “Ngươi đối với người ta làm cái gì, chúng ta đương nhiên muốn làm vậy với ngươi.”

Nghe vậy, sắc mặt Mạnh Bạch Tình lập tức trắng bệch, y dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nam nhân, không thể tin được nói: “Các anh cư nhiên dám… Các anh…”

“Ha ha.” Tiếng cười của nam nhân phi thường lạnh: “Giờ mới sợ?”

“Các anh sao có thể làm vậy với tôi!!!” Không biết não bổ đến cái nội dung gì, cả người Mạnh Bạch Tình đều giống như muốn sụp đổ, y một phen nước mắt nước mũi cầu khẩn: “Anh gọi Tô Duy Hi ra đi, để tôi xin lỗi anh ta… Để tôi xin lỗi anh ta được không?? Chuyện này sao có thể trách tôi được, nếu như không phải anh kiên quyết muốn nói cho Úc Lâm Phi biết tôi ở bên ngoài… tôi như thế nào sẽ bán anh ta cho Bạch Tùng Trạch?? Rõ ràng đều là lỗi của anh ta!!”

“…” Cấu tạo não bộ đứa nhỏ này có vẻ dị thường a, nghe xong Mạnh Bạch Tình ‘giải thích’, nam nhân vẻ mặt hắc tuyến, bất quá nghe đến đó, cũng đã biết được sự tình gã muốn biết.

“Nếu nói như vậy… là ngươi đem người ta bán cho Bạch Tùng Trạch?” Nam nhân tiếp tục phủ đầu Mạnh Bạch Tình mà nói: “Ai, cái này thì không thể trách người khác tâm ngoan thủ lạt* rồi, chuyện này ngươi tự mình làm liền không nói a.”

(*: Thủ đoạn ngoan độc.)

Sắc mặt Mạnh Bạch Tình cứng đờ, sau đó nhìn mình đang ở chỗ nhà kho không người, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“Hơn nữa, cố chủ người ta đều đã từng nói qua với chúng ta những việc ngươi làm rồi, cũng không cần phải nói nhiều.” Ánh mắt nam nhân nhìn về một chỗ hẻo lánh trong nhà kho một cái, rất nhanh lại quay lại.

“Anh ta nói tôi làm cái gì?” Mạnh Bạch Tình còn ôm một tia hi vọng.

“Ngươi đem người ta bán đi, cũng không thể hi vọng người ta cho ngươi sắc mặt hòa nhã đi?” Nam nhân căn cứ lời mà Mạnh Bạch Tình vừa mới nói… giống như thăm dò mà nói: “Chẳng lẽ ngươi nói không giống với cậu ta?”

“Đương nhiên không giống!!!” Mạnh Bạch Tình thấy nam nhân bắt cóc y tựa hồ đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, còn tưởng người này còn có tinh thần chính nghĩa, y vội vàng giải thích: “Nếu không phải Bạch Tùng Trạch cảm thấy hứng thú với anh ta, tôi như thế nào lại đi vào con đường này, nói trắng ra là không có quan hệ với tôi a! Thật sự, anh phải tin tưởng tôi! Những gì Tô Duy Hi nói cho anh đều là lừa gạt!”

“Ta rất muốn tin tưởng ngươi.” Nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế nhưng mà người khác có tin ngươi hay không … Lại là một việc khác rồi.”

Văn Trình đứng bên người Úc Lâm Phi, cùng hắn đứng cùng một chỗ trong bóng tối xem hết thảy sự việc phát sinh trước mặt, thời điểm nghe tới Mạnh Bạch Tình thừa nhận y làm những chuyện như vậy với Tô Duy Hi, Văn Trình cảm giác được rõ ràng khí tức Úc Lâm Phi thoáng cái lạnh băng xuống. Khuôn mặt nguyên bản mang theo ôn hòa vui vẻ trở nên dị thường lạnh lùng, trong mắt còn lộ ra tia âm hàn.

Được rồi, bạn học Mạnh Bạch Tình xem ra là ngươi xui xẻo… Hiểu rõ Úc Lâm Phi bao che khuyết điểm đến cỡ nào, Văn Trình không biết vì cái gì trong nội tâm có chút co rúm lại.

“Ha ha.” Chứng kiến trò vui bên kia đã đến đoạn cuối, Úc Lâm Phi nguyên bản muốn hút điếu thuốc, nhưng khóe mắt lại thấy được Văn Trình đứng ở một bên, động tác lại ngừng lại: “Tiểu Hắc, đội mũ cho tốt nha.”

“Ân.” Lấy tay nâng cái mũ dùng để che khuất tai mèo, Văn Trình gật đầu nhẹ.

“Đi thôi, chúng ta đi trợ hứng.” Động tác tự nhiên kéo tay Văn Trình, Úc Lâm Phi cùng Văn Trình đi về hướng Mạnh Bạch Tình vẫn còn đang khóc.

“Anh thật sự phải tin tưởng tôi, Tô Duy Hi anh ta không phải người tốt…” Còn đang khóc lóc giải thích, Mạnh Bạch Tình muốn khiến cho nam nhân trước mặt thay đổi chủ ý: “Tôi thật sự vô tội… Anh phải tin tưởng tôi a!!”

“Thật sự rất vô tội a, Bạch Tình.” Trong giọng nói mang theo châm chọc, biểu tình của Úc Lâm Phi tuyệt đối không thể nói là nhẹ nhõm, hắn lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tình nhân cũ ngã ngồi dưới đất, lạnh lùng nhả ra mấy chữ: “Cậu thật không sai a.”

“Úc Lâm Phi… Anh.” Một khắc Úc Lâm Phi xuất hiện, đầu liền rơi vào trạng thái ngừng tạm thời, Mạnh Bạch Tình kinh ngạc nhìn Úc Lâm Phi đột nhiên xuất hiện, không kịp phản ứng đến cùng xảy ra chuyện gì.

“Buồn cười sao?” Úc Lâm Phi vẫn như trước nắm tay Văn Trình, hắn nhìn về phía Mạnh Bạch Tình, trong mắt tràn đầy cảm xúc âm Hàn: “Cậu thật sự làm rất tốt, Bạch Tình thân ái của tôi.”

“Cái này…” Mạnh Bạch Tình tạm dừng một lát, rốt cục minh bạch được đã xảy ra chuyện gì, âm thanh của y suy yếu giải thích: “Lâm Phi… Anh nghe em giải thích…”

“Tốt, cậu giải thích đi.” Tính tình Úc Lâm Phi rất tốt, thật sự rất tốt, cho nên hắn hoàn toàn không ngại cho Mạnh Bạch Tình một cơ hội ‘giải thích’.

“Em.” Mạnh Bạch Tình lúng túng, muốn tìm lấy cái cớ, lại phát hiện vừa rồi mình đã đem sở tất cả mình biết nói hết rồi, hiện tại lại giải thích, hoàn toàn chính là tự mình cho mình ăn khổ.

“Tại sao không nói?” Ngữ khí Úc Lâm Phi vẫn nhu hòa, chỉ có điều loại ngữ khí nhu hòa này lại làm cho Mạnh Bạch Tình cùng Văn Trình đứng ở một bên rùng mình một cái: “Tôi còn chờ giải thích của cậu đâu, ân?”

“…” Bờ môi run rẩy, Mạnh Bạch Tình muốn nói cái gì đó, lại chú ý tới Văn Trình đứng ở một bên Úc Lâm Phi: “Người là ai vậy?”

“Cậu ấy?” Úc Lâm Phi thấy Mạnh Bạch Tình lúc này còn có tâm tư chú ý những chuyện khác, cũng có chút buồn cười: “Cậu ấy là mèo của tôi.”

“Ô?” Văn Trình có chút kỳ quái vì sao Úc Lâm Phi lại phải nói thẳng ra ‘thân phận’ cậu… Đương nhiên, Mạnh Bạch Tình rất nhanh liền cho cậu đáp án…

Nghe được cái chữ ‘mèo’ kia trong miệng Úc Lâm Phi, Mạnh Bạch Tình lập tức phẫn nộ: “Anh cư nhiên sau lưng em đi tìm người khác, Úc Lâm Phi đồ hỗn đản này!!”

(Mèo ở đây mang hai nghĩa, một là loài mèo theo nghĩa đen, hai là chỉ các bé thụ nằm dưới ~ Mạnh Bạch Tình đang hiểu theo nghĩa thứ hai.)

“Mạnh Bạch Tình, tôi phải nói mấy lần cậu mới có thể hiểu rõ chúng ta đã chia tay rồi hả?” Úc Lâm Phi đối với suy nghĩ đột nhiên nhảy ra của Mạnh Bạch Tình dị thường bình tĩnh: “Hơn nữa, cậu xác định hiện tại trọng điểm là tôi, mà không phải chính cậu sao?”

Bị Úc Lâm Phi tàn khốc kéo về hiện thực, vẻ mặt Mạnh Bạch Tình lại trở thành bộ dáng muốn khóc không khóc được.

“Cậu thành thật nói cho tôi biết Tô Duy Hi đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tôi có lẽ còn có thể đối xử với cậu ôn nhu một chút.” Úc Lâm Phi cầm Văn Trình có chút dùng lực: “Bằng không, Mạnh Bạch Tình, cậu cũng biết rõ Tô Duy Hi trong lòng tôi có vị trí gì, đến lúc đó cậu đừng trách tôi nhẫn tâm thủ lạt.”

“Lâm Phi…” Mạnh Bạch Tình nghẹn ngào: “Em nói thì anh sẽ không làm gì em nữa?”

“Đương nhiên.” Ngữ khí Úc Lâm Phi vẫn nhàn nhạt, chỉ có điều Văn Trình đứng ở bên cạnh hắn lại cảm nhận được áp lực cơn tức giận của Úc Lâm Phi.

“Cái kia, ngày đó…” Bắt đầu lắp bắp tự thuật Tô Duy Hi đến cùng xảy ra chuyện gì, thanh âm Mạnh Bạch Tình nghe phi thường chột dạ: “Em uống rượu cùng một nam nhân ở quán bar, kết quả… Bị… Tô Duy Hi nhìn thấy.”

“Sau đó?” Chân mày Úc Lâm Phi hơi nhíu lại, kỳ thật Mạnh Bạch Tình không nói hắn cũng có thể đoán ra đại khái sự tình, nhưng để chắc chắn đạt được mục đích, hắn vẫn quyết định để Mạnh Bạch Tình lặp lại lần nữa.

“Sau đó… Anh ta đã bị Bạch Tùng Trạch coi trọng.” Lời nói của Mạnh Bạch Tình rõ ràng là lời sau không đáp lời trước, nói: “Lâm Phi anh cũng biết Bạch Tùng Trạch không dễ chọc cỡ nào a? Em cũng không có biện pháp a… Bạch Tùng Trạch bảo em làm, em cũng không có năng lực kháng nghị a, em thật sự không phải là chủ động làm… Em cũng là bị buộc đó a.”

“Thật sự như vậy?” Úc Lâm Phi nhìn Bạch Tùng Trạch, trên mặt tuy đang cười, nhưng trong ánh mắt không có chút vui vẻ nào: “Tôi vì sao lại cảm thấy, bởi vì Tô Duy Hi chứng kiến cậu ở bên ngoài… chuyện này, mới bị cậu giới thiệu cho Bạch Tùng Trạch hay sao? Bạch Tình, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên nói dối, tôi rất ghét người khác nói dối, cậu cũng biết đấy.”

“…” Bị Úc Lâm Phi vạch trần lỗ thủng trong lời nói, sắc mặt Mạnh Bạch Tình càng ngày càng khó coi, y tức giận trừng mắt nhìn Văn Trình vẻ mặt vô tội đứng bên cạnh Úc Lâm Phi, giống như phá bình phá sứt mà nói: “Ai kêu anh ta muốn nói cho anh việc em ở bên ngoài, lại nói em chỉ giới thiệu, ai biết Bạch Tùng Trạch thật sự sẽ cảm thấy hứng thú với anh ta?”

“Tô Duy Hi sau đó làm sao?” Úc Lâm Phi tiếp tục hỏi: “Bạch Tùng Trạch đến cùng đã làm gì với cậu ấy?”

“… Em không biết a…” Mạnh Bạch Tình tuyệt vọng nhìn Úc Lâm Phi: “Sự tình sau đó em thật sự không biết, anh tin tưởng em a, Lâm Phi.”

“Ân.” Úc Lâm Phi thanh âm rất nhẹ: “Tôi tin tưởng cậu.”

“Hô…” Thở ra một hơi, Mạnh Bạch Tình nói ra toàn bộ sự tình, ngay khi cho là mình rốt cục đã tránh được một kiếp, câu nói kế tiếp của Úc Lâm Phi lại khiến y toàn thân cứng ngắc.

“Cũng là bởi vì tôi tin tưởng những việc cậu đã làm này, mới muốn cho cậu thử cảm giác của Tô Duy Hi a.” Trên mặt Úc Lâm Phi như trước là bộ dáng tươi cười Mạnh Bạch Tình quen thuộc, chỉ có điều lời nói ra lại làm cho y triệt để ngây dại.

Sau đó y nghe thấy Úc Lâm Phi nói với người bên cạnh: “Trình ca, vất vả.”

Một mực đứng ở bên cạnh nhìn Úc Lâm Phi cùng Mạnh Bạch Tình hỗ động, nam nhân đảm nhiệm bối cảnh lúc này mới lại mở miệng, gã nhìn Úc Lâm Phi, gật đầu nhẹ: “Khách khí, nói đùa, người dám khi dễ Duy Hi, có thể để hắn sống tốt sao.”

“Lâm Phi, Lâm Phi anh đừng như vậy với em… Lâm Phi!!!” Nhìn bóng lưng Úc Lâm Phi ly khai, Mạnh Bạch Tình tuyệt vọng kêu khóc: “Van cầu anh Lâm Phi… Lâm Phi em biết rõ sai rồi!! Lâm Phi!! Van cầu anh a…”

Nắm tay Văn Trình ly khai, Úc Lâm Phi không quay đầu lại, đối với đồ vật vứt bỏ, hắn luôn luôn sẽ không quay đầu lại.