Thái tử phi chờ tiểu nhi tử đến, vừa chờ vừa nghĩ tới chuyện Cam Thảo nói, thực sự không nghĩ tới, trước không thèm để ý đến hành động gạo nếp cao cứu vớt Hoằng Xuân, cho là hắn chỉ là nói mà thôi, kết quả phát hiện oa nhi này lực hành động quả là kinh người.

Nếu thái tử phi biết gạo nếp cao có lực sát thương như thế, nói thế nào cũng sẽ không để hắn dính vào chuyện hậu viện của Thành quận vương phủ.

Hoằng Tích bị mời đến trước mặt thái tử phi, trước tiên ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt của thái tử phi một cái, sau đó co rút khuôn mặt nhỏ nhắn lại, mân mím môi, đi từng bước nhỏ thong thả đi tới bên người thái tử phi, lấy lòng nói rằng, “Ngạch nương, người tìm nhi tử có chuyện gì?”

Thái tử phi nghe thấy hắn giả vờ như không biết, nhưng trái lại nở nụ cười, hỏi ngược lại hắn nói, “Lẽ nào chính ngươi không biết?”

Hoằng Tích nghe xong, muốn gật đầu biểu thị mình quả thật không biết, lại bị dưới cái nhìn soi mói của thái tử phi nên thực sự không dám lừa dối ngạch nương nhà mình, không thể làm gì khác hơn là làm nũng nói, “Ngạch nương, nhi tử biết sai rồi.”

Nói xong gục đầu xuống, buồn bực nói, “Nhi tử không nên ở trong ngày sinh nhật của ngạch nương sinh sự, ngạch nương, hay là trước tiên hãy xem quà sinh nhật nhi tử chuẩn bị cho người rồi hẵng phạt nhi tử đi.”

Thái tử phi nghe lời này của hắn, muốn bỏ qua, lại cảm thấy không thể dung túng tiểu tử này, “Thọ lễ của ca ca ngươi ngạch nương cũng còn chưa có xem, không vội. Trước tiên cứ đem tai họa ngươi gây ra nói đi.”

“Biết rồi.” Tiểu tử kia biết không qua được việc này, đành phải thừa nhận.

“Vậy ngươi biết đã làm sai điều gì sao?” Thái tử phi nghĩ đến chiêu Hoằng Tích nói cho Hoằng Xuân, dùng để sửa trị tam a ca trắc phúc tấn Đông giai thị thì lại trở nên nhức đầu, may mà còn chưa gây ra chuyện lớn gì, thái tử phi biết được việc này, vừa thấy bực mình lại vừa thấy buồn cười. Nhưng mà, thái tử phi xem thường sức phá hoại của bọn tiểu tử, độc chiêu vừa xuất ra lại phải tiếp nối bằng một cái khác, Hoằng Xuân tính tình đôn hậu là không muốn xuất ra những chiêu này, chỉ có một cái nhị nhi tử tính cách tinh quái của hắn là muốn.

Thế nhưng thái tử phi lại nghi ngờ, Hoằng Tích niên kỷ còn quá nhỏ, có một số việc hắn rất khó nghĩ đến được, như vậy phía sau lưng hắn khẳng định còn có người giúp một tay.

“Ngạch nương, nhi tử giúp Hoằng Xuân ca ca là không sai mà.” Hoằng Tích nghe thái tử phi nói muốn hắn nhận ra sai lầm của mình, cũng liền tỉ mỉ suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ chọc người tức giận là sai.”

Hoằng Tích thấy thái tử phi nhíu mày, vội vàng nhào tới trên đầu gối thái tử phi, nhỏ nhẹ nói, “Ngạch nương, người nghe nhi tử nói đi mà. Ta trước đó điều không biết ngạch nương của Hoằng Xuân ca ca chọc tam thúc mất hứng đây, Hoằng Xuân tốt với nhi tử, nhi tử tự nhiên phải đối đãi tốt lại với hắn. Từ sau chuyện này, tam thúc cũng đã lâu không để ý tới Hoằng Xuân ca ca, hôm kia ta mới biết được, Hoằng Xuân ca ca còn thiếu chút nữa bị đánh. Hoằng Xuân ca ca nói ngạch nương của ca ca và Vinh mã ma sẽ che chở hắn, nhưng tam thẩm thẩm cũng không có thấy làm được, hơn nữa bản thân tam thẩm thẩm bây giờ cũng luôn bị mắng, Hoằng Xuân ca ca ở trong phủ bởi vì không cẩn thận làm ướt tranh chữ của tam thúc, tam thúc lại tức giận đến muốn đánh hắn, hắn chịu nhiều ủy khuất lám đây. Trong việc này cũng không phải do hắn cố ý làm ướt, là cái kia trắc phúc tấn đưa trà muốn hắn nhận, cố ý làm sai lệch động tác, khi nhi tử biết đã nghĩ muốn giúp Hoằng Xuân ca ca một tay mà.”

Thái tử phi nghe xong lời này mí mắt giựt một cái, “Dù ngươi vì mục đích giúp người, nhưng lại không giúp được gì trái lại còn gây ra họa lớn! Ngươi phải biết, chuyện ngươi vừa làm hồi nãy đã khiến tam thúc trắc phúc tấn động thai khí, nếu qua mấy ngày nàng sinh hạ bình an thì không nói, nếu có cái gì sơ xuất, sớm muộn cũng sẽ tìm được ra ngươi đầu têu. Hoằng Xuân giúp đỡ ngươi, ngày sau càng không dễ sống.”

Thái tử phi nói xong, nhìn về phía Hoằng Tích, thấy Hoằng Tích mở to mắt lại mang bộ dáng sợ hãi, nghĩ đến hắn rốt cuộc còn quá nhỏ, làm việc vẫn không thể biết rõ kết quả, thở dài nói, “Hoằng Tích, nói cho ngạch nương, ngươi trước sau chỉnh Đông giai thị ba lần, một lần kia là ngươi tự mình nghĩ ra biện pháp sao.”

Thái tử phi biết, chiêu đầu tiên Hoằng Tích chỉ cho Hoằng Xuân là để Hoằng Xuân ở trong phủ cùng anh họ của hắn lén lút cắt hai bồn hoa cúc tím mà Đông giai thị yêu thích nhất, không có bị phát hiện, lần thứ hai táo bạo hơn là để một hạ nhân hỗ trợ ném ba con ếch hù dọa Đông giai thị, cũng không biết là từ đâu mà tìm tới, lần cuối cùng lại là ném một bộ y phục trẻ con và một cây kéo, cũng không có dính máu hay gì, lần này chân chính làm Đông giai thị sợ đến động thai khí.

Hoằng Xuân ở trong phủ hành sự thuận lợi như vậy, không ngoại trừ khả năng được tam phúc tấn ngầm đồng ý, tam phúc tấn ở trong phủ xưng vương xưng bá nhiều năm, thủ hạ cũng nhiều người có thể làm được việc, nhận thấy được động tĩnh của nhi tử, cũng biết là nhi tử chỉ vì hiếu thảo trút giận cho ngạch nương mình, mà mấy trò vặt vãnh đó cũng không gây ra án mạng, chỉ cần quan sát đừng để cho sự việc thoát khỏi tầm khống chế là tốt rồi. Cho dù Đông giai thị có hoài nghi cũng sẽ cho là nàng làm, chỉ cần nàng không thừa nhận, lật lọng nói Đông giai thị cố ý hãm hại, Đông giai thị cũng không có cách, về phần tam a ca, tam phúc tấn hiện tại đã bị ghẻ lạnh, có vì việc này bị hắt hủi thêm cũng chẳng sao.

Nhưng tam phúc tấn cũng không nghĩ tới, lần thứ ba đông giai thị thật sự bị dọa sợ chết khiếp, còn bị động thai khí. Động thai khí cũng tốt, cho nên hôm nay nàng tới tham dự sinh nhật của thái tử phi lại có khí sắc khá hơn nhiều.

Đối thủ một mất một còn bị dọa đến động thai khí, nàng có lý do gì mà không vui?

Tam phúc tấn là người lớn, thủ đoạn trong đầu có thừa, cũng có thể nghĩ ra phương thức đối phó, nhưng Hoằng Xuân và Hoằng Tích hai cái tiểu tử kia làm ra chuyện như vậy, còn tưởng rằng không ai biết, nghe được Đông giai thị động thai khí, Hoằng Xuân liền sợ đến vội đi tìm Hoằng Tích thương lượng, sợ sự tình bại lộ.

Khôi hài nhất chính là, lúc hai người thương lượng lại để Cam Thảo được thái tử phi phái đi mời Hoằng Tích gặp phải, sau đó thái tử phi lại để cho Cam Thảo đi hỏi Hoằng Xuân, Hoằng Xuân liền đem sự tình nói ra hết.

“Ngạch nương, đều là nhi tử tự mình nghĩ ra.” Hoằng Tích căn bản không có dừng lại, trực tiếp liền thừa nhận là do một mình hắn chủ mưu.

“Sao, tưởng có thể qua mặt được ngạch nương ngươi?” Thái tử phi nở nụ cười, “Lúc ngươi nói láo, thì mắt cũng không dám chớp một cái.” Vừa mới dứt lời, chỉ thấy Hoằng Tích trừng mắt nhìn, “Giờ chớp mắt đã muộn!”

Thái tử phi quả thật có chút tức giận, “Hoằng Tích, ngạch nương biết ngươi từ nhỏ thông minh. Nhưng ngươi không thể đem sự thông minh dùng sai chỗ, còn học cách lừa gạt ngạch nương. Nếu ngạch nương không biết chuyện gì đang xảy ra, mà ngươi có thể lừa ngạch nương đến một điểm cũng chẳng biết thì đó là do bản lãnh ngươi cao, ngươi có thể làm đến như vậy thì ngạch nương cũng sẽ không truy cứu. Thế nhưng ngươi không có làm được, hôm nay còn thiếu chút nữa sinh ra sự cố, nhưng ở lúc ngạch nương đã biết còn muốn giấu diếm, nếu chuyện xảy không thể vãn hồi, ngươi lại tính làm sao, nói cho a mã ngạch nương cứu giúp ư?”

“Ngạch nương, nhi tử thực sự biết sai rồi.” Hoằng Tích bị cái giọng nghiêm nghị của thái tử phi nói đến chấn kinh rồi, không dám tiếp tục làm nũng, trái lại đứng ngay ngắn chịu giáo huấn.

Giữa lúc này thái tử phi còn muốn nói tiếp, chợt nghe được cung nữ ngoài cửa truyền báo, “Hoằng Thăng a ca đến.”

Củ cải đỏ người chưa đến tiếng đã tới trước, “Ngạch nương, nhi tử qua đây chúc mừng sinh nhật người.” Đợi vào phòng, phát hiện bên trong phòng chỉ có ngạch nương cùng đệ đệ hai người, những người khác đều canh giữ ở bên ngoài, ngạch nương ngồi ngay ngắn, Hoằng Tích đứng thẳng khoanh tay lại, vừa nhìn đã biết là đang bị giáo huấn, “Ngạch nương, đây là thế nào.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Hoằng Tích, hỏi, “Hoằng Tích, ngươi chọc giận ngạch nương sao?”

Hoằng Tích giương mắt nhìn Hoằng Thăng một chút, lại gục đầu xuống, thấp giọng đáp, “Ừ.”

“Ngạch nương, a mã hứa tối hôm nay sẽ trở về, trên triều bận rộn. Con là được hoàng mã pháp cho phép nên mới có thể về sớm chúc mừng sinh nhật người.” Hoằng Thăng ngâm tay vào trong bồn nước được cung nữ bưng lên, sau đó tiếp nhận khăn lau khô tay, phất tay ao để cung nhân lui xuống, đối với thái tử phi nói sau khi nói xong mới hỏi, “Hoằng Tích, ngươi làm cái gì mà chọc ngạch nương tức giận.”

Hoằng Tích bị hắn hỏi đến như vậy, liền đem chuyện hắn và Hoằng Xuân cùng làm nói ngắn gọn lại, củ cải đỏ nghe xong, nhưng trái lại có chút ngượng ngùng, kéo kéo khóe miệng, nói, “Ta không nghĩ tới ngươi thật đúng là làm như vậy a.”

Thái tử phi vừa nghe lời này của củ cải đỏ, đuôi lông mày giương lên, “Củ cải đỏ, con nói như vậy, việc này con đã sớm biết?” Ngừng một chút chợt, “Đừng nói là ngươi đưa ý tưởng cho nó thực hiện đấy chứ?”

Củ cải đỏ cười mỉa một tiếng, “Nhi tử không nghĩ tới đệ đệ thật sự sẽ làm như vậy, có điều mấy chuyện vặt vãnh bực này, cũng không gây ra chuyện lớn gì, không ảnh hưởng toàn cục. Ngạch nương, ha ha.”

“Ha ha, ” Thái tử phi cũng học củ cải đỏ cười hai tiếng, sau đó chuyển thành cười nhạt, “Hừm hừm, đệ đệ ngươi không biết hậu quả, ngươi cũng không biết luôn sao? Ngươi nếu nói bày mấy kế vặt vãnh trêu người, đối với người bình thường mà nói đích xác không có gì. Thế nhưng, Đông giai thị là một phụ nữ, tâm tư vốn là mẫn cảm, càng miễn bàn nàng bây giờ còn đang mang thai, càng dễ kinh sợ. Những chuyện ném ếch chết; quần áo và đồ dùng hàng ngày là chủ ý của ngươi đi, đệ đệ ngươi còn chưa hẳn nghĩ ra được. Ngươi nhưng thật ra biết rõ trong lòng Đông giai thị sợ cái gì, nhược điểm của nàng là cái gì, mới có thể đem chủ ý đánh tới hài tử trong bụng người ta, ngươi…”

“Ngạch nương đừng tức giận, nhi tử lúc đó chỉ là thuận miệng nói một chút, cũng không nghĩ tới đệ đệ thật sự sẽ làm theo. Nhi tử hối lỗi, Hoằng Tích nhất định cũng là biết sai rồi.” Củ cải đỏ vội hỏi, kéo kéo đệ đệ, ý bảo hắn nhận sai.

“Ngạch nương, nhi tử biết sai rồi.” Hoằng Tích cũng vội vàng trả lời.

Thái tử phi cũng không biết nên khen hay là chê cách nhi tử nắm bắt tâm tư người khác vừa chuẩn lại độc, hay là nên giáo huấn hắn cái gì khác, “Các ngươi đều là đàn ông, sau này làm việc phải đem sự thông minh đặt lên những việc chính đạo, như chuyện hậu viện tam thúc ngươi thì chỉ nghe rồi để ở trong lòng là tốt rồi, về phần làm những gì, đều là chuyện của đám phụ nhân. Như lần này, Hoằng Tích, khi ngươi và Hoằng Xuân hành sự, tam phúc tấn không biết sao? Nàng khẳng định biết, cũng bởi vì nàng nhìn thấy việc này nên mới không có can thiệp, ngươi cũng không cần lo lắng cho Hoằng Xuân, càng không thể xem thường thủ đoạn của đám phụ nhân phía sau hậu viện này. Con trai đừng u mê những thứ tà đạo đồi trụy này, miễn cho sau này bị đàn bà lừa gạt, các ngươi phải đặt tư tưởng của mình vào đại sự, không có nam nhân sẽ không có việc đám đàn bà con gái ở hậu viện bày ra âm mưu thủ đoạn, việc này lộ ra ngoài cũng sẽ để cho người cười chê. Các ngươi phải nhớ kỹ!”

Thấy Hoằng Thăng Hoằng Tích đều gật đầu, thái tử phi lại nói, “Còn có, sau này bất luận làm cái gì đều phải nghĩ trước tính sau, muốn làm chuyện bí mật phải học cách xóa dấu vết, xử sự không sợ hãi không hoảng hốt. Nhất là Hoằng Tích, lúc này đụng chuyện lại luống cuống không thể giải quyết tốt hậu quả, sau này phải học thật nhiều.”

Tuổi còn nhỏ, không cần yêu cầu nhiều lắm, nhưng ngày sau có kinh nghiệm từng trải nhiều rồi, gặp phải chuyện khó khăn hơn nữa cũng có thể bình tĩnh ứng đối.

Hoằng Thăng cùng Hoằng Tích nghe xong vội vàng gật đầu, “Ngạch nương nói phải, nhi tử nhớ kỹ.”

“Ngạch nương, nhi tử sẽ cố gắng làm được như người nói vậy, sau này không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa.” Hoằng Tích thêm một câu, vừa nhìn về phía củ cải đỏ, “Ca ca, phần chúc thọ cho ngạch nương thì sao.”

“Hắc hắc, lễ vật của ta đang ở bên ngoài, đã để cho người ta coi chừng.” Hoằng thăng cười nói.

“Ta cũng đã để ở bên ngoài, chúng ta cùng nhau mang vào đi.” Hoằng Tích nói rồi đi ra ngoài trước, Hoằng Thăng cũng đi theo phía sau.

Chờ đến lúc thái tử phi nhìn không thấy hai người bọn họ, Hoằng Tích mới hướng về phía Hoằng Thăng oán giận, “Ca ca, đều tại ngươi ra chủ ý bậy, làm hại ta bị ngạch nương trách mắng. Sớm biết như vậy ta liền bán đứng ngươi, nói cho ngạch nương là ngươi nói.”

“Ha ha, ai bảo ngươi làm chuyện không nên làm như vậy, sao có thể đổ lên trên đầu ta. Hơn nữa, ngạch nương sẽ tức giận, tự mình giáo huấn ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ta cũng không bị dạy dỗ sao? Ngạch nương luôn luôn bao che khuyết điểm, dù là ngươi có thật sự gây ra tai họa, cũng sẽ chỉ đích thân giáo huấn ngươi, ở bên ngoài thì đem ngươi bảo hộ thật tốt, ngươi nên vui mừng mới đúng, ngạch nương còn chưa có đem việc này nói cho a mã.” Hoằng thăng cười nói.

“A, ” Hoằng Tích kinh ngạc một tiếng, lễ vật cũng không cầm, quay lại tìm thái tử phi, “Ngạch nương, ngạch nương!”

Thái tử phi đang chờ quà sinh nhật của hai huynh đệ, nghe được Hoằng Tích chạy trở lại, vẻ mặt lo lắng, vội hỏi, “Làm sao thế.”

“Ngạch nương, người nghìn vạn lần đừng để cho a mã biết ta gây ra họa!” Hoằng Tích thở hổn hển hít mạnh một hơi mới lên tiếng.

Thái tử phi nghe xong, cười híp mắt lắc đầu, thấy Hoằng Tích ủ rũ, “Dám làm thì dám chịu, ngạch nương đương nhiên có thể bao che cho ngươi, nhưng lỡ đâu có một ngày a mã ngươi biết được rồi, vậy ngươi nên làm cái gì bây giờ?”

“Ai!” Hoằng Tích hít một hơi thật dài.

Rốt cuộc thái tử sau khi trở về đã biết việc này, có điều hắn vẫn luôn không quan tâm những việc nhỏ nhặt này, dạy dỗ Hoằng Tích hai câu liền quăng qua sau đầu, hắn thấy, một quận vương trắc phúc tấn sao có thể quan trọng hơn con trai của mình được.

Sau khi tặng cho thái tử phi quà sinh nhật, hai vợ chồng tối đến ở chung một chỗ, thái tử mới nói đến việc này.

“Hoằng Tích tiểu tử này còn muốn gạt cô, chẳng lẽ cô sẽ ăn thịt hắn sao?” Thái tử lo nghĩ đến điểm ấy, nếu bị giấu diếm, hắn rốt cuộc thật là mất mặt.

Thái tử phi nghe lời này cảm thấy rất vui vẻ, sau khi cười xong mới lên tiếng, “Ngươi là hắn a mã, con trai sẽ theo thói quen sùng bái cha của mình. Hoằng Tích chính là không muốn bởi vì mình phạm phải việc ngốc khiến cho ngươi cái người a mã này thất vọng, cho nên mới phải giấu diếm.”

Thái tử nghĩ thái tử phi nói rất có đạo lý, khi hắn còn nhỏ, lúc đó chẳng phải muốn làm được mấy chuyện lớn để hoàng a mã nhìn sao. Nhưng mà trước đây hắn cũng chỉnh phi tần của hoàng a mã mấy lần, nhưng thật ra chưa từng bị phát hiện. Hoặc là hoàng a mã đều thu vào trong mắt, nhưng xét thấy không ảnh hưởng toàn cục, ông mới không thèm để ý mà thôi, ừm, nhìn hai tiểu tử kia lớn lên, thật đúng là có thể phát hiện mình hồi trước cũng đã từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.

“Ngươi một bộ suy nghĩ xuất thần như thế, đừng nói là hồi trước cũng đã từng làm qua những chuyện như vậy?” Thái tử phi cười cười nhìn thái tử, thái tử phát hiện ánh mắt giễu cợt của thái tử phi, liền vật nàng xuống đùa giỡn.

“Cô làm sao có thể làm mấy chuyện ngốc như Hoằng Tích vậy được? Ừ? Hoằng Tích nhất định là học theo ngươi, nghĩ đến ngươi hồi bé theo mẫu thân cũng đã làm không ít chuyện như này.” Thái tử thề thốt phủ nhận.

“Nói mò, mỗi lần nhi tử làm sai đều gì là nói giống ta, thông minh các loại thì đều nói giống ngươi, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy. Nếu ta thật sự ngu xuẩn như vậy, sau khi tuần du trở về đừng nhắc đến chuyện tạo em bé a. Không để cho hài tử di truyền tính ngu xuẩn của ta.” Thái tử phi cãi lại nói.

“Vậy sao được, thái tử phi của cô thông minh nhất, nói ra người nào mà chẳng biết.” Thái tử đổi giọng khen, nghe thái tử phi nhắc tới chuyện ra ngoài tuần du, liền nghiêm chỉnh, “Nói đến chuyện tuần du, lúc này cô đã ở trong danh sách, Hoằng Thăng cũng đã đủ tuổi được đi theo, ngươi cũng là nên đi, có điều chừng mười ngày nửa tháng nữa mới chuẩn bị khởi hành.”

“Hoằng Tích phải ở lại sao.” Thái tử phi nghĩ đến tiểu nhi tử, đến lúc đó cũng không biết sẽ nháo thế nào.

Thái tử vung khóe miệng lên, “Không sai, tuổi còn quá nhỏ đi theo cũng không tiện. Hơn nữa, để hắn ở lại trong Dục Khánh Cung, hảo hảo kiểm điểm lại cũng không sai.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Buổi tối hẳn là còn có một Chương, bù ngày hôm qua nuốt lời một Chương