Kỳ tuyển tú rất nhanh đã đến vòng thứ ba, hoàng thất các vị a ca, hậu phi, còn có hậu duệ tôn thất quý tộc chờ một lát cũng đều bắt đầu hành động, nguyên bản lúc tuyển tú thì nhìn thấy ưng ý, hoặc là bởi vì có thể đi vào vòng thứ ba, những tú nữ này phẩm chất đều có bảo đảm, mỗi một người trong hoàng thất đều bắt đầu tìm phương pháp cầu người, có điều bởi vì bản thân hoàng thượng còn chưa chọn, mọi người cũng chỉ có thể đợi kết quả.

Chủ trì tuyển tú lần này là do bốn vị phi tử, Huệ; Vinh; Nghi; Đức phi từng người đều có tư tâm, vòng thứ ba là vòng quyết định cần tú nữ từ khắp nơi đấu sức cho ra kết quả cuối cùng, các nàng sẽ không mong muốn tú nữ mới vào cung lại có bất kỳ sự uy hiếp nào đối với các nàng, nhưng càng phải ở trước mặt hoàng thượng biểu hiện lòng khoan dung độ lượng, cho nên lần này tuyển tú lưu lại người mãn chiếm đa số, cũng có ba tú nữ người hán.

Các nàng cũng đều biết rõ ràng, hoàng thượng coi trọng Hán nữ còn hơn coi trọng tú nữ dân tộc Mãn nhiều, dù sao hán nữ có được sủng ái, ở đằng sau hậu cung cũng không thể vượt mặt các nàng những mãn phi này, giống như Mật quý nhân hiện tại ở bên sườn điện Vĩnh Hòa Cung, sinh được hai nhi tử, nhưng vẫn còn là phân vị quý nhân.

Đương nhiên, nếu trong đó có đồ tốt, các nàng cũng sẽ vì tư lợi giữ lại cấp cho con trai của mình, như lần này Huệ phi, Vinh phi và Đức phi đều coi trọng một ít tú nữ, chuẩn bị đến chỗ hoàng thượng van cầu cấp cho đại a ca, tam a ca và tứ a ca, chỉ có mình Nghi phi là bởi vì cửu a ca vẫn còn chưa tới tuổi cưới vợ nên cười hì hì nhìn nhất cử nhất động của các nàng, trong lòng suy nghĩ tìm một ít biện pháp ngáng chân.

Mà thái hậu gần đây cũng không được rãnh rỗi, trong tứ phi mỗi một người đều có tính toán riêng, người đi cầu bất kể là tôn thất hay đại tộc đều sẽ cho phu nhân tiến cung tìm tới chỗ thái hậu nói một chút, thái hậu hiện tại rất không thích náo nhiệt như vậy, lúc nghe thái tử phi sai người của mình đi cầu tú nữ liền cười mắng một câu, “Toàn bộ hậu cung người rãnh rỗi nhất e là thái tử phi.” Trả lời thái tử phi liền dứt khoát cho người đóng cửa Từ Nhân Cung, nói muốn chuyên tâm lễ phật, không đến hai ngày, Từ Nhân Cung liền yên tĩnh lại.

Ở cữ thái tử phi đích thật là rãnh rỗi nhất, mỗi ngày nghe một chút tin tức tuyển tú, còn có đám người Cam Thảo các nàng lén hỏi thăm người nào người nào bí mật cầu tú nữ, hoặc là các tú nữ mà Huệ; Vinh; Nghi; Đức nhìn chúng có tướng mạo ra làm sao, các nàng đối các vị tú nữ kia coi trọng chuyện gì, hoặc là quan tâm hỏi thăm củ cải đỏ sống ở Cung Càn Thanh thế nào, phái người đi nói cho nó biết đệ đệ đã mập mạp, trắng bóc mềm mại, tươi tắn khả ái, để nó thường xuyên quay về Dục Khánh Cung nhìn đệ đệ.

Mà thái tử từ sau khi ban thưởng cho thái tử phi về việc đi cầu người xong, liền cái động tĩnh gì cũng không có, một chút dò hỏi đến các loại sự tình của kỳ tuyển tú cũng không, có thể nói hắn một điểm cũng không cảm thấy hứng thú với kết quả của kỳ tuyển tú này, thời gian nằm dưỡng thương buồn chán đến nỗi lông mọc dài, tính tình thật là có chút cáu gắt.

Khang Hi hai ba ngày lại hỏi cái chân bị thương của thái tử một lần, biết được tâm tình thái tử không tốt, cái người làm cha này càng tỏ ra muốn bồi thường nhi tử khiến hắn vui vẻ, các loại dược liệu quý trọng đắt tiền được đưa vào Dục Khánh Cung, còn chuẩn bị sau kỳ tuyển tú này phải cấp cho thái tử thêm mấy người tú nữ. Cung vụ mỗi ngày ông phân cho thái tử cũng giảm bớt không ít, không muốn nhi tử quá đỗi mệt nhọc, cho nên chỉ có thể buồn thiu tự gánh lấy một mình.

Biết được thái tử phi không có quan tâm lấy thái tử một chút, Khang Hi bất mãn trong lòng, rõ ràng thấy đứa con dâu lão nhị này rất hiểu chuyện, lần này làm sao lại cứ vô tâm vô phế như vậy, tuy nói phải ở cữ, nhưng thường cho người đi tới hỏi han tình hình thương thế của thái tử cũng là chuyện mà một thê tử nên làm, Qua Nhĩ Giai Thị lần này thật sự là khiến hắn thất vọng.

“Hoàng thượng, nghe nói thái tử phi cho thợ mộc của phủ nội vụ làm cho thái tử một cái ghế có thể lăn đi.” Lý Đức Toàn nghe xong Khang Hi nhắc đến chuyện ở Dục Khánh Cung sau hồi lâu vẫn không lên tiếng, trong lòng biết hoàng thượng sợ là đối với thái tử phi có chút mất hứng, liền nhẹ giọng mở miệng nói.

“Sao?” Khang Hi chỉ là lạnh nhạt đáp lại, ngay đến thái tử bị thương thế nào hỏi cũng không hỏi, cho đóng một cái ghế để làm cái quái gì.

Lý Đức Toàn đoán bắt thái độ của Khang Hi, thấy giọng nói hoàng thượng cũng không phải mất hứng, liền nói thẳng, “Lúc trước thái tử điện hạ bị các chủ tử trong Dục Khánh Cung ân cần thăm hỏi thỉnh an đến phiền não, sau đó thái tử điện hạ lại nói, còn đến quấy rầy nữa liền cấm túc, từ đó cũng rất ít người dám đến hỏi thương thế của thái tử điện hạ. Thái tử phi lo lắng thương thế của thái tử, lại không thể tự mình đi đến nhìn, đã suy nghĩ một biện pháp có thể giúp cho thái tử đi lại được, lập tức cho các thợ mộc của phủ nội vụ tạo một cái ghế, gọi là xe lăn, xe lăn có thể di chuyển, thái tử điện hạ nếu muốn ra ngoại hít thở không khí, chỉ cần cho người đẩy là được, cái ghế được làm để người ngồi thấy thoải mái, thái y cũng để cho người thử qua, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với thương thế của thái tử.”

Khang Hi nghe xong lời này, sắc mặt có hơi bớt giận, trong lòng cuối cùng cũng sảng khoái một chút, nhưng ngoài miệng lại nói, “Lúc rảnh rỗi, trẫm cũng muốn nhìn xem cái xe đẩy này có tốt như ngươi nói vậy không.”

“Nô tài làm sao dám lừa gạt hoàng thượng.” Lý Đức Toàn làm bộ sợ hãi mà cúi đầu, trong lòng lại buông lỏng.

Dục Khánh Cung, sau khi thái tử nhận được cái xe đẩy mà thái tử phi đưa tới, trên mặt cũng có vài nét tươi cười, để Hà Ngọc Trụ cùng mấy cung nữ nâng hắn đi tới ngồi xuống xe đẩy, đẩy đi ra bên ngoài phơi nắng hóng gió một chút, tâm tình chuyển biến tốt, “Thái tử phi coi như có vài phần tâm lý.” Dừng một chút, lại có chút bới móc, “Sớm đem tặng cái ghế này qua đây, cô cũng không cần cứ ở mãi trong phòng.”

“Gia, thái tử phi cũng là vắt óc mới nghĩ ra được, mấy ngày hôm trước phái Cam Thảo tới xem thương thế của gia một chút, nhưng mà gia không cho người đến quấy rối, thái tử phi lo lắng gia thường xuyên nằm ở trong phòng khó chịu nên đã nghĩ ra một biện pháp, vẽ bản thiết kế xong liền lập tức đưa cho phủ nội vụ làm.” Hà Ngọc Trụ nói.

“Thái tử phi có cho người qua đây hỏi thương thế của cô?” Thái tử nghe thế, nhướn mày nhìn về phía Hà Ngọc Trụ.

“Có a, nhiều lần, bất quá khi đó tâm trạng của gia cũng không được sảng khoái, nô tài vừa định mở miệng đã bị gia đuổi ra ngoài.” Hà Ngọc Trụ đáp.

Thái tử mở to hai mắt nhìn, “Hay cho một Hà Ngọc Trụ…” Tay chỉ Hà Ngọc Trụ, nhưng không biết nên mắng chửi cái gì, nguyên lai thái tử phi cũng không phải không quan tâm đến thương thế của mình, mà là có hỏi qua nhưng không ai nói cho hắn biết. Muốn mắng Hà Ngọc Trụ, nhưng vừa nãy chính mình lại không cho hắn mở miệng nói, thực tại có chút buồn bực. “Cô muốn đi đến chỗ thái tử phi một chuyến, đẩy cô qua đó.”

Ở Cung Càn Thanh củ cải đỏ vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, cũng muốn quay về Dục Khánh Cung tìm ngạch nương đi nhìn đệ đệ, mắt còn chưa có mở hết chợt nghe Lý ma ma và Cam Dược đang ngồi ở một bên coi chừng lặng lẽ nói, vì vậy trước tiên lại giả bộ ngủ, cái lỗ tai lại dựng lên nghe Lý ma ma và Cam Dược đang nói cái gì.

“Lần này Dục Khánh Cung khẳng định lại có thêm người tiến vào, mong sao biết an phận chút thì tốt rồi.” Cam Dược nhỏ giọng nói rằng.

“Mà phải nói, nương nương làm sao có thể độ lượng như vậy, còn bảo Trữ tỷ tỷ đi đến chỗ thái hậu cầu người, xem bộ dáng thái tử gia hẳn là đã động tâm với Đông giai thị kia, bằng không cũng sẽ không đưa tặng phần thưởng sau khi nương nương đi cầu người trở về.” Giọng của Lý ma ma thật là có chút tức giận.

“Nhũ mẫu, bực này oán giận không phải là việc chúng ta nên nói, thái tử điện hạ muốn, chủ tử có thể làm gì đây?” Cam Dược cơ hồ là đưa tới gần lỗ tai Lý ma ma nói, Cung Càn Thanh tai vách mạch rừng, nàng kỳ thực cũng có thể nói là một tai mắt của hoàng thượng, chẳng qua chỉ là đã lâu vẫn chưa được dùng đến thôi, thái tử phi cũng là đã biết thế nhưng không có làm khó dễ cho nàng, chậm rãi để cho nàng bắt đầu hầu hạ tiểu a ca, rất ít khi nghe được chuyện của Dục Khánh Cung nữa.

“Nếu không nên nói, tại sao phải nói.” Giọng nộn nộn của củ cải đỏ mang theo một tia nghiêm túc, mở mắt ra bò dậy, nhìn Lý ma ma và Cam Dược.

Lý ma ma sợ đến vội vàng tát hai cái vào miệng mình, “Nô tỳ chết tiệt, để tiểu a ca nghe được mấy chuyện nhơ bẩn này.”

“Tiểu a ca thứ tội, chúng nô tỳ lỡ lời.” Cam Dược cũng nhận sai.

Củ cải đỏ bước xuống giường, giang tay để Lý ma ma thay xong y phục cho hắn, mới nói bằng cái giọng non nớt, “A mã nhìn trúng người nào?”

Lý ma ma và Cam Dược nhìn nhau, đều lo lắng không đáp.

“Vừa nãy điều không phải nói rất hay sao, hiện tại sao không nói?” Củ cải đỏ vén mí mắt lên, nhìn Lý ma ma và Cam Dược đang quỳ chỉnh lý góc áo cho hắn, “Nói đi, chờ đám cung nữ kia tiến đến sẽ không dễ nói.”

Lý ma ma suy nghĩ một chút, liền đem lai lịch thân phận vị đông giai thị kia còn có chuyện nàng đã cứu thái tử nói ra, nói khái quát chuyện thái tử coi trọng đông giai thị còn muốn thái tử phi đi cầu người, “Tiểu chủ tử, chúng nô tỳ là lo lắng thái tử phi nương nương bất lợi, lỡ đâu vị tú nữ kia thật sự được ban hôn vào Dục Khánh Cung, sau đó được cưng chìu mà kiêu thì phải làm sao bây giờ?”

“Ai dám gây bất lợi cho ngạch nương ta?” Củ cải đỏ nghe xong bĩu môi nói rằng.

“Tiểu chủ tử nói phải, thế nhưng vạn sự cũng phải phòng ngừa vạn nhất a.” Lý ma ma nhưng không có được yên tâm như củ cải đỏ vậy, đại gia tộc của nữ tử kia thủ đoạn sẽ kém sao? Càng chưa nói là nữ nhân trong mộng của nam nhân, thực sự không thể không phòng, thế nhưng tiểu đại ca mới ba tuổi, cho dù nói ra cũng chưa chắc đã hiểu hết, huống chi những chuyện ở hậu viện này cũng không nên để nam nhân phải bận tâm.

“Nhũ mẫu nói cũng phải, ngạch nương bây giờ còn phải chiếu cố đệ đệ, bị người lợi dụng sơ hở thì phiền toái.” Củ cải đỏ nghĩ đến thập ngũ thúc nói qua ngạch nương của hắn bởi vì chiếu cố thập lục thúc mà sinh bệnh, kết quả hoàng mã pháp tiện nghi cho quý nhân khác, đây là hắn lần đầu tiên biết lợi dụng sơ hở là có ý gì.

Củ cải đỏ nhớ kỹ chuyện này, chuyện đi Dục Khánh Cung đổi thành đi tìm Khang Hi, vừa đi vừa nghĩ lúc đến chỗ hoàng mã pháp phải nghe ngóng thế nào, còn chưa tới cửa, liền thấy Lý Đức Toàn từ bên ngoài trở về, “Am Đạt!”

Lý Đức Toàn ngẩng đầu một cái, thấy củ cải đỏ, mặt liền cười mở miệng, “Nô tài ra mắt tiểu a ca, tiểu a ca cát tường. Tiểu a ca hôm nay làm sao lại tới sớm như vậy?”

“Am Đạt, ta đến tìm hoàng mã pháp.” Củ cải đỏ nói, “Hoàng mã pháp tỉnh chưa?”

“Hoàng thượng đã tỉnh.” Lý Đức Toàn đáp, “Nô tài liền đi vào thông báo cho hoàng thượng tiểu a ca đã tới.”

“Ta cùng ngươi đi đi.” Củ cải đỏ chủ động nói, đi tới phía trước Lý Đức Toàn, vừa đi vừa cùng Lý Đức Toàn nói chuyện phiếm vài câu, đột nhiên nghĩ đến một việc trước mắt, hỏi, “Am Đạt gần đây đầu gối còn đau không?”

“Phiền tiểu a ca nhớ thương, đã khá hơn.” Lý Đức Toàn nghe được lòng mềm đi, tiểu a ca chẳng bao giờ khinh thường bọn họ những người khiếm khuyết, hắn ở trong cung đã quá lâu, tùy mặt gửi lời từ lâu đã thành thục, cả hậu cung này chân chính không hề khinh thường đối với đám thái giám công công như hắn cũng liền chỉ có thái tử phi và tiểu a ca. Trước đó vài ngày bởi vì ngày mưa đầu gối và các đốt ngón tay có chút đau nhức, nhưng lui tới trước mặt nhiều người như vậy cũng liền chỉ có tiểu a ca chú ý tới hắn không được khỏe, hỏi hoàng thượng sau mới biết được, cho thuốc liền để hắn đi về nghỉ một ngày đêm, không nghĩ tới tiểu đại ca bây giờ còn nhớ kỹ.

Củ cải đỏ cười gật đầu, liền đứng ở ngoài cửa không tiếp tục đi vào trong, Lý Đức Toàn bước qua, đi vào nói cho Khang Hi củ cải đỏ đến rồi, chỉ chốc lát sau đã thấy Lý Đức Toàn lại đi ra, “Tiểu a ca, hoàng thượng mời ngài đi vào.”

“Làm phiền Lý Am Đạt.” Củ cải đỏ cao hứng nói, liền hướng bên trong chạy vội vào. Lý Đức Toàn nhìn bóng lưng củ cải đỏ, lắc đầu cười cười, giả trang già dặn thế nào đi nữa rốt cuộc vẫn còn con nít a.

“Hoàng mã pháp cát tường! Hoằng thăng đến xem ngài!” Củ cải đỏ người còn chưa tới tiếng đã tới trước, làn điệu kéo rất dài.

“Vô liêm sỉ, ai bảo ngươi nói như vậy?” Khang Hi bị củ cải đỏ nói tức giận đến nở nụ cười, mỗi ngày đều thấy, còn muốn học nói những thứ dở ông dở thằng, cái gì đến xem ngài, giống như vài ngày không thấy vậy.

“Điều không phải do tôn nhi nhớ ngài sao?” Củ cải đỏ cũng không có bị Khang Hi hù dọa, ngược lại là mè nhèo đến trước mặt Khang Hi nói lầm bầm.

“Hôm qua trẫm cho ngươi học thuộc thiên tự văn học đến đâu rồi? Có thể đọc thuộc bách nhị biến nhớ kỹ bách nhị biến chưa?” Khang Hi cũng không để ý đến hắn làm nũng, nhớ kỹ bắt hắn trả bài.

“Hoàng mã pháp, tôn nhi đương nhiên làm theo lời của ngài, ta đọc thuộc lòng cho ngài một lần, xem có đọc đều hay là không.” Củ cải đỏ ưỡn ưỡn bụng nhỏ, chắp hai tay sau lưng tự tin nói.

“Có làm xong bài tập là tốt rồi.” Khang Hi sờ sờ đỉnh đầu hắn, hài lòng nói rằng, củ cải đỏ có nghe lời của ông đi làm hay không ông đương nhiên là biết được, có ngoan ngoãn học, cũng không ỷ vào trí nhớ tốt mà lười biếng, cái này khiến hắn cao hứng. Trí nhớ tốt của thái tử điều không phải trời sanh, đa phần đều dựa vào việc học bài này luyện ra được, hắn không muốn hoàng gia xuất hiện hài tử lười biếng.

Củ cải đỏ thấy không cần trả bài, mắt to đảo vòng quanh, quan sát trên mặt của Khang Hi, mở miệng ra lại khép miệng lại.

Khang Hi hơi rũ mí mắt, hỏi, “Có lời gì muốn nói sao?”

“Hoàng mã pháp thật anh minh, hoằng thăng có một thắc mắc muốn nhờ hoàng mã pháp giải thích.” Củ cải đỏ thấy Khang Hi hiểu ý, lập tức tùy theo cây gậy mà đánh rắn, “Hoàng mã pháp, trong thiên tự văn có kim mộc thủy hỏa thổ năm chữ, ta nghe sư phụ nói năm cái chữ này cấu thành ngũ hành tương sinh tương khắc. Hỏa khắc mộc, mộc khắc thổ, hỏa khắc mộc thì ta đã hiểu, bởi vì hỏa có thể thiêu hủy gỗ, thế nhưng mộc khắc thổ ta lại không rõ, nếu như không có đất, cây có thể trưởng thành sao? Không phải nên là thổ khắc mộc sao?”

Khang Hi nghe xong cười nói, “Lúc nào thì tiên sinh lại kể cho ngươi những thứ bàng môn tả đạo này?”

“Là tôn nhi kỳ quái mà thôi, nghe qua đạo lý này đã nghĩ muốn hỏi sư phụ một chút, thế nhưng sư phụ cũng không nói rõ ràng, ta hỏi hắn đều không đáp được.” Củ cải đỏ tiếp tục.

Khang Hi tự nhiên minh bạch tiên sinh không phải là không hiểu, mà là chưa có sự cho phép của mình nên không dám dạy bừa, ngẫm lại nhân tiện nói, “Ngũ hành tương sinh tương khắc, trong chính tuyến thì mộc khắc thổ là hợp lẽ, nói ngược đi thì là đất sinh mộc, ngươi nghĩ không có đất cây không thể sinh, dùng ngũ hành mà nói thì đó là mộc khắc thổ, đất nuôi cây, nếu mộc khắc thổ quá mức, tức là mộc cưỡi đất,.”

Củ cải đỏ nghe đến mắt trợn trừng, “Hoàng mã pháp, ngài hiểu được thật nhiều, trước đó a mã nói a mã thua hoàng mã pháp một phần mười, ta còn không tin, hiện tại ta đã tin.”

Khang Hi nghe được thái tử còn có củ cải đỏ nịnh nọt, trong lòng thật là cao hứng, thế nhưng không có bị lời nịnh nọt của củ cải đỏ đánh lừa, “Được rồi, thường ngày cũng không thấy ngươi cái tên tiểu gia hỏa này nói ngọt.”

“Hoàng mã pháp, hai loại ngũ hành có thuộc tính tương khắc là không thể đặt ở chung một chỗ đi. Mộc không thể đặt ở cùng một chỗ với thổ, kim cũng là không thể, ta nghĩ.” Củ cải đỏ lại hỏi.

“Ngươi đây là học được cái lý luận lệch lạc này từ đâu.” Khang Hi nhíu mày.

“Kim loại có thể sinh gỗ sao, gỗ cũng không thể sinh kim? Như vậy coi là tương khắc, hoàng mã pháp, ta đây suy nghĩ không có sai chứ.” Củ cải đỏ rất nghiêm túc mà nói.

Khang Hi biết củ cải đỏ cũng chỉ là nghe được phần da lông bên ngoài của ngũ hành mà thôi, hiện tại đều là chính hắn đoán mò, “Nói có lý, thế nhưng trong ngũ hành kim khắc mộc.”

“Không không, hoàng mã pháp, mộc khắc kim, kim cũng khắc mộc, đặt ở một chỗ chính là không tốt, chúng không thể giúp đỡ nhau.” Củ cải đỏ lắc đầu kiên trì giữ vững lập luận của mình.

Khang Hi thấy nó một bộ hiếu thắng đành cười lắc đầu, “Đừng nghĩ cái này nữa, chờ ngươi lớn thêm một chút, tính tình ổn định rồi, trẫm sẽ cho phép ngươi xem một ít tạp thư, miễn cho hiện tại tuổi còn nhỏ đẽo gọt linh tinh, sau này sẽ có suy nghĩ sai lệch.”

Củ cải đỏ nghe xong ủ rũ, “Sớm biết biết như vậy đã không nói, ta quay về học bài đây.”

“Đi đi thôi.” Khang Hi cười phất tay nói.

“Hoàng mã pháp, mộc và kim hợp không hợp còn phải bàn bạc thương thảo, chúng ta không thể tin hoàn toàn vào sách nói được.” Củ cải đỏ lúc gần đi còn chưa hết hy vọng bỏ thêm một câu, mới chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi phòng ngủ của Khang Hi.

Khang Hi nhìn cái bóng nhỏ bé đi xa mới cười cười, tiểu tử kia tuổi còn nhỏ đã có chính kiến của mình, vì một chút chuyện nhỏ như thế lại còn không biết xấu hổ mà chày cối.

Nhưng chờ đến lúc Khang Hi chọn tú nữ để ban hôn, nghe được thái hậu nói thái tử phi muốn cầu cho thái tử một vị tú nữ kêu là Đông giai Nhã Oánh, ông mới nhớ tới củ cải đỏ nói đến kim với mộc, Đông giai Nhã Oánh thì oánh là cỏ, cây cỏ là mộc, mà tên thái tử theo ngũ hành là kim.

Khang Hi nghĩ vậy tự mình cười thầm, hắn không ngại nhi tử hoặc tôn tử thỉnh thoảng dụng một ít tâm tư, như củ cải đỏ tiểu gia hỏa này, mục đích sợ sẽ là không muốn để cho Đông giai Nhã Qánh và ngạch nương hắn phải chia sẻ tình cảm, cũng coi là cách làm rất thông minh, biết không thể nào thỉnh cầu trực tiếp, suy nghĩ một biện pháp đầy tính trẻ con như thế, cũng không biết là tự mình nghĩ, hay là có người dạy hắn, vừa nhõng nhẽo vừa kiên định phỏng đoán lung tung học thuyết trong sách, chuyện vô lý cũng phải nói ra ba phần có lý, tính tình này coi lại rất giống Dận Nhưng lúc còn nhỏ.

Bất quá, đợi tuyển tú qua đi phải nghiêm khắc giáo dục lại, còn phải phạt hắn lần này tự cho mình là thông minh.

“Ngạch nương, ngài yên tâm đi, a mã khẳng định không cầu được cái vị tú nữ kia.” Củ cải đỏ cảm giác mình làm xong một chuyện đứng đắn, dành chút thời quay về Dục Khánh Cung báo tin mừng cho thái tử phi.

“Ô, làm sao con biết chuyện tú nữ này?” Thái tử phi nhìn củ cải đỏ, tuổi còn nhỏ đã nghĩ đến mấy cô gái, cái này trưởng thành quá sớm đi.

“Con nghe Lý ma ma và Cam Dược nói, sau đó đi tìm hoàng mã pháp, hoàng mã pháp chắc chắn sẽ không cho người này tiến vào Dục Khánh Cung.” Củ cải đỏ rất có lòng tin mà vỗ ngực nói, ngũ hành tương khắc thì sao, may là hắn học được một chút da lông, không phải cũng không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.

“Củ cải đỏ, lại đây.” Thái tử phi đối với củ cải đỏ vẫy vẫy tay, chờ lúc củ cải đỏ tiến tới, mới sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Hoàng mã pháp của con nói như thế nào mà sẽ không đem người cho vào Dục Khánh Cung?”

Củ cải đỏ xoắn bện ngón tay, đem chuyện ở Cung Càn Thanh cùng Khang Hi nói lại cho thái tử phi, “Ngạch nương, vị Đông giai Nhã Oánh kia và a mã tương khắc thì sao.”

“Cũng may ngươi đã nói lái qua chuyện này.” Thái tử phi thở dài, đối với củ cải đỏ hiểu chuyện có chút không vui, “Sau này loại chuyện như vậy đã có ngạch nương, không cần ngươi phải quan tâm, cho dù là tú nữ được chỉ hôn tiến đến, lẽ nào ngạch nương một thái tử phi còn không quản được nàng? Càng chưa nói, cho dù không có ngươi nói như vậy, nàng ta cũng không thể tiến vào đây được.”

Thái tử phi đem mối quan hệ gia tộc phía sau Đông giai thị, còn có các loại chuyện dính dáng nếu nàng ta được ban hôn vào Dục Khánh Cung đơn giản nói lại cho củ cải đỏ một chút, “Ngươi còn nhỏ tuổi, chính là lúc nên chơi đùa vui vẻ, ngạch nương không hy vọng ngươi suy nghĩ quá sớm đến việc này, lúc ngươi ở Cung Càn Thanh và sở a ca nên học nhiều một chút, thấy rõ mọi việc nhưng đừng quá manh động, mỗi ngày thật vui vẻ mới là chuyện ngươi nên làm. Hoàng mã pháp của ngươi hồi nãy biết ngươi nhúng mũi vào chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ phạt ngươi, ngươi a, lần tới không cho phép làm loạn như vậy.”

“Nga, đã biết, ngạch nương.” Củ cải đỏ cúi đầu, bỉu môi đáp.

Thái tử phi thấy thế, đem hắn ôm vào trong lòng, “Bất quá, củ cải đỏ thật thông minh, đây là nên khen.”

Trên mặt của củ cải đỏ nhất thời phát hiện má lúm đồng tiền.

Đám tú nữ còn lại Khang Hi đã điều tra qua, người nào có cái tâm tư gì trong lòng ông đều biết, có cho các nàng được như tâm nguyện hay không phải xem tâm tình của ông, công việc nguyệt lão này ông đã làm rất nhiều lần, chẳng mấy chốc đã ban hôn xong, hậu cung lần này chỉ có ba người tiến vào, hai Hán nữ một Mãn, tận lực bồi tiếp thất a ca, bát a ca làm phúc tấn, thất a ca năm nay đại hôn, nhưng danh tiếng cũng không bằng bát a ca, bởi vì phúc tấn của bát a ca chính là Nhạc Nhạc cháu gái của An Thân Vương, cùng với sự thương yêu lớn lao của cha mẹ nàng, thân phận vô cùng hiển hách.

Còn lại những cô gái khác đều ban cho tôn thất quý tộc, kết quả chỉ hôn vừa ban ra, chỉ có một hai người là được như ý nguyện lúc trước, còn lại đều bị Khang Hi làm cho xáo trộn, có thể nói công sức lúc trước đều là uổng phí, bất quá được thánh thượng ban hôn vẫn là vinh quang, dù sao trước đó đi cầu cũng chẳng qua là để hoàng thượng biết bọn họ không muốn làm vợ lẽ hoặc tiểu thiếp mà thôi.

Quý phủ của đại a ca, tam a ca, tứ a ca, ngũ a ca vào một tú nữ, nhưng đều là làm thứ phúc tấn hoặc là thiếp, cũng không có trực tiếp ban hôn làm trắc phúc tấn, Dục Khánh Cung vào hai người tú nữ mang hộ nhỏ của dân tộc Mãn, cũng không có vị Đông giai Nhã Oánh mà thái tử phi cầu kia, người ta đã bị đưa lên kiệu nhỏ nhấc đến tam a ca quý phủ.

Quả nhiên Khang Hi mới là BOSS cuối, hắn vừa ra tay, chính là đùa giỡn với toàn bộ mọi người.

Thái tử phi xem qua kết quả tuyển tú y như mình đã dự đoán trước đo, mặc cho ngươi có cái tâm tư gì, lão Khang muốn thỏa mãn ngươi thì sẽ thỏa mãn ngươi, không muốn dù cho có nói thế nào cũng không dùng được.

Nhàn hạ suy nghĩ một chút, ánh mắt thái tử phi chuyển đến tam a ca quý phủ, thầm nghĩ người trong lòng thái tử bị đưa đến tam a ca quý phủ, có tam phúc tấn cùng đám tỷ muội cay nghiệt, cuộc sống sau này nhưng thảm rồi, ta điều không phải chưa cầu cho ngươi, mà là không cầu được a.

Trên mặt của thái tử phi lộ ra bộ dáng tươi cười nhìn có chút hả hê.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đa trí gần như yêu…