Sau khi khổ sở thành hôn xong

Thạch Tuấn Nham ôm lấy thái tử điện hạ đã té xỉu, vẫn rất tức giận, đem hắn thả lên trên giường xong, vừa nheo mắt nhìn những bóng người ở bên ngoài, biết có nhũ mẫu và thái giám túc trực ở bên ngoài, vì vậy vừa canh đúng thời gian mà lên tiếng thở dốc đứt đoạn một cái, hoặc là rên rỉ hai câu, sau đó đem khăn trắng trên giường lấy ra, cắn đầu ngón tay thoa máu lên đó, sau lại từ trong không gian tùy thân xuất ra thuốc cao vạn năng tự chế thoa lên vết thương, vừa tiếp xúc thuốc cao ngón tay đã không còn chảy máu.

Nhìn vết máu đỏ au trên chiếc khăn trắng, Thạch Tuấn Nham nghĩ như thế mới có thể đánh lừa được những nhũ mẫu này, về phần thái tử điện hạ sáng mai sẽ như thế nào, nhưng cũng không nằm trong phạm vi để hắn phải lo lắng, bởi vì hắn thực sự là có phần nắm chắc sẽ làm cho thái tử gia nhịn xuống cơn tức này.

Chờ ngày mai mọi chuyện miễn cưỡng qua đi, hắn nghĩ thái tử cũng sẽ không đem chuyện mất mặt trong đêm động phòng nói ra, sau đó nếu còn muốn đối phó hắn, hắn thấy chiêu phá chiêu. Binh đến tướng ngăn nước tới đất đỡ, ai sợ ai chứ.

Hắn đã bắt đầu nghĩ xem từ ngày mai nên làm cái chức phúc tấn thái tử này như thế nào cho tốt. Trước mặt người khác nàng nhất định là hiền lành ngoan ngoãn làm một thê tử tốt, Khang Hi còn có hoàng thái hậu chọn trúng nàng đem làm phúc tấn của thái tử, cũng nhất định sẽ đứng về phía bên hắn, chỉ cần ở trước mặt người khác không có mắc sai lầm gì, còn về lúc không có người, hắc hắc, Thạch Tuấn Nham lạnh lẽo mà cười hai tiếng.

Nghĩ đến việc để cho thái tử ăn đau khổ thua thiệt, trong lòng hắn thật ra lại rất cao hứng, đưa tay bóp khuôn mặt tuấn tú của thái tử một cái, cũng nằm dài trên giường chuẩn bị ngủ.

Mới bắt đầu nhắm mắt lại còn có chút an ổn, nhưng không được bao lâu hắn cũng có chút cảm giác khô nóng. Lúc này hắn mới nghĩ đến rượu lễ hợp cẩn vừa mới uống chắc là có công hiệu đặc thù. Thì ra để xúc tiến tình thú của tân lang tân nương, trong rượu hợp cẩn có bỏ xuân dược, hắn vừa mới uống rượu vào, thân thể hiện tại đã bắt đầu nóng lên, nhìn qua thái tử đang hôn mê ở một bên, trên mặt hắn cũng đã đỏ hồng, hình như rất khó chịu.

Thạch Tuấn Nham hết cách, chính mình nhịn một chút cũng không có việc gì, nhưng nếu như thái tử cục cưng của Khang Hi bị hắn làm ra sự cố gì, vậy thì cả gia tộc hắn sẽ xong đời theo.

Nghĩ đến đây, hắn không dám lại tiếp tục làm bậy, thành thật mà đem thái tử điện hạ cứu tỉnh lại, thấy cặp mắt tức giận kia của thái tử điện hạ, Thạch Tuấn Nham không nói hai lời, trực tiếp nhảy bổ lên người hắn như một con sói đói, cũng may là thái tử điện hạ văn võ song toàn, học đấu vật cung tiễn cũng coi như xuất sắc, nhưng thế nào mà lại không tránh thoát được phúc tấn của mình kia chứ, dược tính của rượu đã sớm bốc lên đầu hắn, cả người nóng đến đỏ bừng, cũng sẽ không cự tuyệt đưa đẩy nữa, quyết định hoàn thành chuyện tốt rồi sẽ tìm phúc tấn tính sổ.

Ở dưới tác dụng của rượu hợp cẩn, hai người quấn lấy nhau, Thạch Tuấn Nham với tính cách bá đạo của mình khiến hắn làm ra một chuyện vô cùng không biết xấu hổ, toàn bộ quá trình cố sống cố chết đè ép thái tử điện hạ, hay nói cách khác là không cho hắn đảo ngược lại đè lên trên người mình, giống như làm như thế thì hắn có thể dùng tinh thần AQ an ủi mình, đây là hắn chiếm thượng phong, thái tử là bị hắn dồn ép.

Đêm đầu tiên thành hôn, Thạch Tuấn Nham sau khi làm chuyện giã bánh này đương nhiên thất thân, đây là chuyện không có gì đáng trách, chuyện giã bánh chính hắn cũng đồng ý, tuy rằng đêm qua làm chuyện ấy cả đêm nhưng một chút cũng chưa từng làm cho hắn cảm thấy vui sướng.

Ngày hôm sau khi hai người tỉnh lại, Thạch Tuấn Nham nhìn thái tử điện hạ đã hơi mở mắt, ma xui quỷ khiến thế nào lại hướng về phía hắn cười đắc ý, sắc mặt của thái tử điện hạ nhất thời đen như đáy nồi, từ trước đến nay chưa ăn qua thua thiệt như vậy bao giờ, thái tử điện hạ bị tức giận, trong mắt lửa giận hừng hực thiêu đốt, vừa muốn phát hỏa một phen, chỉ thấy Thạch Tuấn Nham đúng lúc này lại lên tiếng, hô gọi nhũ mẫu đang đợi ở bên ngoài tiến vào phòng hầu hạ.

Nhũ mẫu cung nữ thái giám sau khi nghe thấy, nối đuôi nhau mà vào, sắc mặt mỗi một người đều mang vẻ vui mừng, trông thấy sắc mặt thái tử gia uể oải, mà nét mặt thái tử phi cũng không được tươi tắn sáng sủa cho lắm, liền nghĩ đêm qua đối với đôi vợ chồng mới cưới chỉ sợ là quá mệt nhọc.

Bởi vậy hầu hạ càng thêm ân cần chu đáo.

Thái tử gia cũng không thể chỉ mới qua ngày thứ hai thành hôn mà ở trước mặt nô tài to tiếng với phúc tấn, cũng không thể nào đem chuyện hôm qua ở trên giường bị chính phúc tấn của mình đánh bất tỉnh, lúc hành sự thì bị phúc tấn ngồi lên người nói ra, chỉ có thể căm hận mà nhịn xuống cục tức này, liền ngay đến nhìn cũng không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý của phúc tấn nhà mình. Hắn thậm chí đang suy nghĩ hoàng a mã luôn luôn thánh minh làm sao sẽ có ánh mắt kém đến nỗi tìm cho hắn một cái phúc tấn bên trong không bằng bên ngoài như thế.

Bỏ vợ! Không, là phế đi cái phúc tấn này, nếu thật để hoàng a mã đem nàng sắc phong làm thái tử phi, sau này ở trong cung của mình có một người như vậy thì còn gì là khoái hoạt nữa chứ!

Thạch Tuấn Nham thấy sự tức giận trong mắt thái tử đã không còn, biết hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, không có tâm tư nào khác cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại rất hiền lành mà hướng đến thái tử điện hạ cười, nhẹ nhàng nói, “Thái tử gia, ngươi nên vào triều sớm. Ta sẽ ở Dục Khánh Cung chờ ngươi.”

Chờ đợi ngươi chờ đợi ngươi ba chữ chạy qua chạy lại ở trong đầu của thái tử điện hạ, hắn đột nhiên nghĩ đến một quy củ của ngày đại hôn, sau khi đại hôn xong phải ở trong phòng phúc tấn cho đủ ba ngày. Mà hắn hiện tại một ngày đêm thôi cũng không muốn ở lại, còn dư lại hai ngày cũng là một loại đày đoạ.

Hắn sẽ không để cho phúc tấn sống dễ chịu!

Thái tử điện hạ cắn răng nghiến lợi ở dưới ánh mắt ôn nhu của Thạch Tuấn Nham nhìn theo mà đi vào triều.

Những ngày kế tiếp mọi thứ đúng như trong dự kiến của Thạch Tuấn Nham, ngày thành hôn cùng với ba ngày sau thái tử đều phải ngồi ở trong phòng của phúc tấn, trong ba ngày, Thạch Tuấn Nham thành công đem quan hệ giữa hắn và thái tử trở thành tảng băng. Đợi ba ngày vừa trôi qua, sau khi hắn đến trước mặt Khang Hi còn có hoàng thái hậu tạ ơn xong, chỉ biết ngày mình được giải thoát không còn xa, từ hôm nay trở đi, thái tử chắc là sẽ không muốn tiến vào trong phòng hắn nữa.

Đây chính là chuyện tốt, vì vậy hắn hớn hở dẫn nhũ mẫu, cung nữ của mình quay về Dục Khánh Cung tiếp tục làm lão đại đi.

Quả nhiên, thái tử điện hạ từ sau khi hết ba ngày, sẽ không tiến vào trong phòng phúc tấn nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng Khang Hi có ý chỉ muốn hắn chăm lo cho phúc tấn thì hắn mới bước chân vào trong phòng phúc tấn, còn trong ngày thường hầu như đem phúc tấn làm vật trang trí. Thậm chí hai người trắc phúc tấn còn to gan nói xấu phúc tấn giữa ban ngày ban mặt, thái tử đều là thiên vị trắc phúc tấn, cho dù như vậy, cũng không thấy phúc tấn của hắn cúi đầu trước hắn! Mà hắn còn phải giả bộ mặn nồng với nàng ta ở trước mặt người khác, nghĩ đến đây, thái tử điện hạ lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Muốn hắn cúi đầu sao, nằm mơ đi!

Thạch Tuấn Nham nằm ở trên nhuyễn tháp, bên người chỉ có nhũ mẫu của hắn nói lảm nhảm liên miên không dứt, nghĩ đến bộ mặt kinh ngạc của thái tử Dận Nhưng, nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên, hồi tưởng lại mười lăm năm sinh hoạt ở triều Thanh, còn có những ngày gần đây ở hoàng cung hưởng thụ cuộc sống cao cấp, hắn nghĩ đến đây cảm thấy thư thái không thôi.

Hiện giờ hắn gả vào hoàng cung làm thái tử phúc tấn cũng đã được hai tháng, không bao lâu sau chờ thái tử hoàn toàn không thể nhịn được nữa, tìm đến Khang Hi xin thánh chỉ phế hắn đi, hắn có thể an tâm lập tức làm ni cô, sau đó được sống cuộc sống mà mình mong muốn. Ngẫm lại Thanh triều không có quy củ giết hoàng tử, mặc dù phúc tấn đối với hoàng tử không khiêm nhường lễ độ, nhưng hắn làm việc đều không có sai lầm, Khang Hi, thái hậu cũng đều rất là hài lòng, nếu như đến lúc đó Khang Hi thật sự đáp ứng với thái tử phế hắn, cũng là sẽ khoan dung mà để hắn đến phật đường trong cung tu hành, không liên lụy gia tộc, đến lúc đó hắn giở lại chiêu giả chết để bỏ trốn, trời đất bao la mặc sức cho hắn bay.

“Phúc tấn, người cần phải có biện pháp a, đừng cho cái Lý giai thị kia bám riết lấy thái tử điện hạ.” Trữ ma ma lại tận tình khuyên bảo lấy một câu.

“Hả?” Thạch Tuấn Nham cuối cùng cũng từ trong thế giới của chính mình trở lại với thực tại, “Ma ma vừa nói cái gì, hồi nãy ta ngây ngẩn mất một lúc không có nghe rõ.”

Trữ ma ma là nhũ mẫu từ nhà mẹ đẻ kiêm của hồi môn của Thạch Tuấn Nham nên đối với việc chủ tử thường xuyên thất thần đã sớm hết cách, mới vừa rồi thấy chủ tử tập trung suy nghĩ lâu như vậy, còn tưởng rằng chủ tử có chủ ý gì, không ngờ chỉ là ngây người ra. “Chủ tử, Lý giai thị người cũng biết, nàng ta hầu hạ thái tử trước người hai năm, bây giờ nàng ôm cái bụng lớn cũng đã sắp sinh, thái tử cũng thường tiến vào trong viện của nàng, lại ít có khi nào đến viện phúc tấn bên này, nếu là sinh hạ trưởng tử, đối với người cũng là bất lợi. Người ngược lại không cảm thấy khẩn gấp sao.”

Thạch Tuấn Nham vừa nghe vừa thản nhiên đưa tay phải ra, tinh tế quay nó về phía ánh sáng quan sát năm ngón tay ngọc của mình, chờ sau khi Trữ ma ma nói xong, hắn mới nhẹ nhàng thổi móng tay một cái, thầm nghĩ mình gấp làm cái gì cơ chứ, thái tử không đến hắn còn vui vẻ cao hứng không ngớt nữa là.

“Trắc phúc tấn sắp sinh, đó là đứa con đầu lòng của thái tử gia, toàn bộ người trong cung đều thấy rõ, thái tử gia sắp được làm a mã, quan tâm nàng ta đó cũng là hợp lý. Thân ta là phúc tấn của thái tử, làm sao mà ngay đến một chút độ lượng cũng không có?”.

“Chủ tử, người biết ý của lão nô điều không phải cái này, người chính là phúc tấn, hiện tại phải nên thừa dịp này dùng công sức dụ dỗ thái tử gia lấy lòng của ngài ấy.” Trữ ma ma nhìn phúc tấn hồn nhiên vô tư thì lại càng sốt ruột. Lúc đầu thái tử gia khiển trách phúc tấn vài câu, giờ Lý giai thị gây xích mích, phúc tấn cảm thấy chẳng hề hấn gì, nhưng mà bọn họ những người đã hầu hạ phúc tấn từ nhỏ đến lớn thì sẽ để ở trong mắt để ở trong lòng a.

Lòng của Thái tử gia đã sớm bị hắn đá bay không biết lăn vào cái góc nào, nếu hắn thật muốn đoạt lấy còn phải phí công sức sao, huống chi hắn căn bản là không có cái ý tưởng đó. “Nhắc đến Lý giai thị, mấy ngày này ta chưa từng nhìn thấy nàng, hôm nay vừa nhắc tới nhưng thật ra lại có chút tưởng nhớ a, xem nàng ta cũng sắp phải lâm bồn, bà đỡ và mấy thứ linh tinh tất cả đều đã chuẩn bị xong, xem ra đối với người này trong lòng vẫn là có chút lo sợ a, nên đi hỏi thăm một chút.”

Nữ nhân cổ đại sinh con có thể ảnh hưởng đến tính mạng, nghĩ đến Lý giai thị mỹ nhân diễm lệ kia, kiếp trước chính là kiểu hình mà lòng hắn thích nhất, nhưng ở kiếp trước có làm thế nào cũng không tìm ra mỹ nữ đẹp tự nhiên như thế, cho nên đối với việc liên quan đến Lý giai thị hắn cũng rất để bụng, thỉnh thoảng thấy mỹ nhân cười tâm tình cũng khoan khoái, tuy rằng nàng sẽ thường xuyên ở trước mặt hắn ưỡn cái bụng thật lớn ra, rất là làm mất hỏng phong cảnh, nhưng không làm trở ngại việc hắn thưởng thức cái đẹp.

Nghĩ tới đây lại nghĩ đến một người trắc phúc tấn nữa, còn có những thị thiếp khác của thái tử, đều là mỹ nữ, tuy rằng còn có mấy người rất ngây ngô, nhưng đều có đặc sắc của riêng mình, hắn lại bắt đầu ghen tỵ đối với thái tử điện hạ, là một nam nhân đều nghĩ tới cuộc sống như thế.

Kết quả hiện tại hắn là một nữ nhân, thiên ý trêu người a.

Trữ ma ma vừa nghe hắn nói như vậy, còn tưởng rằng phúc tấn có tính toán gì đó, vui vẻ nói: “Chủ tử, nếu người có chuyện gì cần dặn dò, lão nô nhất định làm được, ví như vì nữ nhân này sinh con đau quá không chịu nổi mà qua đời thì sao.” Nói đến phần sau của câu kia, hạ giọng đủ cho hai người gần sát nhau có thể nghe, mang theo một chút âm tiết nặng nề.

Cái lỗ tai của Thạch Tuấn Nham run lên, không nghĩ tới nhũ mẫu của hắn cũng có chiều hướng phát triển thành ác ma ma có tiềm chất điển hình, cơ mà hắn thích, có tiền đồ.

Chủ tớ hai người đang thương lượng, chợt nghe bên ngoài truyền báo, chỉ thấy đại cung nữ Cam Thảo của Thạch Tuấn Nham trên nét mặt có chút gấp gáp, hớt ha hớt hải bước vào nhưng cũng không có loạn lên mà thiếu đi quy củ nào.

“Cam Thảo, có chuyện gì mà gấp như vậy?” Trữ ma ma thấy phúc tấn ra hiệu, liền hỏi.

“Phúc tấn cát tường.” Cam Thảo làm phúc lễ xong mới nói: “Phúc tấn, phía bên tây điện Thuần Hoa Viện phái đi nhiều cung nữ, nói trắc phúc tấn sắp sinh!”

Thạch Tuấn Nham vừa nghe được, đuôi lông mày khẽ nhếch, “Làm sao lại nhanh như vậy?”.

Vẫn chưa tới ngày lâm bồn mà thái y dự đoán cơ mà, thái tử hôm qua mới có chuyện phải đi Sơn Tây, hiện giờ lập tức trở về cũng phải nửa đêm, sớm không sinh muộn không sinh mà lại cứ nhằm lúc này sinh kia chứ.

Đám nữ nhân trong Dục Khánh Cung thật là đủ phiền phức!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người mau tới tung hoa