Thái tử phi đã thay xong một bộ kì trang màu trắng, cả đồ trang sức cũng đổi thành ngân sức, đang muốn khởi hành thì thấy Trữ ma ma dẫn một tiểu cung nhân tới truyền lời của thái tử điện hạ.

“Chủ tử nương nương, thái tử điện hạ muốn người cứ an tâm ở trong cung nghỉ ngơi, đừng nên rời khỏi Dục Khánh Cung.” Tiểu cung nhân thành thành thật thật đem lời nghe được nói lại cho thái tử phi nghe.

Thái tử phi nghe xong, liền nhìn về phía Trữ ma ma, chỉ thấy Trữ ma ma cúi đầu không nói, liền biết thái tử biết tin mà cho người qua đây cảnh báo một tiếng, nhất định là cái vị nhũ mẫu bên cạnh này đi thỉnh. Liền đối với người tới nói, “Thái tử điện hạ hôm nay ở nơi nào?”

“Hồi bẩm chủ tử nương nương, thái tử điện hạ đang hướng đến sở a ca, đi theo còn có tứ a ca.” Tiểu cung nhân lại trả lời.

“Ngươi đi xuống trước đi.” Thái tử phi nghe được thái tử đi a ca sở, nhất định là đi xem thập tam a ca, nhưng trái lại nghĩ thái tử cũng đã thay đổi rất nhiều, giơ tay lên để cho tiểu cung nhân lui ra. Quay đầu liền đối với Trữ ma ma nói, “Trữ ma ma?”

“Vâng, chủ tử, ” Trữ ma ma nghe được thanh âm nôn nóng của thái tử phi, rõ ràng là thái tử phi đang bất mãn với quyết định lén lút của mình, quỳ xuống nhận sai, “Chủ tử, là nô tỳ tự chủ trương đi tìm thái tử điện hạ, nô tỳ biết sai.”

Thái tử phi kiến Trữ ma ma thành thật nhận sai như thế, lại bởi vì nàng là lo lắng cho mình, cũng không thế nào tức giận, thế nhưng, “Ngày sau nếu ngươi có kiến nghị khác muốn bàn với bổn cung, chỉ cần nói ra, ngươi đã biết chưa, bổn cung luôn luôn không thích các ngươi tự chủ trương.” Nếu không cấm đoán từ đầu, sau này các nàng học thành thói quen, đứng sau lưng làm ra chuyện không cho phép thì đã quá muộn.

“Nô tỳ biết sai, xin chủ tử thứ tội.” Trữ ma ma cũng biết giới hạn kiên nhẫn của thái tử phi, lúc này là có chút khinh thường.

“Được rồi, đứng lên đi, trước tiên thay bổn cung đến cung Mẫn phi một chuyến, trở về lại thỉnh tội.” Thái tử phi thấy thời gian không còn sớm, không muốn truy cứu Trữ ma ma nữa, thái tử không muốn chính mình đi qua đó, nhưng phải phái một thiếp thân nhũ mẫu trình diện để bày tỏ thành ý mới được. Lúc này, sợ rằng các chủ cung đã đích thân đến, hoặc cũng sẽ phái người đi qua.

“Vâng, chủ tử.” Trữ ma ma đáp.

Chờ sau khi Trữ ma ma mang theo mấy người cung nữ rời đi, thái tử phi khẽ vuốt bụng, có chút cảm khái, trong hoàng cung thấy nhiều người chết thật là đã tập thành thói quen, nhớ lại năm đó quý phi Nữu Cỗ Lộc thị mất, ngày hôm trước mỗi người đều rất bi thương, tiếp qua ít ngày, người người đều khôi phục vẻ bình thường. Nếu chết mà còn có hài tử vậy còn đỡ, sẽ có người nhớ kỹ, nhưng nếu như người nữ đó không có con, trong cung lại có ai nhớ đến nàng, sinh tiền làm qua cái gì, sau khi chết cũng chỉ được ghi chép lại bằng một câu lạnh như băng.

Hoàng lăng đèn nhang cung phụng, lại có bao nhiêu người sau khi mất có thể hưởng dụng?

Thái tử phi nghĩ tới đây, trong ngực lại bật cười một tiếng, sau khi nhập hoàng lăng cũng không phải chuyện gì tốt, hậu thế sau này, lăng mộ hoàng đế phi tử có thể được an ổn bảo tồn sao? Sau khi mất được chôn cùng nhiều bảo vật, bị người năm lần bảy lượt đào trộm sau đó trở thành điểm du lịch, quả nhiên là sau khi mất đều không được an nghỉ.

Sau này néu như mình chết đi, vô cùng đơn giản chỉ cần một cây đuốc, đời người cũng coi như đến từ cát bụi lại trở về với cát bụi.

“Chủ tử, nhị a ca tới rồi.” Thanh âm của Cam Lộ vang lên, đem thái tử phi đang trầm tư quay về với hiện thực.

Thái tử phi nghe được, hướng ngoài cửa nhìn lại, chỉ thấy tiểu thân ảnh của gạo nếp cao xuất hiện, nhìn Lý ma ma đã giúp hắn thay đổi một thân xiêm y màu trắng, đi vừa nhanh vừa vững vàng, “Ngạch nương, ngạch nương, ta tới.”

“Sao lại tới đây?” Thái tử phi hoàn hồn, giang tay chờ Hoằng Tích đến gần, nhìn hắn đi gấp, bên trán còn đổ mồ hôi liền cầm khăn tay lau khô cho hắn, hỏi, “Chuyện gì mà lại đi vội vàng như vậy.”

“Ngạch nương, Lý ma ma nói ngạch nương của thập tam thúc hoăng. Cái gì gọi là hoăng?” Hoằng Tích không hiểu hỏi, “Lý ma ma nói không rõ.”

“Hoăng chính là qua đời, mất, đi đến một phương xa không bao giờ trở lại nữa.” Thái tử phi vuốt gương mặt của Hoằng Tích nói. Lý ma ma làm sao cả gan dám nói đến chuyện sinh tử của chủ tử trong cung, nên làm sao nói rõ ràng được, cũng không có khả năng truyền đạt khái niệm sinh tử cho tiểu hài tử.

“Vì sao không trở lại, nàng không cần thập tam thúc sao?” Hoằng Tích nghe được mở to mắt, “Ngạch nương, nàng là ngạch nương của thập tam thúc.”

Thái tử phi nhẹ ngắt vành tai thịt béo của Hoằng Tích một cái, “Người chết không thể sống lại, nàng cũng không có cách nào a, hoăng rồi rời đi lại không về được, nàng cũng không muốn bỏ lại thập tam a ca.”

“Ngạch nương, ngươi có phải sau này cũng sẽ chết không?” Hoằng Tích bỗng nhiên mắt hồng hồng, hắn vừa thốt lên xong, Lý ma ma, Cam Lộ, Cam Lâm đám người ở đây đều là quá sợ hãi.

“Nhị a ca nói cẩn thận, không thể nói lời như vậy.”

“A, trời xanh phù hộ, lời trẻ con không tính, lời trẻ con không tính.” Lý ma ma sợ đến quỳ xuống chắp tay trước ngực cầu trời.

“Được rồi, các ngươi đừng quá kinh ngạc, không nên làm Hoằng Tích sợ.” Thái tử phi kéo Hoằng Tích qua ngồi vào bên người, gãi chóp mũi hồng hồng của hắn một cái, “Hoằng Tích, con người ai cũng đều sẽ chết, ngạch nương cũng là người.”

“Ta sẽ không để ngạch nương rời đi không bao giờ trở lại.” Hoằng Tích nghe được trong ánh mắt ngập nước, ôm cánh tay thái tử phi, “Ngạch nương, ngài đáp ứng nhi tử.”

Thái tử phi nghe lời con thơ như vậy, cũng biết có chút chuyện vẫn là phải chờ sau khi hắn lớn thêm một chút mới có thể hiểu, liền sờ sờ bím tóc Hoằng Tích, “Hảo, ngạch nương đáp ứng ngươi.”

“Ngoéo tay đi.” Hoằng Tích vẫn lo lắng, vươn ngón tay út muốn cùng thái tử phi ngoéo tay, thấy vậy thái tử phi cười làm theo ý hắn.

Thái tử mãi cho đến khi bầu trời tối đen mới trở lại Dục Khánh Cung, sau khi nhìn thấy thập tam a ca, lại gặp Khang Hi đến sở a ca nên nán lại một lúc, hậu sự của Mẫn phi cũng đã được sắp đặt dâu ra đấy, chủ trì tang lễ chính là tân quý phi Đông giai thị, Đức phi Nghi phi hỗ trợ.

Ngày thứ hai, Khang Hi liền vì Chương giai thị truy phong thành Mẫn phi, vẫn chưa thăng giai, không giống Ôn Hi Quý Phi lúc mất thì truy phong làm hoàng quý phi, hưởng đèn nhang cung phụng theo cấp bậc hoàng quý phi, trong lúc làm tang lễ Mẫn phi, hoàng cung cử hành tất cả theo tang chế chuẩn.

Đến ngày đó, thái tử phi thuyết phục thái tử, vẫn là nên đi một chuyến, đến lúc đó các cung phi đều đã ở đây, thập tam a ca canh giữ ở trước linh tiền mắt sưng đỏ, tóc tai rũ rượi, thoạt nhìn đã hai ngày hai đêm chưa từng nghỉ ngơi, người đang mang thai khó tránh khỏi bị nhiều người đụng phải, thái tử phi vì Mẫn phi dâng một nén nhang, sau đó với thân phận tẩu tử an ủi thập tam a ca hai câu liền rời đi.

Nữ quyến từng người khóc xong nối đuôi đi ra, đón nhóm a ca tới an ủi thập tam, còn có vì Mẫn phi dâng hương, thái tử dẫn đầu. Thật ra mà nói, thái tử kỳ thực cũng không muốn tới đây, dù sao Mẫn phi cho dù là mẫu phi, đó cũng là thứ phi, hắn một con trai trưởng, cấp cho thứ phi tang lễ mặt mũi xong liền muốn đi, nhưng khi nhìn thấy đại a ca lấy cớ an ủi huynh đệ mà cũng đến, hắn kiên quyết không thể để cho lão đại nhân cơ hội lấy lòng huynh đệ.

Cứ như vậy, linh đường Mẫn phi ngược lại có vẻ là nơi huynh đệ tụ hội.

Nhưng cái không khí trầm tĩnh này cũng không duy trì được bao lâu, lập tức bị một việc kinh thiên động địa phá vỡ.

Tam a ca ở trăm ngày chịu tang Mẫn phi thì cắt tóc! Thái tử phi biết được việc này, đều có chút giật mình tam a ca thế nào lại không hiểu chuyện như thế, theo tang chế hoàng cung khi phi tử hoăng thệ, hoàng tử trong vòng trăm ngày không được cắt tóc, ngay đến thái tử đều giữ, tam a ca thế mà lại một mình cắt tóc.

“Lão tam bị điên hay hồ đồ rồi sao, hôm kia không phải còn đi sở a ca trấn an lão tam sao, hôm nay cư nhiên lại một mình cắt tóc.” Thái tử phi đưa tay sờ sờ tóc moc trên nửa trán trước của thái tử, tóc của thái tử rất mềm, trong mấy ngày này không thể cạo, tóc mọc dài ra cũng rất mềm mà rũ xuống, cũng bớt đi rất nhiều thời gian vệ sinh xử lý tóc, mỗi ngày vào triều đều để cho chúng quan lại thấy.

Thái tử nghe được thái tử phi nói, nhìn có chút hả hê, “Ha ha, thập tam nghe nói lão tam cắt tóc, cầm theo một thanh trường kiếm liền muốn xuất cung đi tìm lão tam tính sổ, nhưng lại bị ngăn lại. Hoàng a mã đem hắn gọi đến trước mặt trấn an một phen, hiện tại sợ rằng lão tam đã bị triệu vào cung khiển trách.”

Không trách thái tử vui vẻ, trong đám huynh đệ tranh ngôi vị có người làm chuyện ngu xuẩn như thế làm sao lại không vui vẻ.

Thái tử phi nhìn hắn mừng rỡ, cũng cười nói, “Tại sao lúc này ngươi lại không ở Càn Thanh Cung bỏ đá xuống giếng?”

Thái tử hướng thái tử phi chớp mắt, “Cô không ở, nhưng Giáng Phúc ở.” Lúc này hắn cần gì phải tự hạ thân phận bỏ đá xuống giếng, “Hoàng a mã nặng nhất là đạo hiếu, lão tam lúc này thảm.”

“Ngươi nói xem hắn thế nào lại làm chuyện điên khùng như vậy?” Thái tử phi nghĩ trăm đường cũng không thể lý giải, “Cắt tóc lại còn bị phát hiện truyền vào trong cung.” Lén cắt tóc chưa hẳn là sẽ bị phát hiện, dù sao vào triều nhưng có thể đeo mũ, kết quả tam a ca bên kia vừa mới buông dao cạo, trong cung bên này thập tam a ca đã nâng kiếm đi tìm hắn tính sổ.

“Ai biết lão tam suy nghĩ gì.” Thái tử lại vui vẻ, cười ha hả, “Không bằng ngươi lén cùng phúc tấn hắn hỏi thăm, dù sao cũng là chuyện lớn trong Thành vương phủ, nội viện luôn luôn sẽ có người biết chuyện.”

“Cũng đúng.” Thái tử phi nghĩ nghĩ gật đầu.

Hai người đang nói việc này, liền thấy người của Càn Thanh Cung đến thỉnh thái tử, Khang Hi tìm thái tử qua đó một chuyến.

Thái tử nghe vậy, dọn dẹp một chút, cùng thái tử phi nói một tiếng tạm biệt, liền chạy đi xem quan tòa xử thập tam a ca cùng tam a ca.

Trong Cung Càn Thanh, Khang Hi mặt đen lại ngồi trên chỗ cao, thập tam a ca bị tứ a ca, ngũ a ca giữ chặt, nhưng mắt đỏ hung hăng trừng về phía tam a ca đang quỳ trên mặt đất, từ thất a ca đến thập tứ a ca tất cả đều ở đây, thập ngũ a ca tuổi còn nhỏ không thích hợp nghị sự, thái tử điện hạ đến vừa lúc gặp gỡ đại a ca ở cửa đại điện, hai người vừa thấy nhau đều là hừ một tiếng đi vào điện.

Toàn bộ đại điện, nhóm a ca đã đông đủ, thái tử ngắm nhìn bốn phía, biết nhi tử nhà mình đã bị hoàng a mã sai đến chỗ khác, ở đây ngoại trừ hoàng a mã thì chỉ có lão tam đang quỳ là có cái trán nhẵn trụi, vừa nhìn đã biết mới cắt, trong lòng thầm mắng một câu ngu xuẩn muốn chết.

“Nhi thần gặp qua hoàng a mã.” Thái tử cùng đại a ca đồng thời hành lễ với Khang Hi, rồi mới đứng sang một bên, nhìn chằm chằm lão tam đang quỳ.

Đáng thương tam a ca, cũng không biết đã quỳ bao lâu, cái trán đẫm mồ hôi, cúi đầu nhìn cũng không liếc nhìn Khang Hi, trong lòng hắn đã hối hận muốn chết, chỉ nghe được Khang Hi ở trên cao hỏi, “Lão tam, hiện tại huynh đệ của ngươi đều đến rồi, ngươi còn có cái gì để nói.”

Khang Hi đem các nhi tử của mình kêu đến, chính là vì để cho lão tam biết, toàn bộ nhi tử của ông chỉ có một mình hắn bất hiếu không tuân thủ đạo hiếu, những người khác đều giữ, ngay đến thái tử cũng có thể làm được, thế mà hắn biết luật lại phạm luật?

Khang Hi càng nghĩ mặt càng đen lại, mắt tam a ca đảo qua toàn bộ huynh đệ, sắc mặt đã sớm tái nhợt, quỳ rạp xuống, “Hoàng a mã, nhi thần biết sai rồi. Nhi thần cũng không phải là có ý định cắt tóc, chỉ là bởi bất đắc dĩ.”

“Đâu tóc ngươi như thế, còn muốn nói sạo!” Thập tam a ca cả giận, ngạch nương của hắn đã không còn, kết quả tam đại ca ngay mặt đến bảo hắn nén bi thương, phía sau lại không tôn trọng tang chế ngạch nương một mình cắt tóc, quả nhiên là đáng thẹn đáng trách cực kỳ! Nếu hắn cái người làm con này không vì ngạch nương lấy lại công đạo, hắn sẽ thẹn với ngạch nương người đã sinh ra hắn nuôi dạy bảo vệ hắn! Nghĩ tới đây, thập tam cũng quỳ xuống, “Hoàng a mã, ngài nên vì nhi tử làm chủ!”

“Thập tam, đứng lên.” Khang Hi thấy thập tam ở trong giai đoạn này gầy nhanh đến khó nhận ra, đối với thập tam a ca cái người tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo này càng thêm để bụng, quay đầu đối với tam a ca nói, “Lão tam, ngươi đã biết tội chưa? Trẫm xử phạt ngươi có cam tâm tình nguyện chịu hay không?”

“Hoàng a mã, nhi thần không một câu oán hận.” Tam đại ca nghe được hoàng a mã nói như vậy, biết mình có viện trăm ngàn lý do đều sẽ không hữu dụng, chỉ cầu đừng phạt quá nặng, tất cả các huynh đệ đều đang nhìn, mặt mũi đã ném đi từ lâu.

“Dận Chỉ, không tuân thủ tang chế, tổn hại đạo hiếu, kể từ hôm nay, tước vị quận vương giáng xuống bối lặc.” Khang Hi cũng không chần chờ lâu, liền xử phạt.

Lời vừa nói dứt, tam a ca quỳ nhận tội không có bất mãn, cũng không dám bất mãn, chỉ nghe được đám a ca tặc lưỡi, cả đám đều nhìn có chút hả hê việc tam a ca từ quận vương xuống đến bối lặc, thái tử nhìn quanh một vòng, hiểu rõ trong lòng, lần nữa hướng Khang Hi nhìn, chỉ thấy hoàng a mã ho khan một tiếng, lại nói, “Được rồi, các ngươi đều trở về đi.”

“Vâng, hoàng a mã.” Chúng a ca đồng thanh nói, theo thứ tự đi ra.

Ở Cung Càn Thanh cả đám không ai dám quá làm càn, chờ ra Càn Thanh cung, cả đám a ca không chút nào che dấu thần sắc hả hê, cửu a ca cùng thập a ca, thập tứ a ca thậm chí cố ý đi tới trước mặt tam a ca nhếch miệng cười, một ngụm lại một chúc mừng tam bối lặc gia, chọc tam a ca tức giận đến trợn trắng mắt, mới bị bát a ca kéo lại.

Thập tam a ca vừa ra tới, lại muốn tìm tam đại ca phiền phức, bị tứ a ca lôi đến một bên, thái tử thấy thế, tiến lên dặn dò hai câu, để thập tam a ca về trước bình tình lại, hắn biết thập tam rất oán giận tam a ca, dù sao hoàng a mã tuy rằng lấy lại tước vị của lão tam, nhưng rốt cuộc chỉ là thu hồi tước vị của hắn, điểm này bản thân mình cũng hiểu được quả là đáng tiếc.

Phải biết rằng lúc trước ở lúc tuần du thì công lực đục nước béo cò của lão tam cũng khiến hắn nhìn không thuận mắt, thấy lão tam chỉ bị xử phạt nhẹ như vậy vui mới là lạ.

Đang nghĩ ngợi, khóe mắt thoáng nhìn lão đại đi đến bên cạnh trấn an lão tam, đáy mắt thái tử hiện lên một tia cười trào phúng, cùng tứ a ca bọn họ lại nói vài câu, phân lộ, liền hướng đại a ca cũng tam a ca bên kia đi đến.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâu tự tiến cử tân văn: Mọi người thoả thích đi vào vừa nhìn oo ha ha