“Au….”

“Ai nha, L thân mến, vừa rồi là tôi quá kích động, không cẩn thận liền…. Cậu không sao chứ?” Rendia khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn người đối diện đang khẽ suýt xoa, biểu tình khuôn mặt trong nháy mắt không giấu được mà khẽ nhăn nhó.

“Không… không sao, Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là ‘mã hữu thất đề, nhân hữu thất thủ’ ( ngựa có lúc xảy chân, người có lúc thất thủ) không phải sao?” Tả Dĩ Uyên nhịn đau cười nói: “Nhưng mà, Rendia, chị hiện tại có thể nhấc giày cao gót của chị ra khỏi chân tôi…. xa một chút không?”

“A, thật là vô ý, nhìn xem, tôi xém quên mất!” Rendia giống như bừng tỉnh đại ngộ, tự trách oán thán, nhưng chân cũng không có lập tức thu hồi lại ngược lại làm như không cẩn thận mà ở trên mu bàn thân Tả Dĩ Uyên hung hăng nghiến thêm lần nữa: “Đều là tôi không tốt, lần đầu tôi đi giày hơn 10 phân lại còn khiêu vũ nữa…. L, cậu thật sự không sao chứ?”

“Nếu chị không đem chân thu lại, tôi nghĩ tôi liền có sao đó.” Tả Dĩ Uyên mang theo tia bất đắc dĩ nhắc lại.

“Được rồi, được rồi.” Rendia trên mặt lộ ra tia đắc ý, khẽ thu chân lại, trừng mắt với Tả Dĩ Uyên: “Nhưng mà, L thân mến, đối với việc tôi làm cậu bị thương như vậy, tôi vẫn có chút băn khoăn, như vậy đi… Cậu lên lầu với tôi, tôi thoa dược tốt nhất cho cậu được chứ, cậu thấy sao?”

Tả Dĩ Uyên chớp mi một cái, tiếp thu ám chỉ của Rendia, lập tức không chối từ, gật đầu, khẽ mỉm cười: “Cũng được.”

Hai người song song âm thầm rời đi, lên đến chỗ rẽ lầu hai, nụ cười của Rendia khẽ nhợt nhạt, khóe môi giật giật: “L, cậu đoán thử xem, giờ cậu theo tôi lên lầu, những người dưới kia sẽ tưởng tượng chúng ta như thế nào?”

“Cái gì?” Tả Dĩ Uyên nghiêng đầu nhìn Rendia.

Rendia cho Tả Dĩ Uyên một nụ cười quỷ dị: “Hơn phân nửa là sẽ bàn tán kiểu ‘L mang theo một tiểu sủng nhi tới tham dự tiệc sinh nhật, kết quả khiến cho chính thất mất hứng… Trong vũ hội, L cùng Rendia song song một mình rời đi, cũng là lần thứ hai chứng minh địa vị chính thất của mình.”

Tả Dĩ Uyên nhíu mày: “A Cảnh không phải là sủng nhi.”

“Điểm này tôi biết, nhưng người khác không biết.” Rendia khoát tay, dẫn Tả Dĩ Uyên tới một gian phòng họp nhỏ, sau đó cẩn thận đóng cửa lại: “Được rồi, L, cậu phải biết, mấy lời nói lúc nãy của cậu đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với tinh thần của tôi! Đối với điều này, tôi nghĩ tôi hẳn nên được chút ít bồi thường từ cậu.”

Tả Dĩ Uyên đi thẳng tới bộ ghế sa lông trong phòng ngồi xuống, lười nhác tựa lưng vào thành ghế, bán nâng đầu, thản nhiên nhìn Rendia: “Gần đây rốt cục chị đã gặp phải phiền toái gì mà phải tự mình đến hướng tôi cầu xin giúp đỡ?”

Rendia hít sâu một hơi, tháo chiếc mặt nạ bình tĩnh vẫn luôn đeo trên mặt xuống, ngồi xuống đối diện Tả Dĩ Uyên, trên mặt hiện ra tia ngưng trọng. Trầm mặc một hồi lâu, Rendia đột nhiên ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Tả Dĩ Uyên, khẽ nói: “Tôi hoài nghi… trong gia tộc Prora có nội gián.”

“Huh?” Tả Dĩ Uyên hơi nâng cằm, ý bảo Rendia tiếp tục.

“Trong gia tộc có người hai lòng, tôi đã phát hiện được một ít dấu vết, nhưng chứng cớ cụ thể vẫn không đủ xác thực.” Rendia cau mày, lâm vào tự thuật: “Trong khoảng thời gian này, tôi đã tiếp nhận một đơn hàng từ Nga, vốn nghĩ sau chuyến hàng này sẽ bắt tay vào chỉnh đốn bên trong gia tộc, ai ngờ, chuyến hàng này hôm trước vừa xuất cảng, thế nhưng lại bị người ta cướp mất! Shit!”

“Vậy số hàng đó hiện giờ đang ở đâu, chị có manh mối không?” Tả Dĩ Uyên hỏi.

Rendia lắc đầu, vươn tay châm một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, nheo mắt lại, mang theo vài phần huyết tinh mở miệng: “Nhưng đến tột cùng là nhóm người nào làm thì cũng đã loáng thoáng có được chút manh mối. Hừ, thật sự là muốn tiền tới điên rồi, con rệp đó thế nhưng muốn đem chủ ý đánh trên đầu Rendia tôi! Cũng không nghĩ rằng khối thịt béo như vậy, bọn họ một hơi nuốt trọn, cũng không nghẹn chết chính mình!”

Tả Dĩ Uyên “ừ” một tiếng, vươn ngón trỏ tay trái có quy luật gõ nhẹ lên mặt bàn trà. Tiếng gõ nặng nề như muốn biểu đạt Tả Dĩ Uyên lúc này đang suy nghĩ, hồi lâu, Tả Dĩ Uyên mới thu tay lại, cười nhìn về phía Rendia: “Vậy chị muốn tôi giúp chị thế nào?”

Rendia thấp giọng nói: “Trong hợp đồng quy định 7 ngày sau giao hàng… tôi hiện tại tạm thời chỉ có thể thể xuất được một nửa đơn hàng, muốn giao toàn bộ đúng hạn là không có khả năng. Nhưng tôi cũng không để danh dự của gia tộc Prora hủy trong tay đơn hàng này được, cho nên, L, tôi nghĩ muốn giao một nửa mối làm ăn này cho cậu. Đường đi, nhân mạch cùng tiếp xúc với quân đội Nga đều do tôi đảm nhiệm, cậu chỉ cần xuất một nửa số súng đạn là được. Mối làm ăn này đạt lợi nhuận, chúng ta chia 6-4, thế nào?”

“Chỉ cần giao một nửa số đơn hàng, lợi nhuận chia tôi 4 phần? Cũng không bất công… nhưng mà..” Tả Dĩ Uyên khẽ nhếch môi, hơi dừng một chút mới nói tiếp: “Chị cũng biết trước nay buôn bán súng đạn, đều là tôi tự mình làm, lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa bao giờ cùng nhà khác hợp tác qua.”

Rendia nhíu mày: “Sao, cậu không đồng ý?”

Tả Dĩ Uyên nghiêng đầu, biểu tình trên mặt trước sau như một vẫn phong đạm kinh vân: “Hợp tác cũng không phải điều không thể, thậm chí tôi còn có thể tặng cho chị thêm 5% lợi nhuận, chẳng qua, tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”

Rendia có một tia dự cảm bất hảo, cẩn thận trên dưới đánh giá Tả Dĩ Uyên một lần, cau mày hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Chị cũng biết, tôi gần đây đang muốn tiến sâu vào thị trường Châu Á, khu Đông Nam Á hiện giờ vẫn còn đang khá hỗn loạn, không tiện xông vào, cho nên…” Tả Dĩ Uyên khoanh tay trước ngực, nhìn Rendia, cười đến tao nhã: “Rendia, yêu cầu của tôi thật sự không nhiều lắm, chỉ cần chị đem địa bàn bên Nga giao cho tôi một ít, giúp tôi mở rộng thị trường bên đó là được rồi.”

Rendia trầm mặc một hồi lâu, nhìn kỹ Tả Dĩ Uyên, tựa hồ muốn đánh giá cái gì đó. Nghiêm túc suy nghĩ mấy phút đồng hồ, Rendia mới chậm rãi trầm tĩnh lại, tựa người vào thành ghế sô pha, khẽ cười với Tả Dĩ Uyên, thở dài nói: “L này, cậu thật đúng là loại người cho dù chịu thiệt cũng không từ chối ăn… thế nhưng lại bắt tôi giúp cậu mở rộng thị trường Châu Á, L, cậu quả là có thiên phú làm gian thương!”

“Tôi vốn là một thương nhân.” Tả Dĩ Uyên ngược lại không chút để ý sự trêu chọc của Rendia, ngược lại càng thoải mái nói: “Cho nên nói như vậy là chị đã đồng ý điều kiện của tôi?”

“Còn có lựa họn nào khác tốt hơn sao?” Rendia bất đắc dĩ nhún vai, lập tức hướng Tả Dĩ Uyên vươn tay ra trước mặt: “Vậy, hợp tác vui vẻ?”

“Đương nhiên.” Tả Dĩ Uyên bắt tay Rendia.

“A, đúng rồi…” Kết thúc chính sự, biểu tình Rendia một lần nữa trở nên thoải mái hơn, khi nhìn Tả Dĩ Uyên, trong mắt thậm chí còn mang theo tia trêu tức: “Này, vũ hội hôm nay tôi đoạt đi điệu nhảy đầu tiên của cậu và cậu bé Phương Đông kia, cậu không oán hận tôi chứ?”

Tả Dĩ Uyên bật cười: “Sao có thể?”

Rendia một tay chống cằm, hảo tâm nhắc nhở Tả Dĩ Uyên: “Tuy không có điệu nhảy đầu tiên, nhưng hiện tại nếu cậu đi xuống, hẳn vẫn có cơ hội nhảy với cậu bé đó điệu cuối cùng.”

“Tôi nên… cám ơn chị nhắc nhở không?” Không thể phủ nhận, đối với lời nói mang chút mê hoặc của Rendia khiến Tả Dĩ Uyên quả thật sinh ra chút cảm giác động tâm.

“Không khách khí.” Rendia cười to, vui đùa nói: “Chỉ cần sau này hai cậu thật sự thành đôi, đừng quên thưởng cho bà mối này chút tiền lì xì!”

Hết chương 28.