Trang Trạch Ân vui đến điên rồi, hắn nằm sấp trong toa xe ở phía sau của Vương thúc, vừa cười vừa đập tay vỗ vỗ vào thành xe. Trịnh Kim Long cùng hắn lên xe nhìn hắn cười giống như bị bệnh thần kinh, quý nhân này của mình chẳng lẽ là kẻ ngốc sao?

Sau nửa ngày Trang Trạch Ân mới nhớ tới Trịnh Kim Long ở bên cạnh, cuối cùng cũng quay trở lại dáng vẻ của đại ca, nhìn thấy vẻ mặt y mới nói: "Có phải rất tò mò tao tại sao lại không đi theo 2 chiếc xe kia phải không?"

Trịnh Kim Long lặng lẽ gật đầu, nói: "Ừ..." Dáng điệu như vậy, là của người gấp gáp nịnh bợ, Trang Trạch Ân lại nói chạy thì chạy ngay cả lý lẽ cũng không có. Trịnh Kim Long quả thực rất tò mò, còn có đạo lý không cần quan hệ sao? Giống như mấy đứa trẻ trong núi lớn bọn họ, có thể leo lên quan hệ như vậy, đó cũng là thắp hương nhiều nên được phù hộ.

Trang Trạch Ân vẻ mặt ý tứ sâu xa nói: "Mày còn trẻ, mày không hiểu đâu. Sau này mày sẽ thấy, tao sớm muộn gì cũng so với bọn họ có tiền hơn."

Nhiệt huyết trong lòng Trịnh Kim Long trong nháy mắt bị Trang Trạch Ân đốt lên, y đối với quý nhân Trang Trạch Ân vừa nói liền tin tưởng không nghi ngờ. Một chiếc xe vài trăm triệu hắn cũng không đặt trong mắt, phóng tầm mắt nhìn cả ngọn núi Tiên Nữ này, còn có ai có quyết đoán như vậy?

Y từ trong túi móc ra thuốc lá, đưa cho Trang Trạch Ân: "Đại ca nói đúng, mời đại ca hút thuốc!"

Trang Trạch Ân nhàn nhạt thở dài, nói: "Kim Long a! Hút thuốc có hại cho sức khoẻ, sau này ráng hút ít lại. Khói thuốc có đại biểu cho cái gì đâu chứ, ngoại trừ dễ bị ung thư phổi."

Trịnh Kim Long không nói hai lời liền đem hộp thuốc ném vào bụi cỏ ven đường, nói: "Đại ca nói chí phải! Ngày mai... không, bây giờ em liền cai thuốc!" Lần này thì tốt rồi, Trịnh Kim Long đem lời nói của Trang Trạch Ân trở thành nguyên tắc vàng bắt buộc mình phải tuân theo.

Điều này ngược lại cũng là hiện tượng tốt, đời trước y đối với Trang Trạch Ân cũng là cái loại thái độ này. Đặc biệt là sau khi Trang Trạch Ân chi tiền làm phẫu thuật tim cho bà nội của y, y dập đầu trên đất, nói đời này cái mạng của y chính là của Trang Trạch Ân. Y cũng là làm như vậy, mặc dù cũng không có bởi vì bỏ mạng của mình mà cứu sống mạng của Trang Trạch Ân, nhưng cái phần ân tình này Trang Trạch Ân vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.

Trước khi Trịnh Kim Long hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn có thể còn phải giả bộ dồn ép 1 đoạn thời gian.

Trước khi xuống xe, Trịnh Kim Long nói: "Đại ca, ngày mai em đến đón đại ca đi học!" Trịnh Kim Long lên cấp ba liền bắt đầu làm thuê trong tiệm sửa xe ở trấn trên, ông chủ cho y 1 chiếc xe mô tô, để y chạy xe đi học. Trang Trạch Ân ngược lại cũng không phản đối, như vậy liền có thể tiết kiệm thời gian cha chạy tới chạy lui.

Trang Trạch Ân về đến nhà, cha còn chưa trở lại, mấy ngày nay vì chuyện của mấy con heo rừng kia làm cho ông vội vàng đến hỏng rồi. Chế biến thịt khô ngược lại cũng không phiền phức lắm, trong thôn có 1 cái xưởng nhỏ. Chính là hắn muốn chính mình mau chóng thi đại học, muốn nhanh 1 chút đem học phí kiếm được. Mang theo vài thanh niên khoẻ mạnh còn sót lại ở trong thôn, lại tiến vào núi. Vốn là Trang Trạch Ân cũng không phải là con nít, trong nhà lại có người trưởng thành giúp đỡ coi nhà, qua nhiều năm như vậy bình yên vô sự, Trang Ngộ cũng thả lỏng cảnh giác.

Bụng đói đến nổi sôi sùng sục, Trang Trạch Ân tiến vào phòng bếp kiếm đồ ăn. Vừa tiến vào cửa phòng bếp liền thấy được Hàn Cảnh Sâm đang ở trong bếp nhìn điện thoại di động nghiên cứu cái gì đó, trong miệng còn lẩm bẩm: "Chảo nóng thì thêm dầu vào... thêm hạt tiêu... hành gừng tỏi xào cho thơm..."

Trang Trạch Ân lặng yên không một tiếng động chạy đến phía sau Hàn Cảnh Sâm, 1 phen ôm lấy sau lưng y lớn tiếng gọi: "Chú Hàn!"

Không nghĩ đến chẳng những không doạ được Hàn Cảnh Sâm, ngược lại còn bị đối phương trở tay chế trụ. Trang Trạch Ân bị đối phương áp chế mạnh mẽ ở trên tường phòng bếp, cánh tay bị đè lại, hai thân thể dán sát nhau. Trang Trạch Ân giật mình, theo bản năng liền muốn phản kích, vừa nghĩ đến chính mình bây giờ bất quá chỉ là 1 học sinh còn chưa đầy 17 tuổi a! Thế là lập tức bắt đầu bán manh kêu cứu: "A a a chú Hàn, là con là con, mau thả tay con ra a! Đau đau đau rất đau a!"

Hàn Cảnh Sâm lập tức đem Trang Trạch Ân thả ra, nói: "Tiểu tử con, người doạ người sẽ doạ chết người con không biết sao?"

Trang Trạch Ân hoạt động 1 chút bả vai của mình, nói: "Chú chú cũng sẽ sợ hãi sao? Haha, con chỉ là đùa 1 chút thôi. Đúng rồi, chú sao lại sẽ ở trong phòng bếp của nhà con?"

Hàn Cảnh Sâm cúi đầu nhìn Trang Trạch Ân, vươn tay ra giúp hắn lau đi vết bụi trắng trên tường dính trên mặt hắn. Cảm giác khi tiếp xúc với khuôn mặt nhỏ nhắn rất láng, quả nhiên là tuổi trẻ, cảm nhận da dẻ rất tốt. Lau xong khuôn mặt hắn mới nói: "Cha con nói y mấy ngày nay rất bận, nhờ chú giúp trông coi bữa cơm và bài tập của con. Chú vừa muốn quay về với chính nghĩa, chú bây giờ cũng là thầy giáo của con, chăm sóc con 1 chút cũng là chuyện nên làm, thế là đáp ứng. Để báo đáp lại, cha con cắt giảm tiền thuê nhà coi như là bao ăn ở. Không nghĩ tới chú còn có thể ở trong này làm công, quả thật quá vinh hạnh rồi."

Trang Trạch Ân vừa nghe lập tức hoan hô nói: "Quá tốt rồi! Như vậy liền có thể ở cùng với chú Hàn nhiều một chút."

Nhìn dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của Trang Trạch Ân, Hàn Cảnh Sâm có chút không biết nên làm thế nào. Y vừa mới đi chợ nhìn 1 chút tôm sông tươi ngon, liền muốn làm món tôm xào với rau hẹ. Sau vườn trồng rất nhiều rau hẹ, rau hẹ mọc rất tươi ngon làm người ta yêu thích. Y dùng cái lưỡi hái ở bên cạnh cắt 1 ít rau hẹ, rửa sạch dưới vòi nước, tra 1 chút sách dạy nấu ăn, chuẩn bị bắt đầu làm cơm, liền bị Trang Trạch Ân thình lình đột kích ở sau lưng.

Hàn Cảnh Sâm hỏi: "Con hôm nay dáng vẻ rất vui? Có phải là có chuyện gì vui hay không? Thành tích thi tháng đứng đầu sao?"

Trang Trạch Ân đáp lời: "Chúng con không có thi tháng, sắp đến cuối kỳ rồi, thi xong thì sẽ nghỉ hè. Nhưng mà thật sự rất vui, hôm nay con..."

Trang Trạch Ân suy nghĩ 1 chút, vẫn là nói: "Chú, nếu như chú có hai bên họ hàng, từ nhỏ đã bỏ mặc chú, lớn lên lại muốn tranh đoạt đón chú trở về, chú sẽ làm như thế nào?"

Hàn Cảm Sâm vừa nghe liền biết, đứa nhỏ này đang trưng cầu ý kiến của y. Thế là y nghiêm túc suy nghĩ 1 chút, nói: "Vậy phải nhìn xem là xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu như thật sự muốn làm tròn nghĩa vụ nuôi dưỡng, ngược lại cũng không sao cả."

Trang Trạch Ân yên lặng chốc lát, nói tiếp: "Đương nhiên không phải, con biết Trang gia chắc chắn không phải như thế, bọn họ đang đánh chủ ý xấu, cha con cũng nói với con rồi." Có thể là sau khi được sống lại một bụng bí mất không thể nói ra được, lại đối với Hàn Cảnh Sâm có tình cảm đặc biệt, cho nên Trang Trạch Ân muốn cùng y thảo luận 1 chút, liên quan tới chuyện này, hắn trong lúc nhất thời quả thật là không làm chủ được tinh thần.

Một mặt là Trang gia quá lớn mạnh, một mặt khác là Chân gia càng không phải là đèn cạn dầu. Điểm này khiến cho hắn rất ngoài ý muồn, mẹ vậy mà là đại tiểu thư của Chân gia sao? Đời trước Chân gia và Trang gia thật sự là kẻ thù 1 mất 1 còn, Trang Trạch Ân cũng không dám đi chọc người của Chân gia. Không ngờ rằng, đời này vậy mà có chân tướng sự thật như vậy. Lẽ nào cha muốn mang mẹ ẩn cư ở chỗ này, hai nhà đối thủ 1 mất 1 còn tiến tới với nhau, quả thật là hai nhà không cho phép.

Hàn Cảnh Sâm lại hỏi: "Vậy còn 1 họ hàng khác thì sao?"

"Họ hàng khác?" Trang Trạch Ân không dám kết luận, nhưng hắn biết Chân gia chắc chắn là làm ăn chân chính, không giống như Trang gia có nhiều khoản thu nhập bất chính như thế. Hơn nữa căn cơ của Chân gia rất sâu, mối quan hệ ở kinh thành càng là quan hệ trực tiếp với cấp trên. Trang Trạch Ân lắc đầu, nói: "Chỉ biết là nhà giàu có quyền quý, cụ thể đánh chủ ý gì con cũng không rõ." Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí cả, đời trước đến Trang gia rơi vào cái kết quả như vậy, đời này nếu như lại vào Chân gia, cũng không biết là có giẫm lên vết xe đổ hay không.

Hàn Cảnh Sâm hỏi: "Vậy con muốn trở về Trang gia sao?"

Trang Trạch Ân lập tức đáp lời một cách chắc chắn: "Không muốn."

Hàn Cảnh Sâm lại hỏi: "Chân gia thì sao?"

Trang Trạch Ân suy nghĩ 1 chút, nói: "Cũng không muốn, con chỉ muốn ở cùng với cha thôi."

Hàn Cảnh Sâm lại hỏi: "Vậy Trang gia... Sẽ từ bỏ ý đồ sao? Nếu bọn họ đã có mưu đồ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu."

Trang Trạch Ân một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Cảnh Sâm, nói: "Oa, chú, chú giỏi quá! Bọn họ đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha con, nhưng mà con thật sự đấu không lại bọn họ a! Bây giờ còn có thể kéo dài, càng về sau, con liền không biết nên kéo dài như thế nào."

Hàn Cảnh Sâm đã bắt đầu cắt rau hẹ, mấy con tôm được ngâm trong cái chậu sứ cũng đã hấp dẫn rồi. Y 1 bên cắt rau hẹ 1 bên nói: "Chú cảm thấy con có thể như vậy, Chân gia không phải cũng muốn đón con về sao? Chú cảm thấy con có thể trước tiên đừng từ chối bên đó, lợi dụng Chân gia, để ngăn chặn Trang gia. Chân gia là nhà giàu quyền quý, chắc chắn có thể cùng Trang gia cứng đối cứng. Hơn nữa Chân gia nếu đã làm ăn chân chính, chắc chắn sẽ không sử dụng thủ đoạn bình thường. Đến lúc đó con dù cho chơi xấu, Chân gia cũng sẽ không bắt con thế nào. Con cũng có thể âm thầm quan sát 1 chút, nếu như Chân gia chỉ là muốn làm hết trách nhiệm nuôi dưỡng, con cũng có thể nhận lấy ý tốt của Chân gia. Con cảm thấy sao?"

Nghe Hàn Cảnh Sâm nói, Trang Trạch Ân ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, Hàn Cảnh Sâm vẻ mặt không hiểu xém chút cắt trúng tay. Bản thân y cũng không phải là rất am hiểu công việc trong phòng bếp, cứ như vậy lập tức để dao xuống, cúi đầu hỏi Trang Trạch Ân, nói: "Có thể con sẽ cảm thấy chú hiểu đời, nhưng cái xã hội này chính là tàn khốc như vậy, con cần phải lấy thủ đoạn nên dùng để bảo vệ chính mình."

"Không, chú." Trang Trạch Ân lập tức nói: "Con chỉ là muốn nói... Chúng ta ý tưởng lớn gặp nhau a! Con cũng nghĩ như vậy! Chú, chú không cảm thấy chúng ta có thể làm tri kỷ sao?" Nói rồi hắn liền đem chuyện sáng ngày hôm nay Trang gia và Chân gia đối chọi gay gắt nói cho Hàn Cảnh Sâm, càng nghe về sau Hàn Cảnh Sâm đầu đầy hắc tuyến, y cảm thấy người quân sư là mình đây thật sự là mất chức rồi, tiểu hổn đản này mặc dù vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, nhưng trong đầu lại có không ít chủ ý gian ác.

Hàn Cảnh Sâm đem những cái chủ ý gian ác này coi là sự thông minh lanh lợi của đứa nhỏ này, trong lúc nhất thời còn cảm thấy vô cùng đáng yêu, ở đỉnh đầu của hắn vỗ nhẹ vài cái, nói: "Đi ra ngoài đợi đi! Chú còn xào trứng."

Trang Trạch Ân lại không chịu ra ngoài đợi, hắn nhìn trái nhìn phải, nói: "Con đến để giúp chú mà! Chú, trứng của chú đâu? Con đến...đập..."

Hàn Cảnh Sâm đổ dầu vào trong nồi, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Con đối với trứng của chú rất hứng thú... sao?"

Hai người ngẩng đầu, bầu không khí trong nháy mắt rất ngượng ngùng, hai người nhìn nhau, bầu không khí hơi ngưng trọng, Trang Trạch Ân phá vỡ sự ngượng ngùng trước tiên: "Đập một chút sẽ rất đau sao?"

Hàn Cảnh Sâm thở dài 1 hơi, nói: "Sẽ đi?"

Thế là hai người mỗi người đều mang ý xấu tựa như nổi điên mà cùng nhau cười ầm trời, trong phòng bếp tràn đầy mùi vị ấm áp và vui vẻ!

Hết chương 9.

Editor có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới! Năm mới Mã chúc mọi người nhiều sức khoẻ, vạn sự như ý, phát tài phát lộc, công việc thuận lợi, học tập suôn sẻ, luôn vui vẻ, yêu đời và hạnh phúc nhá!^^

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp!^^

Ngoài lề: Năm mới nên tha cho lũ cướp truyện truyenfull.com và sstruyen.com. hehe^^