Tác phẩm nhiếp ảnh mới nhất của Tiểu Phong tên là..... Ánh mặt trời. Trong hình đúng là cảnh sáng sớm, sương mù mờ ảo quấn quanh không gian, từng tia sáng dịu nhẹ lúc bình minh chiếu xuyên qua những lớp mấy mong manh của mùa hạ, lẳng lặng đáp trên phiến lá xanh mượt mà, tựa như sợi lông tơ mềm mại, nhẹ nhàng, lơ đãng bay theo gió.

Phần tươi đẹp nhất trong bức ảnh chính là dáng người thẳng tắp đứng dưới tán cây, chỉ có thể mơ hồ thấy sườn mặt trái của người đó, nhưng ánh sương rơi trên chiếc áo sơ mi trắng kia sao lại đẹp đến thế, lờ mờ huyền ảo, tựa như kim phấn phất phơ rơi rụng, rạng rỡ, lấp lánh.....

Khóe môi Diệp Cảnh khẽ cong lên, thể hiện tâm trạng vô cùng tốt lúc này của anh, chỉ có một số ít người biết thứ Tiểu Phong chủ định chụp không phải là cảnh mà chính là anh.

Từ trước đến giờ Diệp Phong chụp cảnh là chính, rất ít tấm có người, mà trong cái số ít ỏi đó chiếm hơn phân nửa là anh, anh trai tỏ vẻ vô cùng, vô cùng hài lòng.

Tấm hình tên “Ánh mặt trời” này chính là bài thi tốt nghiệp của cậu, được chọn là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất. Diệp Phong hưng phấn dị thường, hai mắt cong cong suốt cả tối, cảm xúc cực kỳ vui vẻ, nằm trên giường lớn lăn qua lăn lại, chui đầu làm ổ trong chăn mà vẫn cười trộm, báo hại anh trai phải thức cả đêm để vui cùng em trai, gì cũng không làm được, cuối cùng chỉ có thể hôn hôn thơm thơm cho đỡ thèm.

Cơ mà anh trai vẫn rất chi là cao hứng, Tiểu Phong hiếm khi được như ý nguyện đến vậy, nếu không phải tại nhận được tin quá muộn thì anh đã chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn để chúc mừng cậu rồi. Đương nhiên, hôm nay làm cũng không muộn, à…..xem chừng chẳng cần anh yêu cầu thì Phúc quản gia đã hí hửng lo liệu đâu vào đấy ở nhà rồi.

Di động vang lên, Diệp Cảnh liếc mắt nhìn qua, là Mạnh Vũ….. Không, chính xác phải là Mạnh Dục mới đúng. Khóe môi anh khẽ nhếch, lúc mới tra ra thông tin về người này, trong lòng Diệp Cảnh cũng có chút kinh ngạc. Nhưng…..từ xưa đến nay nghiệp quan cấu kết, vẫn luôn là người một nhà. Tất nhiên, anh liếc mắt một cái là đã biết Mạnh gia có chủ ý gì, thứ thương nhân chú ý nhất đơn giản chỉ là đôi bên cùng có lợi, không bận tâm thân phận.

“Chuyện gì?”

“Đại BOSS, cứu mạng á_____” Tiếu Bạch hét chói tai, âm lượng cao vút xuyên thấu qua microphone, truyền sang đầu dây bên này.

“……..Em gái theo đuổi trong game lại bị Mạnh Vũ cướp mất hả?” Diệp Cảnh nhíu mày.

“QAQ Đại BOSS…… Mạnh Vũ chính là một tên quỷ hút máu không hơn không kém, anh anh anh ta sao có thể không cho em chơi game chứ!!! TTwTT”

“……….” Nếu cậu hoàn thành công việc đúng hạn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.

“Anh ta còn nhốt em trong thư phòng, không cho em ra khỏi cửa!!!”

Đáy mắt Diệp Cảnh lấp lóe tia sáng kì dị: “Tôi thấy thế rất tốt, sao cậu lại dùng di động của Mạnh Vũ vậy”.

“Ah?” Tiếu Bạch kinh ngạc, “Mạnh Vũ!!! Vì sao điện thoại di động của tôi với anh lại giống như như đúc thế hả?!”

...

“Ngại quá, lại quấy rầy anh rồi, tôi sẽ quản cậu ấy thật chặt!” Mạnh Vũ đoạt lấy di động, nói xong liền cúp máy.

Ý cười bên khóe môi Diệp Cảnh hiện rõ vài phần, lại nói đến chuyện để Tiếu Bạch ở cùng Mạnh Vũ vốn cũng chỉ do anh vô tình nói ra một câu. Thực ra quang cảnh đẹp như mộng của “Kỳ tích thần thoại” đã được xen kẽ một chút công nghệ máy tính hiện đại, giả mà vô cùng chân thật, có thể lừa mắt người xem. Công việc qua tay Tiếu Bạch đều đâu vào đấy, chứng tỏ năng lực của cậu ta không kém, Mạnh Vũ lập tức nhận ra, bèn “mượn” người từ tay anh, mà cái sự “mượn” này…..không ngờ còn mang mục đích riêng.

Trầm tư suy nghĩ một lúc Diệp Cảnh mới đột nhiên nhớ ra, ngày mai…..là sinh nhật của anh cùng Tiểu Phong! Sao anh lại quên được chứ! Thậm chí quà sinh nhật còn chưa chuẩn bị…….

Anh trai đại nhân câm lặng đen mặt, gần đây phải lo chuyện đối phó với Lưu gia nên anh bận tới suýt hôn mê. Dù sao Diệp Cảnh cũng không muốn tạo thêm kẻ địch ngoan tâm, chó bị bức còn trèo tường cơ mà, nếu anh thật sự đánh tan sản nghiệp của nhà họ Lưu, những kẻ điên đó không biết chừng còn làm ra chuyện quái đản gì nữa, nên lần này phải để cho họ đường lui, để bọn họ phải lo lắng đề phòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.

Về phần Lưu Quốc Hiên, anh tất nhiên sẽ không bỏ qua. Sau khi Lưu Tố Vân tra ra thằng con trai quý tử hít thuốc phiện, hình như sợ sẽ bị Diệp Cảnh trả thù, liền vội vàng mang theo con trai ở ẩn một thời gian. Cũng trong thời gian đó, cổ phiếu của Lưu gia rớt giá thảm hại, dù cục diện đã được cứu vãn nhưng vẫn đại thương nguyên khí.

Lúc này Lưu Tố Vân mới đưa Lưu Quốc Hiên trở về thành phố B, nhưng mọi người trong nhà họ Lưu đã bắt đầu dị nghị về bà. Suy cho cùng, ngay khi Lưu gia gặp phải tai ương thì người phụ nữ này lại ôm một đống tiền biến mất vô tung vô ảnh, hiện giờ mọi chuyện đã lắng xuống mới ra vẻ không biết gì xuất hiện. Nhưng dù sao bà ta vẫn là đại tiểu thư của họ Lưu, mấy bà cô cũng không dám lớn tiếng chất vấn, chẳng qua đợi đến khi về nhà đóng cửa, khó tránh khỏi lải nhải hai ba câu với chồng cùng con.

Hơn nữa Lưu Quốc Hiên bản tính ăn chơi trác táng, vừa về thành phố B cũng không chịu thu liễm vài ba ngày, chân trước vừa vào cửa, sau lưng đã cùng đám hồ bằng cẩu hữu kéo nhau ra ngoài gây chuyện thị phi, sa đọa như xưa.

Đại gia tộc họ Lưu không còn như trước, ngay đến Lưu Vinh cũng học được cách phải bớt phóng túng vài phần, bắt đầu có dáng vẻ chăm chỉ học tập cách xử lý gia nghiệp, Lưu Quốc Hiên thì vẫn ra vẻ nhị thế tổ, một chút cũng không biết sự khó khăn hiện tại của Lưu gia, thế nên càng không được người thích.

Diệp Cảnh nhờ gió thổi bụi, chỉ cần tốn chút sức là đã có thể tống gã vào tù, ngồi ăn năn trong đó đến hết đời. Lưu Tố Vân vội vã chạy tới cầu xin ông bà nội, lăn lộn ỉ ôi nửa ngày cũng chẳng có ai muốn thực sự ra tay giúp, ngay đến cha mẹ bà cũng nói, phải tự quản con mình cho tốt.

Lưu Tố Vân gào khóc. Nói dễ nghe thế! Ngục giam là nơi nào chứ, lúc bà đến thăm, Hiên nhi đáng thương của bà mới chỉ bị giam ba này mà trông đã gầy thành như vậy rồi. Thế mà đứa em trai vô tích sự của bà còn nói gì nhỉ, à, phải chờ qua một hai năm nữa, mọi chuyện lắng xuống thì mới có biện pháp cứu người ra. Một hai năm? Ai mà biết hai năm sau bà còn có thể nhận ra con của mình nữa không!

Lưu Tố Vân xem như đã thực sự hiểu hết thế nào là người hai mặt rồi! Bà hận, bà oán, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Nhưng nói gì thì nói, lần này Lưu Quốc Hiên gây ra chuyện quá lớn, đùa giỡn đến mức khiến con gái của phó cục trưởng tử vong cơ mà. Diệp Cảnh chỉ thuận nước đẩy thuyền, khiến Lưu Quốc Hiên phải ngoan ngoãn ngồi tù y như kiếp trước, chẳng qua lần này thời gian tới trước vài năm mà thôi.

Tuy Diệp gia cũng nhúng tay vào án này nhưng không hề để lại dấu vết, anh chẳng qua chỉ có tác dụng làm kẻ mối lái, để hai người kia biết nhau sớm chút thôi.

Cô nàng kia là loại con gái hư hỏng, thích đua xe, gặp Lưu Quốc Hiên cũng là một kẻ không biết sợ trời không biết sợ đất, hai người dĩ nhiên ăn nhịp được với nhau. Ai ngờ lúc đùa giỡn, không khống chế được lượng thuốc, cô ả dùng thuốc quá liều nên lăn đùng ra chết! Mọi tội lỗi tất nhiên phải do kẻ còn sống Lưu Quốc Hiên gánh. Nghe nói lúc Lưu Quốc Hiên bị cảnh sát tóm, gã vẫn còn đang đưa đẩy trên thi thể cô ả kia, thần trí mơ hồ.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Khóe môi Diệp Cảnh cong lên, lộ vẻ châm chọc thường thấy, hiện giờ Lưu Tố Vân chẳng khác gì một con chó cái nổi điên, gặp người liền cắn, Lưu gia đã sớm tránh không kịp, Lưu Quốc Hiên nhất định phải ngồi tù cả đời.

Đầu ngón tay thon dài khẽ động, màn hình di động hiển thị cuộc gọi cho Tiểu Phong. Diệp Cảnh đột nhiên nhớ ra một chỗ, anh dự tính ngay ngày mai sẽ mang em trai bảo bối tới đó “nghỉ ngơi”.

Điện thoại vang mãi một lúc sau mới có người bắt máy, Diệp Cảnh vừa mới chuẩn bị dịu dàng cất tiếng thì lại nghe thấy những tiếng ồn ào lộn xộn từ đầu dây bên kia, liền nhíu mày.

“Tiểu Phong, em đang ở đâu thế, sao ồn quá vậy?” Lúc này Tiểu Phong đáng nhẽ phải ở trường hoặc ở nhà chứ.

“Em đang ở bên ngoài mua đồ.” Diệp Phong ra vẻ thần bí nói.

“Em ra khỏi trường rồi hả?” Diệp Cảnh nhăn mày càng chặt, anh không nhận được điện thoại từ lái xe, điều đó chứng minh Tiểu Phong đã bắt taxi đi rồi. Trong lòng Diệp Cảnh luôn luôn không thể tin vào mấy tay lái taxi.

“Anh hai, mai là sinh nhật anh mà ~” Diệp Phong chợt cười tủm tỉm nói.

“Ừ, cũng là ngày sinh nhật của em.” Giọng nói của Diệp Cảnh thoáng dịu đi vài phần, “Nếu không giờ em tới trước cổng công ty đi, anh hai sẽ đi cùng em”.

Diệp Phong có chút do dự, cậu cố ý muốn khiến anh hai phải kinh hỉ cơ mà.

“Tiểu Phong?”

“Ừm…….Được rồi, giờ em sẽ bảo lái xe chuyển hướng.” Cuối cùng Diệp Phong vẫn thỏa hiệp, gói quà thật kĩ là được rồi, anh hai nhất định không thể nhìn ra. Diệp Phong quay đầu lại nói với tài xế, “Chú ơi, phiền chú đổi sang hướng khác được không, tôi muốn……..”

Một tiếng phanh chói tai xuyên thủng màng nhĩ, Diệp Phong theo bản năng quay đầu lại nhìn, một chiếc xe tải cỡ lớn đang lao thẳng về phía xe cậu. Trong nháy mắt, Diệp Phong tưởng như bản thân lại như kiếp trước, thứ cuối cùng nhìn thấy là một màu đỏ ghê rợn…….

“Anh hai……” Thanh âm run rẩy truyền tới, khiến đáy lòng Diệp Cảnh nổi lên sóng triều bất an.

“Tiểu Phong?” Đáp lại anh chỉ là tiếng va chạm đinh tai nhức óc.

Giật mình, thân thể run lẩy bẩy, Diệp Cảnh cảm giác như có một ngọn núi thật lớn đang đè ép con tim anh. Vài giây sau, anh dường như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, thẳng hướng xuống gara, khiến Vương trợ lý đang uống trà bên ngoài kinh sợ, “Phụt____” một tiếng, toàn bộ nước bắn ra.

“Giám đốc làm sao thế?”

Hai mắt Tuyết Lị lóe sáng: “Chắc chắn là đại BOSS nghe được tin em trai bảo bối tìm được bạn gái, đại BOSS chạy đi bắt kẻ thông dâm đó!”

“………….” Vương trợ lý câm lặng đen mặt, đáng nhẽ anh không nên hỏi một cô nàng hủ nữ vấn đề thế này mới đúng.

Diệp Cảnh không nhận được điện thoại báo tin dữ, nhưng thân thể anh lại làm đúng như ấn tượng từ kiếp trước, chạy tới bệnh viện kia.

Tiểu Phong…….

Dòng người tới lui trong bệnh viện rất đông, cái cảnh bác sĩ y tá vội vã chạy qua chạy lại là điều hết sức bình thường, loáng thoáng nghe thấy đám người bên trong nghị luận chuyện gì đó, hình như ở ngã tư khu phố trung tâm xảy ra một vụ tai nạn ô tô rất nghiêm trọng…… giống như kiếp trước, giống như thời điểm ấy, cả người Tiểu Phong đều là vết thương, nằm thoi thóp trên giường bệnh chờ chết.

“Anh hai?” Là giọng của Tiểu Phong, anh huyễn thính sao?

“Anh hai, sao anh lại đến đây?” Diệp Phong kinh ngạc xuyên qua đám người, chạy tới trước mặt Diệp Cảnh, đáp lại cậu chính là cái ôm chặt chẽ như muốn bảo vệ thứ quý giá nhất của Diệp Cảnh.

“Em không sao chứ, không bị gì chứ…….”

Diệp Phong chớp chớp mắt khó hiểu, vỗ vỗ lưng anh hai nhà mình trấn an: “Em không sao, gặp chuyện không may chính là chú lái xe, em chỉ giúp mang chú ấy tới đây thôi”.

“Sau này không được ngồi taxi nữa.” Diệp Cảnh cứng nhắc nói.

Diệp Phong hết chỗ nói rồi, nhỏ giọng kháng nghị: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà”.

Diệp Cảnh gác cằm lên cái đầu nhỏ xù tóc, quyến luyến cọ cọ: “Tiểu Phong, anh không chịu nổi bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn nữa đâu……. ngoan ngoãn nghe lời anh được không?”

Rõ ràng là câu mệnh lệnh mà vào tai Diệp Phong lại cố tình biến thành lời cầu xin tha thiết. Bé thỏ Tiểu Phong theo bản năng gật gật đầu, lại một lần nữa ngoan ngoãn đưa chính mình vào trong chiếc lồng sắt mà Diệp Cảnh xây nên. → →

“Anh hai, chắc chắn là anh cố ý!” N năm sau, vào một ngày nào đó, bé thỏ nhỏ sớm có thói quen được nuôi trong lồng, vừa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gọt táo cho anh trai, vừa lầm bầm kháng nghị.

Diệp Cảnh dùng răng khiêu khích vành tai của Diệp Phong, mờ ám thổi thổi khí: “Nào có, em suy nghĩ nhiều rồi”.

Bạn Tiểu Phong đã miễn dịch từ lâu: →_→ em không thèm tin!!!