Linh Linh Linh……

Chuông điện thoại vang lên! Đúng vậy, chính là em điện thoại bị bỏ quên nãy giờ trên ghế sô pha lên tiếng.

Thật đột ngột, thật đúng lúc, thật cẩu huyết, nhưng sự thật thì đúng là đã xảy ra như thế. →_→

Diệp Cảnh giật mình tỉnh mộng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng chiếc điện thoại đang đổ chuông. Diệp Phong chớp ngay khoảnh khắc anh trai lơi lỏng đã lập tức bò khỏi cái ôm của anh. Nhưng lúc này cậu vốn chỉ dựa vào mép ghế, di chuyển quá nhanh khiến khuỷu tay mất trọng tâm, cả người cứ thế tiếp xúc thân mật với bàn trà bên cạnh.

Nháy mắt khi ngã khỏi ghế, Diệp Phong chỉ cảm thấy có chút sửng sốt mà thôi, nhưng ngay sau đó, cảm giác đau đớn đã lập tức ập đến, thân thể theo quán tính lăn một vòng trên mặt đất. Phía sau gáy bị đập vào cạnh bàn vô cùng đau nhức, Diệp Phong nhịn không nổi kêu rên một tiếng, trực giác phỏng đoán, xem ra cậu đã đập đầu vào thành bàn trà rồi.

“Tiểu Phong? Tiểu Phong! Em sao rồi Tiểu Phong!?” Diệp Cảnh thất kinh chạy tới, cẩn thận nâng thân thể mềm nhũn của Diệp Phong lên, nhìn sắc mặt thiếu niên tái nhợt, lòng anh tràn đầy đau lòng cùng hối hận: “Tiểu Phong, đừng dọa anh hai mà, trả lời anh đi! Anh sai rồi, sau này cái gì anh cũng nghe theo Tiểu Phong được không, nói gì đi, Tiểu Phong……”

Có lẽ là do bị lay ác quá nên Diệp Phong bắt đầu cảm thấy choáng váng, đằng sau gáy vừa nhức nhối vừa đau xót, cậu theo bản năng muốn nâng cánh tay lên, nhưng thân thể lại được Diệp Cảnh ôm sát vào ngực nên cậu chỉ có thể vô lực dựa vào người bên cạnh.

Thanh âm vội vàng hỏi han của Diệp Cảnh vang lên bên tai cậu không ngừng, giống như tiếng tạp âm hòa trộn với tiếng nói chuyện ồn ào trên xe bus, mờ mờ ảo ảo, mông lung, mà cũng thật lạ, cậu hình như cảm nhận được sự run rẩy cùng sợ hãi trong giọng nói của anh trai.

Diệp Phong cố sức lấy hơi thở hổn hển, cảnh vật trước mắt bắt đầu rõ ràng hơn: “Anh hai……..đau……..”

Giọng nói yếu ớt mỏng manh như tiếng muỗi đập cánh tác động mạnh đến trái tim Diệp Cảnh, khiến thanh âm nói chuyện của anh càng dịu dàng, nhu hòa hơn. (Mây: so với chả sánh -_- như tiếng chuồn chuồn lướt nước nghe còn có vẻ thi vị hơn tiếng muỗi đập cánh chứ)

“Là đau đầu sao? Tiểu Phong ngoan, đừng cử động, để anh hai ôm em”.

Diệp Cảnh cẩn thận nâng thân thể Diệp Phong lên, không dám chạm vào vết thương trên gáy cậu, sau đó gọi Phúc quản gia, bảo ông mau gọi xe cứu thương tới.

Nhìn thấy cơ thể Diệp Phong mềm oặt như cây cải héo rũ, trái tim Phúc quản gia như rớt nửa nhịp, cho dù đang đứng giữa tình thế hỗn loạn khó hiểu, nhưng việc quan trọng nhất lúc này vẫn là cứu người. Ông vừa vội vàng gọi 120, vừa nhanh chóng sắp xếp lái xe đưa nhị thiếu gia đến bệnh viện.

“Tiểu Phong, đừng ngủ, nói cho anh hai biết có còn đau hay không, nói đi, Tiểu Phong?”

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, yếu ớt, lông mi đen nhánh khẽ rung động, giống như cánh bướm mỏng manh ngã xuống trong cơn bão, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ. Diệp Cảnh ngẩn người, anh bỗng thấy hoảng hốt, lo sợ, dường như lại một lần nữa nhìn thấy hình ảnh thiếu niên cả người đầy máu, trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh lúc trước. Anh vô thức nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên gáy Tiểu Phong, đầu ngón tay run rẩy, màu đỏ ghê người của máu đập thẳng vào mắt anh.

Tiểu Phong………..

Xe của bọn họ vừa tới nơi, nhân viên y tế đã chờ ngay ở cửa viện để chuận bị, nâng Tiểu Phong nằm lên chiếc giường có bánh lăn, vội vàng đẩy vào phòng cấp cứu.

Lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, Diệp Cảnh suy sụp cúi gục đầu xuống. Có lẽ, anh thực sự đã làm sai rồi……..

Cho dù có đẩy nhanh tốc độ thúc ép mà mất đi Tiểu Phong, thì mọi chuyện anh làm đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Diệp Cảnh lặng người ngồi trên ghế, nhìn hàng đá cẩm thạch dưới chân đến xuất thần. Anh chợt suy nghĩ lại mọi chuyện cẩn thận hơn, Tiểu Phong tin tưởng anh, mà anh quả thật cũng có thể ép buộc chiếm giữ Tiểu Phong, nhưng anh không muốn hơn phân nửa cuộc đời này phải hứng chịu ánh mắt chán ghét cùng sự oán hận của cậu, chỉ cần trở tay không kịp một lần thôi cũng sẽ mất đi tất cả, hối tiếc thì đã muộn.

Diệp Cảnh chậm rãi day trán, nhắm hai mắt lại, sự mệt mỏi cùng ảo não hiện rõ dưới đáy mắt.

Nhiều năm đã trôi qua anh đều nhẫn nại được, sao hiện giờ lại cố tình làm ra chuyện không thể khống chế như thế chứ! Anh vô thức siết chặt hai tay, có lẽ là vì mỗi ngày chứng kiến sự trưởng thành của Tiểu Phong, hay những chuyện khiến người ta bối rối xảy ra càng lúc càng nhiều, khiến anh vui sướng, đồng thời cũng khiến anh sợ hãi được mất, mới xảy ra sự tình ngày hôm nay chăng.

Vui mừng vì Tiểu Phong rốt cuộc cũng trưởng thành, bắt đầu hiểu được nhiều thứ; nhưng cũng lo sợ khi Tiểu Phong không thể chấp nhận anh……

Phòng cấp cứu sáng đèn không lâu, điều này làm Diệp Cảnh yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Thời điểm nhóm hộ sĩ đẩy Diệp Phong đang say ngủ đi ra, trên đầu cậu quấn một tầng băng gạc dày, hòa cùng với sắc da tái nhợt yếu ớt, nhưng vẫn không thể làm lu mờ vẻ đẹp rạng rỡ chói mắt của cậu.

Diệp Cảnh chớp mắt nhìn, trong nháy mắt khi đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt thiếu niên, anh thoáng chút run rẩy, hơi ấm từ cơ thể kia thật sự tồn tại, quá chân thật, nó giống như một viên định tâm đan quý giá giúp anh yên lòng.

Vị bác sĩ chữa trị cho Diệp Phong đứng nghẹn một bên từ nãy tới giờ, ngoài việc trợn trắng mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa ra thì ngay cả ho khan cũng không dám. Hai người kia là ai? Chính là hai vị thiếu gia nhà họ Diệp lừng lẫy khắp thành phố B này, ai dám chọc tới bọn họ chứ!

Vấn đề là, đại thiếu gia à, cậu bình tĩnh một chút được không, lúc mới nãy khi chạy vào bệnh viện, dáng vẻ hùng hổ của cậu hại tôi thiếu chút nữa con mẹ nó tưởng có người treo cổ trên cây đến chết đó có biết không!

Má nó, kết quả thì sao, sau khi tôi vội vàng lao vào phòng cấp cứu mới biết bệnh nhân chỉ bị xước ngoài da! = = Chảy nhiều máu cũng chỉ vì đập phải mạch máu, bọn tôi đã cẩn thận tỉ mỉ quấn băng, rồi lại tiếp tục tỉ mỉ kiểm tra toàn thân rồi đó, phục vụ tuyệt đối cao cấp hơn chục lần giá trị vết chảy máu bé tẹo kia, vật giá leo thang, đi đâu cũng không được tận tình như thế đâu!

Hiện giờ cậu vẫn còn tiếp tục trưng ra vẻ mặt ‘ông trời sập xuống’ là sao hả?! Đại thiếu gia, có vấn đề gì thì cậu làm ơn nói ra đi, đừng có hù dọa dân chúng bình thường nhỏ nhoi như chúng tôi nữa, đùa không vui nổi à nha!

Mặc kệ vị bác sĩ vẫn đang tha hồ rít gào mặc niệm đứng bên cạnh, mấy cô nàng hộ sĩ lại rất vui vẻ ngắm zai. Trời đất ạ, anh giai siêu cấp đẹp trai kìa ~ đầu năm nay tuy người dễ nhìn chẳng phải hiếm nhưng đa số đều là dạng túi da không dùng được! Chậc, vẻ ngoài đã quan trọng rồi nhưng chất lượng bên trong còn quan trọng hơn.

Đẹp trai lại tài giỏi, tinh anh trong tinh anh, vừa là nam thần khiến mọi cô gái tôn thờ, vừa là kẻ thù khiến người phẫn hận.

Nhìn khí chất hoàn hảo này đi, nhìn khuôn mặt đẹp trai rạng ngời này đi, nhìn bá khí hừng hực này đi, nhìn ánh mắt thâm tình này đi, nhìn….. Người không biết nhìn qua còn tưởng hai người bọn họ là người yêu ấy chứ!

Ố ố ố?!! Người yêu á?!

Nhóm tiểu hộ sĩ quay sang nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy ăn ý lạ thường, cho nên mới nói, làm hủ dễ sinh ra ảo giác lắm nhá, đây là ví dụ hùng hồn nè, không phải à?

An trí Diệp Phong đến nằm ở phòng bệnh tốt nhất xong, bác sĩ khéo léo dặn dò Diệp Cảnh một chút, khoảng hơn nửa tiến nữa nhị thiếu gia sẽ tỉnh, sau khi tỉnh dậy nếu muốn ăn gì đó thì sẽ hơi buồn nôn, nhưng đấy chỉ là phản ứng bình thường, không sao hết.

Diệp Cảnh gật đầu, nhất nhất ghi nhớ mọi lời nhắc nhở của bác sĩ. Sau khi bác sĩ rời đi, anh chỉ yên lặng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thiếu niên đang hôn mê trên giường bệnh. Ngoại trừ dáng vẻ nhỏ nhắn hơn ra thì hình ảnh này không khác nào cảnh tượng Tiểu Phong bị tai nạn năm đó, tương đồng đến kì lạ.

Thậm chí khiến Diệp Cảnh hoảng hốt trong nháy mắt, lo sợ chỉ cần anh dời tầm mắt đi một chút thôi, thiếu niên đang ngủ kia sẽ ngừng hô hấp, sau đó bác sĩ tới và nói với anh, người em trai anh yêu nhất đã không còn trên cõi đời này nữa.

Bác sĩ nói rất chuẩn xác, Diệp Phong chỉ mê man khoảng nửa giờ đã tỉnh, vừa mở mắt ra, đập ngay vào mắt cậu là trần nhà trắng xóa, hai mắt cậu mơ hồ mờ ảo một lúc, cậu cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi mình ngất đi, ngay sau đó, như nhớ tới điều gì đó, hai mắt cậu đột nhiên trừng lớn.

“Tiểu Phong?” Giọng nói trầm ấm, dịu dàng, quen thuộc, còn mang chút cẩn thận dò hỏi truyền đến bên tai.

Diệp Phong chuyển tầm mắt, thấy ngay dáng vẻ tiều tụy của Diệp Cảnh. Anh vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng sâu trong con ngươi đen láy lại ẩn chứa vui mừng hòa chút sầu lo. Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, anh trai nhà cậu bình thường lại rồi! O(∩_∩)O~

“Anh hai ~” Diệp Phong theo thói quen làm nũng.

Sự hoảng sợ đè nặng con tim Diệp Cảnh bỗng chốc tan biến, nỗi sầu lo trong đáy mắt vụt tiêu tan, chỉ còn lại vô hạn lưu luyến như tình yêu mùa xuân ấm áp.

“Đừng cử động, băng gạc vừa mới được quấn, chưa thể đổi thuốc.” Cẩn thận vuốt ve đám tóc quăn rối tung rối xù trên đầu Tiểu Phong, anh còn không dám dùng sức nhấn như lúc bình thường nữa, “Hôm nay Tiểu Phong suýt chút nữa hù chết anh hai rồi, lần sau tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, nghe chưa?”

Diệp Phong trừng mắt nhìn Diệp Cảnh, một lúc sau mới chần chừ nói: “Nhưng anh hai….. vừa mới rồi anh đột nhiên trở nên rất kì quái…….”

Ánh mắt Diệp Cảnh tối lại: “Tiểu Phong sợ sao?”

Diệp Phong nằm cuộn tròn trong ổ chăn, cái đầu be bé thành thật gật gật, đôi mắt đen to trong lúng liếng vẫn nhìn Diệp Cảnh như cũ. Cậu cảm thấy anh hai nhà cậu thỉnh thoảng sẽ giống như khi nãy, đối với cậu làm ra những hành động rất quái lạ.

Dường như nhìn thấy một con mèo nhỏ ngoan ngoãn mềm mại đang làm nũng, trong lòng Diệp Cảnh mềm nhũn, nhịn không được cúi xuống hôn lên mắt thiếu niên.

“Anh hai tuyệt đối sẽ không làm những chuyện tổn thương em đâu, Tiểu Phong, cho nên mỗi khi anh trở nên kì quái thì cũng là vì…….. Anh yêu em, Tiểu Phong.” Yêu tới tận xương tủy, yêu tới mức đánh mất linh hồn, yêu tới mức theo đuổi tận hai kiếp mà còn luyến tiếc không nỡ buông tay.

Tình yêu này rất ích kỉ.

Đáy mắt Diệp Phong lóe lên chút nghi hoặc, cậu thật sự không hiểu hành động quái lạ của anh hai cùng tình yêu thương dành cho cậu liên quan chỗ nào.

“Em cũng rất yêu anh hai ~” Thiếu niên nở nụ cười thật tươi, không phải hiện giờ anh hai đang rất yêu thương, rất cưng chiều cậu hay sao, tận đáy lòng Diệp Phong thầm nghĩ như thế, vậy nên cậu chẳng thèm quan tâm lo nghĩ nữa.

“Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, em phải lập tức kiếm thứ gì đó đập vào anh hai, giúp anh hai thanh tỉnh nhé, đừng khiến bản thân bị thương lần nữa!”

“Nhưng làm như thế anh sẽ rất đau.” Diệp Phong cúi đầu nhìn xuống, lông mi thật dài run rẩy, làn da lúc trước thật vất vả mới nuôi được hồng nhuận, giờ chuyển sang tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Rõ ràng Tiểu Phong gầy yếu đến thế, ngay cả chính bản thân mình cũng không tự lo cho tốt được……. Diệp Cảnh đau lòng nhéo nhéo hai má thiếu niên, ngón tay vô thức lướt qua làn môi xinh xắn.

Ánh mắt Diệp Phong thật vô tội mà cũng thật chân thành, tha thiết nhìn anh, Diệp Cảnh thở dài bất đắc dĩ, Tiểu Phong……quả nhiên vẫn còn quá nhỏ.

Diệp Cảnh đột nhiên cảm thấy cực kì phẫn hận, hai tuần nghĩa vụ quân sự chết tiệt!!!

“Tiểu Phong, lúc anh hai không có ở nhà, em nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy!”

Ánh mắt Diệp Phong tối sầm lại, anh hai muốn đi đâu…….

“Tiểu Phong?”

Diệp Phong ngẩng đầu lên nhìn nụ cười dịu dàng, đầy ôn hòa của anh trai, phiền muộn trong lòng từ từ biến thành buồn bực. Tại sao anh hai lại có dáng vẻ không chút để tâm thế kia?

“Lại suy nghĩ miên man cái gì rồi?!” Đỉnh đầu bị anh trai gõ nhẹ một cái, không đau tý nào, Diệp Phong ngốc nghếch lại hồ hởi trở lại, “Anh hai không đi đâu xa hết, nhưng trong hai tuần tập quân sự phải ở lại trường, không về nhà được”.

Cái quy định chết dẫm! Diệp Cảnh thầm bóp chặt nắm tay, mấy năm nay anh chưa hề tách xa Tiểu Phong lâu đến thế, từ khi cậu còn nhỏ, đến khi lên cấp hai, cấp ba, anh đều lựa chọn học những trường trong thành phố B để có thể ở nhà với cậu. Cũng may thành phố B là một thành phố phát triển, việc dạy học tuyệt đối không kém những ngôi trường ở thủ đô, thậm chí trong thành phố còn có những trường đại học đào tạo chuyên ngành nổi tiếng.

“Thật ạ?” Diệp Phong thò đầu ra khỏi ổ chăn, ánh mắt trong sáng thẳng tắp nhìn anh, cực kì giống một bé sóc đòi hạt dẻ.

“Đương nhiên là thật, anh hai sao có thể lừa em chứ!” Diệp Cảnh cười tủm tỉm, cọ cọ khuông mặt khả ái của em trai bảo bối nhà mình. Anh không ở trong kí túc cũng vì để tiện xử lý chuyện ở công ty, mấy năm gần đây cha Diệp đã bắt đầu để anh tham gia vào một số việc tại Diệp thị, coi như học tập dần.

Còn một vấn đề nữa, lúc trước Diệp Cảnh đã từng nhắc tới mảnh đất phía Đông thành phố với Việt Hàn Du, đây cũng chính là chuyện đầu tiên mà anh làm sau khi sống lại, chuẩn bị trong thời gian lâu như vậy, cũng nên động thủ rồi.

Khóe môi Diệp Cảnh nhếch lên đầy nguy hiểm.