Sau giờ ngọ vào tháng năm,năm thứ hai, Đôn Đôn  ở bên ngoài Vĩnh Bảo điện, lo lắng mà kêu to phụ thân.

“Đôn Đôn  ngoan a, cha ngươi ở bên trong sinh đệ đệ muội muội cho ngươi nga.”

Thái hậu trấn an đại tôn tử, trong lòng cũng có chút lo lắng, lần này Gia Bảo sinh non, nàng thực lo lắng. Bất quá thái y cũng có nói, hoàng quý quân mang song thai, sinh non là hiện tượng bình thường.

“Phụ hoàng đi vào bồi phụ thân, ta cũng muốn đi vào bồi phụ thân sinh đệ đệ muội muội đi.” Đôn Đôn  cũng muốn di vào trong điện nhưng bị Trần má má ngăn cản.

“Phụ hoàng của ngươi phải đi giúp phụ thân của ngươi, Đôn Đôn  phải ngoan a!” Thái hậu ôm Đôn Đôn mà hống.

Đợi nửa ngày, rốt cục nghênh đón một tiếng khóc của anh nhi. Ngay sau đó không lâu, bà mụ dẫn hai bà vú trên tay mỗi người đang ôm một hài tử đi ra.

“Chúc mừng thái hậu nương nương, chúc mừng thái hậu nương nương! Hoàng quý quân sanh ra một đôi tiểu hoàng tử. Hai vị tiểu hoàng tử nhìn rất tuấn, thái hậu nương nương ngài xem!”

“Hảo! Hảo! Ha ha! Đôn Đôn  mau tới đây nhìn, ngươi có thêm hai đệ đệ, về sau ngươi chính là đại ca ca rồi đó!” Thái hậu trên mặt cười như nở hoa, lập tức có nhiều thêm hai tôn tử, thật sự là quá tốt!

“Thân mình của hoàng quý quân như thế nào?” Sau đó thái hậu lại quan tâm hỏi trạng huống của Gia Bảo.

“Hồi thái hậu nương nương, hoàng quý quân hết thảy đều tốt, chỉ có chút thoát lực, Hoàng Thượng đang canh giữ ở bên người hoàng quý quân, lệnh lão nô tới báo tin vui cho thái hậu nương nương trước.”

Hôm nay nàng xem như kiến thức được Hoàng Thượng sủng ái hoàng quý quân đến cỡ nào, Hoàng Thượng vậy mà lại luôn ở bên cạnh hoàng quý quân trong suốt quá trình sinh sản. Chuyện này là tuyệt đối không thể xảy ra trong các gia đình giàu có, huống chi đây là thân thể vạn kim Hoàng Thượng a!

“Hảo, hôm nay ngươi làm rất tốt, đi xuống lĩnh thưởng đi.”

“Dạ. Tạ thái hậu nương nương!”

“Đệ đệ? Muội muội đâu? Muội muội đâu?” Đôn Đôn  ở một bên nghe thấy chỉ có đệ đệ không muội muội, nhất thời liền không vui lòng. (^_^)

Mấy tháng này, tất cả mọi người hy vọng hoàng quý quân có thể sinh hạ long phượng thai, cho nên thường ở trước mặt hắn nhắc tới đệ đệ muội muội, ngày qua ngày, Đôn Đôn  đều nhớ kỹ.

”Ta muốn muội muội, ta muốn muội muội!”

“Đệ đệ cũng thực hảo a, Đôn Đôn  về sau có thể mang theo bọn đệ đệ cùng chơi đùa, dạy cho bọn đệ đệ đọc sách vìết chữ. Về phần muội muội, về sau sẽ có!” Thái hậu cười trấn an Đôn Đôn.

“Nói là có muội muội mà?” Đôn Đôn  vẫn không cao hứng, chu cái cái miệng nhỏ nhắn.*”Phụ hoàng nhất định là giúp đảo vội*! Đây chính là giống như trường hợp Tạ thái phó có dạy quá, được vìệc không đủ bại sự có thừa đi!” Đôn Đôn  còn tuổi nhỏ, nghiêm trang chững chạc mà nói làm người ta không biết nên khóc hay cười, thái hậu nghe xong thoải mái mà cười to.[yuki-hana: chết anh Thừa, bị con trai dìm hàng… hihi]

Đôn Đôn  đã ba tuổi, phi thường thông minh lanh lợi. Hiên Vìên Hãn Thừa để cho vị Thừa tướng đã cáo lão là Tạ Trường Thanh dạy vỡ lòng cho đại hoàng tử. Hiên Vìên Hãn Thừa đã nói cho Tạ Trường Thanh ý tứ muốn lập đại hoàng tử là thái tử. Tạ Trường Thanh thực dụng tâm mà giáo dục đại hoàng tử, Đôn Đôn  cũng thập phần mà thông tuệ hiếu học, vô cùng tò mò. Thỉnh thoảng có thắc mắc về một số vấn đề cổ quái làm cho Tạ Trường Thanh dở khóc dở cười.

Lâm Gia Bảo mơ màng tỉnh lại, thấy Hiên Vìên Hãn Thừa đang ghé vào bên giường thâm tình mà nhìn chăm chú vào y, bốn mắt nhìn nhau. Lâm Gia Bảo dùng thanh âm mềm nhẹ kêu:

“Tướng công…”

“Ngoan bảo, ngươi cảm giác thế nào, có tốt hơn chút nào không?” Hiên Vìên Hãn Thừa ôn nhu hỏi.

“Ta cảm giác tốt hơn nhiều. Chỉ là có chút đói bụng.” hôm nay Lâm Gia Bảo sinh sản xác thực dùng sức thiệt nhiều khí lực, hiện tại cảm thấy trong bụng trống trơn.

Hiên Vìên Hãn Thừa lập tức phân phó Thư Cầm đem thức ăn đã chuẩn bị bưng lên, lại tự mình uy ngoan bảo.

Bà vú đem hai tiểu hoàng tử đã uống sữa no đến, bộ dạng của đôi song sinh này là hoàn toàn giống nhau. Điểm duy nhất không giống chính là trên vành tai trái của ca ca có một một nốt ruồi nhỏ, còn đệ đệ thì ở bên vành tai phải, rất dễ phân biệt.

Lâm Gia Bảo ôm ca ca một lúc, sau đó lại ôm đệ đệ, yêu thích cực kỳ.”Tướng công, nhũ danh của hai bảo bảo, chúng ta kêu bọn họ là Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu được không. Như vậy vừa dễ nhớ lại dễ kêu.”

“Không tồi, liền kêu như thế đi.” hắn luôn luôn không có ý kiến về việc ngoan bảo lấy nhũ danh, về phần đại danh thì hắn còn phải suy nghĩ mấy ngày, đến khi trăng tròn thì mới công bố.

“Đôn Đôn  thế nào, không khóc nháo đi.” Lâm Gia Bảo lại nhớ tới đại nhi tử, kế tiếp y phải ở cử, sẽ có một đoạn thời gian rất dài không thể ở bên cạnh nhi tử.

“Đôn Đôn  thực hảo, đang ở cùng mẫu hậu. Chính là vẫn còn đòi muội muội đâu.”

Hiên Vìên Hãn Thừa nhớ tới việc đại nhi tử nói hắn chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn tuy rằng cũng thực chờ đợi long phượng thai, bất quá song sinh tử cũng thực tốt, hiện tại có ba nhi tử, hắn đã thực thỏa mãn.

Mỗi lần Hiên Vìên Hãn Thừa cùng ngoan bảo sinh sản, mỗi lần nhìn ngoan bảo từ quỷ môn quan trở về, hắn đều run như cầy sấy. Hắn cũng không muốn ngoan bảo sinh sản quá mức thường xuyên, như vậy đối thân thể của y sẽ không tốt. Việc về hài tử, tốt nhất cứ theo duyên phận đi.

Lúc này đây Lâm Gia Bảo cũng ở cử đến hai tháng. Tiệc song trăng tròn của nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử cũng được cử hành long trọng.

Trong yến hội, mọi người mới gặp được hai vị tiểu hoàng tử. Lúc này mặt mày hai hài tử đã nẩy nở một ít, có vẻ càng thêm giống nhau. Trong Hiên vìên hoàng thất cho tới bây giờ còn không có song sinh tử. Các mệnh phụ nhóm đều cảm thấy mới lạ, sôi nổi chúc mừng hoàng quý quân.

Trong lúc yến tiệc, Hiên Vìên Hãn Thừa tuyên bố đại danh của nhị hoàng tử, tam hoàng tử là Hiên Vìên Duệ Kỳ cùng Hiên Vìên Duệ Lân.

Lúc này, Đôn Đôn  cũng không còn đòi muội muội, vây quanh giường nhỏ của bọn đệ đệ mà chiếu khán bọn họ, rất có bộ dáng một tiểu ca ca.

”Các đệ đệ mau mau lớn lên, về sau ca ca mang theo các ngươi chơi.”

Hôm nay Khang Nhi cùng An Nhi cũng có tham dự, bên người các nàng đều có ma ma giáo dưỡng đi theo, cũng không tiến lên. Từ khi Du tần qua đời, tính cách An Nhi càng thêm nhu thuận hướng nội, an tĩnh, không nói nhiều. Mà Khang Nhi lại giống như trong một đêm trưởng thành rất nhiều, nàng đã sửa đổi tính tình vốn được nuông chiều trong ngày thường. Trong Tây Tứ sở, Khang Nhi cũng chiếu cố nhiều hơn đối với muội muội đã mất đi mẫu thân này. Tống tần nhìn thấy thì rất vui mừng, hiện tại, nữ nhi chính là chỗ dựa duy nhất của nàng. Hoàng Thượng đối với nữ nhi vẫn là quan tâm, tin tưởng tương lai nữ nhi có thể có một tương lai tốt đẹp.

Sau tiệc trăm ngày của nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử qua đi, trong triều đình bắt đầu có đại thần thượng tấu thỉnh lập hoàng quý quân làm hoàng hậu. Đầu tiên Hiên Vìên Hãn Thừa  không nói gì, sau đó lục bộ quan vìên cũng liên kết thượng tấu thỉnh lập hoàng hậu, Hiên Vìên Hãn Thừa vẫn không có ý định trả lời như cũ. Cuối cùng Tạ Trường Thanh cầm đầu một ít lão thần sôi nổi thượng lên tấu chương, vìết rằng: hậu cung không thể vô chủ, hoàng quý quân có nhân phẩm quý trọng, là tấm gương cho mọi người, thỉnh Hoàng Thượng sớm ngày sắc phong hoàng quý quân làm hoàng hậu.

Cứ như vậy sau nhiều lần, rốt cục vào ngày sáu tháng sáu cũng chính là ngày sinh nhật của Lâm Gia Bảo, Hiên Vìên Hãn Thừa hạ ba đạo thánh chỉ.

Thánh chỉ thứ nhất tất nhiên là lập hoàng quý quân làm hoàng hậu. Thánh chỉ thứ hai là lập đại hoàng tử làm Thái tử. Mà đạo thánh chỉ thứ ba lại là cải quốc hiệu thành Bảo Thái.

Ba đạo thánh chỉ này là hạ lễ tốt nhất mà Hiên Vìên Hãn Thừa muốn tặng cho GIa Bảo vào ngày sinh nhật. [yuki-hana: đúng là quà BỰ nha (^_^)]

Trong ba đạo thánh chỉ đó thì hai thánh chỉ đầu tiên đều nằm trong dự kiến của các đại thần, về phần đổi quốc hiệu thì đã chứng minh Hoàng Thượng đem thâm tình của mình đối với hoàng quý quân mà chiêu cáo thiên hạ. Các đại thần không hẹn mà cùng nhau nghĩ thầm trong lòng, Hoàng Thượng khẳng định đã sớm tính toán trước rằng đợi đến ngày sinh nhật của  hoàng quý quân mà hạ chỉ đi.

Vào ngày tốt mà Khâm Thiên giám chọn ra, đại điển sắc phong được long trọng cử hành. Hôm nay xem như là ngày đại hôn của Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo, toàn bộ hoàng cung treo đầy rèm đỏ, giăng đèn kết hoa, phi thường vui mừng.

Ngày hôm đó Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo thức dậy sớm, tắm rửa dâng hương. Sáng sớm, đầu tiên là mở tông miếu hoàng thất, tế điện tổ tiên. Sau đó chính thức cử hành nghi thức sắc phong ngay tại *ngự trên đài*. Quá trình nghi thức thập phần phiền phức và dài lâu, trước đó Lâm Gia Bảo đã nhiều lần diễn luyện qua, nhưng khi đứng ở *ngự trên đài* vẫn nhịn không được mà khẩn trương.

Hiên Vìên Hãn Thừa mặc long bào màu minh vàng, tay cầm chiếu thư. Hắn tự mình đọc chậm chiếu thư sắc phong. Sau khi đọc xong thì nhìn Lâm Gia Bảo một thân hoa phục hồng sắc chậm rãi đi tới. Phía trên hoa phục hồng sắc của Lâm Gia Bảo có dùng tơ vàng thêu thành phượng hoàng cùng Cửu Long bàn vân trên người Hiên Vìên Hãn Thừa lẫn nhau hô ứng, hoà hợp với nhau tạo thành một hình ảnh hoa lệ nhất, chói sáng nhất.

Lâm Gia Bảo quỳ xuống trước mặt Hiên Vìên Hãn Thừa, hai tay tiếp nhận chiếu thư, Hiên Vìên Hãn Thừa dùng thanh âm mà chỉ hai người có thể nghe được, nói ra một câu mà lòng hắn muốn nói nhất trong lúc này —— ta yêu ngươi.[yuki-hana: woa woa woa woa woa… quá lãng mạn nha. Mình ganh tị quá điiiiii]

“Ta cũng yêu ngươi!” Lâm Gia Bảo nghe lời yêu mà Hiên Vìên Hãn Thừa vừa nói, nắm thật chặt chiếu thư, đứng ở bên cạnh Hiên Vìên Hãn Thừa.

Hiên Vìên Hãn Thừa nắm tay Lâm Gia Bảo, nhìn văn võ bá quan quỳ bên dưới. Từ giờ khắc này, hắn rốt cục nghênh đón những ngày có thể cùng Lâm Gia Bảo đồng thời sóng vai quân lâm thiên hạ.