Editor: Tiểu Nhã

Không bao lâu, bốn người thượng ngoạn. Gần buổi trưa, bốn người không hồi phủ, mà đi đệ nhất lâu dùng bữa.

Diệp Thanh Diêu là khách quen đệ nhất lâu, chỗ mỗi ngày đều giữ, bốn người vừa đến, có chưởng quầy tự mình tiến nghênh đón mấy người đến chỗ ngồi.

Diệp Thanh Diêu gọi đồ ăn, mấy người không khí hòa thuận dùng xong bữa, trong lúc đó, cũng không phát sinh chuyện làm người chán ghét. Ăn cơm xong nghỉ ngơi nửa canh giờ, từng người ngồi trên xe ngựa hồi phủ.

Liễu phủ.

Liễu An Chi bị hai cái gã sai vặt nâng vào phủ, Liễu gia liền rối loạn. Ngô thị vừa thấy đến ái tử bất tỉnh nhân sự nằm ở trên cáng, cơ hồ trước tiên liền nhảy dựng lên:

“Con của ta, con của ta đây làm sao vậy, mau, thỉnh đại phu, còn có lão gia, mời lão gia mời đến.”

Một trận hỗn loạn qua đi, Liễu thị lang cũng lại đây. Ngô thị chỉ sinh có Liễu An Chi. Đích trưởng tử Liễu Cẩn Chi nguyên do vợ cả trước Liễu thượng thư sinh ra. Nhị công tử và Tam công tử đều là thứ xuất, Ngô thị đối Liễu An Chi xưa nay cưng chiều, mặc kệ hắn ở bên ngoài gây ra tai họa, đều sẽ cầu Liễu thượng thư giúp hắn chùi đít, đó cũng dưỡng thành một Liễu An Chi vô pháp vô thiên.

Hơn nữa Ngô thị cùng Trấn quốc Hầu phu nhân Trương thị là biểu tỷ muội, tại kinh thành ai cũng biết lần này thế nhưng bị người nâng trở về, thiếu chút nữa dọa Ngô thị chết.

Vẻ mặt đại phu bắt mạch lúc sau nghiêm túc, Ngô thị một lòng phải banh ngực, Liễu An Chi từ nhỏ đến lớn  chưa từng bị trọng thương, lần này thế nhưng ướt dầm dề bị nâng trở về, nàng nhất định phải đem những kẻ đả thương Liễu An Chi trừng trị một phen, cho hắn biết hậu quả đắc tội Liễu gia.

“Đại phu, An Chi nhà ta thương thế có nghiêm trọng không? Tại sao vẫn chưa tỉnh a?”

Liễu thị lang bởi vì Ngô thị cùng Trấn Quốc Hầu phủ có chút quan hệ tâm phúc, mới từ một vị quan lục phẩm không có thực quyền lên tam phẩm Lại Bộ Thị Lang, lại có Liễu An Chi cũng là  con vợ cả, cũng thập phần khẩn trương.

“Liễu đại nhân, liễu phu nhân xin yên tâm, Tứ công tử chỉ bị rơi xuống nước uống không ít nước mới hôn mê, hơn nữa hồ nước lạnh lẽo nên chưa tỉnh lại, chờ lão phu kê đơn cho Tứ công tử uống xong, qua một canh giờ sẽ không còn đáng ngại.”

Đại phu vuốt râu trên cằm, chậm rãi nói.

Nghe đại phu nói, phu thê Liễu gia an lòng, đại phu kê phương thuốc xong, khách khí tiễn đại phu đi.

Đại phu rời đi, Liễu An Chi cũng không có trở ngại, nhưng không có nghĩa Ngô thị yêu con trai như mạng sẽ bỏ qua, đi vào trong viện, hỏi rõ bốn người bồi Liễu An Chi đi ra ngoài hung tợn hỏi:

“Các ngươi nói, người đi ra ngoài, vì sao biến thành dạng này, không nói rõ ràng hôm nay ai đều không được đi ra ngoài.”

Bốn cái gã sai vặt kia đồng thời run lên, chạy nhanh đem chuyện du hồ hôm nay nói một lần, bốn người rất có ăn ý đổ mọi sai lầm do tỷ muội Diệp gia, Vương Li và Chu Nhược Thủy.

Trên thực tế cũng không xác thật như thế, nếu không phải Vương Li và Chu Nhược Thủy cùng đá chân Liễu An Chi, hắn sao có thể biến thành bộ dạng này.

Nhưng gã sai vặt không thấy được a, bọn họ cho rằng Liễu An Chi không đứng vững rơi vào trong nước, hiện tại vì trốn tránh Ngô thị trách phạt mình, đem sai lầm toàn bộ đẩy đến bốn nử tữ tay trói gà không chặt.

“Các nàng thật to gan, thế nhưng đem con ta đẩy xuống nước! Diệp gia cho rằng nhà bọn họ có Quý phi có cháu ngoại Vương gia liền vô pháp vô thiên!”

Ngô thị lại đập vài chén trà, ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt phẫn nộ quát.

Mà Liễu thị lang chỉ cau mày không nói chuyện, tuy rằng hắn không tin bốn nữ tử có thể đẩy Liễu An Chi xuống nước, theo hắn biết, Diệp Thanh Loan và Chu Nhược Thủy còn chưa đến mười tuổi, nào có lá gan lớn?

“Các ngươi nói các nàng đẩy Tứ thiếu gia đẩy xuống nước?” Đôi mắt Liễu thị lang nhíu lại, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm bốn gã sai vặt.

Liễu thị lang rốt cuộc ở trong triều nhiều năm, không tin lời bốn gã sai vặt nói. Bốn gã sai vặt nhìn ánh mắt Liễu thị lang trong lòng chấn động, nhưng càng sợ Ngô thị trực tiếp đánh chết bọn họ, chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Liễu thị lang lúc này có chút tin, trầm tư, thấy Ngô thị chuẩn bị chạy tới Diệp gia nói chuyện, Liễu thị lang vội vàng quát lớn nói:

“Ngươi đi đâu! An Chi bị bốn tiểu nha đầu trừng trị, ngươi cho rằng trên mặt có hào quang? Đến Diệp gia muốn nói luật pháp, ngươi sẽ bị Diệp gia cười nhạo? Ngu xuẩn!”

Ngô thị chưa bao giờ bị Liễu thị lang trước mặt mọi người mắng mỏ, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, chờ phục hồi tinh thần, tức khắc hỏa tăng lên, đối với Liễu thị lang quát:

“Ngươi hiện tại có ý tứ gì, nhi tử ngươi bị người ta đẩy xuống nước, ta tới nhà họ nói đều không được? Chẳng lẽ ngươi còn sợ Diệp gia?”

Liễu thị lang bị Ngô thị rống, tức giận cũng tăng:

“Xuẩn phụ vô tri, ngươi cũng không nghĩ An Chi ngày thường làm chuyện gì, hắn nếu không trêu chọc bốn nữ tử kia thì sao có việc này? Ngươi nếu đi, bị Diệp gia trả đũa, ngày mai trên Kim Loan Điện, tấu sớ buộc tội bản quan lại nhiều mấy phân, vị trí phu nhân Thị lang sẽ mất, giáng làm bình dân!”

Không thể không nói Liễu thị lang vẫn có vài phần tự mình hiểu lấy, biết tính tình Liễu An Chi. Mà Ngô thị bị rống cũng im bặt, Liễu thị lang phất tay áo rời đi, Ngô thị mới nâng con ngươi lên tức giận bất bình, mang theo hận ý nói nhỏ:

“Lão gia, ngươi nếu không chịu ra tay, vậy ta làn, huỷ hoại bốn tiểu tiện nhân……”

Chu phủ.

Chu Nhược Thủy xuống xe ngựa đi vào cửa, mới vừa vào hậu viện, liền nhìn đến Dư thị cùng Chu Hàn Minh chờ ở nơi đó.

Dư thị nhìn thấy Chu Nhược Thủy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, Chu Hàn Minh xưa nay không biểu tình trên mặt cũng ẩn có sự yên tâm.

“Nơi này gió lớn, nương cùng ca ca cũng thật là, sao chạy tới đây?”

Tuy rằng hiện tại tháng tám thời tiết còn ấm áp, nhưng mấy ngày hôm trước liên tục trời mưa, không khí còn rất ẩm, Chu Nhược Thủy thấy sắc mặt Dư thị có chút trắng, không khỏi đau lòng nói.

Dư thị tiến lên bắt lấy tay Chu Nhược Thủy, đem Chu Nhược Thủy xoay vòng, thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới nói: “Chúng ta cũng chỉ lo lắng cho ngươi.”

Chu Nhược Thủy có chút không thể hiểu được, lại cũng mỉm cười nói: “Ta  không phải đã trở lại sao, đi thôi, đừng đứng ở chỗ này trúng gió, các ngươi đi phòng bếp hâm hai chén canh gừng tới, miễn bị nhiễm phong hàn.”

Chu Nhược Thủy lại đối với Mặc Trúc phân phó.

Đoàn người đầu tiên là Dư thị đến Triều Hà Uyển, Dư thị tất nhiên quan tâm Chu Nhược Thủy. Du hồ, Liễu An Chi rơi xuống nước bị nâng hồi Liễu phủ, kinh thành người có địa vị đều nhận được tin tức.

Dư thị tính thời gian, vừa lúc Chu Nhược Thủy cùng Diệp gia tiểu thư du ngoạn, trong lòng vẫn luôn lo lắng. Đặc biệt Chu Nhược Thủy ra cửa lâu như vậy, cơm trưa đều không có trở về, Dư thị cũng ít nhiều nghĩ đông nghĩ tây.

Mà Chu Hàn Minh còn lại vừa học xong nghe tin tức, biết Liễu An Chi rơi xuống nước cùng thuyền Diệp gia có quan hệ, hắn cũng biết hôm nay Chu Nhược Thủy cùng tỷ muội Diệp gia mời du hồ, liền vội vàng chạy tời hỏi Dư thị tình huống xảy ra.

Dư thị nghe Chu Hàn Minh nói hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, biết được Chu Nhược Thủy thế nhưng cùng Liễu An Chi đối mặt, tất nhiên vạn phần lo âu, sợ Liễu An Chi đối Chu Nhược Thủy nổi lên ý xấu.

Nguyên bản Chu Nhược Thủy tuổi tác cũng không có việc gì, nhưng Liễu An Chi hắn lại một kẻ háo sắc, bảy tuổi tiểu hài tử đều bị hắn đùa bỡn qua, càng đừng nói Chu Nhược Thủy còn có một dung nhan mĩ mạo.

Dư thị lo lắng, lúc này mới đi theo Chu Hàn Minh cùng nha tiến cửa hậu viện chờ, tuy rằng cũng biết hành vi này căn bản không có gì.

Chu Nhược Thủy mới vừa đi vào nhà ở, Dư thị liền gấp không chờ nổi hỏi: “Nhược Thủy, Liễu An Chi có đối với ngươi bất kính không?”

Chu Nhược Thủy mới biết được Dư thị cùng Chu Hàn Minh đang lo lắng cái gì, vì thế cười cười, an ủi nói:

“Không có, trên thuyền có thị vệ, có Thanh Loan cùng Thanh Diều tỷ tỷ, còn có Vương Đại tiểu thư, có các nàng ở đó, Liễu An Chi sao dám?”

“Liễu An Chi rơi xuống nước cùng ngươi có liên quan?”

Chu Hàn Minh đột nhiên mở miệng hỏi, Chu Nhược Thủy hơi kinh ngạc, nghĩ rồi gật gật đầu. Người một nhà, luôn gạt cũng không phải chuyện tốt.

Chu Nhược Thủy nhớ rõ, kiếp trước, ở Thượng Thư phủ, Liễu An Chi mở miệng đùa giỡn mình vài câu bị Chu Hàn Minh nhìn đến, trực tiếp liền đem Liễu An Chi đá thành phế nhân.

Tuy rằng cuối cùng kết cục cũng không tốt đẹp, nhưng không đại biểu Liễu An Chi bị đá phế, trong lòng cũng thoải mái. Có lẽ, một đời này còn có thể để Liễu An Chi phế một lần nữa, bất quá người này, nhất định không phải ca ca…

“Nghe nói Liễu phu nhân thương yêu nhi tử như mạng, Liễu An Chi nếu bị ngươi chỉnh đến rơi xuống nước, sợ là……”

Chu Hàn Minh thấy Chu Nhược Thủy thừa nhận, mày gắt gao nhăn lại, giây lát đem Liễu phu nhân âm thầm ném ra.

“Ca ca yên tâm, Liễu phu nhân không thể bởi vì Liễu An Chi không cẩn thận rơi xuống nước mà tìm phiền toái, ở đây trừ bỏ ta còn có ba người!”

Chu Nhược Thủy nói nhẹ nhàng, nhưng lại đem lo lắng của Chu Hàn Minh ghi tạc trong lòng, nghĩ về sau dự tiệc nhất định phải đề phòng Liễu phu nhân.

Chu Nhược Thủy bình an Dư thị cũng yên tâm, đến nỗi Ngô thị, Dư thị cũng không có bao lớn chú ý, nhưng thật ra Liễu An Chi, Dư thị lo lắng dung nhan Chu Nhược Thủy khiến cho hắn chú ý, trong lòng trầm xuống.

Mẫu tử ba người nói một hồi, Mặc Trúc bưng hai chén canh gừng tiến vào, Dư thị cùng Chu Hàn Minh không muốn Chu Nhược Thủy lo lắng, thực mau liền uống.

Dư thị uống xong canh gừng thấy vẻ mặt Chu Hàn Minh như cũ nghiêm túc, biết hắn định tự hỏi chuyện này, liền nói:

“Hảo, chuyện này ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ngươi cũng nên tốn chút tâm tư đến nơi khác.”

Chu Hàn Minh nghe được Dư thị nói, biểu tình nhìn qua có chút mờ mịt.

“Nếu tính tuổi mụ thì đã mười, nếu có điều kiện cũng nên đi quân doanh rèn luyện, hai ngày trước ông ngoại đưa tin lại đây hỏi ngươi có nguyện ý đi Kinh Châu tòng quân hay không?"

Chu Hàn Minh nghe được tòng quân con ngươi sáng lên, hắn biết Chu Thái xưa nay không thích mình, tự nhiên cũng sẽ không lo cho tiền đồ mình.

“Thân là nam nhi, tự nhiên trên chiến trường đầu rơi máu chảy, hài nhi nguyện ý!”