Editor: Tứ Phương Team

Trong lúc này Hứa Bân không biết phải mở miệng như thế nào, ở thời điểm này hắn có chút trách mẹ mình, vì cô ta không dám đối diện cùng em gái để hắn phải mở miệng. Kết quả thế này hắn cũng không biết phải làm thế nào, nhưng còn phải nói: “Tiểu Linh cảm thấy mình hết sức có lỗi với em, cho nên muốn tự mình giải thích với em.”

“Được, vậy thì đên đây đi.” Người ta đã tự sát, biểu hiện này đã quá máu lạnh, chẳng phải không phục lại bốc đồng của kiếp trước.

Cô bây giờ có chút tiểu bạch hoa, điểm ấy muốn duy trì cũng có chút khó khăn.

Nhưng đến bây giờ Hứa Hân đã sớm hiểu rõ, đó không phải là muốn tự sát để bức cô náo loạn một phen sao, sau đó lấy việc này để khôi phục lại tình trạng kiếp trước, cô ta dịu dàng thấu tình đạt lý làm nổi lên một Hứa Hân vô lễ, tùy hứng làm bậy!

Chỉ cần cô không chịu được, thì Tống Tiểu Linh liền thắng.

“Tối anh với mẹ sẽ dẫn Tiểu Linh tới, em… Đến lúc đó cũng đừng quá tức giận.”

“Em vì cái gì tức giận mọi người không biết? Nếu dẫn người đến đây em sẽ tận lực không để cô ta lại muốn tự sát, như vậy đã được chưa? Nhưng em hi vọng Tống Tiểu Linh sẽ không giống với Tống Tiểu Hoa, không biết xấu hổ luôn tìm lý do tiếp cận em. Em đã không đi với sự với mấy cô ta, vì cái gì họ lại không buông tha cho em?” Hứa Hân nói xong liền lau nước mắt, cô không biết vì cái gì mình lại yếu đuối như vậy, kiếp trước không dễ rơi lệ, nhưng gần đây nói rơi liền rơi, nước mắt càng ngày càng không đáng giá tiền bạc rồi.

Quả nhiên có người thương yêu liền rất dễ thay đổi, cô bây giờ muốn nằm trong lòng Thiệu Kiến Quốc khóc một chút, trong lòng rất áp lực!

Không nói đến Hứa Hân và Hứa Bân đã sớm cằn nhằn, một bên tiểu chiến sĩ nghe được Hứa Hân khóc cảm thấy có chuyện lớn xảy ra. Chuyện lớn như vậy nhất định phải nói cho Thiệu doanh trưởng biết, dù sao hắn cũng đã chào hỏi qua, nếu vợ mình bị ủy khuất nhất định phải nói cho hắn biết.

Thiệu doanh trưởng nổi tiếng ở đây, thứ nhất là huấn luyện binh lính và chấp hành nhiệm vụ đều rất lợi hại, thứ hai là rất yêu thương vợ, sủng vợ, đem vợ thành đứa nhỏ mà che chở.

Ngươi có thể trêu chọc hắn nhưng chớ chọc vợ hắn, nếu không liên đội trưởng hắn cũng dám tìm. Lại nói khi tức lên rất đáng sợ, trong bộ đội người có thể kiếm tiền chỉ có cô, rất có tài.

Cho nên tiểu chiến sĩ không dám trì hoãn, chạy đến văn phòng Thiệu Kiến Quốc, nói chuyện Hứa Hân khóc cho hắn nghe.

Bây giờ Thiệu Kiến Quốc cũng không có chuyện gì, một ngày ở trong văn phòng xử lí tài liệu, sau đó huấn luyện, cực kì rảnh rỗi. Nghe được tiểu chiến sĩ nói liền vù một phát chạy đi, trong thoáng chốc chạy vào phòng thường trực.

Lúc này Hứa Hân đã cúp điện thoại, lau nước mắt vừa mới rơi, vừa quay đầu lại đụng vào một bức tường.

Vốn khóc không nhìn, nhưng đụng vào cái mũi lập tức chua xót lại, cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất che cái mũi nước mắt lại rơi xuốn.

Thiệu Kiến Quốc đau lòng, nhất thời đứng đó không biết nói gì mới tốt: “Ai chọc giận em, nói với anh, anh giúp em.”

Tiểu chiến sĩ ở một bên đã hiểu rõ, trong lòng nhớ lại: Rõ ràng là ngươi va chạm. Nhưng hắn không dám nói, chỉ có thể yên lặng lùi về phía sau.

Hứa Hân trừng mắt nhìn về phía đối diện, sau đó chìa tay kéo quần Thiệu Kiến Quốc, nói: “Em…” Cái mũi chua xót/

“Là người nào?”

“Về rồi nói.” Hứa Hân nhìn bộ dáng muốn giết người của anh liền ủy khuất nói.

Thiệu Kiến Quốc há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ cố thể đỡ cô dạy nói: “Ừ.”

Hai người cùng nhau đi về, kết quả nửa đường Hứa Hân liền nhịn không được tố cáo.

“Kiến Quốc, em và tên Triệu Văn Thành kia đã từng ở cùng nhau, khi đó tuổi còn nhỏ tình cảm lại mơ hồ. Thế nhưng bây giờ em đã kết hôn lại là một quân tẩu, mà Tống Tiểu Linh kia biết rõ rành rành mà vẫn làm ra chuyện này. Chẳng những giúp hắn ta truyền tin, lại nói anh đối với em không tốt, sau đó làm cho hắn ta tới tìm em. Sau đó em cái gì cũng chưa nói, thế mà cô ta lại thắt cổ tự sát. Được rồi, cô ta là kẻ yếu rất đáng thương. Nhưng vì cái gì muốn làm em ghê tởm, em trêu chọc cô ta chỗ nào chứ?” Hứa Hân kéo kéo ống tay Thiệu Kiến Quốc ủy khuất nói.

Thiệu Kiến Quốc phải đặt vào cổ đại, anh bị cô vợ nhỏ của mình vừa nói như vậy liền không thấy Đông Nam Tây Bắc rồi. Cũng chưa thổi gió bên gối mà lòng anh đầy mãn nhãn nhìn Hứa Hân nói: “Em yên tâm, bất kể chuyện gì anh cũng đứng về phía em.”

Hứa Hân cảm động, mới đến hành lang mà tâm tình đã tốt lên không ít, nói: “Về thôi, em chạy về như vậy có ảnh hưởng gì không. Tuy hiện tại không có chuyện gì nhưng anh cũng không thể làm vậy, buổi tối về sớm một chút.”

“Được.”

“Buổi tối về sớm chúng ta cùng ăn cơm, không ăn cùng bọn họ, bọn họ ai cũng đều thiên vị cho Tống Tiểu Linh.”

“Được.”

“Vậy anh muốn ăn gì?”

“Làm đơn giản thôi, đừng phiền toái.”

“Nấu cơm thôi mệt gì, em nướng bánh cho anh ăn. Anh trai cũng thích ăn, nhưng chúng ta không cho hắn ăn.” A a, lời này là lời của con nít nói ra, thật sự càng ngày càng trẻ con rồi.

“Được.”

Hai người ở dưới lầu dây dưa không sai biệt lắm chỉ hơn mười phút rồi tách ra, chờ người vừa đi Hứa Hân càng phỉ nhổ chính bản thân, thật là quá bám người, như vậy không tốt.

Rõ ràng muốn hưởng thụ sự yêu thương, kết quả giống như không nghĩ cô mắc lỗi.

Đây là căn bệnh già mồm, cái loại già mồm cãi láo, quả thực chính mình cũng cảm thấy đáng ghét, đúng là không có biện pháp biết được có người yêu thương tâm tình hoàn toàn khác biệt.

Cô bắt đầu thu dọn phòng rồi bắt đầu nấu cơm cho Thiệu Kiến Quốc, làm cơm rồi đúng giờ tối anh trở về, một giây không sai.

Sau đó đem túi sách quân đội đưa cho cô, nói: “Bộ đội phát, tặng em.”

Lúc này còn thỉnh thoảng có một ví da, túi sách thường thượng, túi sách giống như cái túi bộ đội vác đã rất lợi hại rồi. Hứa Hân rất thích, nói: “Bộ đội chỉ phát cho mình anh dùng thôi à.”

“Anh dùng cái cũ được rồi, cái này cho em.”

“Cảm ơn anh.” Hứa Hân cầm vác trên giường, sau đó đứng ở nơi đó lung lay một cái, nói: “Đẹp không?”

“Đẹp.” Thiệu Kiến Quốc một bên dọn bát đũa, một bên nói.

“Anh chưa xem.”

“Đã xem.”

“…” Cảm giác như đề tài này không tiếp tục được nữa, Hứa Hân liếc Thiệu Kiến Quốc một cái rồi bắt đầu ăn cơm.

Hai người lấy một cái bánh ăn, thoáng chốc liền ăn hết sáu cái bánh. Thiệu Kiến Quốc nấc cục nói: “Tay nghề vợ anh thật tốt.”

“Tất nhiên, đừng nhìn trước kia em không làm, nhưng khi muốn làm thì sao với người khác càng tốt hơn.” Cô vừa khoe khoang vừa cười đùa, thật ra lúc rời khỏi Thiệu Kiến Quốc mới học.

Thế nhưng Thiệu Kiến Quốc cực kỳ đứng đắn nói: “Vợ anh rất thông minh.”

“…” Vì cái gì anh lại tự tin kiêu ngạo nói vợ mình như thế, này có phần phạm quy có được hay không. Hứa Hân mặt đỏ một chút, sau đó liếc anh một cái, nói: “Không biết xấu hổ.”

Thiệu Kiến Quốc gãi gãi đầu, cảm thấy anh có chút làm quá, vì thế lại giúp đỡ vợ dọn dẹp. Thật ra khi tham gia quân ngũ cũng không được đầy đủ như anh, ví dụ như người khác sẽ không giúp vợ mình làm. Chị Quách nói người đàn ông cô sẽ không, về nhà chính là người ngốc. Mà Thiệu Kiến Quốc lại khác hoàn toàn, bình thường đã giúp đỡ, đôi khi liếc mắt một cái không nói một lời đã giúp cô tẩy rửa.

Cô ngược lại không nghĩ, người này bắt đầu từ khi nào đã làm chuyện này.

Hai người ăn cơm xong liền xem TV rồi ăn chút hoa quả, đúng lúc này có người gõ cửa. Sắc mặt Hứa Hân lập tức trắng xanh, cô đoán được có thể là Tống Tiểu Linh bọn họ đến.

Thiệu Kiến Quốc đứng dậy chuẩn bị mở cửa, chợt nghe được bốp một tiếng. Không khỏi hoảng sợ vội vàng quay đầu lại nhìn Hứa Hân, chỉ thấy vẻ mặt cô có chút hồng hồng, nước mắt chảy xuống, nhìn điềm đạm đáng yêu.

“Em…”

“Không có việc gì, em muốn để mình giữ vững tinh thần, anh đi mở cửa đi.”

Nào có ai đánh mặt mình rồi nói lấy tinh thần, ngược lại giống như tự ngược đãi bản thân. Nhưng Thiệu Kiến Quốc đi mở cửa, đồng thời cảm thấy tâm tư vợ mình quá đơn thuần đáng yêu, mình nhất định phải bảo vệ tốt cô ấy mới được.

Vì thế khi mở cửa anh cũng không muốn cho sắc mặt tôt, liền trưng ra vẻ mặt khó coi.

Phải biết rằng ngày thường Thiệu Kiến Quốc rất nghiêm túc, khi nghiêm mặt lên giống như sát thần. Tống Tiểu Linh đứng ở cửa vốn muốn bày ra bộ dáng bi ai, kết quả khi thấy vẻ mặt của Thiệu Kiến Quốc thiếu chút nữa đã phá vỡ. Cô hung hăng nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó yên lặng núp phía sau Khúc Mai.

Khúc Mai cũng nhíu mi nói: “Đây là hoan nghênh chúng ta sao?”

Thiệu Kiến Quốc nghiêng về một bên, ý để bọn họ tự vào.

Mà Hứa Bân cũng nói: “Vào thôi.” Có thể hoan nghênh mới là lạ, nếu là hắn hắn cũng không vui mừng khi bọn họ tới.

Ba người vào phòng, sau đó nhìn hai mắt Hứa Hân hồng hồng ngồi ở chỗ kia, xem ra cũng bị ủy khuất.

Ở phút giây này Tống Tiểu Linh có cảm giác nguy cơ, cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt lại khó đối phó. Cô không còn bày ra vẻ mặt thương cảm, đến nổi nhảy trực tiếp vào lòng Khúc Mai cũng không khóc, chỉ quật cường gì cũng không nói. Bây giờ, Tống Tiểu Linh cảm thấy hành động của mình so với cô còn kém một chút.

Từ nhỏ Tống Tiểu Linh đã biết mình thích hợp với khóc, chỉ cần khóc lên thì người nào cũng mềm lòng, thế nhưng khi vào nhà cô phát hiện mình đến cơ hội khóc cũng không có, mọi ánh mắt đều bị Hứa Hân kéo đi.

Cô ta học được thông minh, so với quá khứ tốt hơn nhiều. Trước kia chỉ cần Tống Tiểu Linh nguyện ý muốn đùa giỡn người này rất dễ dàng, đúng là cô buông tha để cô ta gả ra ngoài, bởi tính cách người này gả đến đâu đều không yên tĩnh được. Chỉnh cần cô ta tiếp tục nháo loạn, thì sớm hay muộn cũng bị Hứa gia nhốt đánh vào 18 tầng địa ngục, mà cô lại trở thành con gái duy nhất của bọn họ.

Nhưng thật không ngờ, vừa mới bắt đầu kết hôn đều theo suy nghĩ của cô, thế nhưng về sau Hứa Hân lại thay đổi lớn như vậy. Cũng không phải nói thay đổi thành một người trở nên ưu tú, không dính Hứa gia, ngược lại để Hứa gia nhớ đến.

Đồng thời rất thông minh không tiếp thu sự châm ngòi của Tống Tiểu Linh, ở bộ đội thanh danh ngày càng tốt, giống như tùy thời có thể trở mình.

Như vậy không được, cô tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này xảy ra, nếu bị bọn họ xa lánh thì mình nghĩ biện pháp đưa tầm mắt bọn họ kéo trở về, vì thế Tống Tiểu Linh nhìn Hứa Hân nói: “Chị Hân, trước kia là em không đúng, chị… có thể tha thứ cho em chứ?”

Hứa Hân nhìn thoáng qua Tống Tiểu Linh trên cổ quấn khăn quàng cổ, sau đó nói: “Có thể, em đã như vậy rồi thì sao chị có thể không tha thứ.”

Toàn thân Tống Tiểu Linh cứng đờ, cái đó và suy nghĩ của cô ta hoàn toàn bất đồng. Không phải nên kích động chỉ trích cô ta, sau đó lớn tiếng nói mình không cam lòng sao? Vì cái gì, bây giờ tha thứ dễ dàng như vậy. Cô ta tới đây đã nghĩ cách, thế nhưng không ngờ toàn bộ câu chuyện lại nhẹ nhàng như vậy.

Nhẹ nhàng như vậy thì hỏng bét, hơn nữa lúc nảy cô ta khóc muốn người ta thương cảm, sau đó Khúc mai vỗ nhẹ cô nói: “Làm khó con gái tốt của ta.”

Làm khó cô ta?

Rõ ràng mình là người tự sát vì cái gì còn nói làm khó cô ta?

Tâm tình Tống Tiểu Linh lập tức trở nên không thăng bằng, nhưng cô ta vẫn kiên nhẫn. Cái gọi là cừu hận khiến cô ta hoàn toàn thay đổi đại khái là bộ dáng trước mắt, vì cô ta diễn quá sâu nên bây giờ vừa nhìn sẽ thấy khuôn mặt điềm đạm kia, trái lại mang theo nhàn nhạt đáng sợ. Thế nhưng trong chớp mắt, cô ta khóc lên, nói: “Thực xin lỗi, chị Hân, chị muốn trừng phạt em thế nào cũng được, nhưng chuyện này thật sự không trách Triệu Văn Thành, hắn… đối với chị là thật… A…” Cô giống như mới phản ứng nhìn thoáng qua Thiệu Kiến Quốc, sau đó sợ tới mức ‘Mặt xám như tro tàn’ không dám mở miệng.

Sắc mặt Thiệu Kiến Quốc trở nên sắc bén, anh nhìn thoáng qua Hứa Hân tựa hồ đang hỏi anh, cô ta tới đây là muốn gia đình bọn họ không yên? Chuyện người đàn ông kia anh đã sớm biết, vợ đã nói với anh, chẳng qua cô ấy cũng nói mình không thích tiểu tử kia.

Với chuyện quá khứ Thiệu Kiến Quốc không hề muốn truy cứu, bây giờ hai người rất tốt anh cũng chẳng buồn truy cứu?

“Tiểu Linh, con đang nói bậy bạ gì đó?” Khúc Mai chột dạ nhìn Thiệu Kiến Quốc liếc mắt một cái, không biết vẻ mặt này có tức giận hay không.

“Hôm nay cô tới đây là muốn bới móc, Tống Tiểu Linh, vợ tôi có đắc tội gì với cô hay không cô nói thẳng đi, quanh co không phải là đứa con xuất thân từ quân nhân, quả thật không phóng khoáng.” Khi mọi người đang nghi ngờ anh có tức giận với Hứa Hân không thì anh mở miệng, lại nói thẳng Tống Tiểu Linh, mà giọng nói đặc biệt nghiêm khắc.

Tống Tiểu Linh ngây người một phen, bọn họ nói chuyện đến mức này, chỉ thiếu điều vợ hắn chưa vụng trộm cùng đàn ông, thế nhưng hắn có thể bình tĩnh hỏi mình, Hứa Hân đã nói gì với hắn, vì cái gì có sự tin tưởng của hắn như vậy?

“Không, em làm sao có thể…” Cô ra sức xua tay, nhất thời kích động đem khăn quàng cổ trên cần cổ mình rơi xuống, mặt trên có dấu thắt cổ rõ ràng, chỗ bầm tím cũng đặc biệt nghiêm trọng.