Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 1 - Chương 14: Trên tinh hạm 1

Hôm sau lúc Phỉ Vô Thuật tỉnh lại trên tinh hạm, căn bản không biết trên tinh cầu Kỳ Thuật có một tên nhóc khóc không thở nổi, y chỉ biết y ngửi được mùi thơm của thức ăn.

Nhanh chóng tắm rửa, chui ra khỏi phòng ngủ, nương theo mùi thơm tìm đến nhà bếp, phát hiện cháo hấp dẫn y tới đang ở trên bàn, sau đó lại phát hiện mấy dĩa đồ ăn màu sắc mê người trong hộp giữ nhiệt, đủ để y ăn cả ngày.

Y nhanh chóng gọi Tần Dực: “Tiểu Dực Dực, vẫn đang tu luyện Tung Hải quyết? Nhanh tỉnh lại!”

“Chuyện gì?”

“Nghe nè__” Phỉ Vô Thuật cười híp mắt chỉ cháo và đồ ăn trên bàn, “Trong tinh hạm của anh có giấu ốc đồng cô nương đấy.”

“…”

“Anh có từng nghe câu chuyện ốc đồng cô nương chưa?” Phỉ Vô Thuật hiểu rõ gật đầu, tâm trạng vui vẻ giảng giải, “Nói ngắn gọn, trong tinh hạm có một cô gái trốn chăm sóc tôi, đây chính là thức ăn cô ấy lặng lẽ chuẩn bị cho tôi.”

Tần Dực dùng ngữ điệu không chút nhấp nhô ngắt ngang vọng tưởng của y, “Đó là tôi làm.”

Cái tên Phỉ Vô Thuật này, tối qua hoàn toàn không chú ý đến lời hắn nói sao?

“Ngoài ra, tuy không hiểu câu chuyện ốc đồng cô nương mà cậu nói, nhưng cái loại sinh vật nhuyễn thể tràn đầy ký sinh trùng như ốc đồng này…” Tần Dực biết dừng khi đã có đủ chỗ tốt, để lại cho Phỉ Vô Thuật không gian tưởng tượng.

“Tần Dực tên khốn nhà anh! Đừng tùy tùy tiện tiện phá nát mộng tưởng của tôi chứ!” Phỉ Vô Thuật chỉ trích, “Anh có chút trí tưởng tượng được không?”

“…” Đại thiếu tỏ vẻ không cách nào tưởng tượng ốc đồng biến thành cô gái.

“Đợi chút__ anh vừa nói, đây là anh làm?” Phỉ Vô Thuật cuối cùng phát giác trọng điểm ở đâu.

Tần Dực nhẹ nói: “Tối qua tôi đã từng nói.”

“Tôi tưởng là anh đùa…” Phỉ Vô Thuật trợn trắng mắt, “Sao tôi lại quên chứ, dạng người như anh làm sao có thể nói đùa.”

“…”

“Anh làm sao nấu?” Phỉ Vô Thuật nhướng mày, “Chẳng lẽ sau khi tôi ngủ, anh có thể sử dụng thân thể của tôi?”

“Là thân thể của tôi.” Tần Dực nghiêm túc cải chính.

“Xem ra tôi thật sự đang dùng chung thân thể với NPC rồi…” Phỉ Vô Thuật cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thật, “Nghĩ sao cũng cảm thấy quá thần kỳ! Tôi nói này, có phải chỉ cần tôi từ bỏ quyền khống chế thân thể, anh có thể tiếp quản không?”

Tần Dực: “Nghĩ lại chắc là thế.”

“Chúng ta thử xem?” Phỉ Vô Thuật hưng phấn bừng bừng, ngồi lên ghế, thả lỏng cơ thể, “Tôi chủ động từ bỏ quyền khống chế thân thể, anh tới khống chế.”

Dần tiến vào trạng thái minh tưởng, đợi khi Phỉ Vô Thuật nghe thấy tiếng nói của Tần Dực, y đã đổi góc nhìn, giống như trạng thái u linh lúc mới tiến vào trò chơi, có thể tiếp thu tin tức tới từ bốn phương tám hướng, cũng có thể ‘nhìn thấy’ biểu cảm phong cách họ Tần tiêu chuẩn bày ra trên gương mặt thuộc về Tần Dực, bình tĩnh mà lãnh đạm.

“Thành công rồi.” Tần Dực bình tĩnh nói.

“Thế giới này quá thần kỳ.” Phỉ Vô Thuật không thầy tự thông học được cách dùng tinh thần giao lưu với Tần Dực, “Trò chơi này chính là thần.”

“Như vậy cũng tốt, tôi vốn cũng không hy vọng cậu có thể thành công diễn tốt thân phận Tần Dực.” Tần Dực nhẹ nói, “Nếu về sau có chuyện quan trọng của Tần gia, thì để tôi ra ngoài xử lý.”

“Bình thường anh không muốn ra ngoài thoáng khí nhiều hơn sao?” Phỉ Vô Thuật thấy Tần Dực không hề có chút lời oán thán nào, hiếm khi giả lơ vị đạo ghét bỏ trong ngữ khí Tần Dực, ngược lại không hiểu sao cảm giác hơi có lỗi với hắn, “Khi muốn ra ngoài nói một tiếng, dù sao hiện tại tôi như vậy cũng có thể tu luyện tinh thần lực.”

Trên gương mặt thiếu thốn biểu cảm của Tần Dực hơi hiện ý cười nhẹ: “Vậy khi tu luyện tinh thần lực thì hoán đổi.”

Phỉ Vô Thuật đương nhiên tỏ vẻ đồng ý, khi tu luyện tinh thần lực, đương nhiên không thể khống chế thân thể hoạt động, lúc này giao cho đối phương khống chế, nhất cử lưỡng tiện.

Cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, Tần Dực nhìn cháo và đồ ăn tỏa hơi nóng, đột nhiên cảm thấy có chút hoài niệm.

Nhưng vừa đưa miếng cháo vào miệng, còn chưa kịp thưởng thức mùi vị, Tần Dực liền phát hiện mình lại mất quyền khống chế thân thể.

Phỉ Vô Thuật ‘ực’ một phát nuốt cháo trong miệng, cười hì hì nói: “Mùi vị thật không tồi.”

“…”

“Xem ra chỉ cần tôi muốn khống chế thân thể, vừa suy nghĩ là được ngay.” Phỉ Vô Thuật bổ sung, cực kỳ vô sỉ cảm khái, “Sao lại cảm thấy tôi còn giống chủ nhân thân thể này hơn anh nhỉ?”

Tần Dực không để ý đến trêu ghẹo của y, nghiêm túc nói: “Lần sau, đợi tôi ăn cơm xong.”

“…” Không ngờ Tần Dực cũng sẽ nghiêm túc để ý loại chuyện vặt này, Phỉ Vô Thuật vẫn cho rằng tên này sẽ lần nữa im lặng là vàng. Y nhanh chóng lùa hơn nửa đồ ăn, sau đó buông đũa xuống, chống cằm lười biếng nói: “Đồ ăn anh làm, tôi đương nhiên muốn nếm thử mùi vị.”

“Hiện tại nếm xong rồi, tôi có thể nhường cho anh.” Y cười hì hì từ bỏ quyền khống chế thân thể, ‘nhìn’ vẻ mặt không biểu cảm đối diện đồ ăn trên bàn của Tần Dực.

“Muốn ăn không?” Tinh thần thể của Phỉ Vô Thuật vui vẻ nhảy nhót, “Ăn đi ăn đi.”

Tần Dực vẻ mặt bình tĩnh dùng đũa trong tay, tư thế ưu nhã kiểu mẫu bắt đầu gắp đồ ăn, động tác không nhanh không chậm, giống như không phải nửa đường bị đổi người tới.

“Nè nè, Tiểu Dực Dực, cái đó tôi vừa ăn qua! Anh không ghét bỏ sao?” Phỉ Vô Thuật vui vẻ nhắc nhở.

“Đều là một thân thể.” Tần Dực nhẹ trả lời, “Tôi chưa từng ghét bỏ thân thể của mình.”

“…” Không nhận được phản ứng như mong muốn, Phỉ Vô Thuật bất mãn an tĩnh lại, Tần đại thiếu gia thật sự rất nhàm chán mà.

Ăn cơm xong, Tần Dực cầm khăn giấy, mở miệng: “Cậu ra đi, tinh thần lực của tôi đã tu luyện đến phần mấu chốt.”

Phỉ Vô Thuật rất tự nhiên khống chế thân thể, trên môi vẫn còn ẩm ướt, y vô thức liếm liếm, mềm mềm, còn mang chút vị mặn: “Tiểu Dực Dực anh ăn xong không chùi miệng!”

“Khăn giấy trong tay.” Tần Dực không ngờ Phỉ Vô Thuật động tác nhanh như vậy chỉ có thể nhắc nhở.

Mà Phỉ Vô Thuật không động, y nói xong câu đó cũng ngây người, trong đầu chiếu lại động tác và cảm giác khi liếm môi vừa rồi, sau đó nhanh chóng đỏ mặt, trừng khăn giấy trong tay, trong lòng một trăm ngàn câu hỏi vì sao lăn lộn __ Cái này có tính là y nếm nước miếng của Tiểu Dực Dực không? Cái này có tính là y hôn môi Tiểu Dực Dực không?

o(╯□╰)oTại sao đoạt xác lâu như vậy rồi hiện tại y mới chú ý đến vấn đề này? Mà tại sao y phải chú ý đến cái này! Một xác hai hồn xuất hiện tình trạng này rất bình thường mà, y cần gì phải đỏ mặt__ đỏ cái lông á!

“Vô Thuật?” Tần Dực nhìn mặt mình lại đỏ rực lần nữa, cảm giác quái dị trong lòng cứ trào lên mãi, mặt hắn hoàn toàn không thích hợp với biểu cảm đỏ mặt này.

“Hử__ a, khụ, tôi là muốn hỏi.” Phỉ Vô Thuật chớp mắt, nhanh chóng nói: “Bận rộn tu luyện, lẽ nào là tinh thần lực sắp đột phá cấp chín?”

“Ừ.”

“…” Y chỉ tùy tiện hỏi thử mà thôi, không ngờ lại nhận được đáp án khẳng định. Phỉ Vô Thuật không bận tâm mặt đỏ lúng túng, âm thầm ghen tỵ hâm mộ. Thanh niên tài giỏi tuấn tú thế này bảo y khi nào mới có thể ngẩng đầu trước Tiểu Dực Dực? Khoảng cách càng lúc càng lớn rồi.

Phỉ Vô Thuật chua lòm nói, “Liên bang của chúng tôi cơ giáp mới là xu hướng chính, về sau chúng ta đối chiến, không thể nói chính xác ai thắng đâu.”

“Thắng là tôi.” Tần Dực bình tĩnh nói, cứ như đang trần thuật một sự thật chắc chắn.

“Lúc này đừng kiêu ngạo như thế được không? Tiểu Dực Dực anh không biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào à?”

“Có thực lực, tại sao phải khiêm tốn?” Ngữ khí bình thản ấp ủ tự tin và kiêu ngạo cường đại.

“…” Phỉ Vô Thuật mới không nói y hoàn toàn tán thành câu này của Tần Dực, vì hai tên đều là kẻ không hiểu khiêm tốn là thứ gì.