Trấn Thất Nguyên chính là một trấn nhỏ ở ngoại ô C thị, cái trấn nhỏ này nói hoa mỹ là địa điểm du lịch, nhưng trên thực tế, có rất ít người đến thăm quan.

Bởi vì nơi này quá xa xôi, phong cảnh thật ra không được tốt lắm, chỉ có thể miễn cưỡng nói là tạm được.

Lũ dã thú lựa chọn địa phương tập kích không phải là thành phố lớn thì chính là nơi có tài nguyên phong phú, làm sao biết ngay cả trấn nhỏ như Thất Nguyên cũng không bỏ qua, cho nên trước đó, nơi này dĩ nhiên không có phòng bị gì, cuối cùng mới có thể rơi vào thê thảm như vậy.

Tưởng Mộc Mộc ngồi trên xe dị năng, không nói một lời, nhìn thao tác thuần thục của Tưởng Mộc Cận không ngừng hâm mộ, hơn nữa, chim bay trên bầu trời vậy mà không có một con nào có thể so bì với Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Mộc liền cảm thấy tự hào vô cùng.

Kỹ thuật của Tưởng Mộc Cận, so với chim muông ở trên trời, dường như tương đối linh hoạt hơn!

Từ xa nhìn thấy một đài cao, liền biết đây chính là nơi gọi là đài theo dõi, phía dưới tòa tháp lớn là một nơi giống như phòng theo dõi, vùng phụ cận trấn Thất Nguyên đều có thể ở trong phạm vi theo dõi của nó, chỉ cần những thiết bị kia còn chưa bị hư hại, là bọn họ có thể quan sát tình hình xung quanh.

Xe dị năng dừng ở trên không trung, cũng không có ý muốn đi xuống, bởi vì bọn họ nhìn thấy Sở Lẫm ở phía dưới mang theo mấy người vây xung quanh kiến trúc giết dã thú.

Vốn là không sao cả, thế nhưng không biết sao dã thú chết một đám lại tới một đám, vô cùng vô tận, cho dù lợi hại hơn nữa cũng không chống đỡ nổi đi! Có điều, cũng may là mười phút trước bọn họ mới nhận được điện thoại, bây giờ mỗi người đều tinh thần phấn khởi, cho nên bọn họ cũng không cần vội vã đi xuống. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Tưởng Mộc Cận, hình như không có ý muốn đi xuống giúp đỡ.

Tưởng Mộc Cận bẻ ngoặt, lái xe dị năng về hướng một nơi trên đỉnh tòa tháp, đỉnh tháp thiết trí đài quan sát có thang máy nối thẳng xuống phòng theo dõi ở phía dưới, cho nên hai người rất nhanh liền ngồi lên thang máy.

Bởi vì đài quan sát rất cao, có thể nhìn thấy toàn cảnh trấn Thất Nguyên, thang máy vẫn luôn đi xuống, toàn bộ cảnh tượng đổ nát của trấn Thất Nguyên nhất nhất hiện qua, vẻ mặt Tưởng Mộc Mộc phức tạp, Tưởng Mộc Cận không có chút cảm xúc.

Chỉ là không đành lòng nhìn ca ca nhíu chặt mày, đem hắn kéo vào trong ngực: “Rất nhanh sẽ không sao, yên tâm!”

Nghe được giọng của Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Mộc giống như được chữa trị, cũng không rối rắm như vậy nữa.

Không sai, bọn họ có tự tin, nhất định có thể qua được, hắn cũng không tin, những dã thú này thật sự có thể vô hạn tuần hoàn.

Hắn không tin những dã thú này không hề có mục đích mà công kích loài người, nhất định là bị hạ lệnh, chúng nó kiên trì phục tùng mệnh lệnh, không sợ sống chết, mà có thể ra lệnh cho tụi nó chính là dã thú khác cao cấp hơn.

Dã thú không phải là con người, chúng nó không có nhiều tình cảm phức tạp như thế, mặc dù thật sự có suy nghĩ, vậy cũng đều là dùng trên việc chiến đấu, cho nên muốn bọn nó hiểu được sợ hãi, hỉ nộ ái ố của con người, căn bản là không thể……

Thứ mà dã thú có cũng chỉ là bản năng chiến đấu, bất kể ở dưới loại trạng thái nào, có thể thúc đẩy chúng nó hành động ngoại trừ mệnh lệnh của dã thú mạnh hơn, thì chính là bản năng chiến đấu của chúng.

Cuồng vọng, khát máu, ngoan lệ, tàn nhẫn, chém giết……

Hết thảy những thứ đó đều có thể là nhân tố khiến cho dã thú phấn khởi.

Tưởng Mộc Cận kéo Tưởng Mộc Mộc vào trong phòng theo dõi, loáng thoáng còn có mấy người đang bận rộn, không phân thân ra được, nhưng mà dã thú bên ngoài càng ngày càng nhiều, mặc dù động tác của bọn họ nhanh hơn nữa, cũng khó tránh khỏi khủng hoảng.

Thấy Tưởng Mộc Cận đến, mọi người dường như đều thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, tiếp tục công việc.

Trong mắt những người này thì Tưởng Mộc Cận vô cùng có lực ảnh hưởng, dù sao trong ba tháng này, mỗi ngày Tưởng Mộc Cận đều giết chết không dưới trăm con dã thú, hơn nữa đều là dã thú cao cấp, ở trong mắt cậu thì giết chết dã thú trung cấp cùng dã thú cấp thấp đơn giản giống như đập chết một con muỗi vậy, cho nên uy vọng của bọn họ trong khoảng thời gian này thẳng tắp tăng cao.

Tại các vùng trên ti vi trên internet…… đều có video của Tưởng Mộc Cận, bất kể là đối chiến với dã thú, hay là xuất hành, chỉ cần có thể bị chụp lại liền bị đưa lên internet, mà bản thân cậu lại không thèm để ý chút nào, dáng vẻ giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

“Thế nào?” Tưởng Mộc Cận nói, hỏi người đang bận rộn ở bên trong.

Thật ra thì phòng theo dõi có một ít hư hại, bây giờ còn đang sửa chữa, nếu không toàn bộ diện mạo đều không nhìn thấy, Tưởng Mộc Cận đem những người này an bài ở đây, nói rõ bọn họ vẫn có thực lực này.

Tưởng Mộc Mộc bất động đứng ở một bên, âm thanh người bên ngoài cùng dã thú chém giết thỉnh thoảng truyền vào tai, cho dù hắn muốn đi hỗ trợ, cũng phải tránh khỏi Tưởng Mộc Cận đang nắm chặt tay của hắn, dù giãy thế nào cũng không làm gì được, Tưởng Mộc Mộc vẫn không lay chuyển được cậu.

Thực lực của cậu dường như càng mạnh hơn so với trước kia, thậm chí Tưởng Mộc Mộc cũng không biết, mấy năm này đến tột cùng cậu đã tiến bộ tới trình độ nào, nhưng mà có một loại cảm giác vô cùng rõ rệt, là chênh lệch trên thực lực, hắn vĩnh viễn chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm so với Tưởng Mộc Cận, ngay cả nguyện vọng nằm mơ một chút cũng bị đánh nát không còn một mảnh.

Một nhân viên công tác mặc đồ trắng nghe câu hỏi của Tưởng Mộc Cận, vô cùng lễ phép nói: “Còn đang trong sửa chữa, có điều đã sửa xong bốn mươi phần trăm, có thể thấy rõ mấy địa phương!”

Tưởng Mộc Cận gật đầu một cái: “Dẫn chúng tôi đi xem một chút!”

“Được!” Người nọ không nói hai lời, mang theo hai người Tưởng Mộc Cận cùng Tưởng Mộc Mộc vào trong một gian phòng nhỏ bên trong phòng theo dõi, bên trong tất cả đều là hình ảnh theo dõi trực tiếp trấn Thất Nguyên cùng các địa phương gần đó.

Hình ảnh theo dõi đã khôi phục khá hơn một chút, loáng thoáng có thể thấy rõ dã thú đi loạn ở phía trên, không có bất kỳ con nào ngồi yên, mỗi nơi đều hỗn độn không chịu nổi, chỉ cần có dấu vết dã thú đặt chân đến, tất nhiên là một mảnh hỗn loạn.

Bầy dã thú này, thật đúng là đem loài người hoàn toàn quậy tung trời, người người cảm thấy bất an.

Tưởng Mộc Mộc nhìn một đám lại một đám dã thú chen chúc trong màn ảnh, thân thể cũng chết lặng.

Tưởng Mộc Cận kéo Tưởng Mộc Mộc nhìn từng cái từng cái, mỗi một nơi đều là dấu vết dã thú chà đạp qua, vô cùng bi thảm.

Quân đội thậm chí đã sử dụng đại pháo, nhưng vẫn không diệt sạch được tồn tại của những dã thú này, ngược lại gia tăng thương vong, kiến trúc sụp đổ.

Đột nhiên, dường như Tưởng Mộc Mộc thấy một vài chỗ quái dị.

Trên màn ảnh chính giữa là một quảng trường, tất cả dã thú giữa quảng trường đều ở bốn phía đi tới đi lui, giống như lính trinh sát tuần tra, vừa có gió thổi cỏ lay, lập tức cẩn thận, hoặc là thông báo cho đồng bạn xung quanh.

Tưởng Mộc Mộc nhìn thấy như vậy có chút trợn mắt há mồm, đây thật là việc mà dã thú sẽ làm ư? Những dã thú này tại sao có thể thật cẩn thận như vậy?

Bất kể cái ý nghĩ này có chính xác hay không, thì đã ở trong đầu Tưởng Mộc Mộc không xóa đi được, mấy con kia là dã thú cấp thấp đó, làm sao học theo quân đội loài người dùng lính trinh sát chứ?

Mạt thế đi qua, dã thú còn có thể sống sót, giống như cũng đã mất đi lý trí, chỉ còn dư lại năng lực điên cuồng chiến đấu, cùng với dục vọng giết chóc tàn nhẫn, chỉ có thăng cấp trở thành dã thú cao cấp, mới có thể dần dần có tư tưởng của mình.

Hơn nữa, trong những dã thú này có thể làm được việc thông báo cho nhau thì phần lớn đều là động vật quần cư, cũng không phải là loại dã thú mất đi lý tính này.

Nghĩ tới đây, Tưởng Mộc Mộc có chút rét lạnh, cái này giống như là dã thú mất đi lý tính rốt cục tìm về được một chút tư tưởng, có ý nghĩ của mình, không chỉ còn lại có giết chóc tàn nhẫn nữa, mà là bắt đầu suy nghĩ vấn đề.

Điều này làm cho hắn không cách nào tiếp nhận, năng lực của dã thú vốn là hơn con người một ít, nếu như dã thú cũng có thể có trí tuệ của nhân loại, như vậy hiện tại chiếm địa vị chủ đạo trên địa cầu có thể không còn là con người nữa.

Tưởng Mộc Mộc bị suy nghĩ đột nhiên nhảy ra này của mình làm cho sợ hết hồn, hẳn là hắn suy nghĩ nhiều thôi.

Dần dần, radio có chút không nghe rõ cũng dần dần khôi phục, đang đưa tin các nơi bị dã thú tập kích trên thế giới, những dã thú này thật không biết là từ đâu tới, vô cùng vô tận, chạy khắp thế giới.

Quân đội ở bên này radio dường như vẫn luôn đưa tin quân đội đối kháng dã thú, mà nơi này, Tưởng Mộc Mộc thấy một thân ảnh quen thuộc, nhưng mà thân ảnh này đã gặp qua ở nơi nào, hắn lại không nghĩ ra.

Đời trước, chưa từng phát sinh loại tình huống này, đến tột cùng là nguyên nhân gì mới có thể khiến cho những dã thú này điên cuồng công kích con người như vậy? Bọn chúng muốn chiếm lĩnh địa bàn của loài người sao?

Nhưng mà nhìn không giống nha, sau khi những dã thú này chiếm lĩnh địa bàn, giống như suy nghĩ phát triển thế lực vậy, nơi nơi tập kích loài người, có lúc còn nghiên cứu loài người một chút, nhưng rất nhanh sẽ lại bị chém giết.

Radio dần dần khôi phục không sai biệt lắm, Tưởng Mộc Mộc thấy càng ngày càng nhiều đều là tin tức dã thú công kích tương tự, đã sớm nhìn thấy nhưng không thể nói gì, chờ lúc hắn lại đem tầm mắt đặt trên người quân nhân kia, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì.

Đời trước, lúc hắn còn chưa chết, hình như có đưa tin có một quân nhân vào lúc đối mặt thú triều dũng mãnh thiện chiến, cuối cùng thân mang trọng thương, nhưng không được mấy ngày liền trở lại chiến trường, mang theo thân thể bị thương chiến đấu với dã thú, thậm chí vào lúc hiện trường trực tiếp vậy mà lại thăng cấp, hình như là…… dị năng cấp hai mươi!

Lúc ấy Tưởng Mộc Mộc còn chưa kịp nhớ chuyện này, đã bị Đàm Thu Minh dụ dỗ lên núi, hắn quá mức kinh ngạc, cũng quên mất chuyện này.

Hơn nữa, khi đó hắn không quá chú ý những chuyện này, dù sao cũng không có trải qua việc dã thú công kích loài người mà, bây giờ sao đột nhiên lại như vầy chứ? Hay là khi đó mình không quá chú ý?

Suy nghĩ một chút, hắn lắc đầu, đây là không thể nào, khi đó hắn thường chú ý tin tức, chú ý tạp chí, không thể nào mà chuyện lớn như vậy cũng không nhớ, cho nên, rất hiển nhiên, trong mười năm đời trước, cũng không có phát sinh chuyện như vậy.

Nhưng bất kể hắn nghĩ như thế nào, chuyện cũng vẫn là xảy ra, cho nên Tưởng Mộc Mộc liền không tự hỏi mặt này của vấn đề nữa, mà là theo sát Tưởng Mộc Cận nhìn từng cái từng cái màn hình.

Cuối cùng, Tưởng Mộc Cận dừng ở một chỗ, Tưởng Mộc Mộc nhìn theo tầm mắt của cậu, vẫn giống như xung quanh, cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng Tưởng Mộc Cận lại nhìn vô cùng nghiêm túc.

“Có phải phát hiện cái gì hay không?” Tưởng Mộc Mộc cũng nghiêm túc nhìn màn ảnh, lại không phát hiện được cái gì, không khỏi nhìn Tưởng Mộc Cận, lại thật sự không tìm được chỗ nào quan trọng, nên đành thôi.

Tưởng Mộc Cận lắc đầu, nói: “Không có gì!”

Chẳng qua là trong nháy mắt mà thôi, mới vừa rồi dường như cậu thấy được một thân ảnh nho nhỏ từ trên màn ảnh chợt lóe lên, nếu như cậu không nhìn lầm, thân ảnh mới vừa rồi giống như đang trao đổi cùng lũ dã thú.

Cậu cũng cảm thấy nhất định là gần đây mình quá mệt mỏi, gặp ảo giác, nếu không làm sao lại thấy hình ảnh quỷ dị như vậy, cậu cũng có chút không quá tin tưởng vào ánh mắt của mình.

Mặc dù Tưởng Mộc Cận cảm thấy không thể tin được, nhưng mà cuối cùng vẫn lưu tâm, có lẽ thật sự có người nào đó có thể cùng dã thú trao đổi, thân ảnh mới nãy, hình như là một đứa trẻ.

Cậu cảm thấy, cậu cần đi đến chỗ đó xem một chút.

Tưởng Mộc Cận kéo Tưởng Mộc Mộc đi ra khỏi cửa, bốn phía đều là thi thể của dã thú, vết máu đầy đất, nếu là trước kia bọn họ thấy một chút thịt dã thú, cũng sẽ thật cao hứng phân chia thi thể sau đó cân nhắc ăn như thế nào, nhưng bây giờ nhìn tới thi thể đầy đất, vết máu đầy đất, cùng với đám dã thú còn đang không ngừng gia tăng số lượng kia, nhất thời Tưởng Mộc Mộc cảm thấy có loại cảm giác kinh hãi. Suy nghĩ như vậy chỉ cảm thấy buồn cười, có thể hắn sẽ có một đoạn thời gian rất dài không dám ăn thịt!

“Chúng ta có muốn gia nhập vòng chiến hay không?” Tưởng Mộc Mộc nói, tiếp tục như vậy, bọn Sở Lẫm sẽ kiên trì không nổi.

Bên người Sở Lẫm đã thành một núi nhỏ thi thể.

“Không, chúng ta không thể gia nhập vòng chiến! Ca ca, vào bên trong trước đi!” Tưởng Mộc Cận kéo Tưởng Mộc Mộc, cũng không có ý muốn cho hắn trả lời.

Tưởng Mộc Mộc đi theo phía sau cậu, luôn cảm thấy hẳn là Tưởng Mộc Cận có biện pháp gì đi!

Thôi, không nghĩ nữa, dù sao nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra.

Không ai biết, bởi vì điều đi quá nhiều quân đội, trung tâm C thị đã gần như thất thủ.

END 75