Cặp song sinh ở lại đây, Tưởng Mộc Mộc suy tính một trận, cuối cùng Tưởng Mộc Cận quyết định an bài cặp song sinh ở trong vườn nuôi dưỡng của vợ chồng Hác gia.

Hiện giờ cậu không muốn ca ca đến đó làm việc, như vậy mới có thời gian dài để ở cùng cậu.

Tưởng Mộc Mộc không đồng ý với an bài của Tưởng Mộc Cận, kết quả Tưởng Mộc Cận ném hắn lên giường, từ đêm tối lăn đến hừng đông, không đáp ứng liền không buông tha cho hắn, Tưởng Mộc Mộc bất đắc dĩ, đành phải đồng ý mới được ngừng lại.

Có cặp sinh đôi ở vườn nuôi dưỡng, Tưởng Mộc Mộc cũng không cần cố ý qua hỗ trợ.

Hai người anh Hác và chị dâu còn có đứa nhỏ cần phải chăm sóc, cặp sinh đôi qua đó quả thực là giúp bọn họ đại ân, cũng thuận tiện, nên cặp sinh đôi ở lại bên đó.

Cứ như vậy, thời gian nghỉ mỗi tuần, Tưởng Mộc Cận đều lái xe tới đón Tưởng Mộc Mộc, nói hoa mỹ là muốn đi hẹn hò.

Kết quả mỗi lần đều đem hắn ép buộc đến gần chết, mới nguyện ý đưa cậu trở về ký túc xá, cũng không biết là vì hẹn hò hay là vì thỏa mãn thú tính của cậu nữa.

Trong tay Tưởng Mộc Mộc có tiền, cũng không cần lo lắng vấn đề ăn uống, nhưng mà trong lúc đó hắn nhất định phải học được phương pháp kiếm tiền, như vậy mới có thể làm cho cha hài lòng không phải sao?

Chương trình học của hắn chậm mất khoảng một tháng, nhưng có đầy đủ trụ cột, muốn bù lại cũng không khó.

Khó khăn không phải là vấn đề học tập, mà là Tưởng Mộc Cận.

Cũng không biết Tưởng Mộc Cận phát điên cái gì, mỗi ngày thứ hai tan giờ học, cậu liền nhanh chóng đến trường Tưởng Mộc Mộc, cho dù Tưởng Mộc Mộc trốn trong thư viện trường nghiên cứu tài liệu, cậu cũng có thể tìm được hắn trong ba phút, sau đó lôi ra ngoài.

Tưởng Mộc Mộc không hiểu, Tưởng Mộc Cận không phải là người bốc đồng như vậy, sao bây giờ tựa như hận không thể ngày ngày đều dính vào với nhau vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Mà lúc Tưởng Mộc Mộc hỏi cậu, Tưởng Mộc Cận sẽ trả lời như vầy: “Em với ca ca là người yêu, một tuần mới đi chơi một lần, không cảm thấy thời gian quá ngắn sao?”

Không ngắn, một chút cũng không ngắn! Tưởng Mộc Mộc không dám nói ra, nói ra khẳng định Tưởng Mộc Cận sẽ lại bắt đầu hành hạ hắn.

Mà hết thảy những điều này, sau khi anh Hác nói với hắn chuyện kia mới yên tĩnh.

Thậm chí Tưởng Mộc Mộc hoài nghi, thật ra thì Tưởng Mộc Cận đã sớm biết nên mới có thể kề cận hắn như vậy.

Anh Hác không quên chuyện đã nói với hắn lúc nghỉ đông trước đó, anh tìm chuyên gia có liên quan đến phương diện nuôi dưỡng, đối phương đã đồng ý để cho Tưởng Mộc Mộc đi theo học tập.

Đó là một viện nghiên cứu, một nông trường khổng lồ hoàn toàn phong bế, chủng loại đa dạng, sau khi Tưởng Mộc Mộc vào đó trong thời gian ngắn căn bản không thể đi ra.

Hắn đột nhiên cảm thấy thời gian dính với Tưởng Mộc Cận đúng thực là quá ít.

Đối phương là chuyên gia nuôi dưỡng nghiêm cẩn, bất kể là nước ngoài hay là trong nước, danh tiếng của ông đều vang dội, hơn nữa ông có một sở thích quái đản, chính là không thu đồ đệ, thích một mình nghiên cứu, lúc bắt đầu nghiên cứu sẽ bế quan mấy năm.

Đây là Tưởng Mộc Cận và anh Hác mất sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục được đối phương để cho Tưởng Mộc Mộc đi theo học tập ở trong đó.

Trong nháy mắt Tưởng Mộc Mộc ngu người, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có kỳ ngộ như vậy, một người cổ quái như vậy lại nguyện ý mang theo hắn, trên trời thật sự rớt xuống một cái bánh cho hắn sao? Co mà phải bế quan lâu quá!

Sau khi Tưởng Mộc Mộc biết chuyện này, hẹn hò với Tưởng Mộc Cận càng thêm tích cực.

Đối phương là một chuyên gia, cửa lớn của viện nghiên cứu, không đến ba năm năm năm thì căn bản không ra được.

Về phương diện học tập, trường học nguyện ý cho hắn bảo lưu, nhưng mà lúc hắn đi ra có thể trực tiếp tốt nghiệp.

Không ngờ mình mới vừa từ trong ý thức của Sở Lẫm chạy ra ngoài, lại nhanh chóng phải chia lìa với Tưởng Mộc Cận như vậy, khoảng thời gian ở trong thức hải kia, hắn đã biết cô đơn là cái gì, nên lần này nói gì cũng không quá vui vẻ.

Thế nhưng, hắn cũng biết cơ hội hiếm có, cho nên hắn vẫn lựa chọn đi theo đối phương học tập.

Mà Tưởng Mộc Cận cũng rất ủng hộ hắn, thậm chí hy vọng hắn có thể vào trong đó.

Điều này làm cho Tưởng Mộc Mộc càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ Tưởng Mộc Cận hy vọng tách ra khỏi hắn như vậy sao?

Ngày dần dần qua, ngày đến viện nghiên cứu dần dần tới gần, Tưởng Mộc Mộc không nỡ rời xa Tưởng Mộc Cận, nhưng mà Tưởng Mộc Cận lại vô cùng hy vọng hắn đến viện nghiên cứu, chỉ còn dư lại thời gian một tháng, sẽ phải chia tay, bỏ được sao?

Trên xe

Tưởng Mộc Cận biết Tưởng Mộc Mộc nghi ngờ, cậu thật cao hứng ca ca ỷ lại cậu như vậy, nói: “Ca ca, năng lực hiện tại của em vẫn chưa đủ để bảo vệ anh, anh ở trong đó mới là an toàn nhất!”

“Mộc Cận, em có ý gì, anh không cần em bảo vệ!” Tưởng Mộc Mộc nói: “Cho dù những người đó muốn bắt anh đi nghiên cứu, anh cũng có năng lực phản kháng! Võ công anh cũng đã luyện đến tầng thứ tư, không có khác biệt lớn so với dị năng giả cấp mười!”

“Ca ca, anh cảm thấy Lam Sa có lợi hại hay không?” Tưởng Mộc Cận nhìn chằm chằm hắn.

“Sư phụ? Dĩ nhiên sư phụ lợi hại, không phải ngay cả em cũng đánh không lại anh ta sao?” Nói đến Lam Sa, Tưởng Mộc Mộc tự hào, người lợi hại như Lam Sa lại có thể là sư phụ của hắn, hắn cao hứng muốn chết.

“Ngay cả sư phụ của ca ca cũng bị người ta bắt đi nghiên cứu, ca ca cảm thấy mình đấu lại bọn họ ư?” Tưởng Mộc Cận vuốt tóc Tưởng Mộc Mộc, ôn nhu nói.

Nếu ca ca ở bên ngoài, thời thời khắc khắc cậu đều phải lo lắng cho an toàn của ca ca, chỉ có ở trong đó mới không sợ bị người ta tổn thương, vị chuyên gia kia, tin tưởng được!

Như vậy cậu cũng có thể an an tâm tâm bế quan, trở nên mạnh mẽ.

Tưởng Mộc Mộc ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào.

Quả thực, hắn vừa rồi chính là nói ngoa, ngay cả sư phụ cũng có thể bị bắt đi, đối phương khẳng định thật không đơn giản, ngay cả một ngón tay của sư phụ hắn cũng không đấu lại, như thế nào chạy trốn bọn họ.

Lúc trước sư phụ nói với bọn họ là mình bị người ta bỏ thuốc rồi mới bị mang đi, thế nhưng sau khi tu luyện võ thuật, hắn càng thêm tin chắc, nếu chỉ là bỏ thuốc thì căn bản là không làm khó được bọn họ.

Hẳn là đối phương có thứ gì đó chuyên dùng để đối phó người học võ.

Cặp sinh đôi được an bài ở chỗ của anh Hác, dường như Tưởng Mộc Mộc chợt hiểu được an bài của Tưởng Mộc Cận.

Tưởng Mộc Cận vĩnh viễn lợi hại hơn so với người ca ca là hắn, những thứ suy tính vĩnh viễn nhiều hơn so với hắn, tâm tình cũng chín chắn hơn hắn rất nhiều.

Cũng đã đến lúc hắn nên thẳng thắn với Tưởng Mộc Cận.

Tưởng Mộc Mộc tựa vào trong ngực Tưởng Mộc Cận, đem những nơi đời trước theo Đàm Thu Minh đi qua nhỏ nhỏ lớn lớn gì đều nói ra hết, hắn biết chuyện dịch cường hóa dị năng nhất định có quan hệ với Đàm Thu Minh, bởi vì gần đây hắn biết nhà xưởng dưới đất bị nổ tung lúc trước, thật ra chính là một nơi thí nghiệm sản xuất dịch cường hóa dị năng, chỉ là không nói ra tên của Đàm Thu Minh.

Hắn cũng không muốn trốn tránh vấn đề này nữa, không thể luôn không vượt qua được chính mình, hắn thừa nhận, hắn không chịu đem hết thảy những chuyện mình gặp phải nói ra, cũng không phải là sợ Tưởng Mộc Cận không tin, mà là ở nơi sâu thẳm trong tim, vẫn còn che chở cho Đàm Thu Minh, dù sao mình đã từng yêu, cũng từng vui vẻ, ngay cả khi từng bị tổn thương, thì ký ức vui vẻ vẫn như cũ là tương đối nhiều.

Cho dù thật sự hận y, cũng không nghĩ tới y và Tưởng Mộc Cận đánh nhau.

Nếu hắn nói ra, khẳng định Tưởng Mộc Cận sẽ không nói hai lời tìm Đàm Thu Minh báo thù, cho dù Tưởng Mộc Mộc không biết bình thường Tưởng Mộc Cận hay làm gì, nhưng mà đối với chuyện của hắn thì tuyệt đối là giải quyết trước tiên.

Đối với Tưởng Mộc Cận cho tới nay luôn kiên trì quan niệm “ca ca thứ nhất”, hắn rất rõ ràng.

Hắn không muốn Tưởng Mộc Cận vì hắn, đi đánh nhau với y, mấy thứ này đều không đáng.

Còn bây giờ hình như không cần tiếp tục che chở y nữa, cả thể xác và tinh thần hắn đã sớm bị Tưởng Mộc Cận bắt làm tù binh, bây giờ hẳn nên đến phiên hắn đem tinh lực đặt ở trên người Tưởng Mộc Cận, chứ không phải Tưởng Mộc Cận đem tinh lực đặt ở trên người hắn.

Suy nghĩ một chút, Tưởng Mộc Mộc vẫn cảm thấy nên nói hết ra: “Mộc Cận, nếu như…… nếu như anh nói anh có việc gạt em, en có tức giận hay không?”

Thật ra hắn rất khẩn trương, lỡ như Tưởng Mộc Cận biết người hắn thích đời trước thật ra không phải là cậu, vậy Tưởng Mộc Cận sẽ như thế nào?

Tưởng Mộc Cận nói, mặt mũi đều là vui vẻ: “Vậy phải xem ca ca gạt em cái gì!”

“Nếu như, nếu như anh nói anh là từ mười năm sau trọng sinh về, em tin không? Anh của mười năm sau đã chết……”

“Dừng xe!” Tưởng Mộc Mộc vẫn chưa nói hết, Tưởng Mộc Cận liền yêu cầu Faulk dừng xe, sau đó nói: “Faulk, anh đi về trước!”

Tưởng Mộc Cận kéo Tưởng Mộc Mộc vào một khách sạn, trực tiếp lên phòng tổng thống.

Thậm chí Tưởng Mộc Mộc không biết cậu đã đặt phòng từ hồi nào nữa.

Tưởng Mộc Cận đem Tưởng Mộc Mộc ném lên giường, kéo áo khoác, từ từ cởi áo hắn ra: “Nói đi, ca ca, em tin!”

Tưởng Mộc Mộc nhìn cậu, ấp a ấp úng nói: “Anh sợ em sẽ tức giận, sợ em……” không để ý tới anh……

“Vậy ca ca nói một chút xem, trong mười năm kia, ca ca và em như thế nào?” Hai mắt Tưởng Mộc Cận thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, thật ra thì cậu có dự cảm không hề tốt, giờ phút này những hình ảnh trong mộng đã bị cậu quên mất lại lần nữa hiện lên.

Những thứ kia là những thứ cậu không muốn nhìn thấy nhất, là ca ca nát thành từng mảnh……

Cậu lắc lắc đầu, đem tất cả những hình ảnh đáng chết ấy đều ném ra ngoài chín tầng mây, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Mộc nói: “Anh, trong mười năm đó anh, ……. yêu…… thích người khác!”

END 63

P/s: thật ra còn một đoạn lời tác giả rất là dài nữa, nhưng ta thấy không có gì quan trọng, thêm nữa là ta lười edit, nên ai muốn đọc thì lội qt nhé ^^|||