Tưởng Trạch Thành nói tìm sư phụ cho Tưởng Mộc Mộc, liền thật sự hoàn mỹ thực hiện hứa hẹn của ông, ông thật sự tìm một sư phụ võ thuật đến. Nghe nói vị sư phụ kia là chuyên gia ở phương diện này, đã học võ từ nhỏ đến lớn.

Mà ba ngày sau, Tưởng Mộc Mộc sẽ chờ bái sư học nghệ.

Tưởng Mộc Mộc cũng không hoài nghi hiệu suất làm việc của Tưởng Trạch Thành, chỉ là có chút kỳ quái cái danh từ “bái sư học nghệ” này, nghe nói những người học võ đều rất cổ quái, thế nào cũng phải bái sư, nếu không sẽ không dạy ngươi bất cứ thứ gì.

Việc bái sư này vẫn có nghi thức, Tưởng Mộc Mộc không có cảm giác gì, nhưng mà Faulk thì lại đặc biệt nhiệt tình.

Không, phải là kính ngưỡng, giống như tin tưởng không hề có lý do của hắn đối với chủ thượng kia, hắn chuẩn bị cái “nghi thức bái sư” này vô cùng dụng tâm, không dám để xuất hiện một chút sai lầm nào, Tưởng Mộc Mộc có thể cảm nhận được hắn nghiêm túc hơn bình thường không ít.

Sự trang trọng của hắn cũng ít nhiều khiến cho Tưởng Mộc Mộc nghiêm túc hơn, trong lòng lại nói thầm việc học võ thuật này thật đúng là một chuyện phiền toái, không giống dị năng, thật tốt, căn cứ theo thuộc tính dị năng của bản thân sau đó có thể từ từ học, nếu không được thì mới phải mời thầy dạy, nhưng cũng không có phiền toái như vậy, những ông thầy kia hơn phân nửa là vì tiền tài, luôn mang theo chút nịnh bợ lấy lòng.

Cơ mà, vị sư phụ võ thuật này lại khác biệt thật lớn.

Cha đã nói với hắn, võ thuật có một chút chú ý, còn phải xem thái độ của đối phương đối với hắn, cái này cần phải cầu cơ duyên.

Bái sư là chuyện cả đời, một khi đã quyết định thì không thể sửa đổi, đây là quy tắc của võ thuật, cho nên đối phương rất coi trọng.

Có chút giống như quy củ khi kết hôn, hôn nhân là chuyện cả đời, hai bên đều phải đối đãi thần thánh với hôn nhân.

Tuy rằng cơ duyên đã có, cha đã cứu người nọ một mạng, người nọ cũng chuẩn bị báo đáp ân cứu mạng của cha, cho nên định tới xem một chút.

Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ thật sự nguyện ý thu Tưởng Mộc Mộc làm đồ đệ, cái này còn phải xem biểu hiện của Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Mộc có chút không biết làm sao, trong một đám ánh mắt lo lắng ở nhà có vẻ đặc biệt bất đắc dĩ, hắn cũng không biết mình có thể làm cái gì, dù sao thì một phế vật thật đúng khiến người ta khó có thể tín nhiệm mà.

Có điều Tưởng Trạch Thành nhanh chóng nói: “Mặc dù không ôm bất cứ hy vọng gì với ngươi, nhưng mà người học võ luôn chú ý đến kiên trì bền bỉ, cái này gần giống như dị năng giả chúng ta. Thế nhưng bọn họ luôn ân oán rõ ràng, ta có ân với hắn, tự nhiên hắn sẽ đem hết toàn lực báo ân, có điều có thể trở thành đồ đệ hắn hay không thì còn phải xem ở ngươi, cho dù ngươi không phù hợp yêu cầu của hắn, thì hắn vẫn sẽ chỉ điểm một hai cho ngươi, ngươi tự nhìn một chút!” Tưởng Trạch Thành bình tĩnh nói, trong phòng khách một trận yên tĩnh, dừng lại một lát, ông lại nói: “Mặt khác, nếu hắn thật sự không thu ngươi làm đồ đệ, mà chỉ là chỉ điểm ngươi, thì ngươi cũng không cần mong đợi hắn sẽ dạy ngươi chiêu số võ công của hắn, đến lúc đó ngươi cũng không cần đuổi theo học, những người như bọn họ không thích đồ đệ như vậy.”

“Con biết rồi!” Tưởng Mộc Mộc ngây ngốc gật đầu một cái, hắn chưa bao giờ biết, cha hắn lại biết nhiều như vậy.

Hắn không cảm thấy cha có bất kỳ quan hệ nào với võ thuật, nhưng mà ông lại có thể nhanh chóng hiểu rõ được đặc điểm của người học võ như vậy, hắn vẫn là rất khiếp sợ.

“Không cần khẩn trương, Mộc Mộc nhà chúng ta nhất định làm được!” Trần Tú Nhã đi tới ôm lấy Tưởng Mộc Mộc: “Mộc Mộc nhà chúng ta ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu như vậy, hắn dám không thu, hừ ……”

Trần Tú Nhã ra vẻ tức giận, lại có chút mùi vị làm nũng, Tưởng Mộc Mộc cũng dở khóc dở cười, mẹ của hắn tức giận cũng đáng yêu như vậy.

“Yên tâm đi, ca ca!” Tưởng Mộc Cận chạy tới an ủi Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc thật đúng là không biết phản ứng như thế nào mới tốt.

Thật ra thì, hắn rất muốn nói, hắn cũng không phải thực để ý có bái sư thành công hay không, bởi vì cha nói, cho dù thật sự không thành công, thì người nọ vẫn sẽ chỉ điểm cho hắn không phải sao? Nói như vậy, hắn có thể tiếp xúc được càng nhiều thứ có liên quan đến võ thuật hơn, hơn nữa đối phương đã luyện võ từ nhỏ, hắn gặp phải chỗ nào không hiểu cũng có thể xin chỉ bảo, so với việc tự mình từ từ suy nghĩ, có người chuyên nghiệp giúp càng là chuyện làm ít công to.

“Dạ, con không sao!” Tưởng Mộc Mộc hữu khí vô lực trả lời.

Trần Tú Nhã cho là hắn khẩn trương mới giả bộ trấn tĩnh, nhưng Tưởng Mộc Mộc rất muốn nói, hắn thật sự một chút cũng không có khẩn trương, chỉ là có chút bị sự khẩn trương của bọn họ lôi kéo, phải nói là, người khẩn trương không phải hắn, mà là người ở trong phòng.

Hu hu….cảm giác suy bụng ta ra bụng người của họ quá mạnh, rõ ràng chính mình sốt ruột, vậy mà họ lại cứ cho là hắn sốt ruột, thay hắn lo lắng suông.

Trần Tú Nhã muốn an ủi hắn, lại nói: “Không sao đâu Mộc Mộc, con nhất định có thể thành công bái sư! Nếu không con hỏi Faulk thử xem, Faulk không bao giờ nói dối mà, có đúng không, Faulk?”

Trần Tú Nhã nhìn Faulk, Tưởng Mộc Mộc cũng nhìn Faulk, cả nhà nghe nói như vậy, cũng nhìn Faulk, Faulk bắt đầu co quắp.

Hắn rối rắm, hắn cũng chưa gặp qua vị sư phụ kia, không biết đối phương có thể thật sự thu đại thiếu gia làm đồ đệ hay không: “Tôi …… tôi, tôi không biết!”

Trần Tú Nhã tức giận mở miệng: “Cậu không thể nói dễ nghe một chút an ủi Mộc Mộc sao, Faulk, cậu không thể luôn như vậy được, cậu không lừa người ta, rất dễ bị người ta lừa đó.”

Tưởng Mộc Mộc rất muốn nói: mẹ, mẹ tìm ra chân tướng rồi!

Nào biết vẻ mặt Faulk thành thật, đấm ngực nói: “Gạt người là không đúng, nhất là lừa gạt chủ nhân, tôi …… tôi không thể nói láo! Nhưng mà, đại thiếu gia vốn là rất tốt!”

Người một nhà cứ như vậy ồn ào, Faulk cũng dần dần được bọn họ đón nhận, thậm chí cũng xem hắn giống như người nhà, bản thân Faulk rất có sức hấp dẫn, hơn nữa hắn đơn thuần ngây thơ, người nhà họ Tưởng càng thêm yêu thích với hắn, Trần Tú Nhã cũng đã đem hắn thành con mình mà thương yêu.

Thời gian trôi qua trong lúc bọn họ nói chuyện, sư phụ trong truyền thuyết cũng đã tới cửa.

Cha khó được lúc chỉnh trang chuẩn bị sẵn sàng, mang theo bọn họ ra cửa nghênh đón người nọ.

Tưởng Mộc Mộc đột nhiên khẩn trương, bởi vì hắn vẫn là lần đầu tiên thấy cha nghiêm túc tiếp đãi một người như vậy.

Xe từ cách đó không xa chậm rãi lái tới, dừng trước mặt bọn họ.

Tài xế mở cửa xuống xe, vô cùng lễ phép mở cửa xe cho người ngồi ở vị trí phó lái, dáng vẻ vô cùng trang trọng.

Thật sự cần phải bày binh bố trận như vậy sao? Tưởng Mộc Mộc rất rõ ràng, những thứ này đều là cha hắn an bài, nhất định là cha có ước định gì đó với người nọ.

Hắn thật sự nghĩ không ra, chẳng qua là bái sư thôi, cũng không phải là kết hôn, phải để cả nhà ra tiếp đón như vậy sao?

Nhưng làm Tưởng Mộc Mộc khiếp sợ nhất không phải vấn đề này, mà là vị sư phụ kia lại là —— Lam Sa!

Hắn có chút không dám tin vào ánh mắt của mình, vậy mà thật sự là Lam Sa!

Hôm đó ở trong rừng rậm, sau khi Lam Sa đột nhiên biến mất, đã rất lâu Tưởng Mộc Mộc không gặp hắn.

Bây giờ Lam Sa lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, còn trở thành sư phụ của hắn?

Tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Nghĩ như thế nào cũng không đoán ra được, Lam Sa với cha lại có giao dịch, hắn không phải là ca ca của Đại Lang sao? Tại sao hiện tại lại không về chỗ của Đại Lang, mà ngược lại muốn ở đây?

Tưởng Mộc Mộc biết trong thời gian ngắn không thể nào hiểu được cái gọi là tiền căn hậu quả, cơ mà hắn thật sự rất để ý.

*Tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.

Ánh mắt đặt ở trên người Lam Sa, đột nhiên phát hiện Lam Sa thay đổi rất nhiều, nhất là trẻ hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Sa, hắn bị thương, sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn có chút râu ria, thoạt nhìn giống như một ông chú; hôm nay, hình tượng của hắn thay đổi lớn, mặc một thân áo sơ mi trắng tùy ý, cà vạt thắt một cái nơ con bướm khác lạ.

Thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy đó là bản sao của Đại Lang, trẻ hơn Lam Sa lần trước hắn gặp mấy chục tuổi, chẳng qua là thành thục hơn một chút so với Đại Lang đời trước hắn nhìn thấy, ánh mắt phong lưu.

Thân thể phóng khoáng thon dài, có một loại khí chất thanh cao siêu phàm thoát tục, giống như là vô tranh với đời, có chút không hợp với cái xã hội vẩn đục hiện nay.

Không biết có phải ảo giác của Tưởng Mộc Mộc hay không, hắn cảm thấy Lam Sa hiện giờ, luôn có bộ dạng thoát tục của thần tiên, giống như Lam Sa là cái loại “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” vậy, không bị ảnh hưởng bởi thói đời mục nát.

Thật không hiểu nổi tại sao khi nhìn hắn sẽ có loại cảm giác bị áp bách không ngóc đầu lên nổi, tất cả mọi người đều ở trong vũng bùn đục ngầu chịu không nổi kia, riêng chỉ có Lam Sa đứng thẳng dứt khoát, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thật sạch sẽ!

Hình như Lam Sa cũng nhìn thấy Tưởng Mộc Mộc, nở nụ cười hiểu rõ, nói với Tưởng Trạch Thành: “Không phải đứa con trai mà ông nói chính là cậu ta chứ!?” Lam Sa chỉ Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Trạch Thành gật đầu một cái.

“Xem ra, tôi và nhà các người thật đúng là có duyên, trận trước lúc mới đi ra chính là nhờ hai đứa con trai này của ông cứu giúp, sau đó lại được ông cứu, có lẽ, đây là ý trời đi!” Hắn nói chuyện có chút mơ hồ, cảm giác có chút không đáng tin cậy, hoàn toàn không có căn cứ.

Tưởng Trạch Thành nhìn bọn hắn một chút, Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận chưa từng nói với ông chuyện này.

Tưởng Mộc Cận gật đầu, giải thích: “Vào ngày so tài dị năng, gặp hắn bị thương ở trong rừng rậm!”

Những việc này vốn là có cũng được mà không có cũng không sao, cha cậu sẽ không can thiệp bọn họ làm cái gì, cứu người cũng tốt, hại người cũng được, chỉ cần ở trong phạm vi cho phép thì ông đều không quản.

Tưởng Mộc Cận chưa nói cho ông biết là bởi vì cái này không ở trong phạm vi, làm sao ngờ được Lam Sa lại là cái người quen thuộc võ thuật mà cha nói.

Khi đó cậu cũng không có để ý đến sự tồn tại của Lam Sa, nhưng mà bây giờ nhớ tới …… thì ra là chuyện như vậy.

“Ha ha, tôi nói chúng ta sẽ còn gặp lại nhau rồi mà! Nhưng không ngờ là nhanh như vậy, khi đó tôi quên hỏi cậu, cậu tên gì?” Giọng nói của Lam Sa có chút tùy ý, bộ dạng giống như bọn họ rất quen thuộc.

Tưởng Mộc Mộc cũng vui vẻ không cần phiền não vì tăng tiến quan hệ nữa, đáp: “Tôi tên là Tưởng Mộc Mộc!”

“Mộc Mộc à …… khi đó tôi thấy trên người cậu có luồng khí lưu, cũng biết cậu đang học võ, nhưng mà bây giờ như thế nào …… giống như trở nên càng ngày càng ít? Lúc tu luyện cậu tẩu hỏa nhập ma đúng không!” Lam Sa vẫn như cũ mỉm cười nói.

Tưởng Mộc Mộc không thể tin nhìn hắn, làm sao hắn nhìn ra được?

Lam Sa đáp lại ánh mắt Tưởng Mộc Mộc, nói tiếp: “Cậu quá nóng nảy! Thời điểm tu luyện nội công tâm pháp lại nghĩ đông nghĩ tây, dĩ nhiên sẽ tẩu hỏa nhập ma. Phải biết là, võ thuật cần tâm không tạp niệm, cậu …… phạm vào đại cấm kỵ! Cũng thật may là, tu luyện của cậu chưa đủ thuần thục, tẩu hỏa nhập ma chẳng qua làm cậu mất đi một nửa nội lực, bị chút nội thương, không khiến lục phủ ngũ tạng hư hại đã là vạn hạnh trong bất hạnh!”

“Ca ca không được học!” Tưởng Mộc Cận không biết từ đâu tới nói một câu, công phu nguy hiểm như vậy sao có thể luyện tiếp, thường xuyên phải lo lắng có thể tẩu hỏa nhập ma hay không.

Lần trước bị nội thương, cậu đã đủ lo lắng rồi, nếu lại phát sinh một lần nữa, cậu không biết mình còn có thể chịu đựng nổi không!

Nếu nói sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ca ca, vậy thà là không cần nữa, cậu trực tiếp trở nên mạnh mẽ để bảo vệ ca ca là được rồi.

“Không sai, không nên học! Đây là lựa chọn tốt nhất!” Lam Sa nhìn như đang khuyên nhủ, hoặc như là đang trần thuật một sự thật.

Cơ mà, Tưởng Mộc Mộc cũng không lùi không nản!

Nguy hiểm, không sai, luyện võ rất nguy hiểm, hắn vô cùng rõ ràng, thời điểm nội lực của hắn tán loạn trong người, để đề phòng thân thể hắn nổ tung, Tưởng Mộc Mộc đều đem nội lực đè thật sâu ở đan điền, nội lực càng nhiều, thì càng ngày càng áp chế không được.

Nhưng mà, cho dù là thế, hắn vẫn không thể uất ức như vậy, hắn vẫn kiên trì tu luyện, hắn không thể cứ sống dưới sự bảo vệ như vậy được, cũng không cam tâm mình coi như phế vật cả đời.

Đời trước, hắn có được dị năng cường đại, cũng hiểu được quy tắc của thế giới này, cá lớn nuốt cá bé, chẳng qua là hắn bị người trong nhà bảo vệ quá tốt, cho nên bỏ quên thế giới bên ngoài.

Nếu không phải có kinh nghiệm đời trước, có thể hắn sẽ thật sự phế vật cả đời.

Tưởng Mộc Mộc hít thở sâu nói: “Tôi muốn luyện, dĩ nhiên tôi biết sẽ không đơn giản như vậy! Có được tất có mất, nếu như võ thuật thật sự dễ học giỏi như vậy, thì cũng sẽ không đến bây giờ cũng không có người hỏi tới! Nhưng mà, tôi muốn học, để thích ứng với cái thế giới kẻ mạnh là vua này, tôi không thể uất ức cả đời như vậy được! Thế nhưng, đổi lại nếu tôi tự mình tu luyện, khẳng định sẽ càng nguy hiểm hơn, cho nên kính xin sư phụ đến lúc đó chỉ điểm nhiều hơn một chút!”

Tưởng Mộc Mộc không biết mình nói ra đoạn này có ảnh hưởng gì không, hắn gần như là bật thốt lên.

Nhưng bởi vì đoạn lời nói này, mà ánh mắt Tưởng Trạch Thành bắt đầu thay đổi, ý vị sâu xa, có lẽ ông nên xem thật kỹ đứa con trai không thành tài này của mình một lần nữa.

“Ca ca!……”

“Mộc Cận, em không cần khuyên anh, đây là quyết định của anh!” Ánh mắt Tưởng Mộc Mộc rất kiên định, không cho bất kỳ ai phản bác.

Ở sau lưng bọn họ, Đàm Thu Minh nhíu mày, nhìn phương hướng của Tưởng Mộc Mộc tựa như đang suy nghĩ gì đó: cái này khác quá xa Tưởng Mộc Mộc trên tài liệu, có lẽ đây mới là Tưởng Mộc Mộc thật sự.

Lam Sa cười to, sang sảng mở miệng: “Tốt! Tôi thu tên đồ đệ là cậu!”

*******************************

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay vẫn là đúng giờ phát lên đây, ha ha, bình luận dần dần nhiều, mẹ ruột thật là cao hứng! Tuy rằng chỉ là nhiều hơn mấy cái, nhưng vẫn là thật cao hứng!

Lười trả lời từng cái từng cái vấn đề của bình luận, hôm nay tương đối mệt mỏi, liền mượn nơi này trả lời mấy vị đọc giả:

WYM:

Về vấn đề nhân vật bên trong thích hay không thích một người, chỉ cần mẹ ruột thích là được, nếu không cũng sẽ không viết ra! Mẹ ruột vẫn cho là như thế: nhân vật chính là phế vật, suy nghĩ khác với người thường là có thể hiểu, tựa đề đã nói rõ nhân vật chính chính là “phế vật”, nếu như xem không hiểu tựa đề, mẹ ruột bày tỏ không cần giải thích nữa …..

Đi làm sờ ngư trung:

Không cần hoài nghi cha tự thân xuất mã, bởi vì kịch tình cần!

Yi:

Cho rằng đệ đệ sở khanh?

Sao lại nghĩ là đệ đệ sở khanh chứ? Nếu như vậy mẹ ruột ta đây sẽ là người đầu tiên không tha cho đệ đệ …… ha ha …… dám sở khanh, chờ bị ngược đi! Đệ đệ là siêu cấp huynh khống, Faulk nhà chúng ta không phải là khẩu vị của đệ đệ, Faulk có CP của Faulk, chỉ cần suy nghĩ vấn đề hắn thành công hay thành thụ là được rồi, ô hô hô …… mẹ ruột cũng còn đang sốt ruột vì đứa nhỏ này đây!

END 38