“Tù phạm” hôn mê cũng không để bọn họ thất vọng, sau nửa giờ được bọn họ trợ giúp xử lý vết thương liền tỉnh lại.

“Tù phạm” tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một tấm lưng rộng rãi, thân thể cũng có chút rung rung, cứ nhấp nhô nhấp nhô, có vẻ như đang tiến về phía trước.

Đợi lúc hắn thấy rõ xung quanh đều là núi non cùng cây cối, liền kinh ngạc không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắc Mập Mạp mặt không tình nguyện cõng “tù phạm” đi về hướng rừng rậm.

Cậu cũng biết, cậu không nên sốt ruột, không nên lắm mồm, nếu không Tưởng Mộc Cận cũng sẽ không đem cái nhiệm vụ này giao cho cậu, cái gì mà cõng hắn ta theo luôn, thể lực của cậu không phải để dùng ở chỗ này có được không.

Cảm giác được người trên lưng động đậy, Hắc Mập Mạp nói: “Ngươi tỉnh rồi, nếu đã tỉnh thì tự mình đi đi!”

Cũng không đợi người trên lưng phản ứng, Hắc Mập Mạp đã thả hắn xuống.

“Tù phạm” không thể tin nhìn bọn họ, thân thể run run rẩy rẩy đứng lên, vẫn còn có thể đi được, mặc dù bị đạn bắn trúng, nhưng cũng không thật sự tổn thương đến gân cốt, cho nên đi lại cũng không bị cản trở: “Là các người đã cứu tôi sao?”

“Tù phạm” đi theo bọn họ vào trong núi, thỉnh thoảng nói mấy câu, nhìn Tưởng Mộc Mộc muốn nói lại thôi.

Hắn cảm nhận được, loại khí lưu đó.

Tưởng Mộc Cận rất bất mãn với ánh mắt của hắn, cậu không thích người khác lộ ra ánh mắt có thâm ý với ca ca cậu, lập tức không kiên nhẫn nói: “Anh là ai? Tại sao lại mặc quần áo của tù nhân, anh không phải là đào phạm đi!?”

Lời của Tưởng Mộc Cận khiến ánh mắt “tù phạm” trở nên ảm đạm, một hồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Tôi tên là Lam Sa, tôi không phải tù phạm, tôi bị bắt tới nơi này, sau đó trốn thoát!”

“Không phải tù phạm, sao ngươi mặc quần áo tù? Người khác tại sao lại muốn bắt ngươi?” Hắc Mập Mạp phảng phất đánh hơi được mùi âm mưu, hắc đạo bọn họ thường có nhất chính là bịa đặt, nhìn người trước mắt này, cậu có cảm giác như đã về tới nhà.

Lam Sa lắc đầu một cái, sau đó mở miệng nói: “Không biết, tôi cũng không rõ là chuyện gì xảy ra. Vừa đến nơi này giống như liền bị người theo dõi, sau đó bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh lại toàn thân mất đi sức lực, còn trần truồng, quần áo này tôi không biết là của ai, chẳng qua là lúc chạy trốn tôi nhìn thấy liền tùy tiện lấy mặc vào!”

Tưởng Mộc Cận dừng bước, quay đầu lại nhìn Lam Sa, muốn nhìn ra được gì đó từ sắc mặt của hắn, hoặc là nhìn xem hắn có nói dối hay không, nhưng mà vẻ mặt của Lam Sa rất trấn định, thành thật khiến cho cậu tin lời hắn. Có điều, cậu cũng biết, người này còn giấu diếm điều gì đó.

“Anh trốn ra từ trong ngục giam à?

Lam Sa gật đầu một cái.

“Nhà anh ở đâu, có những người nào?”

Lam Sa nhìn Tưởng Mộc Cận, không hiểu tại sao cậu lại hỏi câu này: “Xin lỗi, cái này tôi không thể nói! Có điều, cậu yên tâm, tuyệt đối không phải là nơi khả nghi gì đâu.”

Nhìn cả người ngươi đều rất khả nghi, Tưởng Mộc Cận nghĩ thầm trong lòng, nhưng cũng không nói ra, tiếp tục lên đường.

Bốn người đi dọc theo lộ tuyến, cũng không gặp phải trở ngại gì, dường như hết thảy đều rất thuận lợi.

Tưởng Mộc Cận đột nhiên cảm thấy thật khả nghi, năm trước tham gia cuộc thi dị năng, cửa thứ nhất để lọc bớt nhân số, nên sẽ thiết trí những cơ quan khác nhau, cố hết sức giảm nhân số xuống, tuy rằng nội dung thi không giống nhau, nhưng không có khả năng thiếu cơ quan được. Bọn họ đi hơn nửa giờ rồi, vẫn chưa gặp phải cơ quan gì, trong khoảng thời gian ngắn, còn nghĩ rằng mình đi lầm đường.

Tưởng Mộc Cận lấy lá cờ ra, xem bản đồ trên đó một lát, lại nhìn rừng rậm xung quanh so sánh.

Mấy phút sau, gật đầu một cái: “Thì ra là như vậy, khó trách cơ quan gì cũng không có.”

“Làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?” Tưởng Mộc Mộc nhìn Tưởng Mộc Cận nhíu chặt chân mày, không biết cậu đang suy nghĩ gì.

Hắc Mập Mạp cũng phát hiện có gì đó không ổn, kinh nghiệm nhiều lần khiến cậu cảm thấy quá mức bình tĩnh, nhưng cậu không rõ lắm là cái gì, rất nhanh đem quyền giải thích giao cho Tưởng Mộc Cận.

Tưởng Mộc Cận nói: “Chúng ta đi nhầm chỗ, từ lúc mới bắt đầu, chúng ta đã không đứng ở điểm khởi đầu! Chúng ta bị truyền tống đến một nơi khác với lộ tuyến được chỉ định.”

“Cái gì?! Sao lại phát sinh chuyện như vậy?” Hắc Mập Mạp mang vẻ mặt không thể tin được, cậu ta tham gia cuộc thi dị năng nhiều lần như vậy, chưa từng phát sinh sai lầm thế này: “Chẳng lẽ lão sư cố ý, đây là thử thách?”

Tưởng Mộc Cận lắc lắc đầu: “Tôi lại cảm thấy đây là ngoài ý muốn, tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!”

Bản đồ không thể dùng, không biết bị truyền tống đến chỗ nào, tuy nhiên Tưởng Mộc Cận đoán rằng cũng không cách quá xa mục tiêu, cho nên chuẩn bị đứng dậy dò đường.

Cơ mà trên người không mang theo phương tiện, nhất là Tưởng Mộc Mộc không có biện pháp vận dụng dị năng phi hành giống cậu, nên một mình cậu đi dò đường, để Hắc Mập Mạp ở lại bảo vệ hai người bọn họ.

Cậu giao phó xong, tung người một cái liền biến mất ở trước mắt, đây là lần đầu tiên Tưởng Mộc Mộc thấy Tưởng Mộc Cận sử dụng dị năng, cư nhiên lại lợi hại như vậy, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng, ngay cả dị năng của Tưởng Mộc Cận là dạng gì hắn cũng không nhìn thấy rõ.

Có điều, hắn luôn luôn tin tưởng Tưởng Mộc Cận, cho nên yên tâm ở tại chỗ chờ đợi.

Hắc Mập Mạp đặt mông ngồi dưới đất, cảm thấy nhàm chán, liền muốn tìm chút chuyện để làm.

Lại nói, khu rừng này không có gì cả, hẳn là không có gì nguy hiểm mới đúng.

Cơ mà, cậu đã đáp ứng Tưởng Mộc Cận nhất định phải bảo vệ Tưởng Mộc Mộc thật tốt, cho nên cũng không dám rời đi, vẫn luôn đặt Tưởng Mộc Mộc trong phạm vi tầm mắt cậu.

Lại nói tiếp, nơi này ngoại trừ Lam Sa phải đề phòng một chút, thì cũng không có gì khác cần phải đề phòng.

Lam Sa nhìn cảnh sắc xung quanh, dường như cảm thấy không có gì nguy hiểm, vẽ một vòng tròn thật to trên đất, bắt đầu xếp bằng ngồi dưới đất.

Hai tay đặt trên đùi, nhìn Tưởng Mộc Mộc nói: “Cậu cũng vào đây đi, như vậy an toàn hơn một chút, nơi này là phạm vi phòng ngự của tôi, cho nên bất kể ngoài đó phát sinh chuyện gì, đều sẽ bị ngăn ở bên ngoài!”

Tưởng Mộc Mộc nhìn Lam Sa, gương mặt giống như Đại Lang kia khiến cho hắn không tự chủ được mà tin tưởng người trước mắt, từng bước từng bước đi tới.

Hắc Mập Mạp cũng không để ý tiếp xúc của bọn họ, tựa vào trên cây dáng vẻ như giúp bọn họ canh chừng, nhưng thật ra là vẫn đang giám thị Lam Sa.

Lam Sa cười gật gật đầu với Tưởng Mộc Mộc, đợi lúc Tưởng Mộc Mộc tiến vào trong vòng tròn hắn vẽ, liền nâng hai tay lên, đè từ giữa lông mày xuống đến bụng, như có một cổ nội lực từ đỉnh đầu chạy vào giữa đan điền.

Tưởng Mộc Mộc không thể tin nhìn hắn, đây là võ công?

Lam Sa đang dùng nội lực chữa thương, nhưng bởi vì thân thể bị tiêm quá nhiều thuốc, không có khí lực, cho nên nội lực di chuyển từng chút từng chút một, ít hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng ở trong mắt Tưởng Mộc Mộc thì lại là vượt khỏi phạm vi hắn nhận biết, nội lực hùng hậu như vậy, đây là một cao thủ, còn là một cao thủ võ công, Tưởng Mộc Mộc kìm lòng không được nở nụ cười.

Không thể ở lại đây quá lâu, Lam Sa vận khí một lần xong liền mở mắt, lập tức thấy Tưởng Mộc Mộc vẻ mặt sáng rực nhìn hắn, hắn không rõ nên hỏi: “Làm sao vậy?”

Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc nói: “Anh, anh biết võ công?”

Lam Sa gật đầu một cái: “Không phải cậu cũng là người đi ra từ cấm địa sao? Tôi cũng vậy, biết võ công có gì kỳ quái đâu!”

“Cấm địa?” Tưởng Mộc Mộc mù mờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ này. Sau đó hắn đột nhiên nghĩ tới rừng Hắc Thạc, liền nghĩ tới Đại Lang, nói: “Anh với Đại Lang có quan hệ gì?”

“Cậu biết Đại Lang?” Lam Sa nghi ngờ nói.

Tưởng Mộc Mộc lúng túng, bây giờ Đại Lang cũng không biết hắn, nhưng mà đời trước đúng là giúp hắn rất nhiều, hắn cười hắc hắc nói: “Đã từng được cậu ấy giúp, nên nhớ tới!”

Lam Sa gật đầu: “Xem ra, Đại Lang cũng từng được cậu chiếu cố, tôi đây thay mặt đệ đệ cảm ơn cậu!”

“Đệ đệ à, Đại Lang là đệ đệ anh, khó trách giống nhau như vậy!”

“Ừ, Đại Lang còn nhỏ, có điều tất cả mọi người đều cảm thấy chúng tôi rất giống nhau, cậu cũng tu luyện võ công, tại sao lại ở một nơi nguy hiểm đối với người luyện võ chúng ta như vậy?”

Tưởng Mộc Mộc không hiểu, nhìn Lam Sa: “Nơi này rất nguy hiểm?”

Lam Sa gật đầu, cho rằng Tưởng Mộc Mộc không biết, cũng cho rằng đây là lần đầu tiên hắn đến đây nên mới không rõ tình huống nơi này, cho nên liền khuyên: “Cậu vẫn là trở về cấm địa đi! Nơi đó tương đối an toàn. Cái Thiên triều này, cái C thị này, căn bản là tìm không ra người hiểu về võ thuật, hơn nữa ở đây có gì đó ngăn chặn võ công, bởi vì tôi lộ ra võ công của mình nên mới bị bắt lại đó.”

“Từ nhỏ tôi đã ở đây, cấm địa là chỗ nào?”

“Cậu không phải là người đi ra từ cấm địa, mà là vẫn luôn ở nơi này?” Lam Sa nghi ngờ nói.

Nhưng hắn cũng nghĩ tới: có thể tổ tiên của đối phương là người từ cấm địa đi ra, cho nên đây là nơi định cư của người biết võ công.

Nghĩ tới đây, hắn đã thấy vui mừng hơn không ít, ít nhất không phải ai biết võ công cũng bị đối xử như hắn, hắn cũng không muốn lại bị bắt đi nghiên cứu, càng không muốn có người bị giống hắn.

Tưởng Mộc Mộc mê mang nhìn Lam Sa, Lam Sa còn muốn nói thêm gì đó, Tưởng Mộc Cận đã trở lại, hắn cũng theo bản năng im miệng!

Dị năng giả cùng võ giả khác nhau ở khí tức trên người, khí tức của dị năng giả phóng ra bên ngoài, còn võ giả lại có thể nội liễm che dấu, khí tức của hai người này hoàn toàn khác nhau, cuối cùng Lam Sa nhỏ giọng nói: “Cậu phải cẩn thận dị năng giả, tốt nhất không nên sử dụng võ công trước mặt người ngoài, nếu không sẽ gặp nguy hiểm tính mạng!”

Tưởng Mộc Mộc nghi ngờ nhìn Lam Sa, Lam Sa gật gật đầu với hắn, lại nói, Tưởng Mộc Mộc cũng không để ý tới câu dị năng giả phía trước, thế nhưng câu sử dụng võ công sẽ có nguy hiểm tính mạng ở phía sau, hắn vô cùng để ý, hắn cũng không muốn trọng sinh một đời lại giống như đời trước, chết không minh bạch.

“Ca ca, tìm được đường rồi, chúng ta đi thôi!” Tưởng Mộc Cận đi tới, kéo tay Tưởng Mộc Mộc, lập tức rời đi.

Lam Sa nhìn bóng lưng Tưởng Mộc Mộc, gật đầu một cái: “Sau này chúng ta còn có thể gặp lại!” Nói xong, liền ở sau lưng lặng lẽ rời đi, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Tưởng Mộc Mộc vừa định nói với Tưởng Mộc Cận chuyện này, cơ mà không biết nên bắt đầu nói từ đâu, quay đầu lại nhìn Lam Sa, thì Lam Sa đã biết mất: “Ủa? Lam Sa đâu rồi?”

Tưởng Mộc Cận cùng Hắc Mập Mạp phục hồi tinh thần lại, thế mà không phát hiện Lam Sa đột nhiên biến mất, chân mày Tưởng Mộc Cận nhíu chặt hơn, trừ cha ra, cậu không biết còn có ai có thể chạy đi dưới mí mắt cậu, hơn nữa cậu còn không có chút cảm giác nào.

……

X thị ở bên cạnh C thị, trung tâm có một tòa kiến trúc mái vòm dày nặng, chiếm cứ vị trí địa lý có giá trị trọng yếu nhất.

Những kiến trúc cao thấp bốn phía dường như chỉ làm nền cho nó, hơn nữa phía trước toà nhà mái vòm uy nghiêm kia, là một mảnh cây xanh màu lá.

Mọi người đều biết, đây được xem là trung tâm nghiên cứu dị năng lớn nhất cả nước.

Trên ban công sân thượng, có một thân ảnh trung niên, cúi đầu nhìn phía dưới, mặc trường bào màu trắng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chỉ nhìn tấm lưng kia, cũng có thể làm người ta cảm giác được một cổ âm hàn, khiến cho một người trung niên đứng sau lưng ông ta rùng mình một cái thật sâu, chỉ nghe nam nhân mặc trường bào nói: “Chạy trốn? Hắn chạy đi như thế nào?”

“Tạm thời còn chưa rõ ràng, nhưng có thể biết là trong kho thiếu mất một bộ quần áo tù nhân, trưởng quan ngục giam cũng nói bỗng nhiên biến mất! Bọn họ đuổi bắt tới học viện hoàng gia liền mất dấu.”

“Học viện hoàng gia, cuộc thi so tài dị năng à….hừ!”

Một tiếng hừ lạnh, khiến cho người đứng sau lưng ông ta lại ra một thân mồ hôi lạnh, may là ông ta cũng không cảm thấy quá hứng thú nói: “Đi xuống đi!”

“Vâng!”

Tô Lập Nguyên đáp lời, đi ra khỏi cái nơi tràn đầy áp lực, trời mới biết vừa rồi trong đầu ông đã tưởng tượng ra cảnh mình chết bao nhiêu lần.

END 25