Lần này Đông Thanh không chỉ tiêu diệt gian tế ẩn tàng trong bọn họ mà còn tiêu diệt sạch sẽ bọn nghịch tặc ở hải khẩu. Còn tìm hiểu được nguồn gốc, tra ra dấu vết đối phương, thực sự là mùa thu hoạch lớn.
Đông Thanh viết chi tiết quá trình ra. Sau đó cho người đưa thư ra ngoài. Sau khi xong Đông Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Tòa nhà bị tìm đến kia là chỗ dừng chân nàng tìm cho Minh Duệ và Minh Cẩn. Ý Đông Thanh lúc đó là ẩn mình trong thành thị. Nhưng Ôn Uyển phản đối, lý do Ôn Uyển phản đối là ẩn mình trong thành thị cố nhiên là tốt nhưng năng lực phòng hộ cũng rất kém. Một khi địch nhân quá nhiều rút lui sẽ rất khó. Theo ý Ôn Uyển tuyệt đỉnh cao thủ cũng không địch lại thiên quân vạn mã.Lúc đó Ôn Uyển bảo Đông Thanh tìm một chỗ tương đối vắng vẻ, hơn nữa phải dựa lưng vào núi. Hạ Dao và Võ Tinh đến địa phương đó phải lên núi điều tra địa hình, quen thuộc hết thảy ở đó. Đến lúc đó dù có một lượng lớn địch nhân tìm đến cũng có thể rút vào trong núi.Đông Thanh cho Hạ Dao một vài chỗ phù hợp với yêu cầu của Ôn Uyển. Về phần rốt cuộc Minh Duệ và Minh Cẩn ở chỗ nào Đông Thanh chỉ biết là một trong số đó, cụ thể là chỗ nào Đông Thanh không biết.Đông Thanh nghĩ nàng vất vả mới tìm được khu bình dân, một chỗ tốt lại bí ẩn như vậy cũng không thể lãng phí (chỗ Đông Thanh tìm có thủy lộ, lúc đó cũng suy xét đến vạn nhất giết không nổi có thể từ đường thủy chạy trốn nhưng đường thủy trong vụ án phát sinh lại thành lợi thế cho kẻ địch). Đông Thanh bèn quyết định lợi dụng chỗ này thật tốt. Cố ý lén tới tuần tra cửa hàng ở gần đó mấy lần. Ngoài mặt là tuần tra cửa hàng.Từ cửa hàng đến tòa nhà đó, mấy lần thì bị lộ. Để cho người ta biết chỗ này có hai đứa bé. Từ đó đoán ra (Đông Thanh không đi đến chỗ Minh Duệ và Minh Cẩn, cũng là lo sẽ để lộ bí mật. Địch nhân rất lợi hại).Những người này tiết lộ tin tức cho giặc Oa và hải tặc, giặc Oa hận Bạch Thế Niên muốn chết (bọn họ bị Bạch Thế Niên chém giết rất nhiều đồng đội), hải tặc hận chết Ôn Uyển (Ôn Uyển là đầu não của Hổ Uy quân). Đêm hôm đó thật ra trước sau có ba nhóm người, nhóm đầu tiên là giặc Oa, thứ hai là hải tặc, thứ ba là nghịch tặc. Đêm đó chiến đấu vô cùng kịch liệt, đã chết mấy trăm người.Sau khi Đông Thanh xử lý tốt mọi chuyện liềntrở về chỗ ở, Tần lão ngũ thấy vẻ mặt thoải mái của Đông Thanh: “Nàng đàng hoàng nói cho ta biết đại công tử và nhị công tử có xảy chuyện gì không?” Bắt đầu Đông Thanh giết người như điên làm hắn cũng nơm nớp lo theo, nhưng mấy ngày này hắn phát hiện Đông Thanh dường như không thương tâm, chỉ là một mực bắt giết người (thật thương tâm hay giả thương tâm người ngày ngày ngủ cùng khẳng định vẫn biết một hai). Lần này thấy bộ dáng thoải mái của Đông Thanh, Tần lão ngũ càng xác định hai đứa bé không có chuyện gì.Đến bây giờ gạt Tần lão ngũ là không cần thiết, Đông Thanh gật đầu: “Đại công tử và nhị công tử không có trong căn nhà kia. Hai đứa bé trong nhà chẳng qua chỉ là thế thân. Hai công tử ở chỗ vô cùng bí mật. Không việc gì, chàng yên tâm.”Tần lão ngũ thở phào nhẹ nhõm, hai đứa bé không việc gì là tốt rồi. Tần lão ngũ vội hỏi: “Hai đứa bé hiện giờ đang ở đâu? Chỗ kia an toàn không, nếu không đủ an toàn hay là trở lại hải khẩu, để người của Hổ Uy quân bảo vệ cho thỏa đáng.”Đông Thanh lắc đầu: “Ta cũng không biết. Chỗ là quận chúa an bài, chỉ có Hạ Dao và Võ Tinh biết.” Chỗ đó đại khái cũng gần mấy địa phương kia, nhưng thuộc về cơ mật tuyệt đỉnh, liên quan đến đại sự, sinh tử của hai đứa bé, nàng không thể nói nửa chữ.Theo lời Ôn Uyển là ít một người biết chuyện này Minh Duệ và Minh Cẩn ít một phần nguy hiểm. Cho nên Đông Thanh không nói dù là người bên gối, có thể tin tưởng.Tần lão ngũ có chút thất vọng nhưng Đông Thanh không nói cũng không có biện pháp, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa.Trong sơn trang, cuộc sống của Minh Duệ và Minh Cẩn vô cùng yên ả. Mọi việc đều theo lịch sinh hoạt nghỉ ngơi mà làm.Mục tiêu của Minh Cẩn là trúng thám hoa lang, mỗi ngày phân nửa thời gian đọc sách, viết chữ. Thời gian còn lại theo Minh Duệ cùng nhau luyện công.Thời điểm mặt trời xuống núi, Minh Duệ và Minh Cẩn đi dạo quanh mảnh rừng mà họ đã mua (mua liền thuộc tư nhân, không được cho phép thì không được vào). Nếu có người thị vệ bên cạnh cũng có thể biết. Chuyện lần trước chắc chắn không thể phát sinh lần nữa.Hai huynh đệ tản bộ về cũng như ngày thường luyện công, tập viết. Thấy bóng đen lướt nhanh vào phòng Hạ Dao cô cô, gần đây Minh Duệ rất lo lắng cho Ôn Uyển, vì vậy đặt bút xuống đi tới, còn chưa gõ cửa đã nghe được tiếng người bên trong nói hoàng thượng băng hà rồi.Con ngươi Minh Duệ co rút lại, ông cậu hoàng để xảy ra chuyện, vậy chẳng phải mẹ ở kinh thành vô cùng nguy hiểm sao? Không được, hắn phải về.Lúc Hạ Dao đi, Ôn Uyển có nói với nàng hoàng đế hạ một bàn cờ, một bàn cờ lớn, dặn nàng dù nhận được tin tức gì cũng phải bình tĩnh, bởi vì đều là giả.Chuyện này nháo lên đến cuối cùng Minh Cẩn cũng biết. Minh Cẩn lập tức nói muốn về kinh thành, nhưng bị Hạ Dao ngăn lại, thậm chí còn mắng hắn. Không ngờ nửa đêm hai huynh đệ đồng thời gặp ác mộng, mơ thấy mẹ họ xảy ra chuyện.Minh Duệ thở gấp, thấy Minh Cẩn cũng bị ác mộng làm tỉnh, lập tức nhíu mày. Minh Duệ có dự cảm xấu, gấp gáp hỏi: “Đệ đệ, có phải đệ cũng gặp ác mộng, mơ thấy mẹ xảy ra chuyện không?”Minh Cẩn nước mắt lưng tròng: “Ca đệ mơ thấy mẹ hôn mê bất tỉnh, không cử động được. Ca, hay là chúng ta về thôi, một mình mẹ ở kinh thành đệ không yên lòng.”Sắc mặt Minh Duệ trắng bệch. Nhất định mẹ đã xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây, Minh Duệ chạy thẳng ra ngoài viện.Minh Cẩn vội vàng chạy theo.Minh Duệ vào phòng Hạ Dao và Võ Tinh, dồn dập nói: “Mẹ có khả năng đã xảy ra chuyện. Cháu muốn trở về kinh thành?” Minh Duệ khẳng định nhất định mẹ đã xảy ra chuyện, nếu không sao hai huynh đệ lại cùng gặp ác mộng, mơ thấy mẹ đã xảy ra chuyện (huynh đệ các ngươi cái này gọi là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy).Võ Tinh và Hạ Dao liếc mắt nhìn nhau, Hạ Dao lạnh mặt nói: “Gặp ác mộng gì?” Ngàn vạn lần đừng mơ thấy quận chúa không còn, đây là điềm xấu.Minh Duệ kể lại cơn ác mộng của hắn và Minh Cẩn: “Cháu và đệ đệ cùng gặp ác mộng, nhất định là mẹ đã xảy ra chuyện. Cô, dượng cháu muốn về kinh.” Minh Duệ chỉ cần nghĩ đến mẹ có chuyện, toàn thân hắn phát lạnh. Không được, mẹ không thể có chuyện, nhất định không thể có chuyện.Minh Cẩn trợn mắt, sau đó dùng âm thanh nhức óc điếc tai quát: “Cô, dượng, bọn cháu phải về .Huynh đệ cháu không thể để mẹ một mình ở kinh. Bọn cháu phải về tìm mẹ.”Hạ Dao và Võ Tinh trầm mặc, bọn họ cũng rất lo cho quận chúa. Lo quận chúa một mình ở kinh thành chống đỡ không nổi. Nhưng bọn họ không thể để Minh Duệ và Minh Cẩn hồi kinh.Minh Cẩn nghe không cho hắn về kinh liền lập tức bùng nổ: “Ta muốn hồi kinh, ta hiện tại phải hồi kinh. Ta muốn đi tìm……..”Minh Duệ không ồn không nháo, sắc mặt cũng rất trầm tĩnh: “Cô, dượng, cháu phải hồi kinh. Cháu không thể để mẫu thân một mình ở kinh thành.” Nếu mẫu thân có chuyện gì, không, hắn tuyệt đối không cho phép mẫu thân xảy ra chuyện gì. Ai dám khiến mẹ hắn thiếu một cọng tóc, hắn sẽ khiến người đó sống không bằng chết.Thật ra thì Hạ Dao cũng rất lo cho quận chúa. Nhưng so với việc đi theo quận chúa, chức trách của nàng là bảo vệ hai đứa bé thật tốt. Nếu không, quận chúa dù không có chuyện gì cũng thành có chuyện.Võ Tinh không quấn quýt như Hạ Dao. Trực tiếp nói với hai đứa bé: “Minh Duệ, Minh Cẩn, theo ta vào đây.” Chuyện này hẳn phải nói cho hai đứa bé biết cũng để trong lòng chúng có tính toán. Trở về tất nhiên là không thể nhưng cho người về thám thính tin tức thì có thể.Minh Duệ và Minh Cẩn nghe xong, Minh Cẩn há hốc mồm “Dượng, dượng nói bên ngoài đang đồn cháu và ca ca đã chết sao?” Huynh đệ hai người vẫn sống tốt, sao những người này lại nói hắn và ca ca đã chết, đây là chuyện gì? Minh Cẩn bị dọa sợ không cách nào suy tư.Minh Duệ rất bình tĩnh: “Dượng nói là có người hại thế thân của cháu và đệ đệ?” Nhất định là có người giết thế thân của huynh đệ hắn. Nói cách khác, hiện tại huynh đệ hai người không thể xuất hiện trước mặt mọi người.Võ Tinh gật đầu: “Phải. Còn có giặc Oa công kích đảo. Mặc dù giặc Oa tử thương vô số nhưng đảo cũng bị phá phân nửa. Bọn họ không tìm được hai cháu trên đảo, đoán được hai người hẳn là được giấu ở hải khẩu. Có gian tế tra ra được thế thân của hai đứa ở một nhà dân. Đêm hôm đó tổng cộng có ba nhóm sát thủ tiến vào, người bên trong hầu như chết hết, hai thế thân thà chết cũng không theo. Hiện tại bên ngoài truyền hai đứa bị giặc Oa giết chết. Nếu huynh đệ hai đứa xuất hiện, chính là khiến nhiệm vụ của họ thành công cốc. Cho nên hai đứa không thể hồi kinh.”Minh Duệ cắn môi: “Bọn cháu có thể cải trang rồi hồi kinh. Cô, dượng, cháu phải hồi kinh, cháu không thể để mẹ một mình ở kinh thành, ông cậu hoàng đế không còn, nơi đó đã thành hang sói rồi. Mẹ một mình ở đó không an toàn. Cháu nhất định phải trở về.” Minh Duệ không thể ngờ ông cậu hoàng đế lại mất ở biên thành. Ông cậu không còn, tình cảnh của mẹ vô cùng nguy hiểm. Hắn không thể để mẹ một mình đối mặt với nguy hiểm.Võ Tinh nhìn Minh Duệ mặt không biểu tình nói: “Minh Duệ, cháu nên tin tưởng mẹ mình, mẹ cháu sóng to gió lớn gì chưa từng thấy. Minh Duệ, chỉ cần huynh đệ cháu và tướng quân không có chuyện gì, dù là đầm rồng hang hổ, núi đao biển lửa mẹ cháu cũng xông vào.” Võ Tinh biết rõ quận chúa có nhiều khát vọng về một gia đình ấm áp thoải mái. Hiện tại mắt thấy gia đình sắp đoàn tụ rồi, quận chúa tuyệt đối sẽ không để mình xảy ra chuyện gì.Minh Duệ lắc đầu: “Không, cháu không thể để mẹ một mình đối mặt với nguy hiểm.” Nếu hắn biết tình thế hiểm ác như vậy, hắn nhất định sẽ không rời kinh. Hắn tất nhiên muốn thời thời khắc khắc ở bên mẫu thân. Minh Duệ vô cùng hối hận.Võ Tinh lắc đầu: “Ta và cô cô cháu nhận được lệnh khi không nhận được thư đích thân mẹ cháu viết, chúng ta chắc chắn sẽ không mang hai huynh đệ về kinh.”Minh Duệ nắm chặt hai tay, tận lực giữ giọng bình tĩnh nói: “Dượng, hiện tại tình hình không giống .Mẹ đã qua nhiều năm thuận buồm xuôi gió, đều dựa vào ông cậu hoàng đế, hiện tại ông cậu hoàng đế không còn, tình cảnh của mẹ rất nguy hiểm. Cháu nhất định phải hồi kinh.”Võ Tinh khẽ cười một tiếng: “Cháu có biết năm đó làm sao ông cậu hoàng đế lại thượng vị được không? Ông cậu hoàng đế của cháu nếu dễ chết như vậy thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.” Người khác tin tưởng hoàng đế đã chết, nhưng Võ Tinh trăm phần không tin. Cho dù Ôn Uyển không nói tin này cho Võ Tinh biết, Võ Tinh cũng không tin hoàng đế đã chết. Phái Triệu vương cử vô số sát thủ muốn giết hoàng đế cũng không thành công. Hoàng đế khi đó vẫn chỉ là một phiên vương không có bao nhiêu quyền thế, cũng không bị Triệu vương ám sát thành công. Hiện tại hoàng đế lại bị ám sát, hoàng đế không có yếu nhược đến vậy. Về phần nói hoàng đế bị bệnh, người khác không biết chứ hắn thường xuyên nhìn thấy hoàng đế còn không biết thân thể hoàng đế thế nào sao? Nói thủy thổ không hợp hắn còn tin, nói bệnh nặng, tuyệt đối không thể.Cái này khiến không chỉ Minh Cẩn mà Minh Duệ cũng kinh sợ: “Dượng nói ông cậu hoàng đế không có chuyện gì? Tin ông cậu hoàng đế băng hà là giả? Điều này sao có thể?” Ông cậu hoàng đế đang làm gì vậy? Sao đang nhiên đang lành lại truyền ra tin tức băng hà?Võ Tinh khẽ cười một tiếng: “Có gì không thể. Minh Duệ, Minh Cẩn, các cháu yên tâm, mẹ hai đứa không việc gì. Cháu phải tin tưởng mẹ mình.”Minh Duệ dường như cũng đoán được: “Dượng, ý của dượng là mẹ cháu cũng biết. Chẳng qua là mẹ tương kế tựu kế, làm vậy để bắt những kẻ ẩn núp trong bóng tối. Không đúng, là ông cậu hoàng đế muốn mẹ một lưới bắt hết nhóm người này. Vậy chẳng phải mẹ càng nguy hiểm hơn.” Trong mắt Minh Duệ những người đó không chỉ tàn nhẫn mà còn có thủ đoạn cực kỳ bí ẩn, khiến người ta khó lòng phòng bị. Tính tình mẹ như vậy muốn đối phó những người đó Minh Duệ thật lo lắng sẽ xảy ra chuyện.Võ Tinh khẽ cười: “Đứa nhỏ này.” Minh Duệ cũng quá coi thường quận chúa rồi. Thời điểm nên nương tay quận chúa sẽ nương tay, thời điểm không nên quận chúa sẽ không thủ hạ lưu tình. Nên giết thì giết, nên diệt thì diệt, nửa chữ thừa cũng không có.Minh Duệ nhìn Võ Tinh như nhìn người ngoài hành tinh: “Dượng nói, năm đó thời điểm ông cậu hoàng đế hôn mê mẹ đã từng khống chế kinh thành sao?” Khống chế kinh thành không quan trọng, quan trọng là khi đó để ổn định kinh thành mẹ đã giết nhiều người như vậy. Đây là mẫu thân thiện lương đến con kiến cũng không nỡ giết của hắn sao?Võ Tinh vỗ bả vai Minh Duệ: “Minh Duệ, mẹ cháu, ừ, sau này cháu sẽ phát hiện mẹ cháu không phải là người không có khả năng.” Dù sao trong mắt Võ Tinh Ôn Uyển là một nữ nhân tiền vô cổ nhân, hậu nan hữu lai giả.Lúc này Minh Duệ không biết nên nói gì. Từ việc mẹ giúp Bình gia, giúp rất nhiều người khác, thậm chí còn lấy rất nhiều tiền đến từ thiện đường cứu giúp người, hắn cho rằng mẹ là một người mềm lòng không bờ bến. Không ngờ mẹ còn có thủ đoạn lôi đình như vậy.Minh Duệ suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Cô, dượng, cháu muốn biết những sự tích của mẹ.” Từ khi mẹ còn nhỏ đến giờ, tất cả mọi chuyện hắn đều muốn biết. Hắn muốn biết mẹ mình rốt cuộc là người như thế nào. Vì sao lại khiến người ta nhìn không thấu như vậy.Võ Tinh gật đầu: “Có thể.”Minh Duệ và Minh Cẩn ngồi trên ghế, lẳng lặng nghe chuyện của mẹ mình. Từng chuyện, từng chuyện, cảm giác giống như nghe chuyện cổ tích vậy.Minh Cẩn nghe mẹ dùng toàn bộ tài sản quyên góp cho khu bách tính bị nạn, thì không nhịn được tán thưởng không dứt hành vi cao thượng của mẹ, cũng khổ sở không dứt vì mẫu thân bị giày vò.Minh Duệ rất bình tĩnh nghe Võ Tinh giảng giải. Nhưng từ chân mày cau vào hoặc giãn ra cũng nhìn ra được tâm tư của hắn nổi lên biến hóa.Võ Tinh vẫn kể, đến nửa đêm mới đại khái kể xong. Minh Duệ chắc lưỡi, nếu không phải từ miệng Võ Tinh kể hắn thật không thể tin được người mẹ yêu thương huynh đệ hắn như mạng lại là người như thế. Mẹ thật có nhiều bộ mặt.Võ Tinh bảo hai người đi ngủ.Minh Cẩn không ngủ được, kéo tay Minh Duệ: “Ca ca, ca nói mẹ thực lợi hại như lời dượng nói sao?” Minh Cẩn có cảm giác dượng đang kể chuyện xưa! Có điều nhân vật chính trong chuyện xưa này đổi thành mẹ hắn.Minh Duệ cũng không cách nào tưởng tượng được người mà Võ Tinh kể thông tuệ tuyệt đỉnh, có tầm nhìn xa trông rộng, đa mưu túc trí, rất có thủ đoạn lại là người mẹ luôn chọc ghẹo bọn hắn. Điều này thật khiến người ta khó tin. Chính là hiện tại Minh Duệ cũng cảm thấy thần kỳ: “Dượng không nói dối hơn nữa điều này cũng không bịa được.” Hẳn là thật, không nhất thiết phải lừa bọn họ.