Loại ngày thầm trộm không bao lâu, một tuần rất nhanh liền trôi qua.Đêm trước khi anh Tô Văn rời đi , tôi nằm ở trên giường, nghe kim giây từng phút trôi qua. Trong đầu đều tràn đầy khuôn mặt anh Tô Văn ,ngay cả mộng đều cunstrong một nội dung. Vô tri vô giác, đồng hồ báo thức cartoon đầu giường phá vỡ sự yên lặng rạng sáng .Anh Tô Văn sáng sớm sáu giờ bay, ít nhất phải tới trước nửa giờ đến phi trường nhập cảnh, làm thủ tục bay.

Rạng sáng bốn giờ, ngoài cửa sổ còn một mảnh tối mịt, mắt tôi mặc dù xót, lại một chút buồn ngủ cũng không có. Tôi từ trong tủ lung tung tìm áo khoác phủ thêm, sau lại nghĩ đến mình hôm nay phải tiễn anh Tô Văn tới phi trường , ăn mặc quá tùy tiện thì quá mất thể diện trước mặt người nước ngoài,vì vậy vội vàng mở đèn, từ trong tủ quần áo tìm đồ đẹp nhất, ăn mặc thỏa đáng sau mới từ trong phòng bước ra đi về phía phòng khách.

Mẹ và Tô thúc thúc đã sớm tỉnh, trong phòng khách ba bóng đèn toàn bộ đều mở,cả phòng khách sáng ngời. Mẹ đang liều mạng nhồi kem đánh răng vào thùng đồ.

Anh Tô Văn dù bận vẫn ung dung đứng ở một bên, nhìn hộ chiếu màu đỏ sậm trong tay.Anh thấy tôi trong phòng ra ngoài , khóe miệng giương lên, làm một khẩu hình ‘Morning’ .

. . . . . . Anh Tô Văn y như thường, từ vẻ mặt của anh , hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ tâm tình suy sụp vì ly biệt mà sinh ra .Giống như từ đầu tới đuôi chỉ có tôi lo sốt sắng.

Tôi khó chịu đem tầm mắt từ trên người anh Tô Văn rút ra, có chút khàn khàn hỏi, “Mẹ, mọi người làm cái gì vậy ?”

“Mẹ nghe người ta nói, nước ngoài kem đánh răng đắt.”

“Vậy cũng không cần nhồi nhiều như vậy đi. Mười năm cũng không xài hết.”

“Dùng không xong để lại cho con mấy đứa dùng.”Mẹ giống như vô tâm nói tiếp.

“. . . . . .” Những lời này đem tôi chặn lại , tôi có chút không được tự nhiên dời bước ra phía ngoài .Sợ rằng. . . . . . Phải cho làm mẹ thất vọng.

“Tốt lắm, đều chuẩn bị xong.” Bác Tô hít một hơi thuốc. Ông chỉ có lúc sầu muộn lúc mới có thể hút thuốc. Bình thường ông sẽ không ở trong phòng hút thuốc , vì để tránh cho tôi ngửi vào.

“Tiểu Xương, con mau đi xem một chút, dưới lầu có xe ô tô màu vàng nào không.”

Tôi chạy đến cửa sổ hí mắt nhìn nhìn, ở dưới đèn đường cách đó không xa thật đúng là có xe ô tô màu vàng ,”Dạ có.”

“Đó là xe đồng nghiệp bác.Khóa cửa, chúng ta lên đường.” Bác Tô đưa tay dụi tàn thuốc , ném vào trong cái gạt tàn thuốc, im lìm không lên tiếng một mình xách thùng đựng hàng hơn hai mươi kí lô .

“Dừng dừng dừng !Anh không sợ đau lưng à !” Mẹ tôi hốt hoảng đỡ một góc thùng đựng hàng giúp bác Tô. Tôi cũng chạy lên giúp một tay. Cuối cùng vẫn là anh Tô Văn tháo xuống gánh nặng trên vai bác Tô, một lời tỉnh người trong mộng, “Dưới thùng đựng hàng có bánh xe.”

Ba người chúng tôi bừng tỉnh đại ngộ , ‘ à ‘ một tiếng, đồng thời có chút lúng túng gãi gãi đầu.

Thùng đựng hàng được chuyển lên xe , điểu khiển xe là bác Thạch Kỳ đồng nghiệp cùng một ngành với bác Tô,người rất nhiệt tình , lớn tuổi như vậy tới đón đưa cả nhà chúng tôi ,trên mặt không có chút nào bực bội, lái xe, vừa cùng mẹ tôi tán gẫu . Bác Tô lặng lẽ ngồi ở vị trí tay lái phụ,đem danh ngôn im lặng là vàng thi hành tới cùng.Tôi đem cửa sổ xe quay xuống, gió đêm mát mẻ theo cửa sổ bay vào, thổi lên xe, xua tan mất mác trong lòng tôi.

“Được nha ông Tô, con trai nhà các người thật tiền đồ! Tiểu tử nhà tôi thì, chậc chậc, đừng nói học bổng ra nước ngoài, ngay cả thi kiểm tra cũng không xong.” Xe ô tô lao thẳng về phía trước,trên đường lớn rộng rãi chạy nhanh.Phía con đường tới sân bay lướt qua vô số đèn đường,phía sau một trận bang bang loạn hưởng, xe ô tô trên dưới lắc lư. Đêm khuya radio càng không ngừng lặp lại âm nhạc,các loại tạp âm hòa lẫn bên tai điên cuồng đánh nhịp trống.

“Nào có nào có.”Mẹ tôi cười đến mặt rực rỡ, nhưng sau đó bà giống như là nghĩ tới điều gì đại sự vạn phần khẩn cấp, mặt chợt đen xuống, “Tô Văn à,con đi bên kia cũng phải cẩn thận một chút. Mấy ngày trước báo chí đăng, có một học sinh Châu Á bị người nước ngoài vây đánh,bị đưa vào bệnh viện vá mười bảy mũi !Con xem xem, đứa nhỏ này, còn sống thế nào a. . . . . .”

“Dì yên tâm. Con sẽ chăm sóc bản thân tốt.”Anh Tô Văn không mặn không nhạt nói. Những lời này nghe rất rõ ràng cho thấy có lệ, nhưng từ trong miệng anh Tô Văn nói ra, cũng cũng không giống vậy. Mẹ tôi lảm nhảm giống như đạt thành sứ mạng khép lại, bà hài lòng cười cười. Đề tài lập tức liền chuyển dời đến kinh tế đình trệ trong nước, sa thải nhân viên quá nhiều .

Tôi có chút thất vọng nhìn anh Tô Văn .Vốn là tôi là muốn ngồi bên cạnh anh Tô Văn .Mà mẹ lên xe sau, cứ đi tới bên cạnh tôi ngồi xuống. Tôi cũng không đưa ra ý kiến, sợ lần nữa làm bà hoài nghi.

“Đến rồi đến rồi, sân bay Chu Thủy Tử .A ,xem ,bên kia có một máy bay mới vừa cất cánh.” Bác Thạch Tề giống như đứa nhỏ,một tay nắm tay lái, một cái tay khác chỉ lên trời,hết sức phấn khởi nói. Tôi khóe mắt co quắp, nghĩ thầm: đây cũng không phải là cưỡi xe đạp, coi như bác chạy cũng không ai khen bác khốc.

Bác Thạch Tề lái đến bãi đỗ xe ở sân bay, giúp chúng tôi đem hành lý từ sau buồng xe mang ra ngoài. Mẹ cùng bác Tô trên mặt cũng mang theo một tia không đành lòng, từ bãi đậu xe đến sân bay một trăm thước không tới , mẹ càng không ngừng dặn dò anh Tô Văn , đồng dạng một câu nói ít nhất ba lượt.Anh Tô Văn ngược lại không phát cáu,vẫn mỉm cười gật đầu đáp ứng. Tro thuốc lá trong tay bác Tô dài ít nhất ba cm ,ông lại chưa phát hiện,chẳng qua là mặt phức tạp nhìn anh Tô Văn .Tôi khẽ thở dài một hơi, ở cửa kiếng xoay tròn thì vô ý thức ngước mắt. Chà chà ảnh ngược trên thủy tinh không còn một mảnh, tôi khuôn mặt tái nhợt, mắt thâm quần,đôi môi khô nứt bặm lại, giống như tùy thời đều có thể khóc lên .Chậc, vẻ mặt này, đơn giản so quỷ còn khó nhìn hơn. Tôi vội vàng lắc đầu một cái, điều chỉnh vẻ mặt một chút .

. . . . . . Mặc dù rất lâu trước kia đã được báo màn ly biệt này, nhưng khi nó chân chính phủ xuống thì tôi vẫn không cách nào treo lên nụ cười chân thành ,tiễn biệt anh Tô Văn.

“Thật xin lỗi, trong sân bay cấm hút thuốc.”Chúng tôi vừa mới vào sân bay , liền bị một nhân viên to lớn mặc đồng phục xanh cùng máy truyền tin ngăn trở . Bác Tô vội vàng đem thuốc hút cũng không kịp hút ném tới thùng rác ,sau đó thần sắc lúng túng xin lỗi.

Mẹ và bác Tô đời này chưa đi máy bay qua, nhiều lắm là ngồi xe lửa .Bọn họ đối với danh từ ra nước ngoài này cũng không nhạy cảm, chỉ biết là anh Tô Văn muốn đi tới quốc gia rất xa, trên đường phải vượt qua biển lớn, mà biển này rộng đến nam bán cầu. Mẹ tôi lúc ấy còn khờ dại hướng anh Tô Văn đề nghị: “Ngồi máy bay rất nguy hiểm ,con xem trên TV với báo cả ngày viết, máy bay rơi !Dì thấy ngồi thuyền an toàn hơn.”

. . . . . . Ngồi thuyền ,nhưng là phải ba tuần lễ mới có thể đến. Huống chi, xem xong Titanic ,tôi cũng không cho là xác suất thuyền đụng vào đá ngầm so với máy bay thấp hơn bao nhiêu.

Mẹ tôi và bác Tô mặc dù không hiểu rõ lắm chuyện ra nước ngoài du học ,cũng không trở ngại giơ cao hai tay ủng hộ anh Tô Văn đi.Trước không nói hệ thống giáo dục Trung Quốc cùng nước ngoài có bao nhiêu chênh lệch, nhưng đều có người mỗi ngày đều hướng về phía bên tai mình nói thầm: đứa XX xuất ngoại, thật tiền đồ !Tôi có tiền cũng tuyệt đối đem con đưa ra nước .Những lời này nghe đã lâu, coi như cậu vừa bắt đầu đối với chuyện ra nước ngoài không dậy nổi hăng hái, cũng phải thay đổi tâm ngứa ngáy. Lúc này kinh tế Trung Quốc còn chưa phát triển, trong nước tập tục coi trọng bên ngoài còn rất nặng, không ít các phụ huynh đều đưa con của mình xuất ngoại du học trở thành mục tiêu. Bọn họ cho là con mình chỉ cần có thể ra nước ngoài,liền đại biểu có tiền đồ có tương lai, mình coi như khổ cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.Vì vậy đập nồi bán sắt cũng phải đem con của mình đưa ra nước ngoài.Mẹ và bác Tô ở điểm này cũng rất mù quáng, mặc dù không yên lòng để anh Tô Văn ngay cả sinh nhật mười tám tuổi còn chưa qua một mình ra khỏi nước, nhưng vì tương lai sau này của anh Tô Văn, bọn họ cũng chỉ đem lo lắng này nuốt về trong bụng.

Tôi đối với mặt xuất ngoại hiểu hơn một chút. Dù sao tôi ở đại học là chuyên tu ngoại ngữ , người bên cạnh tư tưởng cũng tương đối mở .Một bạn cùng phòng cùng tôi ngủ chung ,bởi vì học tập xuất sắc,được phái đến đại học nước ngoài làm một sinh viên trao đổi. Từ trong miệng hắn , tôi được không ít tư liệu.Đùa,nước ngoài mới không phải như mọi người tưởng tượng ,cái gì mà đường lớn hoàng kim phủ kín, tùy tiện đào đào là có thể kiếm mấy chục vạn, cái gì mà chim sẻ bay lên đầu cành, cùng vua kim cương tóc vàng mắt xanh vừa thấy đã yêu. . . . . .

Thật ra thì nước ngoài chính là kỹ thuật so với trong nước phát triển hơn, không khí tốt hơn,mức sống đầu người cũng cao chút . . . . Tư tưởng thoáng, cũng không có gì khác.

Khi tôi đang suy nghĩ miên man, anh Tô Văn đã đem túi hành lý gửi đi,anh chỉ mang theo một ba lô màu xanh, là tuần trước cùng tôi đi dạo phố mua.Chuyến bay của anh Tô Văn tựa hồ là chuyến đầu của sáng nay, mẹ tôi bởi vì sợ lầm mà tới trước nửa giờ,cả sân bay đều vắng tanh.Thủ tục làm bảo hiểm chỉ mở một cái, nhân viên tiếp tân khuôn mặt mỏi mệt cách một cái cửa sổ thủy tinh trong suốt ngáp.

Mẹ cùng bác Tô đối diện anh Tô Văn tiến hành một lần dặn dò cuối cùng, giống như có mấy lời ở nhà đã nói không ra ,nhưng vừa đến sân bay, bị không khí ly biệt này tô đậm,có mấy lời đơn giản không nói ra đều nói.Tôi cũng có một đống lời chôn ở ngực, dùng sức đè ép buồng phổi. Tôi buồn bã cúi đầu, muốn nói gì, nhưng vẫn chen miệng vào không lọt. Mẹ tựa hồ đem tất cả dặn dò tôi có thể tưởng tượng nói ra hết.Màn hình giữa đại sảnh sân bay hiện lên một hàng con số đỏ tươi .Chỉ còn lại 15 phút , sẽ phải bắt đầu làm thủ tục bay, kiểm tra an ninh.Mà chút trình tự đều ở trên lầu, chỉ người cầm trong tay hộ chiếu cùng vé máy bay mới có thể lên lầu, thân nhân gì cũng chỉ có thể đợi ở dưới lầu. Thời gian trôi nhanh khiến tôi có chút choáng, truyền tin trên sân bay phát ra thông báo làm cho tôi không khỏi cảm thấy lạnh buốt.

Bạn đang �

Tôi chợt bắt đầu hối hận . . . . Tại sao tối hôm qua không cùng anh Tô Văn nói nhiều chút.Tại sao bởi vì một chút nguyên nhân buồn cười, mà không nói với anh Tô Văn, “Em sẽ nhớ anh.”

. . . . . . Bởi vì, em thật sẽ nhớ anh, anh tô Văn .

“Chuyến bay MU756 , hành khách tới Melbourne, xin với cửa số sáu lên máy bay . . . . .”Thanh âm không có chút nào phập phồng truyền tới, không ngại phiền toái trên không trung lập lại hai lần tiếng Anh mới ngưng .Tôi siết siết nắm tay, nghĩ thầm nếu là hiện tại không nói cái gì ,sẽ phải chờ một năm sau mới có thể cùng anh Tô Văn gặp.Như bây giờ trong không khí thúc giục người rơi lệ ly biệt ,coi như tôi nói buồn nôn một chút, mẹ cũng sẽ không nghi ngờ đi.

“A. Là chuyến bay của con.Dì ,cha ,con đi.”

“Ừ! Trên đường cẩn thận một chút. . . . . . thuận buồm xuôi gió !”Mẹ tôi rốt cục buông lỏng tay anh Tô Văn ,bà nói xong câu đó sau lập tức liền lắc đầu, “A.Không không không, ngồi máy bay thuận buồm xuôi gió không tốt,chỉ có chút an toàn.”

Không khí ly biệt bị mẹ tôi một câu như thế, hơi có chút hòa hoãn.Anh Tô Văn gật đầu một cái, tôi đây mới phát hiện trên cổ của anh còn quàng một cái khăn quàng cổ màu xám tro .Chúng tôi bên này là mùa hè, Melbourne nơi đó là mùa đông. Đoàn người chúng tôi đều mặc một bộ áo sơ mi hoặc tay ngắn thật mỏng ,duy chỉ có anh Tô Văn lại bị từng tầng một áo lông khỏa lên, thoạt nhìn ấm áp. Cũng may nhờ máy điều hòa trong sân bay ,nếu không tháng 7 ăn mặc thành như vậy, không cảm nắng thì đã cám ơn trời đất.

Anh Tô Văn nắm thật chặt ba lô trên vai, đối với chúng tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt như có như không ở trên người tôi dừng lại một giây đồng hồ, “Vậy, con đi.”

Cũng không biết lúc ấy tôi trong đầu tôi bị gì,thân thể giống như là bị khống chế ,tôi cách anh Tô Văn có hơn ba thước, thuấn di đến trước mắt của anh, một tay chặt chẽ túm vạt áo anh Tô Văn.Cả động tác nước chảy mây trôi, không có một chút kéo dài.Xét thấy tôi từ buổi sáng sau không nói lời nào, hơn nữa mỗi lần đều đi ở phía sau bọn họ mẹ cùng bác Tô cũng muốn quên mất sự tồn tại của tôi.Tôi đây sao chợt nhô ra đem bọn họ sợ hết hồn.

“Thế nào, Tiểu Xương, hoang mang rối loạn cả lên . . . . . . Ừm ,Tiểu Xương con muốn cùng anh Tô Văn con cáo biệt phải không.Ha ha, có lời gì sớm nói đi, Tô Văn xuất ngoại sau không dễ gặp.”

“Ừ. Mẹ, con biết.”Tôi mặt đỏ tới mang tai cúi đầu. Xem ra tôi cũng vậy thuộc loại tâm động không bằng hành động ,vọng động cũng điên cuồng dọa người, đem vạt áo anh Tô Văn kéo tới nhăn.Tôi nuốt một ngụm nước bọt, trong não trống rỗng. Xong rồi. Ban ngày ban mặt, dưới con mắt mọi người, thật vất vả đến cơ hội tôi, ‘ đọc diễn văn ’ ,tôi lại nhớ không nổi mình phải nói những thứ gì.

Thất bại thất bại thất bại!

“Anh Tô Văn . . . . . . Xuống phi cơ sau, nhớ. . . . . . nhớ gọi điện thoại báo bình an nha.”

“Ừ.” Anh Tô Văn nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng hơi câu lên, tầm mắt khóa ở ngón tay tôi bắt lấy vạt áo anh.Tôi giống như là chạm nước sôi, nhanh chóng đưa ngón tay rụt trở lại, che mặt mình đang nóng lên,trong miệng đứt quãng nói,”Anh, hết thảy cẩn thận, nước ngoài rất loạn,có bị kỳ thị gì. . . . .”

“Ừ. Tiểu Xương, lúc anh không có mặt, chú ý thân thể.” Anh Tô Văn cắt đứt bài dặn dò rập theo một khuôn ,ngược lại dặn dò tôi.