Mạn che giường màu vàng kim nhấp nhô có quy luật, tiếng rên rỉ kiềm nén từ bên trong mạn che giường truyền ra, ở trong phòng ngủ trống trải rất lâu không tiêu tan.

Trong lư hương đốt tình mê hương khiến người say đắm, loại huân hương này chỉ trong hoàng cung mới có, có thể tăng thêm tình thú lại không tổn hại thân thể.

“Đủ rồi! Buông tay!…” Một thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên, theo sau là mộtthanh âm hùng hậu: “Mấy ngày không gặp, có nhớ trẫm không?”

“A, hoàng thượng thật sự còn biết nói đùa.” Tào Tông Quan hơi trào phúng trả lời,khóe miệng nhếch thành một đường thẳng, tâm lý căn bản hận không thể vĩnh viễn không gặp.

Chiến Viên Phong từ trên người hắn ta rời đi nhưng lại không buông hắn ta ra, ômngười vào trong ngực, mặt chôn ở hõm vai hắn ta mút thật sâu.

Chính hắn ta cũng cảm thấy kinh ngạc, trong thời gian ngắn như vậy hắn ta vậy mà say đắm loại hương vị này, mùi mê tình hương trộn lẫn với mùi thân thể nam tử, vậymà có thể làm cho người muốn ngừng mà ngừng không được.

Hắn ta vốn cho rằng sau khi mình thử một chút thì sẽ đối với thân thể nam tử mất đi hứng thú, ngược lại không nghĩ tới khoảng thời gian này, hứng thú không những không giảm bớt mà càng thêm sâu đậm.

Cũng may lúc trước cùng Tào Tông Quan ước hẹn thời gian ba năm không phải bangày, nếu không thời hạn đã đến luyến tiếc thả người còn tìm biện pháp giữ ngườilại.

Bàn tay dọc theo da thịt không hề mềm mại của hắn ta vuốt ve, dưới tay là xúc cảmrắn chắc, hoàn toàn không có mềm mại và mịn màng của nữ nhân, xúc cảm cũng sora kém thiếu niên, nhưng Chiến Viên Phong chính là thích không buông tay.

“Nghe nói ngươi vào Quốc tử giám?”

Tào Tông Quan sớm biết mọi hành động của mình đều bị hắn ta giám thị, nhưng nghe thấy lời nói này vẫn là đặc biệt bất ngờ: “Ngài đã biết lại hỏi làm gì? Hay là nói...hoàng thường cảm thấy thảo dân không xứng vào Quốc tử giám?”

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều, trẫm chỉ là thuận miệng hỏi, huống chi dựa vào họcthức của ngươi căn bản không cần vào loại địa phương kia.” Chiến Viên Phong trấnan vuốt ve lưng Tào Tông Quan, lại bị Tào Tông Quan phủi tay ra.

Hắn ta chán ghét bị coi thành nữ nhân mà đối xử, cho dù giống như nữ nhân phụctùng dưới thân nam nhân hay là loại động tác giống như an ủi này.

“Thảo dân cũng nghe nói một tin tức…” Tào Tông Quan từ trong lòng ngực hắn tay giãy dụa đi ra, ngồi dậy mặc từng bộ quần vào, lạnh lùng nói: “Nghe nói hoàngthượng đã một tháng không bước vào hậu cung, lời bên ngoài đồn đãi làm sao có thể dễ nghe.”

“A?” Chiến Viên Phong hai tay gối sau đầu, nhìn cái lưng cân xứng bị vải vóc che lấp,trong mắt mang theo một chút thất vọng: “Vậy ngươi phải hay không rất vui?”

Động tác trong tay Tào Tông Quan thoáng dừng lại, khó hiểu hỏi: “Thảo dân vì sao phải vui?”

Ngón tay Chiến Viên Phong bò lên lưng hắn ta, dọc theo xương cột sống từng bước lần mò: “Bởi vì trẫm chỉ sủng hạnh ngươi, trong hậu cung nhiều nữ tử khát khao nhận được độc sủng của trẫm.”

Sắc mặt Tào Tông Quan sa sầm, một luồng nhục nhã khó tả dâng lên trong lòng, xùy cười một tiếng tự giễu nói: “Thảo dân gách vác không nổi.” Hắn ta ngược lại hy vọng Chiến Viên Phong nhanh chóng tìm được tân sủng, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần có thể thoát ra khỏi loại hoàn cảnh không chịu đựng nổi này thì tốt rồi.

Chiến Viên Phong ôm eo hắn ta, kéo người xuống dưới thân: “Vậy ngươi còn nghenói cái gì? Có nghe nói trẫm vì cái gì một tháng không sủng hạnh hậu phi không?”

Tào Tông Quan chế giễu nói: “Ta đoán ngươi sẽ không muốn biết.”

“Nhưng bộ dạng của ngươi giống như rất muốn nói.” Chiến Viên Phong kì thật cũng biết trong ngoài hậu cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, cũng biết hành vi gần đâycủa mình có chút quá mức, dựa theo tính tình hắn ta trước đây căn bản không thểnào xảy ra loại chuyện này.

Nhưng mỗi khi nội thị hỏi hắn ta tối nay phải chăng muốn gọi cung phi thị tẩm, Chiến Viên Phong luôn nhấc không nổi hứng thú, ngược lại đối với Tào Tông Quan thân thể cứng rắn này lại vô cùng say mê.

Đây cũng không phải là hiện tượng tốt. Chiến Viên Phong buông ra cánh tay đang ôm vòng qua người Tào Tông Quan, gọi người vào hầu hạ rửa mặt.

Tào Tông Quan thừa cơ xuống giường, mang giày vào, nhặt lên áo ngoài rơi lả tả trên mặt đất phủ lên, từ lần đầu tiên xấu hổ khi đối mặt với cung nhân đến hiện tại thản nhiên, hắn ta đã quen rồi.

Chẳng qua chủ yếu cũng là bởi vì, cung nữ thái giam trong tẩm cung Chiến Viên Phong đều trải qua chọn lựa khéo léo, không nên nhìn, không nên nói cũng sẽ không nói, không để cho hắn ta nhìn thấy ánh mắt khác thường, nếu không hắn tatuyệt đối không cách nào tại thời khắc này giữ vững bình tĩnh.

“Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm một chút, thảo dân cáo lui.” Tào Tông Quan vội vã rơi đi cung điện khiến người hít thở không thông này.

Mấy lần vừa bắt đầu, hắn ta mỗi lần đều hôn mê đến trời sáng, về sau chậm rãi thích ứng, thì tuyệt đối sẽ không ở lại long sàn mà người khác mơ ước qua đêm.

Chiến Viên Phong cũng biết thói quen của hắn ta, cũng không miễn cưỡng, chỉ là đểcho hai nội thị tiễn hắn ta xuất cung.

“Đã vào Quốc tử giám, vậy trước tiên thích ứng một khoảng thời gian, bên trong đa số là trụ cột tương lai của triều đình, kết giao nhiều một chút đối với ngươi cũngtốt.”

Thân thể Tào Tông Quan cương cứng một chút, có chút không dám tin tưởng điều mình vừa nghe thấy, đây là có ý muốn buông tha mình sao? Tâm tình vui mừng tự nhiên sinh ra, khiến cho hắn ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Dường như nhìn ra tâm tình của hắn ta thay đổi, Chiến Viên Phong đột nhiên cảmthấy ngực có chút khó chịu, sắc mặt không tự giác mang theo phẫn nộ: “Không đượcrồi khỏi kinh đô, nhớ kĩ nhận được lệnh truyền thì phải đến.”

Tào Tông Quan biết rõ chính mình không đường phản kháng, hơn nữa hắn ta không hề cảm thấy người này còn sẽ tìm hắn ta, dù cho hai chân như nhũn ra, hắn ta vẫn là đi vô cùng nhẹ nhàng.

Chờ hắn ta rời đi, Chiến Viên Phong đập vỡ một chén trà, đối với hạ nhân cúi đầu đứng yên cảnh cáo: “Chuyện trong tẩm cung của trẫm nếu có người dám can đảmtruyền đi, bất luận là ai truyền, các ngươi một người cũng đừng nghĩ sống.”

Cung nữ thái giám đồng loạt quỳ xuống: “Nô tài tuân chỉ.”

Một khoảng thời gian tiếp theo Chiến Viên Phong quả thật không tiếp tục tìm Tào Tông Quan, không phải hắn ta không muôn, mà là suy xét thấy bản thân xác thực sơ ý, trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, dù cho là nô tài trong nội cung của hắn ta nghe lời cũng không dám đảm bảo không có người lén lút tra ra bí mật trong đó.

Nếu vào lúc không hề chuẩn bị để Tào Tông Quan bạo lộ trước người khác, hắn ta ngược lại không sao cả, nhưng thanh danh của Tào Tông Quan chính là bị phá hủy hoàn toàn.

Nếu đã đáp ứng để cho hắn ta ba năm sau tham gia khoa cử, Chiến Viên Phong tự nhiên nên bảo vệ thanh danh của hắn ta, một chút chữ tín này hắn ta vẫn phải có.

Chỉ là, trong đêm kế tiếp, sau khi hắn ta bước vào hậu cung đã từng quen thuộc,nhìn mỹ nhân xinh đẹp mềm mại không xương xấu hổ biểu đạt lòng thương nhớ,làm sao cũng không nhấc lên nổi hứng thú.

Khuôn mặt quá mức tinh xảo cùng âm thanh mềm mại đều khiến cho hắn ta không thích, đã từng cảm thấy nữ nhân không tệ hiện lại làm sao cũng cảm thấy giả tạo.

Lục Tranh ở nơi phương xa Hạc Thành cũng không biết tâm lý xoắn xuýt lúc này của Chiến Viên Phong, cũng không có tâm tư thăm dò nam sủng kia là ai, hắn được mời đến quán rượu nổi tiếng nhất Hạc Thành, toàn bộ quan viên Hạc Thành đều đến để làm tiệc tẩy trần cho hắn.

Lục Tranh không mang theo Tả Thiệu Khanh, ngoại trừ hắn, quan văn quan võ đi theo đều đến, quan viên Hạc Thành cũng đã nghe nói chuyện Lục công gia cưới nam thê, nhưng đối phương lớn lên tròn hay dẹp thì không biết.

Vừa bắt đầu có người nhìn thấy Lương thị lang phong độ nhẹ nhàng, cả người phong thái xuất chúng, lại cùng đi với Lục công gia, còn cho rằng hắn ta chính là phu nhân Trấn quốc công trong truyền thuyết, cho đến khi nghe giới thiệu mới biết hóa ra là Công bộ thị lang.

“Lục công gia, hạ quan mời ngài một ly, hôm qua chưa kịp lúc nghênh đón là sai sótcủa hạ quan, hạ quan tự phạt ba chén.” Lâm Chí Hào vẻ mặt không hề lộ ra chút khác thường, treo lên nụ cười nịnh nọt nịnh bợ.

Lục Tranh không nói một lời chỉ uống rượu, cũng không có ý mở miệng nói chuyện, Lương Tề ở bên cạnh thấy bầu không khí hơi yên tĩnh, thuận miệng nói: “Bổn quan vừa vào thành thì nghe nói Lâm tri phủ gần đây đang chỉnh đốn thương mậu Hạc Thành, chắc hẳn ngươi cũng rất bận rộn, những nghi thức xã giao kia liền miễn đi.”

“Lễ không thể bỏ, đều là sơ sót của bản quan.” Lâm Chí Hào đứng dậy hướng Lục Tranh kính cẩn khom lưng, dùng để bày tỏ áy náy của mình.

Lương Tề nhíu mày, khen ngợi nói: “Lâm tri phủ tận tụy như vậy, thật sự là hạnh phúc của dân chúng.”

Lâm Chí Hào mặt lộ ra ánh sáng đỏ, mặc cho ai được người khác khen ngợi đều sẽ vui vẻ, hắn ta khiêm tốn trả lời: “Không dám không dám, hạ quan cũng chỉ là cố gắng làm hết sức mình, làm tốt việc thuộc bổn phận mà thôi.”

Lương Tề phát huy ra trăm phần trăm công phu mồm mép của mình, rất nhanh liền cùng Lâm Chí Hào xưng huynh gọi đệ.

Lâm Chí Hào mới đầu cũng không quá để ý Công bộ thị lang nghe đâu tính tình lười nhác này, trên triều đình đối với người này đánh giá che khen không giống nhau, hiểu biết của Lâm Chí Hào đối với hắn ta vẻn vẹn cũng chỉ là từ trong miệng của các đồng liêu truyền ra.

Chỉ có điều Lương Tề một khi nghiêm túc, không chỉ có tài ăn nói tuyệt vời, khí chấtcũng đặc biệt xuất chúng, muốn thay đổi thiện cảm của một người mà nói không hề khó.

Trên phương diện này, hắn ta và Tả Thiệu Khanh mỗi người đều có một ưu thế, Tả Thiệu Khanh mặt mũi thanh tú khiến cho người thích, cho dù y chỉ nhếch miệng mỉm cười ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, cũng rất dễ dàng giành được thiện cảm của mọi người.

“Sớm liền nghe Lương thị lang am hiểu khí cụ quân đội, đáng tiếc hạ quan đối với phương diện này dốt đặc cán mai, nếu không thì có thể cùng Lương thị lang thảoluận nghiên cứu học tập cũng là chuyện tốt.”

“Ha ha…phải phải, đến, uống rượu.”

Con ngươi Lương Tề xoay chuyển, một tay đặt lên bả vai Lâm Chí Hào, giống như lơ đãng nói: “Này chỉ uống rượu rất không thú vị, Hạc Thành còn có “danh lam thắngcảnh” nổi tiếng gì?

Lâm Chí Hào cũng là quan văn, tự nhiên biết rõ ý nghĩa trong câu nói của hắn ta, chỉ là…liếc nhìn Lục Tranh, hắn ta lo lắng là nên đi thanh lâu hay là đi tiểu quan quán?

Lương Tề từ sau khi ở kinh đô nghiêm cấm quan văn phiêu kĩ liền vẫn trải qua cuộc sống giống như hòa thượng, tuy trong phủ hắn ta cũng có vài thị thiếp, nhưng hoa trong nhà nào có hương vị hoang dã? Chỉ là phần tình thú kia so ra không bằng.

Nhìn ra do dự của hắn ta, Lương Tề rất dứt khoát nói: “Đừng nhìn Lục gia, hắn chính là thê quản nghiêm, chúng ta tự tìm vui thì được rồi.”

Lâm Chí Hào cười gượng hai tiếng, trong lòng đối với Lương Tề lại có cách nhìn mới, mặc kệ hắn ta đối nhân xử thế xử sự như thế nào, có thể dùng loại giọng điệu này bàn tán Lục công gia, hiển nhiên không phải là quan hệ bình thường, chính là bối cảnh vững chắc.

Một buổi tiệc tẩy trần qua đi, nên trở về nhà thì trở về nhà, nên tìm thú vui thì đi tìm thú vui, Lục Tranh cũng không hạn chế hành vi của quan viên đi theo, nhất là những võ tướng kia, chỉ cần không ở quân doanh, Lục Tranh chưa bao giờ quản bọn họ phải hay không trêu hoa ghẹo liễu.

Trở lại Tào bang, được biết hai chiếc thuyền bị giam giữ đã thả ra, Lục Tranh mặt không biểu cảm gật đầu, nhìn thái độ trước đó của Lâm Chí Hào thì biết hắn ta không định cùng mình xé rách mặt.

Tả Thiệu Khanh đang mang theo vật nhỏ ở hoa viên chơi đùa, ngược lại cũng không phải đơn thuần chơi đùa, mà là có mục đích rèn luyện năng lực phản ứng của bé.

Y phát hiện Tả Tiểu Lang tuy đang cùng người chung sống nhưng phản ứng lại tương đối chậm chạp, nhưng học đồ vật thì rất nhanh, có năng lực sinh tồn ở trong rừng, hiển nhiên là có một chút bản lĩnh.

“Về rồi? Như thế nào chỉ có mình anh?” Tả Thiệu Khanh không nhìn thấy Lương Tề oa oa kêu to, hơi khó hiểu hỏi.

Lục Tranh ăn ngay nói thật, khiến cho Tả Thiệu Khanh buồn cười hỏi: “Anh vì sao không đi?”

“Em muốn ta đi?” Lục Tranh một tay kéo cánh tay Tả Tiểu Lang đang ôm đùi Tả Thiệu Khanh, một tay vòng qua ôm eo Tả Thiệu Khanh, cười đến vô cùng có thâm ý.

Tả Thiệu Khanh gật đầu, tiếp tục nói: “Điều kiện tiên quyết là có thể mang theo bổn đại nhân.” Phu phu hai người cùng nhau đi dạo thanh lâu gì đó nhất định rất thú vị.

Lục Tranh hơi nhíu mày, sau đó không biết nghĩ thông suốt cái gì vậy mà nói: “Muốn đi liền đi.”

“Ồ?” Tả Thiệu Khanh móc móc lỗ tai, rất hoài nghi thính lực của mình xảy ra vấn đề.

“Còn không nhanh đi thay quần áo, chẳng lẽ em định mặc như vậy đi ra ngoài?” Lục Tranh kéo kéo áo vải thuần trắng trên người y, bởi vì cùng Tả Tiểu Lang chơi đùa, Tả Thiệu Khanh chuẩn bị cho bản thân không ít quần áo nhẹ nhàng tiện lợi như vậy.

Tả Thiệu Khanh lập tức vứt bỏ một lớn một lớn xông vào trong phòng, lục ra một bộ cẩm bào đường vân thêu màu vàng, bản thân ăn diện vô cùng tuấn tú, phú quý bức người.

Lục Tranh hai mắt vừa nhìn thấy Tả Thiệu Khanh như vậy, lập tức liền hối hận, phu nhân của hắn bộ dáng phong lưu lịch sự tao nhã, đi thanh lâu chẳng phải là tiện nghi những đăng đồ tử kia sao?

“Bản công đột nhiên cảm thấy hơi mệt, ngày khác lại đi như thế nào?”

Tả Thiệu Khanh nghi hoặc liếc nhìn hắn, như cười như không cười hỏi: “Lục gia cảm thấy lời này có thể tin?” Thể chất kia của Lục Tranh, làm sao có thể đang êm đẹp sẽ cảm thấy mệt mỏi?

Lục Tranh nhanh trí đẩy Tả Tiểu Lang ra: “Nó cũng nên ngủ rồi.”

“Có Tiểu Lục Tử ở.” Tả Thiệu Khanh vừa định gọi La Tiểu Lục tới tiếp nhận con ghẻ,đã bị Tả Tiểu Lang ôm chặt chân.

“Hửm?” Y cúi đầu, chống lại đôi mắt to có thần của Tả Tiểu Lang, bỗng nhiên liền đọc hiểu ý của bé.

Khóe miệng của y co quắp, tận dụng hết khả năng dịu dàng giải thích: “Chỗ đó con không thể đi, con còn nhỏ.”

Tả Tiểu Lang ôm chân của y không buông, bộ dáng “không mang con theo người cũng đừng nghĩ đi”, Lục Tranh thấy vậy hơi vừa lòng, cảm thấy vật nhỏ này vẫn là có chút tác dụng.

“Nếu không…mang bé cùng đi?” Tả Thiệu Khanh mang ánh mắt dò hỏi nhìn Lục Tranh.

Lúc này đến phiên Lục Tranh khóe miệng co giật rồi: “Em xác định?” Có từng thấy ai mang con trai đi thanh lâu chưa? Huống chi con trai còn chưa đến ba tuổi.

“Dù sao bé cái gì cũng không hiểu.” Tả Thiệu Khanh cố gắng thuyết phục bản thân,dù sao mọi người chỉ đi xem, tham gia náo nhiệt mà thôi, lại không làm chuyện gì không thể để cho người thấy.

Lục Tranh lông mày giật giật, cuối cùng phun ra hai chữ: “Tùy em.”