Chuyện đầu tiên sau khi Tả Thiệu Khanh trở về phủ là tự mình đi nhà kho một vòng,phủ Trấn quốc công không chỉ có một nhà kho, Lão phu nhân và Lục công gia đều cónhà kho của riêng mình, đương nhiên, bây giờ nhà kho của Lục Tranh đã thuộc về y.

Lần trước Tả Thiệu Khanh bước vào nhà kho là ngày thứ hai sau khi kết hôn, lúc ấy vội vàng ghi sổ sách, cũng không kịp nhìn kỹ nhà kho của hắn.

Vừa vào cửa, rương vàng rương bạc ngọc thạch xếp đặt chỉnh tề, ánh vàng lấp lánh, hoa mắt, Tả Thiệu Khanh liếm bờ môi, ánh mắt nhìn thẳng không chuyển động.

“Tam gia muốn gì?” Lão bà tử đi theo bên cạnh y cung kính hỏi.

Tuy Lục Tranh đã từng nói đồ vật trong này đều là của y, nhưng Tả Thiệu Khanh không thể không lắm miệng hỏi một câu: “Có thứ Lục công gia thích không?”

Bà tử kia hơi khom lưng trả lời: “Lão nô không biết.”

“Được rồi, ngươi trước đi ra ngoài, ta tùy tiện chọn mấy thứ.” Tả Thiệu Khanh tiếpnhận sổ sách trong tay bà, tùy ý nhìn.

“Vâng, Tam gia chọn xong rồi để lão nô ghi tên là được, Lục gia đã thông báo, ngài cóthể tùy ý lĩnh đồ trong phủ.”

Khóe miệng Tả Thiệu Khanh cong cong, phất tay bảo bà lui ra, sau đó đi quanh nhà kho vài vòng, nhưng sau khi đi xong y mới phát hiện, trong này căn bản không có thứ gì thích hợp với nữ tử.

Đồ châu báu trang sức không có, chỉ có vài ngọc quan tinh xảo, lăng la tơ lụa khôngcó, chỉ có vài sấp vải không nhìn ra chất liệu, còn lại là thỏi vàng thỏi bạc chiếm đa số, tiếp theo là tranh chữ sách cổ, đồ cổ ngọc thạch, còn có một vài đồ chơi y căn bản không biết.

Dựa theo sở thích của Khúc Trường Thanh chọn mấy bức tranh chữ, Tả Thiệu Khanhlại dạo qua một vòng, chọn trúng vật trang trí một chậu ngọc thạch phú quý nở hoa và vật trang sức tì hưu, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.

Bảo bà tử ghi lại tên đồ vật, Tả Thiệu Khanh lại đi Noãn Hương Các của Lão phunhân.

“Ơ, ngọn gió nào thổi người bận rộn của chúng ta đến?” Lão phu nhân tựa ở trên giường mỹ nhân ở trước của sổ đọc sách giải trí, hai nha hoàn xinh đẹp một quạt giócho bà, một đấm chân, Chung má má đứng bên cạnh, đang dạy hai tiểu nha đầu viếtchữ to.

Tả Thiệu Khanh túm lấy cây quạt trong tay nha hoàn kia, tự mình quạt cho Lão phu nhân:”Xem ngài nói kìa, con rõ ràng buổi sáng hôm nay đã đến.” Chẳng qua là lúc đó Lão phu nhân vẫn còn ngủ, y cũng liền không quấy rầy mà thôi.

“Hừ, phu nhân nhà ai có thể giống như con, so với trượng phu còn bận hơn, suốtngày không ở nhà.”

Tả Thiệu Khanh nhỏ giọng nói thầm: “Đó là vì không có phu nhân nhà ai là nam.”

Lão phu nhân nghiêng qua liếc y, vứt bỏ quyển sách trên tay: “Nói xem, con tính lúc nào tiếp nhận việc quản lý gia đình, lão bà tử quản cái nhà này cũng hai mươi mấy năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Tả Thiệu Khanh ngồi xổm, đấm chân bà nịnh nọt nói: “Nương còn trẻ như vậy, quản lý gia đình cũng quản lý rất tốt, lại quản hai mươi năm nữa tuyệt đối không có vấn đề.”

“Đi qua một bên.” Lão phu nhân gạt hai tay y ra, hất cằm nói: “Lão bà tử mới không ngu như vậy, làm quản gia không công cho hai đứa, ta quyết định, mấy ngày nữa liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài chơi, thừa dịp còn có thể đi có thể chạy, đi khắp nơi chơi.”

“A…” Tả Thiệu Khanh hoảng sợ kêu một tiếng, trừng mắt nhìn: “Lục gia đồng ý?”

“Lão bà tử muốn làm cái gì còn phải được nó đồng ý?” Lão phu nhân vỗ lên đầu Tả Thiệu Khanh một cái, dạy dỗ: “Biết cái gì là đạo hiếu không? Chính là cha mẹ nói cái gì, hai đứa phải làm cái đó.”

“Đây không phải là quan tâm an nguy của ngài sao? Lỡ như trên đường gặp phải nguy hiểm, nước xa không cứu được lửa gần, ngài bảo con và Lục công gia làm saobây giờ?”

Lão phu nhân thở dài: “Ta sống hơn nửa đời người, lão thái thái nhà người ta đến cái tuổi này đều có cháu, ta lại không có cái gì, không đi ra ngoài giải sầu thì phải làm gì?”

Tả Thiệu Khanh tựa đầu ở trên bụng Lão phu nhân, không biết phải tiếp lời như thế nào.

Đây là lần đầu tiên y và Lão phu nhân tiếp xúc thân mật như vậy, Lão phu nhân rõràng hơi sửng sốt một chút, ánh mắt trở nên dịu dàng, vuốt ve mái tóc dài của y nói: “Được rồi, thật ra là bản thân lão bà tử lười, không muốn lại giúp hai đứa giản lý nhàcửa nữa.”

Mũi Tả Thiệu Khanh cay cay, vành mắt đỏ lên nói: “Không có ngài ở, cái nhà này liền trở nên quạnh quẽ?”

“Cái nhà này…khi nào không quạnh quẽ?” Lão phu nhân giương mắt ngắm nhìn ngoài cửa sổ, dường như rơi vào trong hồi ức.

Bà và trượng phu cũng coi như tương thân tương ái, nhưng hai người chung đụngthì ít xa cách thì nhiều, con trai độc nhất cũng không ở bên người, những năm kia,trong cái nhà này chỉ có một người chủ tử là bà, tưởng tượng thì biết có bao nhiêulạnh lẽo buồn tẻ.

Bây giờ con trai đã thành thân, nhưng lại cưới nam thê, cho dù Tả Thiệu Khanh tốt,rốt cuộc cũng không phải nữ nhân, không thể giờ giờ phút phút ở bên cạnh bà lãng phí thời gian.

“Đúng rồi, con giờ này đến là có chuyện gì?” Lão phu nhân hồi phục tinh thần hỏi.

Tả Thiệu Khanh ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã quên chính sự, y nịnh nọt cười nói: “Kì thật, con là tới hỏi ngài xin một vài thứ.”

Lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười: “Con muốn cái gì? Không có thì đi ra ngoài mua, phủ Trấn quốc công còn thiếu ngân lượng của con hay sao?”

Tả Thiệu Khanh sờ mũi: “Đại đường tỷ của con sắp xuất giá, chính là hỏi ngài xin vài món trang sức, thứ đồ này con không biết chọn.”

“Ô, chính là trước kia làm mai sao?” Lão phu nhân ngồi thẳng người, vô cùng hứngthú hỏi: “Thời gian định là ngày nào?”

Tả Thiệu Khanh trả lời xong, lại nói là ở quê nhà làm tiệc cưới, bởi vậy mới vội vàng tìm vài món nữ trang.

“Vậy còn không đơn giản?” Lão phu nhân hướng Chung má má dặn dò hai câu, rấtnhanh, Chung má má liền ôm tới một cái hộp gỗ đàn hương đi vào.

Lão phu nhân mở hộp ra, chọn trang sức được chế tạo bằng vàng ròng và bảo thạch ngọc bích, lại từ trên cổ tay tháo ra vòng phỉ thúy đưa cho Tả Thiệu Khanh.

“Nè, hai bộ trang sức là lễ vật cho con, vòng tay này xem như là lễ vật chúc mừng của Lão bà tử đưa tặng.”

“Này không thể, nào có đạo lý ngài tặng lễ vật chúc mừng cho đại đường tỷ con?” Tả Thiệu Khanh nhận lấy hai bộ trang sức kia, vòng tay thì nhét trở về cho Lão phunhân.

“Cũng không phải cho con.” Lão phu nhân oán trách một câu, sai người gói kĩ đồ, lạithan thở một tiếng: “Vốn những thứ này đều là truyền lại cho con dâu và cháu gáitương lai, đáng tiếc… thừa dịp hiện tại có thể đưa ra ngoài vài thứ cũng tốt.” Bà liếc nhìn Tả Thiệu Khanh, thất vọng lắc đầu.

Tả Thiệu Khanh ngượng ngùng cười, không biết nên nói cái gì, ai bảo y là nam nhân chi?

Vừa định cáo lui, Lục Tranh liền mang một đầu mồ hôi trở về, vừa vào cửa trước rót hai chén nước trà mới nói: “Đang nói chuyện gì?”

Lão phu nhân sai Chung má má cầm đồ vật đi, cười chế nhạo nói: “Thê tử của con hỏi ta xin đồ trang sức nữ trang, con cũng không quản nó một chút, chỗ nào có chuyện hỏi trưởng bối đòi đồ sao?”

Tả Thiệu Khanh ném quạt cho Lục Tranh, ở bên cạnh vắt khăn ướt lau mồ hôi trên mặt hắn: “Nương nói bảo bối của bà rất nhiều, đáng tiếc không có người thừa kế.”

Lục Tranh cúi nửa đầu để Tả Thiệu Khanh lau mặt cho hắn, sau đó ngồi đến bên cạnh Lão phu nhân: “Dù sao đều là tặng, tặng ai không phải cũng là tặng sao?”

Lão phu nhân hừ hắn một tiếng: “Lời này trước không nói, ngược lại là hai đứa chuẩn bị lúc nào nhận đứa nhỏ làm con thừa tự?”

“Việc này phải có cơ hội và duyên phận, cưỡng cầu không được.” Lục Tranh mặt không biểu cảm trả lời.

Tả Thiệu Khanh nghe xong lời này thì biết sắp hỏng bét, quả nhiên nghe Lão phu nhân xùy cười một tiếng: “Con cho là nữ nhân sinh con sao? Còn cần cơ hội và duyên phận? Ngày khác lại để cho mấy nhà kia mang người đến nhìn một chút, chọn một đứa hợp ý là được.”

“Chướng mắt.”

“Vậy con muốn sao?”

“Không vội, sau này lại nói.”

“Con…” Lão phu nhân tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, mặt đen không nói lời nào.

Tả Thiệu Khanh vội vàng đi qua an ủi nói: “Ngài bớt giận, ý của Lục gia là nhận con thừa tự là việc lớn, phải suy nghĩ thật kỹ mới được, ngài cũng không muốn đứa nhỏ thừa tự là thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp đến làm bẩn thanh danh phủ Trấn quốc công chứ?”

“Nó dám? Lão bà tử đánh gãy chân nó.” Lão phu nhân hùng hổ quát.

“Phải phải phải, cho nên, quan sát cẩn thận rất quan trọng, thời gian ngắn khôngthấy rõ, không chỉ có đứa nhỏ, người lớn trong nhà cũng phải nhìn rõ, nếu không đứa nhỏ mà chúng ta thật vất vả nuôi lớn bị một câu nói của phụ mẫu nó bắt cóc đi,chẳng phải là toàn bộ tâm huyết đều uổng phí sao?”

Lão phu nhân nhíu mày: “Dù sao đây là việc của hai đứa, thích làm sao làm thì làm, hai đứa nếu là không sớm có con thừa tự, lão bà tử liền không trở về.”

Tả Thiệu Khanh miễn cưỡng cười nhìn về phía Lục Tranh, chỉ nghe hắn hỏi: “Đi đâu?”

Lão phu nhân hứng thú dạt dào trả lời: “Lúc tuổi còn trẻ, ta và phụ thân con đã hẹn nếu tương lai có cơ hội phải cùng nhau dạo chơi thiên hạ, đáng tiếc hắn không thể đợi đến ngày hôm nay, nguyện vọng kia chỉ còn một mình ta đi thực hiện.”

Lục Tranh nhíu mày, ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh cho rằng hắn sẽ phản đối, hắn vậy mà gật đầu đồng ý: “Được, lộ trình để con sắp xếp.”

Lão phu nhân hiển nhiên cũng không nghĩ tới con trai dễ nói chuyện như vậy, hiếm thấy đối với hắn vẻ mặt ôn hòa nói: “Vậy vất vả con rồi.”

Đợi rời khỏi Noãn Hương Các, Tả Thiệu Khanh sốt ruột lôi kéo Lục Tranh hỏi: “Ngài thật sự để cho Lão phu nhân đi xa nhà? Lỡ như gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ?”

Lục Tranh ôm eo y, thừa dịp không ai chú ý ở bên mặt y hôn một cái: “Yên tâm, bản công lại không đồng ý để cho bà ngày mai liền đi, đợi ngày khác lúc xuôi nam mang bà cùng nhau lên đường là được.”

Tả Thiệu Khanh nghĩ thầm: Ra ngoài giải quyết công việc và ra ngoài du sơn ngoạn thủy tốc độ có thể giống nhau sao? Chẳng qua y cũng biết so ra thì cái này an toàn hơn nhiều, chỉ là Lão phu nhân sợ là sẽ không hài lòng.