Edit: Bông

Chớp mắt đã qua hai năm.

Ngoại trừ những râu ria bên ngoài thì cuộc sống của Cao Chí Bác trong trường học tương đối bình ổn. Tuy rằng thành tích luôn ở thứ hạng cao nhưng danh hiệu thiên tài đã phai nhạt không ít.

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Cao Chí Bác lấy thành tích thứ 8 toàn khối bước vào trường Trung học K thị, một trong những trường trung học trọng điểm toàn quốc, thành tích luôn rất tốt. Thi được vào đây đa phần là học sinh mũi nhọn, tiền đồ vô cùng sáng lạn.

Hạ Dư Huy cũng chuẩn bị bước vào lớp 3. Không được đi học cùng Cao Chí Bác nữa, Hạ Dư Huy luôn trong tâm trạng rất không tốt, mỗi kì nghỉ hè đều quấn lấy Cao Chí Bác, thời thời khắc khắc bám theo hắn, chỉ hận không thể treo luôn người lên người hắn.

Cao Chí Bác cũng luôn chiều theo ý cậu.

Kỳ nghỉ hè này, Cao gia và Hạ gia cùng nhất trí đến thành phố S chơi

Thành phố S là thành phố cạnh biển, tuy không quá rộng lớn nhưng rất phồn hoa. Mỗi năm người du lịch đến đây tránh nóng nhiều không kể xiết. Trên biển ở thành phố S còn có một đảo nhỏ, chính là điểm hút khách du dịch nhất.

Đời trước Cao Chí Bác đã đến nơi này vài lần, thấy không tồi. Bốn phía là biển, trên đảo lại có rất nhiều hoa quả nhiệt đới, muốn ăn loại nào cũng có. Không khí trong lành, cảm giác trong từng cơn gió đều là hương vị của biển.

Hơn nữa bờ cát trải dài vô cùng tận, là cát vàng óng, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, bãi biển lấp lánh như biển vàng, quả thực đẹp mê người.

Nước biển cũng rất trong, có thể nhìn thấy vài sinh vật biển bên dưới. Nhà nghỉ trên đảo cũng là một điểm đặc sắc, đa phần đều là lầu trúc, đơn giản nhưng không kém phần xa hoa, cho người ta cảm giác hòa mình vào thiên nhiên. Khuyết điểm duy nhất là tiền tiêu phải gấp 3, 4 lần những nơi khác.

Nhưng đã có điều kiện đi chơi thì ít ai để ý đến chút tiền này.

Cao gia, Hạ gia hai nhà đã đặt trước phòng nghỉ từ lâu, là hai lầu trúc nhỏ tách biệt, mỗi lầu đều có hai tầng, vừa đủ cho mọi người.

Trước khi đến thành phố S một ngày, Hạ Dư Huy hưng phấm vô cùng, ôm chặt cặp sách đựng đầy đồ ăn vặt của mình lên giường ngủ. Cao Chí Bác cũng chiều ý cậu, hiếm có lần được đi chơi, muốn làm gì thì làm. Sắp xếp xong quần áo của hai người bọn họ vào va ly, thấy Hạ Dư Huy vẫn còn lăn lộn trên giường, Cao Chí Bác vỗ vỗ mông cậu, cười nói: "Không ngủ đi là mai sẽ không cho em đi cùng đâu."

Hạ Dư Huy chui vào trong chăn, ôm Cao Chí Bác cười ngu: "Anh không hồi hộp à?"

"Hồi hộp gì cơ?"

"Ngày mai được đi chơi đó."

"Ừ. Hồi hộp!."

"Anh nhìn thấy biển thật bao giờ chưa? Em mới được xem trên TV thôi."

"Ngày mai là thấy rồi."

"Biển trông như thế nào nhỉ?"

"Ngày mai em sẽ biết."

"Nước biển có vị gì hả anh?"

"Chưa uống bao giờ."

"Vỏ sò có màu sắc rực rỡ như trong sách miêu tả không anh?"

"Anh...."

"Ngủ!"

"Ồ......"

Cao Chí Bác ôm người nhẹ nhàng vỗ lưng, nhìn đôi mắt vẫn mở to háo hức của Hạ Dư Huy, thầm nghĩ ngày mai sẽ dậy muộn lắm đây.

< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >