Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Quả Đào

——————————

Ước chừng một lúc sau, người ở Thu Sắt viện đã rời đi gần hết.

Tiêu Khác không thích Tiêu Túy nên không an ủi một câu, Hoàng thị cùng Tiêu Văn Thúy lại nói mấy câu bỏ đá xuống giếng, Tiêu Thư Đồng và Tiết thị không nói một lời, chỉ có ngũ tiểu thư nói: "Tam tỷ đừng sợ, lão thái thái sẽ không trừng phạt nghiêm khắc."

Việc này đối với Tiêu Túy mà nói đã không còn quan trọng nữa, Tiêu Sắt Sắt và Lục La đã giúp đỡ nàng quay về viện của Tiêu Túy.

Dọc cả đường đi, Tiêu Túy đi rất chậm, đêm qua mới cảm nhận được hoạt động kịch liệt, mặc dù có thuốc mỡ giảm bớt đau đớn, nhưng nàng vẫn cảm thấy cả người như muốn rớt ra từng mảnh, hai chân vừa động liền có cảm giác đau đớn muốn xé rách.

Cho đến khi về sân viện của mình, Lục La dìu nàng nằm xuống mới phát hiện trên trán nàng toàn là mồ hôi.

"Tam tỷ tỷ." Tiêu Sắt Sắt đau lòng nhìn Tiêu Túy, ngồi ở đầu giường: "Tam tỷ tỷ, để ta lau người cho ngươi."

"Tứ tiểu thư không cần, ta tự mình nghỉ ngơi là được rồi." Tiêu Túy trầm ngâm, còn nói thêm: "Tối hôm qua sau khi ta mê man, người nọ còn cho ta dùng ít dược."

Tiêu Sắt Sắt nghi hoặc, áy náy nói: "Hắn vì ta mà đến, buổi tối mấy ngày hôm trước ta thấy hắn ở trong viện, ta tưởng quỷ nên rất sợ hãi, vì vậy mà ta không ngủ được nên mới mời tam tỷ tỷ đến đó, là ta hại tam tỷ tỷ."

"Tứ tiểu thư đừng nói như vậy, Tiêu Túy bị người ta khinh thường nhiều lần, nếu đã cam chịu số phận thì tuyệt đối sẽ không có nửa điểm oán hận tứ tiểu thư."

Ngực Tiêu Sắt Sắt đau xót, nhịn không được thốt ra: "Ngươi vì cái gì mà phải cố chấp như thế?"

Tiêu Túy nói: "Ta thân phận hèn hạ, ti tiện, ngay cả muốn kiên quyết cũng không thể, so với súc sinh thì có cái gì khác biệt?"

"Tam tỷ tỷ..." Tiêu Sắt Sắt không biết đáp thế nào, chỉ đành nói: "Cứ để ta và Lục La tự xoa thân mình đi."

Tiêu Túy khước từ nhưng Tiêu Sắt Sắt vẫn đang kiên trì, cuối cùng Tiêu Túy chỉ đành phải chấp nhận, Lục La giúp nàng cởi y phục, Tiêu Sắt Sắt cẩn thận xoa bóp vết bầm tím trên người Tiêu Túy.

Từ buổi sáng đến bây giờ cũng chưa thấy Tiêu Túy rơi một giọt nước mắt, Tiêu Sắt Sắt trong lòng trừ bỏ áy náy cùng đau lòng, lại sinh ra sự kính nể đối với nàng.

Nàng nghĩ mặc dù trải qua hai lần sống lại, cũng chưa gặp ai như Tiêu Túy cố chấp mà kiên cường như thế.

Dần dần đáy lòng Tiêu Sắt Sắt áy náy, ánh mắt tràn ngập quyết tâm, nàng quyết định sau này phải bảo vệ Tiêu Túy, không để nàng phải chịu thêm đau khổ!

Không quá một ngày, tin tức Tiêu Túy bị kẻ khác làm nhục đã lan truyền ra khắp kinh thành.

Dân chúng lúc trước không biết đến sự tồn tại của Tiêu Túy, nhưng bây giờ chính là rảnh rỗi thì ngồi bàn luận, cuối cùng không để ý đến việc Tiêu Sắt Sắt sắp gả vào Cẩn vương phủ.

Tiết thị xuất phát đi mời lão thái thái đến trừng phạt Tiêu Túy, Tiêu Khác truyền ra tin Tiêu Sắt Sắt đi ra ngoài, cố ý thả tin rằng Tiêu Túy và Tiêu Sắt Sắt lén đổi phòng, bất hạnh thành kẻ chết thay.

Vì thế một khi lời đồn truyền ra, Thiên Anh đế lập tức hạ chỉ, đem Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn tiến hành thành hôn vào ngày mười lăm tháng chạp, còn tăng thị vệ bảo hộ Tiêu phủ.

Vài vị hoàng tử Đại Nghiêu cũng nhân cơ hội nói hùa với Thiên Anh đế, ý muốn đến Tiêu gia an ủi.

Đêm khuya, trong phủ đệ của một tòa nhà rộng lớn hoa lệ, ngón tay một nam tử y phục sáng sủa để trên mặt bàn, khóe miệng giơ lên một chút tia cười lạnh, tiện tay nói: "Cái đồ ngu xuẩn! Bảo hắn đi ngủ cùng Tiêu Sắt Sắt, thế mà lại thành Tiêu Túy. Quên đi, ngày mai ta tự đến cửa Tiêu phủ làm khách, trước hết xem tình huống rồi nói sau."

Ngày hai mươi mốt tháng mười một.

Tiêu Sắt Sắt sáng sớm đã bị đánh thức, ngồi trước gương nhận nữ trang Lục Ý đưa cho.

Hôm nay vài vị hoàng tử Đại Nghiêu muốn tới Tiêu phủ an ủi hỏi thăm, Tiêu Khác bảo nàng trang điểm thật đẹp, đến sảnh chính chào đón.

Giờ mão hai khắc, Tiêu Sắt Sắt một mình đi. Vài vị hoàng tử đã ngồi ở sảnh chính, cùng Tiêu Khác hàn thuyên.

"Chư vị điện hạ, đây là tiểu nữ Sắt Sắt."

Giờ Tiêu Sắt Sắt đã đến, Tiêu Khác híp mắt, cảm thấy hôm nay nàng ăn mặc cũng không làm mất thân phận, cũng lo lắng Tiêu Sắt Sắt lời nói khiến cho chư vị hoàng tử chê cười, đánh mất mặt mũi Tiêu gia.

Vì thế ho nhẹ: "Sắt Sắt, còn không mau hành lễ với các vị điện hạ?"

Tiêu Sắt Sắt phúc phúc thân, tính trẻ con cười nói: "Chào các vị điện hạ, ta là Tiêu Sắt Sắt, các ngươi nên gọi là gì?"

Tiêu Khác bất đắc dĩ, chỉ biết nữ nhi nói ngớ ngẩn, nói câu: "Sắt Sắt dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ không có năng lực, nếu lời nói có chút vô ý, cầu các điện hạ bao dung."

"Không sao, lời nói đứa nhỏ không đáng trách." Một người cười.

Tiêu Khác vội nói: "Sắt Sắt, đây là nhị điện hạ."

"Chào nhị điện hạ." Tiêu Sắt Sắt vấn an.

"Tiêu tứ tiểu thư bình thân." Nhị hoàng tử nâng tay, lại chỉ đến hai vị điện hạ ngồi cạnh: "Đây là tứ đệ và lục đệ."

"Tiêu tứ tiểu thư hảo." Tứ hoàng tử cười yếu ớt nói.

Lục hoàng tử ho khan gật đầu hành lễ.

Nhị hoàng tử nói: "Lục đệ ta ốm yếu, Tiêu tứ tiểu thư không cần thấy phiền lòng."

Tiêu Sắt Sắt lắc đầu nói: "Có bệnh nên đến gặp thầy thuốc, phụ thân đem đại phu gọi đến đây nhanh đi."

Lục hoàng tử khoát tay, sắc mặt tái nhợt ra ý cự tuyệt.

Nhị hoàng tử cười nói: "Lão lục không tiện làm phiền Tiêu Hữu tướng, vậy thì cứ theo ý của hắn đi."

"Vâng." Tiêu Khác chắp tay.

Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống, bưng lên một ly trà giả vờ cao hứng mà uống, trong lòng rõ ràng biết, vài vị hoàng tử trước mặt nhìn thì có vẻ có ý tốt, nhưng kỳ thực trong lòng lại chưa chắc như vậy.

Thiên Anh đế nước Đại Nghiêu có chín người con, trong đó ai cũng có dã tâm, mặc dù tam điện hạ Ngọc Khuynh Dương là Thái tử Đông Cung, nhưng thánh tâm còn chưa định, hoàng tử vẫn đang tranh đấu kịch liệt, gay gắt.

Trong phòng ba vị nhị điện hạ Ngọc Khuynh Huyền và tứ điện hạ Ngọc Khuynh Vân đều do quý phi sinh ra, thân phận cao quý, lục điện hạ Ngọc Khuynh Hàn mẹ đẻ là phi tần, cho nên từ nhỏ đã được mẫu phi Ngọc Khuynh Huyền thu về, đi theo Ngọc Khuynh Huyền cùng nhau lớn lên, thân phận thấp bé, thân thể không tốt nên hàng năm đều ở ẩn.

Ba vị hoàng tử đã cùng Tiêu Khác nói chuyện không ít, đơn giản chỉ là trấn an cùng chúc phúc.

Tiêu Sắt Sắt ngồi một lúc liền cảm thấy không hứng thú, giả vờ đau bụng, chào họ xin cáo lui.

Xoay người hướng tới phía ngoài đi đến, bước ra cửa sảnh chính, lúc này gặp một người hướng vào trong nhà, chính là đang đối diện cùng Tiêu Sắt Sắt.

Trong khoảnh khắc, tâm Tiêu Sắt Sắt đổ sập xuống, trong lòng ngực mang lên những trận nổ lớn, biểu tình lạnh lùng trong nháy mắt bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cái nhìn gần trong gang tấc, đáy mắt bi phẫn xông lên tận đỉnh đầu.

Ngọc Khuynh Dương.

Người này dù có hóa thành tro, nàng cũng nhận ra được!

Không người nào biết tâm tình Tiêu Sắt Sắt ngay lúc này, cũng như nàng không thể khống chế hơi thở dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Khuynh Dương.

Người này, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, vì sao nàng giống như kẻ ngốc, nhìn không ra hắn giấu sự thối rữa ở đằng sau, cùng với một tâm địa ác độc.

Hắn phong lưu phóng khoáng, thâm tình chân thành, vì sao biểu hiện giả dối như thế nàng lại nhìn không ra?

Hắn chỉ là lừa nàng can tâm tình nguyện giao ra ngọc bội.

Bàn tay giấu trong ống tay áo gắt gao nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến ở đó đã xuất hiện một vết máu lưỡi liềm. Tê dại, sự đau đớn làm cho biểu tình cừu hận của nàng càng thêm kích động.

Mà Ngọc Khuynh Dương cũng phát hiện ra biểu hiện khác thường của nàng, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng.

"Thái tử điện hạ."

Tiêu Khác bỗng nhiên nói, bừng tỉnh Tiêu Sắt Sắt, thân hình nhỏ bé và yếu ớt có chút run rẩy, tất cả lý trí đều đã trở về bên người.

Tiêu Khác nói: "Thái tử điện hạ, đây là tiểu nữ Sắt Sắt, mạo phạm đến tôn nhan Thái tử điện hạ, thỉnh điện hạ có thể xem nàng ngu dại mà bỏ qua."

Ngọc Khuynh Dương "Hử?" một tiếng, khẩu khí có chút hưng phấn, đôi mắt ấm áp như hoa nở tháng tư.

Ngọc Khuynh Dương tao nhã thở dài: "Tiêu tứ tiểu thư, là bản cung đột nhiên xuất hiện, dọa đến ngươi, trong lòng ngươi có trách cứ bản cung hay không?"

Vẫn là ôn nhu có lễ như vậy, cứ thế biến thành người tao nhã.

Hắn như vậy là có bao nhiêu là lừa gạt, tâm tư ác độc, đê tiện vô tình!

Tiêu Sắt Sắt run rẩy nâng hai bàn tay lên, đôi môi hơi động, cuối cùng dùng hết tất cả lý trí "Hắt xì" một tiếng, làm bộ là đang hắt xì.

Ngọc Khuynh Dương ngẩn ra, trong ánh mắt tia hoài nghi cũng bị đánh tan, cười nói: "Quả nhiên là tâm tính đứa nhỏ, thì ra là muốn hắt xì."

"A...cái mũi thật ngứa." Tiêu Sắt Sắt xoa lỗ mũi rồi khụt khịt, tiếp theo liền nhấc váy chạy đi.

Thời tiết cuối thu, trong viện hoa cúc điêu tàn, Tiêu Sắt Sắt thân ảnh vụt qua mấy cánh hoa dưới chân, làm nó bay tán loạn.

Mọi người xem bóng dáng nàng, đều là sinh động suиɠ sướиɠ, chỉ có mình nàng biết, tầm nhìn đã mơ hồ như mảnh đại dương mênh mông, hai mắt đẫm lệ giàn giụa.

Rốt cuộc cũng tới hoa viên, một ảnh hoa mai ẩn ẩn hiện ra.

Tiêu Sắt Sắt đi vào góc một tảng đá lớn, ôm mặt khóc rống.

Từ ngày đưa tang Trương Cẩm Sắt, nàng không có khóc lợi hại như vậy.

Nỗi hận, oán niệm, thẹn thùng, thống khổ, tất cả đều như là một âm hồn kiêu ngạo không thể tiêu tán, gắt gao ôm lấy nàng, tra tấn nàng.

Rõ ràng vừa rồi một cái chớp mắt nhìn thấy Ngọc Khuynh Dương, nàng cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể đóng vai một đứa ngốc, dù tan nát cõi lòng cũng chỉ có thể đóng vai đứa ngốc.

Nàng thật vô lực! Rất oán! Rất hận!

Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân tới gần.

Lúc tiêu Sắt Sắt quay đầu lại, người tới đã lặng lẽ đứng ở phía sau, chỉ cách tầm ba thước.

Tiêu Sắt Sắt sợ hãi quên cả khóc.

Nàng không thể tin được, đứng ở phía sau lại là Ngọc Vong Ngôn. Gấm Tứ Xuyên không dính bụi trần, thân hình cao lớn cường tráng, một đai lưng xanh ngọc làm cho hắn thoạt nhìn là một thân ngọc thạch.

Ánh mắt trạc ngọc, con ngươi mặc ngọc, môi lạnh như ngọc đỏ thẫm, hắn cả người đều quý báu, như một viên ngọc tinh xảo không tỳ vết, vẻ mặt nghi hoặc, ôn hòa, lại nhiễm một khói bụi sắc lạnh, lạnh nhưng ấm, lẳng lặng nhìn Tiêu Sắt Sắt.

"Sao lại khóc?" Hắn hỏi.

Tiêu Sắt Sắt vội vàng cúi đầu, lau nhanh nước mắt thì thào nói: "Ta không cẩn thận vấp tảng đá ngã xuống, thật đau quá."

Ngọc Vong Ngôn nhìn khối tảng đá lớn, nhẹ giọng hỏi: "Nàng là Tiêu Sắt Sắt?"

"Vâng..." Nàng gật đầu.

"Bổn vương nhớ rõ, chính xác đã gặp qua nàng." Ngay tại ngày đưa tang Cẩm Sắt, nữ tử đứng cạnh Tiêu Khác, quần áo tang trắng bệch cũng hé lộ gương mặt ngu dại tươi cười.

Ngọc Vong Ngôn trong lòng có cảm giác đau đớn đang khẽ động, như là mũi tên bắn vào trong lòng ngực hắn.

Cẩm Sắt đã chết, mà trước mặt lại là nữ tử không hiểu nhân thế, sắp thành thê tử của hắn.

"Ngươi, ngươi làm sao vậy?" Tiêu Sắt Sắt nghẹn ngào hỏi.

"Bổn vương nhớ tới một người." Ngọc Vong Ngôn thống khổ trả lời.

Tiêu Sắt Sắt khóc hỏi: "Nàng ở nơi nào? Ngươi sao lại không mang nàng tới?"

"Nàng...Đã muốn được vĩnh viễn tiêu sái, đi về thế giới kia, sẽ không trở về nữa." Ngọc Vong Ngôn cười khổ: "Kiếp sau nếu như có thể gặp lại, sẽ tốt biết bao nhiêu?"

Tiêu Sắt Sắt lần thứ hai nước mắt như mưa, xụi lơ tựa vào tảng đá.

Nhớ rõ lúc ở trên pháp trường chết đi, nàng cố sức nghĩ muốn nói cho hắn: Kiếp sau nếu như gặp lại, ta... Nguyện ý gả cho chàng.

Nhưng chưa thể nói cho hết, cuối cùng chỉ dừng lại một chữ "Ta", liền hương tiêu ngọc vẫn.

Ngọc Vong Ngôn, chàng nói, kiếp sau nếu như gặp lại, sẽ tốt biết bao nhiêu.

Nhưng hôm nay ta đã có kiếp sau, cùng tái kiến, nhưng cũng như người lạ gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời.

Rất muốn cho chàng biết, ta... chính là Trương Cẩm Sắt !

Tàn cúc phiêu linh, một nụ hoa, bị gió tây thổi bay xa mấy trượng.

Ngọc Vong Ngôn vươn tay về phía Tiêu Sắt Sắt, đường vân rực rỡ trên bàn tay to lớn mang đến cho Tiêu Sắt Sắt một tia ấm áp.

Nàng hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Ngọc Vong Ngôn, lúc này mới phát hiện, chính mình đã muốn đưa tay cho hắn.

"Tiêu tứ tiểu thư, trên mặt đất lạnh, đứng lên đi. Bổn vương nơi này có thuốc trị thương, nếu nàng té bị thương thì có thể trị."

Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, bị kéo đứng lên, chua xót nhìn về sườn mặt bi thống Ngọc Vong Ngôn, nhỏ giọng thì thào nói: "Ngươi đừng quá đau lòng, ngươi như vậy... nàng nhìn sẽ đau lòng."

"Nàng sẽ không nhìn đến." Ngọc Vong Ngôn nhìn cúc tàn đầy đất, mâu quang đau đớn kịch liệt, tay áo vung nhẹ.

"Ngươi không biết. Ở trong mắt nàng, vĩnh viễn đều không có ta."