Liễu Ngộ Sinh chờ Tư Mã huynh đệ đi khỏi mới nói với La Duy: “Đại soái vì sao phải hoà đàm? Đây chính là cơ hội chiếm Bắc Yến!”

La Duy nói: “Liễu huynh trưởng nghĩ như vậy thật sao? Đang bão tuyết, chúng ta cho dù đem quân Bắc Yến vây khốn trong này, thì tự chúng ta cũng không đủ lương thảo, cuộc chiến này sẽ tiếp tục ra sao? Ô Sơn Nam Lộc địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, quân ta liệu có nắm chắc phần thắng?” La Duy nói đến đây, đột nhiên lại nở nụ cười: “Hay là huynh trưởng thấy La Duy lần đầu tiên tòng quân, cố ý nói đùa để La Duy vui vẻ? Đạo lý này, huynh trưởng có kinh nghiệm nhiều năm, như thế nào lại không biết?”

Liễu Ngộ Sinh cũng cười cười, La Duy lúc thực lúc giả, thật thật giả giả, đúng là khiến người ta không sao hiểu nổi. Liễu Ngộ Sinh hận không thể một đao kết liễu La Duy, rồi lại biết mình không thể làm như vậy.

La Duy đẩy trà cụ trước mặt, đứng dậy nói: “Chúng ta cũng trở về đi phục mệnh nào.”

Đoàn người về tới quân doanh, La Duy nói với Liễu Ngộ Sinh: “Huynh trưởng đi gặp đại soái trước đi, quần áo tiểu đệ dính tuyết, ẩm ướt quá, thay y phục rồi sẽ tới ngay.”

Vệ Lam đi theo La Duy vào trong trướng ngủ, lại chỉ thấy La Duy giơ tay chém xuống, chém đứt nửa ngón giữa tay trái của mình.

“Công tử!” Vệ Lam quá sợ hãi, vội chạy tới xem.

“Không có việc gì.” La Duy nghiêm khuôn mặt tái nhợt, tay đứt ruột xót, y một đao đoạn chỉ, cũng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Vệ Lam sợ hãi nhìn nửa ngón tay trên mặt đất, là một màu đen nhánh.

“Ta hạ độc ở phía trên.” La Duy nói thật cho Vệ Lam nghe.

Vệ Lam liền nhớ lại, vừa rồi La Duy dùng ngón tay này chạm vào chén trà đưa cho các hoàng tử Bắc Yến.

“Giúp ta băng lại.” La Duy nhịn đau nói.

Vệ Lam phục hồi tinh thần, đỡ La Duy ngồi xuống, lại lấy hòm thuốc, tay chân lanh lẹ thay La Duy hút hết máu độc, băng ngón tay bị thương lại. Bề bộn làm xong tất cả chuyện này, Vệ Lam chỉ nhìn ngón tay bị thương của La Duy mà ngẩn người. Bàn tay La Duy trắng nõn thon dài, hiện tại lại tàn phế, Vệ Lam nghĩ mà toàn thân phát run, hắn thà để mình mất đi một ngón tay.

La Duy uống xong thuốc giảm đau, nghỉ ngơi một chút mới đỡ, cười với Vệ Lam: “Sao ta lại cảm thấy ngươi cũng vô cùng đau đớn?”

Vệ Lam nói: “Công tử sao có thể tự khiến mình bị thương như vậy? Chuyện này cần gì công tử phải tự mình làm?”

La Duy ngửa đầu nhìn Vệ Lam: “Biện pháp là ta nghĩ ra, ta không làm thì ai làm?”

Vệ Lam nói: “Ta có thể mà!”

La Duy nói: “Sao ta có thể để ngươi bị thương được chứ?”

Vệ Lam bây giờ đối với La Duy chỉ cảm thấy vô lực, trận chiến Nghiệp Già này, y không phải chịu đại thương, nhưng trên thân người lại có hơn mười lỗ hổng đang chảy máu, hiện tại lại mất một ngón tay, người này thật sự để Vệ Lam làm hộ vệ cho y?

“Một nửa ngón tay thôi mà.” La Duy thấy Vệ Lam còn đang phát run, trái lại liền an ủi Vệ Lam: “Không sao không sao, đối với ta, một chút ảnh hưởng cũng đều không có.”

Vệ Lam hỏi: “Công tử không đàn nữa sao?”

La Duy trả lời: “Đánh đàn? Chỉ là chuyện giết thời gian thôi, từ nay về sau tìm việc khác làm là được.”

Vệ Lam thấy La Duy làm bộ dáng không thèm để ý: “Công tử cũng là người đọc sách thánh hiền, không biết là thân thể do cha mẹ ban cho sao?!” Một câu nói ra khỏi miệng, Vệ Lam chợt hối hận, hắn muốn chết phải không, lại dám giáo huấn chủ tử của mình!

La Duy nghe Vệ Lam nói lời này ngược lại rất vui, cho thấy Vệ Lam ở trước mặt y không câu nệ gì cả: “Được rồi…” Y một bên buông ống tay áo, che khuất thương thế của mình, một bên nói với Vệ Lam: “Là ta sai rồi, hẳn là trước đó nên thương lượng với Lam một chút, lần sau sẽ không như vậy nữa. Lam tha thứ cho ta lần đầu, được không?”

Vệ Lam há miệng, không nói thêm gì nữa. Rốt cục trên đời này cũng có một người vì hắn mà suy nghĩ, không muốn hắn bị thương, Vệ Lam rất vui mừng, nhưng La Duy bị thương làm hắn đau lòng không thôi. Vệ Lam trước khi làm ảnh vệ, chỉ nghĩ phải sống bằng cách nào, sau khi thành ảnh vệ, mỗi ngày chỉ vì chủ nhân Lạc Thính Triều mà sống, không hỉ cũng không bi. Khi La Duy xuất hiện, La Duy không hề yêu cầu hắn cái gì, thế nhưng Vệ Lam lại cam tâm tình nguyện vì La Duy mà chết, hắn muốn cả đời bảo hộ La Duy chu toàn, nhưng rồi lại phát hiện bản thân không làm được, phát hiện này làm cho tâm Vệ Lam rơi vào đáy cốc.