Vân Quan đại soái La Khải đã hai năm không về nhà, trong trí nhớ của hắn, La Duy vẫn là một tiểu tử béo quay đáng ghét, cho nên khi La Khải nhìn thấy nam hài xinh đẹp trước mắt, chưa thể nhận ra đây chính tiểu đệ La Duy.

La Duy nhìn La Khải, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đại ca y, bị vó ngựa quân Bắc Yến đạp nát nhừ, đại ca không còn thi cốt hiện đang đứng trước mắt, vẫn cao lớn như thế, anh tuấn như thế, chỉ đứng ở nơi đó, khiến cho người ta cảm thấy có thể dựa vào, La Duy không biết bản thân hiện tại nên khóc hay nên cười.

“Ngươi… là La Duy?” La Khải vô định hỏi.

“Đại ca!” La Duy cười gọi La Khải một tiếng.

La Khải nhiều lần quan sát La Duy, thì ra La Tắc chưa từng nói bậy trong thư, La Duy thật sự còn xinh đẹp hơn cả nữ hài.

La Duy cười nói: “Đại ca không nhận ra đệ sao?”

La Khải cũng cười lên, La Khải là người nghiêm túc, không hay cười, nhưng mỗi khi hắn cười, nụ cười ấy sẽ vô cùng ấm áp: “Tiểu Duy.” La Khải vỗ vỗ bả vai La Duy: “Đúng vậy, đại ca cơ hồ không nhận ra ngươi! Cha và nhị ca người đều gửi thư cho ta nói ngươi bây giờ đã hiểu chuyện, biết vì cha mà lo lắng, đại ca cao hứng lắm!”

La Duy ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Trước kia là đệ không hiểu chuyện.”

“Đây là La Duy?” Một giọng nói kinh ngạc truyền đến từ phía sau đại ca.

La Duy nhìn lại, một người mặc khôi giáp, nhưng vẫn mang bộ dạng công tử thư sinh đi đến. La Duy vừa thấy người này, thần sắc trên mặt nháy mắt hóa lạnh lùng. Thường Lăng, Thường Lộ Thừa, hảo hữu tri giao của đại soái Vân Quan La Khải, con trai trưởng của Lĩnh Nam Thường thị (*), phó soái Vân Quan. Lĩnh Nam Thường thị cuối cùng lại lựa chọn nhị hoàng tử Long Huyền, Thường Lăng phản bội La Khải, ở lại Vân Quan, không phát binh ứng cứu, cuối cùng khiến La Khải chết thảm.

(*) Có nghĩa là nhà họ Thường cầm quyền tại đất Lĩnh Nam

“Lộ Thừa.” La Khải đặt tay trên đầu vai La Duy, nói với Thường Lăng: “ Tiểu Duy nhà chúng ta đã thay đổi rất nhiều nhỉ?”

Thường Lăng nói: “Là toàn thân trên dưới đều thay đổi! Tiểu Duy, ta không nhận ra ngươi đấy.”

La Duy mỉm cười nói: “Không có gì, Thường đại ca không phải vẫn gọi đệ là La Duy sao?”

“Chúng ta vào trong rồi nói.” La Khải xoay người vào nhà.

Thường Lăng đi phía trước La Duy, gã không phát giác ánh mắt khác lạ của La Duy khi nhìn mình. La Duy đi sau Thường Lăng, người này không đợi đến ngày Long Huyền xưng đế, sau khi La Khải chết thảm nửa năm, Thường Lăng liền mắc bạo bệnh mà chết, là ông trời báo ứng hay là lương tâm khiển trách? La Duy không muốn biết rõ ràng, mặc kệ là nguyên nhân gì, y chỉ cần biết người này cuối cùng sẽ phản bội là đủ rồi.

Thường Lăng sau khi ngồi xuống muốn cùng La Duy nói chuyện phiếm, La Duy lại nói: “Thường đại ca, đối đầu kẻ địch mạnh, hiện tại không phải là lúc chúng ta nói chuyện trời đất, gia đình.”

Thường Lăng sờ sờ mũi, giấu đi sự xấu hổ.

“Đi gọi Liễu tướng quân đến.” La Khải nói với quân sĩ đứng bên cạnh, sau đó lại hỏi La Duy: “Tiểu Duy, khi người rời kinh, bệ hạ có nhờ người chuyển lời gì không?”

La Duy nói: “Bệ hạ tin có đại ca trấn thủ Vân Quan, đại quân Bắc Yến không thể khiến chúng ta sợ hãi.”

La Khải đứng lên, hướng về phía kinh đô bái lạy, tạ hoàng ân.

Thường Lăng nói: “Ta chỉ không nghĩ tới lần này giám quân sẽ là Tiểu Duy ngươi.” Thường Lăng coi La Duy như đệ đệ, đối với La Duy có gì nói nấy, không có điều gì cố kỵ.

La Duy cười: “Tiểu đệ không biết võ, cũng sẽ không ra chiến trường, chỉ biết đứng nhìn thôi. Bất quá sau khi tiểu đệ hồi kinh, sẽ kể chi tiết sự tình phát sinh ở đây cho bệ hạ. Thường đại ca cũng nên cẩn thận, tiểu đệ tinh mắt lắm, huynh đừng làm sai chuyện gì, để tiểu đệ thấy được, chắc chắn sẽ không tốt.”

Thường Lăng nhìn La Khải, lời nói của La Duy dường như nghiêm túc, lại có điểm bông đùa, khiến gã không thể phân biệt, không biết nên phản ứng như thế nào.