“Cuối cùng bọn họ lại ở bên nhau.” Long Huyền cảm thán một tiếng.

Tạ Ngữ thấy trên gương mặt Long Huyền có một tia buồn bã, nói: “Bệ hạ có biết, vì sao lão sư của thần năm đó lại đặt tên cho Vệ Lam là Trọng Ước không?”

Long Huyền nói: “Vì sao?”

“Ước định kiếp này vô duyên, kiếp sau sẽ thực hiện.” Tạ Ngữ nói: “Vân Khởi cùng Trọng Ước, vốn nên ở bên nhau.”

Nay nhắc đến La Duy cùng Vệ Lam, trong lòng Long Huyền đã thực bình tĩnh. Đêm Trung thu ấy, hắn thấy bọn họ sóng vai, nhìn nhau mà cười, thấy La Duy cười thật tươi, thấy Vệ Lam sủng nịch, hắn liền biết Tạ Ngữ nói không sai, La Duy cùng Vệ Lam, vốn nên ở bên nhau.“Là trẫm…” Long Huyền nói với Tạ Ngữ: “Là trẫm hại bọn họ.”

Tạ Ngữ kinh ngạc, không thể tin lời mình vừa nghe được, Long Huyền sẽ nhận sai sao?

“Ngươi lui ra đi.” Long Huyền quay mặt vào trong.

Tạ Ngữ đứng dậy cáo lui.

“La gia tảo mộ cho La Duy chứ?” Long Huyền đột nhiên lại hỏi một câu.

“Thần khởi bẩm bệ hạ.” Tạ Ngữ nói: “Cứ ba năm một lần, người La gia sẽ tới Tuyên Châu tảo mộ.”

“Được rồi.” Long Huyền nói: “Trẫm đã biết.”

Tạ Ngữ đứng đợi một lát, thấy Long Huyền không nói gì thêm, mới rời khỏi tẩm cung.

Long Huyền nằm quay mặt vào trong, trên trướng thêu đóa đóa tường vân, tường lại khắc họa tiết hoa sen. Long Huyền nghĩ tới hoa sen hồng Thúy Đảo, những bông hoa sen ở đó đến mùa hè mới nở, không biết năm nay mình có thể nhìn thấy nữa hay không, nay là tháng năm, hắn có thể sống đến khi hoa sen nở chứ?

Ba ngày sau, trên điện Kim Loan của Đại Chu, Bình Chương đế Long Huyền ôm bệnh vào triều, trước mặt văn võ bá quan, truyền ngôi cho thái tử Long Tiêu, gọi là Nguyên Đức đế. Một năm này, bắt đầu từ hôm nay, sửa niên hiệu là Nguyên Đức nguyên niên.

Long Huyền nhìn Long Tiêu ngồi trên ngai vàng, nhìn trưởng tử thân long bào, ngồi ngay ngắn trên đó, nhận lễ bái của chúng thần. Long Huyền sinh ra một chút ghen tị với Long Tiêu, để có được ngai vàng kia, hắn đã phải trả giá rất nhiều, hiện tại trưởng tử của hắn lại cứ như vậy đương nhiên có được, dựa vào cái gì chứ? Chỉ bởi vì đó là nhi tử của Long Huyền sao?

Long Tiêu đứng dậy hành lễ với Long Huyền, hắn không phải không nhìn ra, phụ hoàng khi nhìn hắn, trong mắt lóe hàn quang.

Long Huyền gật đầu với Long Tiêu. Xoay người để Phúc Lai đỡ, rồi rời khỏi trung tâm hoàng quyền của Đại Chu.

Long Tiêu ở phía sau quỳ tiễn phụ hoàng hắn, hắn cũng không bởi vì long bào trên người mà đắc ý vênh váo, chỉ cần phụ hoàng hắn còn sống, thì vẫn là người cao nhất quốc gia này, hắn chỉ có thể phủ phục dưới chân người.

“Chuyển khỏi điện Trường Minh.” Long Huyền sau khi rời khỏi điện Kim Loan, liền nói với Phúc Lai: “Trẫm sau này sẽ ở Y Cẩm viên dưỡng lão.”

“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Lai vội vàng đáp.

Nguyên Đức đế khi nghe chuyện Thái Thượng Hoàng định ra Y Cẩm viên sống quãng đời còn lại, chỉ vung tay lên. Tất nhiên sẽ là Y Cẩm viên, phụ hoàng hắn ngoài Y Cẩm viên còn có thể tới nơi nào? Hoàng cung này cung khuyết vạn gian, có thể khiến phụ hoàng hắn lòng mang vướng bận, chỉ có thể là Y Cẩm viên mà thôi.

“Bệ hạ?” Đại thái giám hầu hạ thấy Long Tiêu chậm chạp không nói, liền mở miệng hỏi.

“Bãi giá Y Cẩm viên.” Long Tiêu lên tiếng.

Thánh giá ra khỏi điện Kim Loan, một đường đi tới bên bờ hồ Ngự Tâm, Long Tiêu chợt thấy cò trắng bay xuống hồ.

“Bệ hạ.” Tùy thị đại thái giám thấy Nguyên Đức đế nhìn chằm chằm cánh cò trắng ấy, vội nói: “Cò trắng kia không biết từ nơi nào bay đến lúc đầu xuân, cứ như biến Ngự Tâm hồ này trở thành nhà.”

Long Tiêu thu hồi ánh mắt, ngữ điệu bình thản nói một câu: “Vì chúng biết đây là nơi Thái Thượng Hoàng ở.”

Tùy thị đại thái giám im lặng, không dám nói nữa.

Thánh giá qua Thúy Đảo, xuyên qua đường mòn trong rừng đến Y Cẩm viên.

Nơi này, Long Tiêu tuyệt không xa lạ, khi hắn vẫn còn là hoàng tử, nơi này chính là nơi hắn thường đến. Cất bước đi vào trong viện, đưa mắt nhìn lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là tầng tầng lớp lớp du đồng.

“Chờ ở bên ngoài đi.” Long Tiêu lệnh cho những người phía sau.

Các tùy tùng cùng nhau chờ ngoài viện.

Long Tiêu đi tới dưới tàng cây, đưa tay ngắt một đóa hoa màu trắng, đặt dưới mũi, cảm nhận một mùi hương nhàn nhạt thản nhiên. Long Tiêu đem hoa thả giữa không trung, nhìn những cánh hoa bay xa theo gió.

“Ngươi tới à?” Long Huyền ra khỏi thư phòng, đứng dưới hành lang nhìn trưởng tử vừa trở thành hoàng đế.

“Phụ hoàng.” Long Tiêu hành lễ với Long Huyền, nhìn những cây du đồng nói: “Đồng hoa thật đẹp, trắng ngần như tuyết, phụ hoàng, đó là tên của loài hoa này sao?”

“Phải.” Long Huyền nói: “Ngươi cũng thích ngắm đồng hoa?”

Long Tiêu nói: “Phụ hoàng, đồng hoa tuy đẹp, nhưng nhi thần nghe thái y nói, đồng hoa có độc.”

Long Huyền nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Lục hoàng thúc.” Long Tiêu nói.

“Lục hoàng thúc làm sao?” Long Huyền hỏi.

Long Tiêu nói: “Người đẹp thường độc ác.”

Long Huyền không nổi giận, chỉ nói với Long Tiêu: “Là y nuôi ngươi lớn.”

“Vâng.” Long Tiêu nói: “Nếu không phải lục hoàng thúc đối xử đặc biệt với nhi thần, nhi thần cũng không thể lọt vào mắt xanh của phụ hoàng. Phụ hoàng, lục hoàng thúc đối với nhi thần mà nói, như cha như thầy, nhi thần kính trọng người, sẽ không có nửa điểm oán giận người.”

“Vậy ngươi vì sao còn nói những lời này?”

“Lục hoàng thúc đối phụ hoàng lại là như vậy.” Long Tiêu nói: “Người khác xem nó như độc dược, phụ hoàng lại thấy nó như mật hoa.”

Long Huyền nhìn Long Tiêu cười: “Ngươi hôm nay khoác hoàng bào, cho nên mới dám nói những lời này với trẫm?”

Long Tiêu đứng dưới tàng cây khom người: “Nhi thần không dám, chỉ là xúc cảm nhất thời.”

“Có một số việc ngươi sẽ không hiểu được.” Long Huyền nói xong lời này, xoay người vào thư phòng.

Long Tiêu lại đứng dưới tàng cây một lát, rồi mới chậm rãi ra khỏi viện.

Thánh giá rời Thúy Đảo, khi tới điện Trường Minh, Long Tiêu trông thấy La thị hoàng hậu mang theo cung nhân, đứng ở ven đường chờ hắn.

“Sao thế?” Long Tiêu đứng bên cạnh hoàng hậu hỏi.

“Thần thiếp vốn định đến điện Trường Minh chúc mừng bệ hạ.” La thị hoàng hậu nói: “Nghe nói bệ hạ tới Y Cẩm viên, thần thiếp liền ở đây chờ bệ hạ.”

Long Tiêu đi thẳng về phía điện Trường Minh.

“Bệ hạ.” La thị hoàng hậu đi theo phía sau Long Tiêu.

Long Tiêu quay đầu nhìn hoàng hậu của mình, U Yến La gia, ai cũng có dung mạo đẹp, hoàng hậu có thể nào không phải tuyệt thế giai nhân? “Làm sao?” Long Tiêu hỏi.

Hoàng hậu mỉm cười nói: “Thần thiếp hôm nay sẽ chuyển tới điện Phượng Nghi phải không?”

Long Tiêu nói: “Nàng là hoàng hậu của trẫm, tất nhiên sẽ làm chủ điện Phượng Nghi, sao hả? Nàng không muốn?”

La thị hoàng hậu cười: “Thần thiếp vẫn nghĩ, hay là đợi thêm một chút, bệ hạ cứ nói với phụ hoàng một tiếng đi.”

“Yên tâm đi.” Long Tiêu lúc này cũng cười lên, đưa tay kéo hoàng hậu, đi về phía trước vài bước. Đế hậu hai người giãn ra một chút khoảng cách với đám tùy tùng phía sau, Long Tiêu mới nhỏ giọng nói với hoàng hậu: “Hoàng hậu có lẽ không biết, phụ hoàng chưa từng coi trọng điện Phượng Nghi, nên nàng cứ việc chuyển tới.”

La thị hoàng hậu không hỏi lại, chỉ nói: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Đó là một nữ nhân thông minh, Long Tiêu nhìn hoàng hậu của mình, phụ hoàng nói có một số việc hắn không thể hiểu, bất quá chỉ là tình yêu thôi mà, hắn có thể nào không hiểu chứ? Chỉ là nhiều năm về trước, khi hắn yêu một người, hắn đã biết buông tay, không giống phụ hoàng hắn, đến cuối cùng mới biết phải buông tay, thì hết thảy đều đã quá muộn.

“Bệ hạ, thần thiếp hôm nay có cái gì không đúng sao?” Hoàng hậu bị Long Tiêu nhìn, mở miệng nói.

“Không có.” Long Tiêu nói: “Trẫm cùng nàng tới điện Phượng Nghi xem một chút đi.” Kéo tay thê tử, Long Tiêu đi giữa hoàng cung ngập sắc xuân, ở bên hắn là một người con gái tốt, hắn nghĩ hắn sẽ cùng nàng đi qua cả cuộc đời này, không yêu, nhưng đời này hắn sẽ không như phụ hoàng hắn, cô tịch sống hết quãng đời còn lại.