Vệ Lam sợ La Duy mệt mỏi, hắn hy vọng La Duy nghỉ ngơi thật nhiều, nhưng hắn lại rất sợ La Duy ngủ, sợ rằng nếu ngủ, La Duy sẽ không tỉnh lại nữa. Ngoại trừ khi người La gia đến thăm La Duy, thì Vệ Lam sẽ tránh ra phía ngoài, thời gian còn lại hắn đều canh giữ bên cạnh La Duy, một bước không rời.

La Duy vẽ Khô Lục cho Vệ Lam xem, hỏi Vệ Lam có xử tử người này hay không.

Vệ Lam nhìn kỹ bức họa, sau đó chỉ lắc đầu nói chưa thấy qua người này.

La Duy tin vào trí nhớ Vệ Lam, cho nên y tin Khô Lục chưa chết.

Ngày kế, bức họa Khô Lục được chuyển đến Kỳ Lân sơn trang, sau đó Kỳ Lân sơn trang sẽ phát lệnh truy sát khắp giang hồ, đuổi giết một người tên Khô Lục.

Thân thể La Duy chuyển biến tốt đẹp, cũng có thể ăn gì đó, chỉ là vẫn không thể ăn thức ăn mặn.

Hưng Võ đế mỗi ngày đều phái người đến thăm La Duy, thuốc bổ đưa một đống lớn, nếu như không phải lễ nghi không hợp, thì ngài thật muốn cho La Duy tiến cung dưỡng bệnh, như vậy ngài cũng có thể ngày ngày trông coi đứa con bị thua thiệt này.

La Tri Thu, Phó Hoa, La Tắc, Hứa Nguyệt Diệu, kể cả La Ưu mới ba tuổi cũng ngoan ngoãn phục tùng La Duy, sợ La Duy không vui vẻ.

La Duy cười với tất cả những người quan tâm y, y không nghĩ người nhà lại vì y mà lo lắng. Cả đời này y quan tâm nhất là bọn họ, chỉ là tâm đã đóng băng. Y bắt đầu sợ tuyết rơi, kiếp trước kiếp này, tuyết đều xuất hiện trong mọi cơn ác mộng.

“Công tử!” Tiểu Tiểu chạy đến trước giường La Duy: “Người xem!”

La Duy nhìn xem quả cầu tuyết trên tay Tiểu Tiểu, thần sắc cứng đờ, sau đó mới nói: “Bên ngoài tuyết rơi?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tiểu không chú ý tới thần sắc biến hóa của La Duy, vui vẻ nói: “Tuyết rơi nhiều lắm, trong phủ còn đắp vài người tuyết cơ!”

La Duy nói: “Vậy ngươi cũng đắp một con trong tiểu viện của chúng ta đi.”

“Vâng!” Tiểu Tiểu lĩnh mệnh chạy ra ngoài.

Chớp mắt hơn nửa năm đã trôi qua, thân thể La Duy bệnh thêm vài lần, không khỏi hẳn được.

Vào đêm sau, tuyết rơi càng lớn, La Duy nằm ở trên giường có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi sàn sạt phía ngoài hiên.

“Công tử, lạnh không?” Vệ Lam thấy La Duy mệt mỏi núp ở trong chăn dường như phát run.

La Duy lắc đầu, chỉ để Vệ Lam ngồi bên cạnh giường nghỉ ngơi.

Một bàn tay ấm áp đặt trên trán La Duy, khuôn mặt Vệ Lam phóng đại trong mắt La Duy, vẻ mặt đích ân cần lo nghĩ: “Công tử lại phát sốt?”

“Ta không sao, ngươi đi ngủ đi.” La Duy giục Vệ Lam đi nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Vệ Lam bị tiếng nói mê của La Duy gọi tỉnh.

“Công tử, công tử!” Vệ Lam vỗ nhẹ La Duy: “Công tử tỉnh lại, công tử!”

La Duy mở mắt ra, kinh hoàng thất thố nhìn Vệ Lam.

“Công tử?” Vệ Lam hỏi: “Gặp ác mộng?”

La Duy nhắm mắt lại, dồn dập hô hấp.

“Công tử.” Vệ Lam nói với La Duy: “Lại nghĩ tới chuyện kia? Đừng nghĩ nữa, không cón một ai biết chuyện này đâu.”

La Duy khẽ cau mày: “Lên đây nằm với ta một lát đi.”

Vệ Lam bất động, hắn có thể nào nằm trên giường La Duy?

La Duy đợi một lúc, thấy Vệ Lam không có phản ứng, lại nói: “Sao hả, ngươi chê ta?”

Vệ Lam miễn cưỡng nằm bên cạnh La Duy.

La Duy hồi lâu không nói gì.

Vệ Lam gọi y: “Công tử?”

La Duy trở mình, rúc đầu trong lồng ngực Vệ Lam.

“Công tử?” Vệ Lam vô thức ôm La Duy, lại nghe thấy tiếng khóc nặng nề của y, Vệ Lam chỉ có thể ôm chặt La Duy, không dám buông tay.

La Duy khóc rống trong ngực Vệ Lam. Long Huyền yêu y, thì ra cách Long Huyền yêu y là đem y hủy diệt! La Duy không biết phải làm sao, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng tụ lại thành bi thương, mà bi thương tựa như một cái động trong lòng, càng lúc càng lớn, rồi lại không thể nào lấp kín. Y bảo vệ người nhà cả đời này bình an, hiện tại xem ra y đã làm rất tốt, nhưng lại quá mức tự trách cùng hèn mọn, khiến La Duy không dám chính thức hòa nhập với mọi người. Ngực Vệ Lam thật ấm, khiến La Duy không muốn rời đi, Vệ Lam tựa như khúc gỗ nổi trên mặt nước, mà La Duy là người sắp chết đuối.

“Công tử…” Vệ Lam vỗ nhẹ lưng La Duy: “Từ nay về sau ta sẽ không rời công tử nửa bước, không ai có thể làm công tử tổn thương. Trừ phi Vệ Lam chết, nếu không không ai có thể…”

La Duy hôn lên môi Vệ Lam, cả đời trước y cầu không được, nhưng đời này y đã có Vệ Lam.

Vệ Lam không biết mình vì cái gì lại không đẩy La Duy ra, ngược lại hé miệng, cùng La Duy môi lưỡi giao triền.

Quẩn quanh khắp hành lang, một cây Hàn Mai trong gió tuyết yên lặng nở rộ.

Đau đớn đánh úp lại, La Duy há miệng cắn bả vai Vệ Lam, hoan ái luôn xen lẫn đau đớn. Hai người cùng bị thương tổn, quần giao cùng một chỗ, đem tất cả của bản thân giao cho đối phương. La Duy nhỏ giọng rên rỉ, thế này y mới biết, vì sao mọi người nói đó là một loại hoan ái. Vệ Lam sa vào cơ thể ấm áp của La Duy, rốt cục rồi cũng chiếm được trân bảo khát vọng đã lâu, nếu như đây chỉ là một giấc mộng dài, vậy hắn mong vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.

“Vĩnh viễn không rời khỏi chứ?” La Duy run rẩy hỏi Vệ Lam.

“Không rời khỏi, vĩnh viễn cũng không tách rời,” Vệ Lam nỉ non đáp.

Hai người cơ hồ đạt đến cực đỉnh.

Theo ánh nến, Vệ Lam trông thấy thứ dịch trắng nhiễm hồng dưới hạ thân La Duy.

“Đừng nhìn!” La Duy đỏ mặt, kéo chăn muốn che lấp thân thể của mình.

Vệ Lam nói: “Hình như bị thương.”

La Duy cười khổ: “Lần đầu tiên không phải đều chảy máu hay sao? Như vậy Vệ lão gia vẫn còn chưa thoả mãn?”

“Ngươi!” Vệ Lam vốn miệng lưỡi kém cỏi, lúc này càng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên bờ môi La Duy.

“Dừng lại đi.” La Duy trốn tránh.

“Thật chứ?” Vệ Lam dừng lại hỏi La Duy.

Chân La Duy không tiếng động mở ra, lại lảng tránh ánh mắt Vệ Lam. Trái tim y khuyết thiếu, cần bù đắp những gì đây? La Duy không rõ bản thân ôm loại cảm tình nào đối với Vệ Lam, y chỉ biết mình không ngại cùng Vệ Lam hoan ái, có lẽ cả đời này Vệ Lam sẽ không bỏ rơi y, có thể cùng y mãi mãi.

Lần nữa tiến vào thân thể La Duy, động tác Vệ Lam có chút ít cuồng liệt, nhìn La Duy cong người hầu hạ, nghe y nửa vui thích nửa thống khổ mà rên rỉ, Vệ Lam đã bị dục vọng chinh phục chi phối. Thiếu niên xinh đẹp tinh xảo này là của hắn, cả đời này hắn cũng không thể buông tay!

Dần dần La Duy cũng lâm vào cuồng loạn, loạn xạ kêu: “Dừng lại, Lam… Lam… chậm một chút, chậm một chút, ta không chịu nổi… chậm một chút, a…”

“Công tử!” Vệ Lam lại một lần nữa đem tinh hoa của mình chôn sâu trong thân thể La Duy, thấp giọng gọi một tiếng: “Duy!”

Sáng sớm, tuyết ngừng rơi, hai người kiệt sức ôm nhau ngủ.

Vệ Lam tuy rằng sau một đêm hoan ái, nhưng vẫn dậy rất sớm. Nhìn La Duy bên cạnh nặng nề ngủ, Vệ Lam mặc quần áo rời giường, đun nước tắm, ôm La Duy đi tắm rửa, thế nhưng La Duy không hề tỉnh lại.