Thiên lao thượng đô.

La Tri Thu cùng Liễu Song Sĩ ngồi đối diện nhau uống rượu.

“Ngươi vẫn nhớ ta thích rượu hoa quế.” Liễu Song Sĩ nhìn La Tri Thu thở dài.

La Tri Thu cười khổ.

Hai người này tranh đấu hơn nửa cuộc đời, ai có thể ngờ bọn họ Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh(*), vốn là bằng hữu?

(*) Mạnh Lương và Tiêu tán là hai người bạn rất thân trong Dương gia tướng diễn nghĩa của Hùng Đại Mộc

“Nếu như không phải ta sắp bị xử tử…” Liễu Song Sĩ nói: “Chúng ta cũng sẽ không có cơ hội cùng uống rượu thế này.”

La Tri Thu nói: “Là ngươi tự tìm đường chết, đừng trách ta.”

“Ngươi?” Liễu Song Sĩ cười nhẹ: “Việc này có quan hệ gì với ngươi? Là La tam công tử phải không?”

La Tri Thu nói: “Ngươi cứ nhất định cho là tại nó?”

Liễu Song Sĩ nói: “Chuyện âm độc như vậy La Tri Thu sẽ không làm, ngươi sẽ ngăn lại trước khi sự việc phát sinh, sẽ không tương kế tựu kế, trơ mắt nhìn biên quan rơi vào cảnh chiến tranh, sinh linh lại một phen kiếp nạn.”

La Tri Thu uống rượu hoa quế trong chén, không nói lời nào.

Liễu Song Sĩ cười rộ lên: “Thấy chưa, ta hiểu rất rõ ngươi mà, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng đấu không lại ta.”

La Tri Thu nói: “Nhưng ngươi sắp bị xử tử, mà ta thì sẽ tiếp tục sống.”

Liễu Song Sĩ ăn một miếng thức ăn, vị rất ngon: “La Duy không sai, thịnh nhờ quyền thần, loạn thế kiêu hùng.”

“Con cháu La gia ta không phải kẻ kiêu hùng.” La Tri Thu không đồng ý với lời Liễu Song Sĩ.

Liễu Song Sĩ hỏi La Tri Thu: “Ngươi không thấy may mắn khi La Duy là con cháu La gia?”

“Nó vốn là con ta, ta cần gì phải thấy may mắn?” La Tri Thu nói: “Thật không ngờ ngươi rơi vào kết cục này, còn có thể nghĩ đến chuyện khác, ngươi thực sự coi thường cái chết?”

“Nếu không lãnh đạm thì phải làm thế nào đây?” Liễu Song Sĩ nói: “Ta và ngươi bước vào quan trường đã lâu, đã bao nhiêu danh gia vọng tộc tan thành mây khói? Đều đã hưởng vinh hoa phú quý, cuối cùng cũng không thoát cảnh cửa nát nhà tan. Là Liễu gia đắc tội người, đối với ngươi cũng không xấu hổ, ta đã tận tâm tận lực, nhưng ông trời không muốn buông tha, ta cũng không còn biện pháp.”

La Tri Thu đặt chén rượu xuống, nghiêm túc nói với Liễu Song Sĩ: “Vài năm nữa, ta sẽ từ quan.”

“Ngươi quyết định như thế sao?” Liễu Song Sĩ cũng không hề ngạc nhiên, nói: “Đi quy ẩn sơn lâm?”

La Tri Thu cười nói: “Giang sơn như họa, ta muốn cùng phu nhân đi du ngoạn một phen.”

“Bởi vì La Duy?” Liễu Song Sĩ hỏi.

“Cái gì?”

“Bởi vì có La Duy ở đây rồi, đã có nó bảo vệ Thái Tử?”

La Tri Thu gật đầu: “So với ta, nó càng thích hợp làm chuyện triều chính hơn.”

Ngón tay Liễu Song Sĩ gõ nhẹ trên mặt bàn, lão nhìn La Tri Thu ngồi đối diện. Thời gian đối với người này thật nhân từ, đã qua bao năm tháng, nhưng vẫn hệt như năm đó tại Thái Học viện bọn họ gặp gỡ, tuấn tú nho nhã, chỉ có điều tóc đã pha sương, khóe mắt in hằn thêm vài nếp nhăn. Nếu như ông không mang họ La, hoặc là lão không mang họ Liễu, thì có lẽ cho đến ngày hôm nay bọn họ vẫn là bằng hữu, số mệnh, không thể nào trốn thoát.“Đúng vậy.” Liễu Song Sĩ nói với La Tri Thu: “Nơi này tuyệt đối không hợp với ngươi, đi ra ngoài một chút cũng tốt, ta nhớ rõ trước kia ngươi từng nói muốn viết một quyển du ký (nôm na là nhật ký du lịch).”

La Tri Thu thở dài, cười nói: “Hiện tại sở trường của ta chính là viết công văn, du ký? Ta sợ ta không thể viết được nữa.”

Liễu Song Sĩ nói: “Vậy nói xem, trước hết ngươi muốn đi đâu?”

Hai con người tranh đấu với nhau cả đời, giờ lại thảo luận cảnh sắc non sông, phong cảnh danh thắng, giống như trở về thời niên thiếu. Khi đó bọn họ cũng chỉ là những thiếu niên chưa hiểu rõ sự đời, hăng hái bên nhau nhìn ngắm giang sơn, không hề biết sau này sẽ trở thành kẻ địch.