Đi qua nhiều hành lang gấp khúc, cuối cùng cũng tới nơi.

Trương thủ lĩnh nhập vân tay, cánh cửa mở ra, bên trong hình như là phòng thí nghiệm, một nơi khá quen thuộc với Toàn Bảo.

Cánh cửa đằng sau đóng lại, Trương thủ lĩnh lên tiếng : " Cố tiến sĩ, đã dẫn người tới rồi."

Phía trước, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang quay lưng về phía họ nhưng Toàn Bảo chắc chắn, đó là Cố Trung, người đàn ông trong tấm ảnh.

Cố Trung quay đầu sang, nhìn hai người tay bị giữ ra sau bởi mấy tên lính thì tỏ vẻ không vui, nói : " Thả họ ra đi, họ là khách, thế thật bất kính.

Còn các người, lui ra ngoài đi."

Trương thủ lĩnh nháy mắt ra hiệu với đàn em, đám lính đó hiểu ý buông tay ra.

Trương thủ lĩnh : " Vậy tôi ra ngoài, nếu ngài cần gì, cứ lên tiếng."

Hàm ý trong câu quá rõ ràng, hắn muốn nói dù hắn cho Toàn Bảo cùng An Khuyên ở đây một mình với Cố Trung thì cũng đừng làm nên chuyện ngu ngốc gì.

Hắn ở ngoài canh chừng, nếu có tiếng động kì lạ nào, hắn sẽ vào ngay.

Sau khi tên đó biến mất, Cố Trung lên tiếng : " Toàn Bảo, cậu hình như đang thắc mắc điều gì đó, đúng chứ ?"

Toàn Bảo nở nụ cười công nghiệp, tự nhiên như ở nhà mà ngồi lên chiếc ghế đối diện Cố Trung, An Khuyên thì ngồi chiếc ghế sau lưng anh : " Cố tiến sĩ, nghe danh đã lâu.

Không biết ông cho người áp giải chúng tôi là vì điều gì ?"

Cố Trung mỉm cười thân thiện, tựa như hồ ly già không biết liêm sỉ nói : " Đâu có áp giải, là mời cậu tới làm khách.

Do tên Cơ Hàn chậm chạp quá, đúng là theo cách của tôi thì nhanh chóng hơn.

Còn cô gái phía sau cậu, hình như người của tôi bắt nhầm.

Nhưng không sao, cô cứ tự nhiên như ở nhà đi."

Toàn Bảo mỉm cười, mời làm khách mà áp giải họ như phạm nhân, đánh thuốc mê đồng đội họ? Nghe thôi cũng thấy thập phần tráo trợn.

Toàn Bảo :" Tôi không ngờ bản thân lại có vinh hạnh đến thế.

"

Cố Trung lấy một điều khiển, bấm vào cái nút đỏ bên trên.

Bức tường bên phải họ liền thay đổi, như có cơ quan bí mật.

Phần tường hạ xuống sàn nhà như thang máy chuyển xuống.

Để lộ bên trong có một phòng bí mật, bốn bức tường làm bằng kính cường lực chắc chắn.

Một tên tang thi bị nhốt trong đó.

Hắn không ngừng đập tay vào kính, tiếng gầm gừ từ miệng phát ra khi thấy con mồi.

An Khuyên sợ hãi : " Đó..chẳng phải là..là tang thi sao ?"

Cố Trung : " Đúng, tôi đang nghiên cứu trên cơ thể nó.

Nhìn xem, 008, dừng lại."

Con tang thi liền dừng lại tất cả hành động, đứng im vô hồn.

Toàn Bảo bất ngờ chứng kiến toàn bộ, nói : " Ông...sao có thể thế được, bằng cách nào ?"

Cố Trung : " Một chút mánh khóe, nếu cậu gia nhập phe tôi.

Tôi sẵn sàng cho cậu biết cách khống chế chúng."

Toàn Bảo nhìn An Khuyên đằng sau, rồi quay sang nhìn Cố Trung, lòng tràn đầy suy nghĩ, anh lên tiếng : " Chẳng có miếng thịt thơm ngon nào miễn phí cả."

Cố Trung cười haha vài tiếng, nói : " Nếu cậu gia nhập, phải thập phần nghe lời tôi.

Dù cho phải phản bội đồng đội yêu dấu của cậu, nhưng tình bạn bè vốn được xây lên từ sự lợi dụng không phải sao ? Chỉ có khoa học là trường tồn, cậu thân là bác sĩ, nên chắc hiểu ý tôi."

Đúng thế, đối với bác sĩ, việc tìm ra cách khống chế virus là việc vô cùng quan trọng.

Nhưng đồng đội cậu, bạn bè cậu...Toàn Bảo lên tiếng : " Cảm ơn Cố tiến sĩ, đó thật sự là một lời mời béo bở.

Nhưng tôi sẽ đi theo con đường tôi chọn, đa tạ."

- Hahaha, cha à.

Con thắng rồi.

Một giọng nói phát ra, ngay gốc khuất trong góc có tấm màng che lại.

Một đôi nam nữ bước ra, một bên là Cố Đàm, một bên là...Lệ Tuyết.

Cố Đàm đi tới chỗ Cố Trung, một bên tay ôm eo Lệ Tuyết.

Anh cười nói : " Con nói rồi, tên này như con chó trung thành với chủ.

Chúng ta chỉ có thể dùng vũ lực nếu cha muốn."

Toàn Bảo trố mắt : " Không thể nào, chẳng phải cô...cô chết rồi sao?"

An Khuyên bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, đây thật sự là Lệ Tuyết : " Lệ Tuyết, tôi cứ tưởng cô...cô đã...!"

Lệ Tuyết mỉm cười, ngón tay quấn lấy sợi tóc : " Các người tưởng tôi chết, đúng chứ ? Nhưng số tôi trời thương, không chết được.

Cố Đàm ca, anh thấy chưa.

Lũ người này thật sự đã bỏ rơi em ở Bệnh viện."

Toàn Bảo : " Không, chẳng phải cô đã nhiễm...!"

Lệ Tuyết xen ngang : " Ôi trời, hai người nên lo cho bản thân mình thì tốt hơn.

Cố tiến sĩ, người định làm gì đây?"

Bầu không khí im lặng, Toàn Bảo cùng An Khuyên quan sát gương mặt Cố Trung.

Việc hai người họ sống nơi đây tốt hay xấu là do ông ta định đoạt.

Cố Trung : " Nhốt bọn chúng vào phòng nghiên cứu đi, tôi thực sự muốn xem xem, bộ não thiên tài là như thế nào."

Cố Đàm mỉm cười, quay sang nói với Cố Trung : " Cha à, con muốn cho Tuyết Tuyết chơi với bọn chúng một chút."

Cố Trung gật đầu, nói thêm câu " Đừng chơi cho chết là được ", ông quay về tiếp tục nghiên cứu.

Không để mấy người này vào mắt nữa.

Hai người bị đưa về phòng đặt biệt, bị buột hai tay hai chân khi có sự trợ lực của tên Trương thủ lĩnh.

Lệ Tuyết vút ve cánh tay của Cố Đàm, giọng nói nũng nịu vang lên : " Cố Đàm ca, anh đi ra ngoài được không ? Dù sao cũng là chuyện riêng của em, cảm ơn anh đã giúp."

Cố Đàm gật đầu, dù sao hai người này cũng bị trói chặt, sẽ không gây ra hậu quả gì.

Anh nháy mắt ra hiệu với tên Trương thủ lĩnh, hắn gật đầu.

Thế là mọi người đi ra khỏi phòng, chừa không gian riêng cho Lệ Tuyết.

An Khuyên nhìn bức tường treo đầy roi da, dao, phi tiêu, súng,...!Toàn những thứ gây sát thương nhằm tra tấn phạm nhân.

Gương mặt An Khuyên đổ đầy mồ hôi, nhìn là biết bị dọa không ít, cô run rẩy lên tiếng : " Lệ Tuyết...!sao cô lại..."

Lệ Tuyết ngồi trên ghế, nhìn hai người bị buột chặt tứ chi đứng thẳng sát tường, nói : "Cô muốn hỏi, sao tôi còn sống đúng chứ ?"

An Khuyên gật đầu.

Toàn Bảo bên cạnh cũng thắc mắc không thôi, chính mắt anh thấy viên đạn đi thẳng vào đầu cô ta, sao mà sống được.

Lệ Tuyết nói : " Tôi sẽ vui vẻ giải thích với các người, coi như là ân huệ trước khi các ngươi chết.

Cố Trung, Cố Đàm, tôi vốn chẳng đem bọn họ vào mắt vì...tôi vốn chẳng phải Lệ Tuyết."

Con ngươi Toàn Bảo co lại, điều này...! kích thích vãi! Tựa như phim viễn tưởng anh thường xem vậy.

Không giấu nổi sự phấn khích, anh lên tiếng : " Cô...nói rõ xem."

Lệ Tuyết : " Đây là phòng cách âm, tôi sẽ vui vẻ kể.

Tôi là cây lan, là hạt mầm nằm trong cơ thể của Lệ Tuyết.

Tôi nảy mầm, khống chế não bộ cô ta.

Thu thập kí ức thông qua não bộ là dễ dàng biết được cô ta là ai? Quen biết người nào."

Toàn Bảo mắt chữ A, miệng chữ O, cảm thán : " Thật sự...!đỉnh thế, phát triển đến thế rồi à."

An Khuyên : " Đỉnh? Chúng ta sắp bị cô ta giết chết, anh còn khen được.

"

Lệ Tuyết đi tới An Khuyên, dùng móng tay vuốt nhẹ má của cô, nhẹ nhàng thủ thỉ : " An Khuyên đúng chứ ? Cô với tôi là đồng loại, tôi không giết cô đâu.

Hai ta hợp tác, đánh sập căn cứ này cũng không tệ lắm."

An Khuyên lắc đầu, cố vùng vẫy, cô la hét : " Không, không...phụt...phụt...kh.."

Huyết nhục đỏ tươi từ miệng An Khuyên chảy ra, nhỏ giọt rớt xuống sàn.

Toàn Bảo kế bên không khỏi lo lắng, Lệ Tuyết lại điềm tĩnh lạ thường, cô nói : " Nó lên tới não rồi, An Khuyên bé bỏng à."

Lệ Tuyết quay sang Toàn Bảo, từ trong móng tay cô ta xuất hiện mấy mầm cây nhỏ.

Cây nhỏ ngày càng phát triển, đâm chồi ra ngoài, sinh trưởng mạnh mẽ.

Dây leo đâm vào cánh tay Toàn Bảo, muốn hút hết huyết nhục của anh làm chất dinh dưỡng.

Toàn Bảo đau đớn, cắn chặt răng để không phát ra tiếng la hét.

Lệ Tuyết : " Cũng giỏi đấy, để xem ngươi chịu được bao lâu."

Sợi dây leo xanh mướt xuất hiện ra từ mắt, lỗ tai, trong miệng, tăng thêm số lượng dây leo.

Chúng quằn quại như rắn rết, quấn quanh cơ thể Toàn Bảo rồi siết chặt.

Tựa như con trăn khổng lồ muốn ép chết con mồi.

Toàn Bảo mồ hôi chảy rồng, đau đớn không thôi, tựa như ngàn cân đè lên cơ thể.

Vừa không cử động được, lại nặng nề khó thở : " Thả ra...aaa...á......đau..."

Đột nhiên Lệ Tuyết la lên một tiếng thất thanh, cơ thể cô bị hất vào bức tường đằng sau.

Mấy dây leo trên người Toàn Bảo dần héo úa rồi chết hết.

Lệ Tuyết ban đầu còn chưa định hình được chuyện gì thì đã bị một nhánh dây lan màu ngọc đâm xuyên bụng.

Nương theo dây leo, cô nhìn thấy An Khuyên đã thoát khỏi sợi dây trói.

Cô hiện giờ đã bị mầm lan kiểm soát nhưng tại sao lại bảo vệ con người.

An Khuyên dùng dây leo của bản thân chặt đứt dây leo siết chặt Toàn Bảo nên dây leo của Lệ Tuyết đã chết, may mắn cứu anh một mạng.

Toàn Bảo thở dốc lấy không khí, phổi đau đớn không thôi, cảm giác này giống như đối mặt với con ma đầm đỏ vậy.

Lệ Tuyết tức giận, gằn giọng với An Khuyên : "Sao lại bảo vệ hắn, lũ con người hạ đẳng chỉ xứng đáng làm chất dinh dưỡng, ngươi là đồ phản bội."

An Khuyên không lên tiếng, dùng dây leo màu xanh ngọc chém đứt dây trói Toàn Bảo, dùng dây leo đỡ cơ thể anh.

Cô lao tới Lệ Tuyết, dùng dây leo muốn giết chết cô ta.

Lệ Tuyết tấn công lại, hai người nhiễm lan đột biến lại là đối thủ của nhau.

Một kẻ muốn giết nhân loại, một kẻ muốn bảo vệ loài người.

Cánh cửa đằng sau mở ra, Cố Đàm chứng kiến cảnh tượng bên trong, bất ngờ lên tiếng : "Cái quái chi thế ?"

An Khuyên nhanh chóng đưa Toàn Bảo rời đi, Lệ Tuyết muốn đi nhưng bị chặn lại trước nồng súng của tên Trương thủ lĩnh cùng mấy tên lính gác nên làm chậm tiến độ của cô.

Toàn Bảo gắng gượng, lên tiếng : " An Khuyên, đưa tôi đi...khụ...tới phòng nghiên cứu của tên...Cố Trung khụ khụ..."

An Khuyên gật đầu, di chuyển sang hướng khác.

Dây leo giết sạch sẽ mấy tên muốn cản đường, nhanh chóng tới chỗ nghiên cứu.

Cô dùng dây leo, đâm thủng cánh cửa, nhanh chóng mở lối đi vào.

Cố Trung bất ngờ trước mọi chuyện đang xảy ra, định cầm súng bên cạnh thì cánh tay đã bị dây lan chế trụ từ bao giờ.

Toàn Bảo đi tới, đem tất cả ống nghiệm chứa dung dịch đỏ đỏ kì quái bỏ vào ba lô mà cậu tìm được trong phòng thí nghiệm.

Khi mọi thứ xong xuôi, cậu quay sang Cố Trung, nói : " Ông là kẻ tạo ra dịch bệnh này, đúng chứ ?"

Cố Trung bật cười thành tiếng : " Hahaha, thế thì sao? Dù sao Trái Đất đã nhiễm lượng lớn dung dịch chứa bệnh.

Nhân loại bình thường chỉ chiếm vài phần trăm, dù dịch bệnh kết thúc, thì hậu quả nó mang lại, các ngươi sẽ làm gì chứ hahaha."

Toàn Bảo dùng ống tiêm, hút đầy máu tên Cố Trung.

Nhìn sang An Khuyên, nói : " Đi nhanh thôi An Khuyên."

An Khuyên nhận được tín hiệu, đưa anh di chuyển tới nơi chứa xe chuyên dụng của quân đội.

Giống với xe của Cơ Hàn nhưng chữ được viết bên trên là khu nghiên cứu A chứ không phải khu quân sự A.

Toàn Bảo an vị trên xe, để ba lô ra ghế sau, quay sang nói với An Khuyên còn thẩn thơ không chịu lên : " Nhanh lên nào An Khuyên, cô muốn chết à.

Hai ta phải rời khỏi nơi chết tiệt này thôi."

Từ nãy giờ, An Khuyên mới lên tiếng, không còn chất giọng nhẹ nhàng trong trẻo như trước.

Giờ đây, nó như bị vô số dây leo đâm ngang cuốn họng làm thay đổi giọng nói : " Tôi không đi được, tôi phải cầm chân chúng.

Tôi không phải An Khuyên, cô ta chết rồi.

Tôi tôn trọng một bác sĩ thiên tài như cậu.

Một phần kí ức của cô ta có trong tôi, cậu nên đi đi."

Toàn Bảo chưa kịp lên tiếng thì hình bóng An Khuyên đã biến mất, biết không thể bỏ lỡ thời cơ.

Anh nhấn ga, lái xe chạy nhanh thoát khỏi đó.

_________________

Lam Thiên nhìn căn cứ đằng xa, khói đen bốc lên nghi ngút tận trời cao, che đi bầu trời trong xanh vốn có.

Lam Thiên cả kinh : " Cái quái gì thế ? Cháy ư, Cơ Hàn, bao lâu nữa mới tới."

Cơ Hàn đạp mạnh chân ga, đáp : " Nhanh thì nửa tiếng.

Dù sao nơi đây thoáng đãng nên ta dễ thấy căn cứ, thật chất còn xa lắm."

Vĩnh Kiên ở sau chồm lên trên, nói : " Nửa tiếng! Tới đó Bảo Bảo chết mịa luôn rồi.

Cái tên này chạy nhanh coi."

Lam Thiên trấn an Vĩnh Kiên : " Ca à, bình tĩnh để người ta còn lái xe nữa."