Trọng Sinh Chi Mạt Thế

Chương 33: 33 Bệnh Viện Đông Hoa 5

Mọi người đang tập hợp ở phòng nghiên cứu cũ do phòng vip đã bị phá vỡ cửa sổ, tang thi có thể chui vào.

Nằm trong góc phòng không ai quan tâm là Lệ Tuyết đang yên ổn ngủ, tới khi cứu được Toàn Bảo, cô vẫn chưa tỉnh dậy.

Còn nằm giữa phòng nghiên cứu là Toàn Bảo với nhiều người quay quanh.

Tựa như con chuột bạch dưới sự quan sát của các nhà nghiên cứu.

Tương Tuấn - Người có hiểu biết nhiều nhất về y học trong cả đám đang quan sát tình trạng Toàn Bảo.

Anh lên tiếng : " Cậu ta bị suy nhược cơ thể, tựa như mới đánh trận về vậy, mất hết sức lực.

Nghỉ ngơi một chút chắc sẽ tỉnh thôi."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, chưa cứu người ta thoát khỏi Bệnh viện mà đã có tình trạng bất thường thì không biết nói sao với Cố Trung nữa.

Vĩnh Kiên từ ngoài hành lang đi vào, trên tay là đồ ăn tìm được trong các phòng vip khác.

Quần áo dính máu tang thi sau cuộc chiến trở nên nhớp nháp, hôi thối khó diễn tả thành lời.

Lam Thiên nhìn quanh, tóc tai mọi người rối bù.

Quần áo dơ bẩn lấm tấm bụi cùng vết máu.

Thân thể mệt mỏi do chiến đấu thời gian dài lại chẳng có đủ nước uống lẫn lương thực để hồi phục trở lại.

Nam nhân còn đỡ, nữ nhân thể lực yếu hơn nam nhân.

Nhưng vì mạng sống mà phải đấu tranh, gương mặt không trắng bệch như giấy thì cũng xanh như tàu lá chuối.

Mà chẳng ai quan tâm đến điều đó, họ chẳng chau chuốt hay để ý đến bề ngoài, hệt như kiếp trước.

Một nơi địa ngục đầy tang thi cùng những con người quả cảm sống chung với đám người dối trá, chẳng biết ai tốt ai xấu, thật giả khó lường.

Trong thoáng chốc, cái cảm giác thân thuộc ấy ùa về.

Cảm giác bẩn thiểu, sinh mạng ngay sát vực thẳm, tiếng gầm gừ khắp nơi.

Thiếu lương thực, đồng đội gặp nguy hiểm.

Từng thứ từng thứ, tựa như thước phim không tựa đề chạy nhanh qua mắt, khơi dậy làn ký ức vốn chẳng tốt lành gì.

Vĩnh Kiên để lương thực xuống sàn, giọng cáu gắt quen thuộc : " Ăn đi, phiền phức chết đi được, hừ."

Cậu bác sĩ dưới sàn thì từ từ tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng rồi tươi tỉnh.

Anh mở trừng đôi mắt, nhìn chòng chọc lên trần nhà, bất động, tựa xác chết.

Tương Tuấn : " Cậu ta bị gì thế ? Ảnh hưởng mạnh đến tinh thần nên ngu rồi à ?"

Tinh Nhàn não gỗ nói : " Nào có, tôi nghĩ cậu ta quá đói nên không muốn cử động, giống như tiết kiệm nhiên liệu ấy."

Tương Tuấn gõ đầu Tinh Nhàn, không quên phụ họa thêm chữ "ngốc" tặng anh.

Lam Thiên tiến tới, đưa mặt vào tầm nhìn của anh, cậu khom lưng quan sát Toàn Bảo, không có biểu hiện gì trên mặt hiện ra cả.

Qua một lúc, Toàn Bảo lên tiếng : " Tôi...chết chưa ?"

Lam Thiên lắc đầu, nhìn cậu thiếu niên kiếp trước hết sức nhút nhát lại có sự thông minh tuyệt đỉnh giờ này lại lạnh lùng nên không mấy quen thuộc.

Lam Thiên : " Cậu bị mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi là khỏe.

Ngồi dậy ăn chút lương thực đi."

Toàn Bảo trầm mặc đôi chút, như thể nhớ đến việc đã xảy ra với mình mà cũng tựa nghỉ ngơi hồi sức.

Sau một lúc, anh ngồi dậy, nhìn mọi người rồi nói : " Thật thất kính vì quên giới thiệu, tại hại họ Toàn, tên một chữ Bảo, đa tạ mọi người cứu mạng."

Mọi người : "....."

Ừ thì cách nói chuyện có vài phần độc đáo đấy, hờ hờ.

Mọi người trong phòng lần lượt giới thiệu tên.

Còn nói rõ với anh việc họ tới đây cứu anh là theo chỉ định của cấp trên, khi anh khỏe lại thì lên đường về căn cứ A của quân đội.

An Nhiên chỉ vào góc phòng, nói : " Cô gái nằm đằng kia là Lệ Tuyết, cô ấy hơi mệt nên đang ngủ."

Toàn Bảo gật đầu, ánh mắt lại không khỏi dừng ở người Lệ Tuyết lâu một chút.

Toàn Bảo miễn cưỡng đứng dậy, đi tới chỗ Lệ Tuyết, người đang nằm úp mặt vào tường, quay lưng về hướng của họ.

Anh lay lay vai cô, Lệ Tuyết vẫn bất động.

Lam Thiên thấy có điều không ổn, kéo Toàn Bảo ra sau lưng mình, tay nắm chặt con dao.

Sao cậu lại quên được chuyện sau khi bị lan đột biến tấn công, An Khuyên đã có biểu hiện bất thường của người nhiễm bệnh, thì tất nhiên Lệ Tuyết cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Là do cậu đó giờ không đặt Lệ Tuyết vào đầu nên không kiểm tra tình trạng cô tỉ mỉ.

Lam Thiên : " Lệ Tuyết, cô...ổn chứ ?"

Lệ Tuyết vẫn nằm im, bất động.

Vĩnh Kiên thắc mắc, lên tiếng : " Có gì với cô ta sao ?"

Toàn Bảo quan sát, nói : " Tuy tôi không thấy mặt cô ấy nhưng nhìn cánh tay, bàn chân thì nó trắng một cách bất thường.

Một biểu hiện thường thấy ở tang thi, tôi không chắc cô ấy có bị nhiễm không nữa."

Lam Thiên nuốt ngụm nước bọt, tay dùng lực đẩy vai Lệ Tuyết cho cô hướng về phía mình.

Còn chưa làm thì Lệ Tuyết đã bật dậy, gương mặt nhìn vào bức tường, trông quái dị kinh khủng.

An Nhiên ở đằng sau, nói : " Lệ Tuyết, cô ổn chứ ?"

Lệ Tuyết đầu hướng về bức tường thì từ từ xoay lại, thật sự chỉ có cái đầu là xoay ngược về sau, còn cơ thể vẫn giữ nguyên hướng về tường.

Thất khiếu chảy máu, bắt đầu tuôn ra một cách quái dị.

( Thất khiếu : Hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt, miệng )

Cô ta mở hàm trăng ra, máu như suối trào ra khỏi miệng, nhễ nhại rơi xuống sàn nhà.

Gương mặt trắng như tờ giấy, tròng mắt chỉ một màu trắng giã.

Mọi người sợ hãi lùi về sau, đồng loạt tạo một khoảng cách tương đối an toàn với cô ta.

Cơ thể Lệ Tuyết cũng xoay về sau, đồng bộ hoàn chỉnh với cô thể.

Cô ta đứng lên, khung xương phát ra tiếng "răng rắc" đầy quái dị.

Cô ta lao nhanh đến Vĩnh Kiên, hai tay nắm chặt lên vai anh, dùng miệng hòng cắn đứt cổ anh.

Vĩnh Kiên dùng sức chế trụ đầu cô ta ra, không quên nói " đệch ".

Cơ hàn tiến tới, lôi người cô ta ra khỏi Vĩnh Kiên.

Lệ Tuyết lăn long lóc trên sàn vài vòng thì đứng lên, gầm gừ hai tiếng rồi lao tới An Nhiên.

Lệ Tuyết di chuyển nhanh một cách bất thường, lơ là một chút sẽ không theo kịp chuyển động của cô ta.

Lệ Tuyết dùng hai chân kẹp lấy cổ An Nhiên, hòng bẻ gãy xương cổ của cô.

An Nhiên ngã xuống đất, dùng tay cố kéo chân Lệ Tuyết ra, hòng hít thở oxi.

Tương Tuấn dùng ghế đập lên người Lệ Tuyết, chiếc ghế gãy tanh bành còn Lệ Tuyết vẫn như cũ.

Bằng

Cơ hàn bắn vào eo Lệ Tuyết, thành công thu hút sự chú ý của cô.

Lệ Tuyết quay sang nhìn Cơ Hàn, gào một tiếng đầy rợn người.

Nhào nhanh tới Cơ Hàn, Cơ Hàn giơ súng lên, nhắm chuẩn mục tiêu.

Bằng

Một viên kẹo đồng đi vào đầu Lệ Tuyết, cô ta chỉ di chuyển bàn tay có móng vuốt nhọn cách Cơ Hàn một gang tay thì dừng lại, ngã bịch xuống sàn.

Bầu không khí nặng nề thoáng chốc dịu đi, mọi người thở dài nhìn nhau.

Cô ta là cháu gái của một trong ba lãnh đạo cấp cao của khu quân sự A, kiểu này về chắc chắn một trận giông tố sẽ chào đón bọn họ.

An Khuyên đỡ An Nhiên dậy, vuốt ve lưng cô cho thông khí.

An Nhiên ho sặc sụa, trên cổ ngoài vết hằn do bị siết còn có vết cào của móng tay cô để lại khi đang vùng vẫy muốn thoát khỏi chân Lệ Tuyết.

Tinh Nhàn : " Đi thôi, cái Bệnh viện này làm tôi mệt mỏi quá."

Mọi người gật đầu tán thành, Toàn Bảo dùng một kim tiêm, hút máu Lệ Tuyết vào để nghiên cứu rồi rời đi.

Mọi người an toàn yên vị trên xe, xuất phát về căn cứ.

Nhưng bầu không khí lại nặng nề, u ám hơn bao giờ hết.

Người con gái xinh đẹp thuở nào đã chết trên sàn, trên đầu lủng một lỗ tròn do viên đạn tạo ra.

Lệ Tuyết cô độc nằm trên sàn, không ai cho cô lời chia buồn, cũng chẳng ai rơi giọt nước mắt vì cô.

Lúc chết người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Cả một ngôi mộ cũng chẳng có.

Xung quanh bốn bức tường trắng, một mình lẻ loi.

Viên đạn trong đầu cô từ từ di chuyển, được đẩy ra rời khỏi đầu.

Viên đạn dính máu lăn xuống sàn, cả viên đạn trên eo cũng thế.

Lệ Tuyết mở đôi mắt ra, nó mang một màu trắng, đầy tang thương, chết chóc.