Hắn bị vùi lấp trong bóng tối, sự yên lặng lạnh như băng vây quanh, giống như ngay cả hô hấp cũng trở nên im ắng, chỉ có hắn thế giới một người, yên tĩnh mà lại an toàn.

Thật lâu không có giấc mộng như vậy.

Dụ Phi rất bình tĩnh, giống như vô số những cảnh trong mơ lúc trước, buông thả chính mình, chờ đợi mộng tỉnh.

Hắn rất ít nằm mơ, nghe nói người vô tâm vô phế đều như vậy, hắn là cô nhi sinh ra lớn lên không ai quan tâm, sau này vào bộ đội chạy tới đủ các nơi trên thế giới, chạy qua lại giữa ranh giới sinh tử. Hắn rất ít khi sợ hãi cái gì, chỉ tin tưởng vào tận hưởng lạc thú trước mắt, thích ứng trong mọi tình cảnh, hôm nay không lo chuyện ngày mai.

Giấc mộng là hình ảnh phản chiếu khát vọng trong lòng, người không có chấp niệm sẽ không nằm mơ, đại để như thế.

Ánh sáng lúc sáng lúc tối từng đợt từng đợt chiếu tới, Dụ Phi trừng mắt nhìn, phải tỉnh rồi sao?

Không nghĩ tới trong ánh sáng mỏng manh vụt qua, lại có gương mặt quen thuộc hiện ra.

...... Đội trưởng!

...... Đội trưởng

......  A Phi, tiểu tử ngươi đi đâu vậy.

Phải..... Huynh đệ trong bộ đội.

Trong bóng đêm, dưới ánh sáng lờ mờ, những người kiếp trước kề vai chiến đấu cùng sinh cùng tử cười gọi hắn, thần sắc vô cùng thân thiết, “Sao còn chưa trở về?”

Bọn họ hỏi hắn, A Phi, ngươi không trở lại sao?

Dụ Phi lắc đầu, ta trở về không được.

Phải không? Hay là ngươi không muốn trở lại?

Dụ Phi khó có lúc cảm thấy mờ mịt, những người đó nhìn hắn, trong mắt tràn đầy không muốn, này, ngươi thật sự không trở lại?

Ta.....

Thở dài, Dụ Phi cười cười, không quay về.

Lúc này ánh sáng trở nên càng ngày càng sáng ngời, mà những người đó lại dần dần mơ hồ, Dụ Phi nhẹ giọng nói: “Tạm biệt.”

Ta ở trong này có gia đình, còn muốn quay về làm gì.

Hắc ám vô tận trong mộng bị ánh sáng xua tan, Dụ Phi mở to mắt, ánh mặt trời chân thật theo cửa lều bị xốc lên mà chiếu vào hắn. Hai người ngược sáng đi vào, hắn xoay người ngồi dậy, hé mắt nhìn bọn họ. A Trác vội vàng đem cửa lều hạ xuống, A Từ lập tức bưng đồ ăn tới bên giường, bất đắc dĩ nói: “Đã sắp tới giữa trưa, hôm nay còn không ít chuyện đó.”

A Loạn ngủ chổng vó bên người hắn trở mình, vẫn như cũ đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Lại là một ngày mới bắt đầu, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.

Hoàn chính văn