“Ngươi làm gì?!”

Mặc cho ai nửa đêm tỉnh lại mở to mắt liền nhìn thấy mặt người, cho dù người này bộ dạng thật đẹp, cũng là tiết tấu hù chết người, lấy tâm tính trấn định của Lục Ninh cũng suýt chút nữa kêu ra tiếng.

Lục Viễn lại chỉ bĩu môi, nửa điểm không xấu hổ đứng thẳng lên, xoa nhẹ đầu tóc có chút rối bời của mình nói: “Có chút không thoải mái.” Nhìn dáng vẻ đặc biệt suy sút.

“Cái gì?”

“Chính là có chút không thoải mái!” Hắn không nằm lại trên giường, ngược lại là đi đến phòng khách kéo gièm ra, tùy ý ánh trăng soi trên người của hắn, buồn bực trên mặt mới rút đi vài phần.

Lục Viễn không có cách nào nói cho Lục Ninh, hắn có chút khí huyết dâng trào.

Rất lâu không có hút máu rốt cuộc làm hắn có chút khó chịu, hơn nữa, ngày hôm nay cũng không biết là làm sao, người này rõ ràng có khuôn mặt giống mình như đúc, vì sao lại để cho hắn —— ừ, có cảm giác muốn cắn cổ y một cái?

Chỉ là lý trí nói cho hắn biết, người kia không phải người, lấy trực giác một quỷ hút máu, máu của y khẳng định có cổ quái, nhưng Lục Viễn còn chưa rất muốn thử, may mà hắn còn có thể kiềm chế loại dục vọng này.

Hắn chỉ là đói bụng đúng không?

Quỷ hút máu thích ánh trăng, Lục Viễn không sợ ánh nắng, nhưng khẳng định không thích, ánh mặt trời ở trên người hắn sẽ không có cảm giác nóng bỏng mãnh liệt không thoải mái, nhưng mà ánh trăng có thể làm cho hắn bình tĩnh, còn ẩn chứa năng lượng nhân loại không nhìn tới.

Lục Ninh cũng không ngủ, bọc chăn nhìn hắn, y rất muốn hỏi Lục Viễn có phải muốn hút máu hay không, lại cảm thấy hai người không quen thuộc đến mức này, chỉ sợ mở miệng quá đột ngột, Lục Viễn có thể thuận lợi sống đến lớn như vậy, khẳng định có biện pháp giải quyết loại sự tình này đi?

Vì thế, hai người cứ như vậy, một ngồi dưới ánh trăng nhìn người ngồi ở trên giường, một ngồi ở trên giường ôm mền nhìn người kia bao phủ một tầng ánh trăng.

Trong mắt người ngoài thì cảnh tượng này tuyệt đối là có chút quỷ dị, Lục Ninh rất có khả năng thức đêm, Lục Viễn lại càng không cần phải nói, hai người cứ như vậy ngồi liền ngồi nửa đêm, cái gì cũng không nói, chỉ là bọn họ không hề cảm thấy có cái gì không đúng…

Không thể không nói, trong tính cách hai người đều có bộ phận nhân tố kỳ ba, hơn nữa có chỗ tương tự thật vi diệu.

Thời gian sắp rạng sáng, Lục Viễn từ trong cửa sổ lộn ra ngoài, Lục Ninh yên lặng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, không hỏi hắn đi làm sao, cũng không còn ngạc nhiên nơi này là lầu ba… Y thực sự xác định trứng là tròn rồi, nếu đổi lại là những người khác thì phỏng chừng đã sớm không chịu nổi sự kiện “không khoa học” vẫn luôn xảy ra bên cạnh mình này.

Lục Ninh cảm giác mình thật sự là tâm tính mạnh mẽ, nghĩ như vậy, y còn có điểm vui mừng.

Mãi cho đến khi trời đã sáng Lục Viễn mới trở về, nhưng mà mùa hè hừng đông sớm, hắn đi ra ngoài cũng chỉ một hai giờ mà thôi, Lục Ninh kinh ngạc nhìn mấy túi lớn trong tay hắn, “Đây là cái gì?”

“Túi máu.”

Lục Ninh: “…” Ta thảo! Y thực sợ hãi vừa mở gói to ra liền thấy đầy gói to đỏ như máu được không!

Kết quả, gói to mở, Lục Ninh càng kinh ngạc, “Trống không?”

“Vô nghĩa.” Tâm tình Lục Viễn nhìn không tốt lắm, “Hiện tại làm sao đến bệnh viện lấy túi máu, vài người chính đạo kia rất thích ở bệnh viện công tác, bệnh viện âm khí nặng, dễ dàng bắt quỷ quái.”

Lục Ninh: “…”

Lục Viễn tìm một đống túi máu không là muốn làm gì?! Lục Ninh nhìn mặt mày hắn hiện tại cực kỳ không kiên nhẫn, thức thời nói: “Không bằng ta thay ngươi thu đi?” Nói xong y còn có chút hối hận, hình như giao tình giữa y và Lục Viễn còn chưa tới mức này đi…

Kết quả Lục Viễn lại vô cùng tự nhiên mà ném gói to cho y, Lục Ninh cảm thấy Lục Viễn đối với mình thật đúng là tín nhiệm không phải thường.

Vì thế, Lục Ninh cũng vô cùng tự nhiên mà ném túi túi máu lớn vào ba lô trò chơi

Lục Viễn kinh ngạc nhìn y, “Đồ đâu?”

“Thu lại, khi nào ngươi muốn dùng có thể đưa cho ngươi.”

Lục Viễn như có suy nghĩ gì, “Ngươi có không gian chứa vật?”

Lục Ninh giật mình, đúng nga, thế giới này có người tu chân, phỏng chừng không gian chưa vật cũng không phải quá giới hạn a?

“Ừ.”

“Ngược lại rất lợi hại, nghe nói mấy cái đại lão bên kia cũng không có loại không gian chứa vật này, Không Động lão quái có một cái nhẫn có thể đựng đồ vật bằng lớn tầm lòng bàn tay đã bị gọi là vật báu vô giá …” Lục Viễn nói xong, liếc Lục Ninh một cái.

Lục Ninh ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói: “Thứ này không thể dời đi, mà là chủng tộc ta tự mang, căn bản không phải nhẫn vòng cổ linh tinh.”

“Ah, như vậy a.” Lục Viễn cũng không hỏi nữa, “Yên tâm, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.” Hắn vỗ vỗ bả vai Lục Ninh, cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh, Lục Ninh nhớ tơi bộ dáng quỷ hút máu lộ ra hai cái răng nanh của hắn, lúc này y khẳng định Lục Viễn đang uy hiếp mình…

Ngọa tào, tin tưởng quỷ hút máu là người tốt ta chính là ngu ngốc! Mấy tháng này thật sự là rất thả lỏng cảnh giác được không!

Rất nhanh chỉ số thông minh của Lục Ninh liền từ trong khiếp sợ trở về, sau đó cực kỳ bình tĩnh nói: “Ngươi hiện tại bị coi là cùng một nhóm với ta, nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng trốn không thoát.”

Đang giải thích!

Sau khi uy hiếp nhau một lần, hai người tương thân tương ái chạy ra đi ăn điểm tâm, người ngoài nhìn tuyệt đối là anh em song sinh cảm tình tốt đến tâm linh tương thông, thực tế nội bộ lại tất cả đều là tối đen, một ma một quỷ, nếu quả thật biến thành thiếu niên thuần lương mới thật là gặp quỷ!

Lục Ninh là diễn viên có thể đem đủ loại biến thái ác nhân diễn đến vô cùng sắc sảo, cho tới bây giờ, diễn viên chỉ diễn vai phản diện cũng không ít, nhưng diễn đến phấn khích tự nhiên như Lục Ninh, vừa không có nửa điểm ảnh hưởng đến tính cách thật trong cuộc sống của y, vừa không có chứng u buồn cũng không có tật xấu gì về tinh thần, càng không không thể tự kiềm chế bản thân thì thật đúng là không thấy nhiều, y thậm chí còn không muốn đổi hình thức khác, người ta thường nói hí như nhân sinh nhân sinh như hí(1), không chỉ bời vì Lục Ninh vốn có tính chất tâm lý quá mức cứng rắn, còn có nguyên nhân chính là ——

Lục Ninh y có lẽ không được xem là một người tốt.

Tuy rằng nhìn như khuôn phép, chưa bao giờ phải tới đồn cảnh sát ngồi, nhưng mười bảy tuổi phản nghịch rời nhà, mười năm Bắc phiêu, ngọt bùi đắng cay trải qua rất nhiều, gặp qua buồn vui tang thương cũng không ít, không biết y đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện chạy bên rìa màu xám(2), y biết cô bé vốn ca hát cùng y vì sao không tiếng động biến mất ở Bắc Kinh, y biết trong quán rượu có một người đàn ông chỉ uống nước sôi, lẫn vào trong đám đông là tuyệt đối không tìm thấy(3), lại là kẻ sống cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao.

Huống chi, giới giải trí vốn cũng không phải thánh địa tốt đẹp gì.

Nếu như y thật sự tinh khiết thiện lương, kiếp trước căn bản không thể đi đến một bước kia.

Diễn người xấu kỳ thật y rất vui, bởi vì y vốn cũng chẳng phải là người tốt lành gì.

“Quay chụp tuyên truyền?” Lục Viễn có chút kinh ngạc nhìn về phía một trợ lý nhỏ đi theo hai người.

Vương Tĩnh ban đầu phụ trách bọn họ đã bị đuổi đi, đổi một trợ lý mới, nhìn cùng lắm khoảng hai mươi tuổi, mặt tròn mắt to, cười lên đặc biệt ngại ngùng, buồn cười chính là, cô vừa nhìn thấy Lục Ninh cùng Lục Viễn liền đỏ mặt, căn bản không dám đối diện bọn họ, cho dù là bọn họ nhỏ hơn vài tuổi so với cô, nhưng bọn họ mười bảy tuổi đã cao gần 1m80, vẫn là tương đối có cảm giác áp bách.

Đối với loại này có Lục Ninh kinh nghiệm hơn, nói thẳng: “Được, khi nào thì đi?”

“9 giờ, hiện tại sắp đến giờ, không bằng tôi mang hai người đi studio?” Âm thanh trợ lý rất thấp.

Lục Ninh cười cười, “Đi thôi?”

Lục Viễn lúc này mới buông nước cà chua trong tay ra, “Được.”

Lục Ninh liếc mắt một cái, không nói chuyện.

Lục Viễn dù sao cũng là quỷ hút máu, hắn một ngày ba lần uống nước cà chua, nhưng quỷ hút máu dựa vào thứ này có thể sống sao? Lục Ninh cảm thấy không đơn giản như vậy.

Quỷ hút máu không hút máu, vậy còn gọi quỷ hút máu sao?

Lượt quay tuyên truyền đầu tiên là toàn bộ 20 tuyển thủ đều phải quay, mới tập huấn một ngày đã bị kéo tới quay chụp tuyên truyền, vài người nam nam nữ nữ tuổi trẻ ngây ngô này hiển nhiên còn có chút không biết làm sao, camera, nhóm nhân viên hóa trang cùng người đến người đi trong studio còn nhiều hơn so với thời gian diễn ra cuộc thi, bọn họ gần như ngay cả tay chân cũng không biết để như thế nào.

Lục Viễn lặng lẽ tiến đến bên tai Lục Ninh nói: “Đây chính là chụp ảnh đúng không?”

Lục Ninh gật gật đầu, bỗng nhiên cực kỳ hoảng sợ nói: “Ngươi sẽ không phải là cameras không chụp được đấy chứ!” Khụ, không đúng, y rõ ràng thấy qua rất nhiều ảnh chụp Lục Viễn, hắn là quỷ hút máu không phải quỷ…

Lục Viễn khinh bỉ nhìn y, “Chụp không được ngươi nghĩ rằng ảnh trên chứng minh thư linh tinh của ta và ngươi làm thế nào đến.”

Lục Ninh: “…” Được rồi, y hỏi vấn đề tương đối ngu xuẩn.

Lục Viễn là một quỷ hút máu, nhưng luận về diện mạo lại tuyệt đối không phải loại hình tà khí, nói tà khí, rõ ràng Lục Ninh lớn lên giống hắn như đúc lại không hiểu sao càng có vẻ tà khí, có lẽ có liên quan tới việc y là Ma tộc, chỉ nhìn bề ngoài, Lục Viễn là loại hình ánh mặt trời tuấn mỹ tinh xảo, một chút cũng không giống như tà đạo bất chính.

Mà lúc này, lấy sự mẫn cảm của Lục Ninh, rất nhanh đã nhận ra khác biệt vi diệu trong đó, tỷ như y và Lục Viễn, một biên đạo hiện trường không biết cùng nhiếp ảnh gia nói cái gì, nhiếp ảnh gia gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bọn họ cùng những người khác rõ ràng có gì đó không giống.

Kỳ thật, mọi việc đều không có tuyệt đối công bằng, thái độ cùng bọn họ không sai biệt lắm còn một thiếu nữ vẻ mặt cao ngạo, Lục Ninh không biết cô, nhưng mà kỳ đầu tiên [Nhất xướng thành danh] vẫn tính là tương đối công bằng, bởi vì những người làm hậu trường này cũng chưa nghĩ đến một tiết mục tuyển tú có thể cực nổi, cô bé này đoán chừng xuất thân tương đối tốt, con cái trong nhà tham gia thi đấu, người nhà mời ăn một bữa cơm hẳn vẫn là tương đối bình thường, tai Lục Ninh nghe được cô gọi Kim Đào kim phó đạo “chú Kim”.

… Chẳng qua, Lục Ninh càng chú ý chính là, trên người vị nhiếp ảnh gia này bao phủ một tầng ánh sáng đỏ là sao?

Vì thế, y nhăn mi thật sâu.

Lục Viễn lại phát hiện y chú ý, hơi có chút kinh ngạc giảm thấp thanh âm nói: “Ngươi cũng đã phát hiện anh ta không thích hợp?”

“Cũng?” Lục Ninh nhìn về phía hắn.

Lục Viễn lật ra một quyển sổ nhỏ, quyển sổ này ban đầu hẳn là rất dầy, lớn cỡ bàn tay, dù sao Lục Ninh không thấy bên trên có chữ viết, nhìn thấy chính là trống không, phía trước cùng ở giữa lại bị xé đi rất nhiều trang, Lục Viễn lật lật, dừng ở một tờ, Lục Ninh nhìn sang, ngón tay Lục Viễn nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy ố vàng, sau đó, một đám chữ viết màu đỏ thẫm như vết máu khô xuất hiện.

Nói thật, cảnh tượng này có chút kinh sợ, Lục Ninh nhịn không được nhìn nhìn bốn phía phát hiện không ai chú ý bọn họ mới thở dài một hơi.

Tân Kiến Thanh, nhiếp ảnh gia nổi tiếng, ba mươi tám tuổi, ngày 29 tháng 7 năm 1986, ở Thanh Đảo giết Dương Thúy, năm 1991, ở Thượng Hải giết Bành Mộng San…

Liên tiếp ghi chép lại quả thực xúc mục kinh tâm, Lục Ninh cảm giác tim mình đập cũng có chút nhanh hơn, y không có hỏi vì cái gì giết sáu bảy người còn chưa bị bắt, luật pháp đại lục, đặc biệt những năm tám chín mươi trở lại đây, thật sự không có tốt như vậy, Tân Kiến Thanh xuất thân không kém, ông nội là người bắt tay kinh doanh sớm, ông ngoại là văn nhân thời đại cũ, cha mẹ tại Thượng Hải phân cho không ít gia sản, chính hắn đã từng du học Pháp, kết giao đều là nhân vật nổi tiếng, càng có tính che dấu chỉ là Tân Kiến Thanh tao nhã, nhìn bộ dáng hào hoa phong nhã, như thế nào cũng không giống hung thủ giết người mặt người dạ thú.

“Người này rất lợi hại, sau khi giết người xử lý rất sạch sẽ.” Lục Viễn lặng lẽ nói, “… Thích nhất chính là phân thây.”

Lục Ninh: “…” Dựa vào, y chỉ gặp tình tiết nặng như vậy ở trong phim được không?!

Chờ một chút, ánh sáng đỏ trên người hắn! Chẳng lẽ là huyết quang?

Lục Ninh không chơi trò chơi nên không biết, thân là một nhân vật trò chơi, y có thể thấy di chứng cái gọi là “cưỡng chế giết người, ác ý PK” lưu lại trong trò chơi, huyết quang đại biểu cho giá trị sát khí linh tinh, những người từng làm binh lính lên chiến trường giết người cũng sẽ không biểu hiện “huyết quang”, bởi vì bọn họ không phải “cưỡng chế PK”, cái gọi là “cưỡng chế PK” chính là chỉ vô cớ giết người, đáng tiếc chính là, trong thế giới thật không có phương pháp cho bọn họ tẩy giá trị sát khí, cho nên hầu như toàn bộ những ai đã từng giết người tới trong mắt Lục Ninh đều là nhìn một cái không sót, tỷ lệ phán đoán sai lầm bằng không.

Mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì, vì thế Lục Ninh nói cho Lục Viễn: “Chỉ cần là đã giết người, ta có thể nhìn thấy huyết quang trên người hắn.”

Lục Viễn thực cảm thấy hứng thú, “Tốt như vậy a, đỡ phải ta mỗi lần còn muốn đến tìm Chung Du Bạch đến diễn đàn Nhất phương ẩn núp.”

“… Diễn đàn Nhất phương?”

“Ngươi không biết, chính đạo tuổi trẻ thời đại này thích lên mạng, bọn họ có một diễn đàn của mình, đăng ký tài khoản, trông coi đặc biệt nghiêm, ngay cả Chung Du Bạch cũng mất rất nhiều công sức mới có một tài khoản, việc này công an rất khó phát hiện, lại không gạt được ánh mắt của bọn họ, chỉ là bọn họ hạn chế rất nghiêm khắc, không cho phép nhúng tay vào việc của người thường, chỉ có thể ở trên diễn đàn phun tào lòng đầy căm phẫn một chút mà thôi, tỷ như có một người Lộc Sơn phái công tác ngay trong hệ thống công an, biết rõ người đối diện chính là hung thủ, trước khi đồng sự của hắn phát hiện chứng cớ, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.”

Lục Ninh: “…” Đây chính là điều khiến y sụp đổ với cái gọi là “tu chân” đúng không?

“Cho nên, khuya hôm nay quyết định chính là anh ta.” Lục Viễn nói thầm, “Cũng chỉ có hướng về phía những người này động thủ, chính đạo sẽ nghĩ là ai thay trời hành đạo, bình thường sẽ không tìm ta phiền phức, thế đạo bây giờ những người như chúng ta muốn tìm đồ ăn thôi cũng phiền toái, trước kia khi chú Cố là công an còn đỡ chút, có thể nghe được một ít tình huống nội bộ, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình…”

Lục Ninh: “…” Dựa vào, y nghe được cái gì?

“A Ninh, ngươi theo giúp ta đi thôi.” Lục Viễn cong môi cười cười, “Vừa vặn tồn nhiều thực vật một chút cho ta.” Ừ, vừa vặn có thể đặt trong không gian của y.

Lục Ninh trừng mắt hắn.

Lục Viễn cười híp mắt, lại có thể thanh âm mềm nhũn nói: “Ai bảo ngươi là ‘anh trai’ của ta đâu ~ ”

Lục Ninh tỏ vẻ da gà toàn thân tất cả nổi lên khiêu vũ.

… Chẳng trách tên này sau lại được các loại đánh giá “diễn xuất không tồi”, Lục Ninh cảm giác mình đã có bước đầu nhận thức.

Đến lượt bọn họ chụp ảnh, nhìn thấy quần áo đài truyền hình chuẩn bị cho bọn họ, Lục Ninh cảm thấy thẩm mỹ những năm này thật là… May mà bắt đầu chụp tuyên truyền không cần bao nhiêu tinh xảo, quần áo coi như tương đối đơn giản, hoá trang cũng là làm tóc tạo hình đơn giản mà thôi, Lục Ninh là thói quen bị những nhân viên công tác này gây sức ép, Lục Viễn đoán chừng là vì “đói bụng”, cảm xúc luôn luôn có chút mệt mỏi, nhưng mà khi bắt đầu chụp ảnh lại vẫn là tương đối có tinh thần chuyên nghiệp, vốn là hắn không hiểu những điều này, nhưng đi theo Lục Ninh chung quy cũng không tồi.

Đời trước cho tới bây giờ Lục Ninh đều chưa từng chụp loại ảnh tuyên truyền tràn ngập phong cách “thần tượng” này, nhưng y cùng nhiếp ảnh gia trao đổi hoàn toàn không có vấn đề, lực lĩnh ngộ mạnh hơn so với những người khác không phải chỉ một cấp bậc, chỉ là càng nhìn nhiếp ảnh gia tiên sinh tao nhã thân thiết càng không thể tin đó là một con ma giết người biến thái.

Nhưng sự thật nói cho hắn biết, chỉ sợ hắn ta thật là, chỉ là che dấu được rất tốt.

“Tốt lắm, cứ như vậy!” Đèn flash lóe lên một cái, hai thiếu niên tuổi trẻ tuấn mỹ dựa lưng vào nhau hơi quay sang, tươi cười sáng ngời gần như có thể câu chết người, không cần làm bao nhiêu hậu kỳ, hình của bọn họ hầu như hiện tại lập tức có thể lấy ra dùng, Tân Kiến Thanh vừa lòng gật đầu.

Buổi sáng chụp ảnh tuyên truyền xong, buổi chiều còn có lớp phải lên, Bình đài thật sự là mời thầy dạy bọn họ thanh nhạc cùng vũ đạo, tuần này là lớp thanh nhạc chiếm chủ đạo, còn có một số lớp lễ nghi cùng phối hợp thời trang, đương nhiên là không giống trường học, phần lớn thời gian vẫn giao cho bọn họ tự mình luyện ca.

Hiện tại đã phải bắt đầu lựa chọn ca khúc cho đợt thi đấu tiếp theo.

Toàn bộ học sinh hưng phấn giống như bị đánh máu gà, tim Lục Ninh đập rộn lên lại không phải vì cái này, càng tới gần buổi tối y lại càng tâm thần không yên.

Lục Viễn cũng giống như vậy, nguyên nhân sự hưng phấn của hắn rất đơn giản!

—— Hắn đói bụng, mà hiện tại đang muốn đi “ăn bữa tiệc lớn”.

.

(1) Cuộc đời như một vở kịch, vở kịch cũng như cuộc đời, đều cần phải “diễn” cả

(2) Những chuyện xấu xa bị che giấu

(3) Người quá mức bình thường, ko có gì nổi bật