Một số người nghe tuổi hơi lớn ở hiện trường, đừng nói là nghe hiểu bài hát này, chính là ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, người tuổi trẻ cũng không phải ai cũng đã nghe qua bài hát tiếng Anh này, bởi vì nó cũng không thuộc loại ca khúc tiếng Anh người đại lục quen thuộc.

Nội dung cùng lời ca của ca khúc này đều rất hung hãn, thậm chí có nhiều ngụ ý ẩn hàm châm chọc, người tiếng Anh tốt nghe còn không hiểu hết, trừ khi là vốn có hiểu biết về nó.

Nhưng những điều này cũng không gây trở ngại cho khán giả lý giải bọn họ hát cái gì, đây chính là điểm lợi hại của Lục Ninh cùng Lục Viễn, lực biểu hiện trên sân khấu của bọn họ rất rõ ràng, trong tiếng nhạc đệm của dàn nhạc hiện trường, cảm xúc toát ra từ tiếng ca, cái loại tà khí, bạo lực, khinh thường này đều được biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn!

Bọn họ đi đến phía ngoài sân khấu, caravat hơi thả lỏng, tóc hơi hơi hỗn độn, micro cầm nghiêng trong tay cùng với ánh mắt thâm thúy gần như khiến người không thể đối diện, khiến cho không thiếu khán giả nữ phía dưới tim đập nhanh.

Đây không phải một ca khúc tình yêu thâm tình chân thành, ngược lại tràn ngập đùa cợt cùng phản loạn, hát đến cuối cùng, hai người nhất tề ném áo khoác tây trang treo trên tay đi, quả thực tiêu sái đến đòi mạng!

Một ca khúc này hát xong, bọn họ liền đi xuống đài, kỳ thật mặc kệ tổ B thắng hay thua, bọn họ cũng không có cảm giác quá lớn, bởi vì cuối cùng vẫn phải là do tin ngắn bỏ phiếu quyết định, bọn họ căn bản không có khả năng bị loại.

Bởi vì tích lũy cho tới bây giờ, số phiếu của bọn họ so với người đứng thứ hai đã gấp hơn hai lần! Vẫn xa xa dẫn đầu, mà số tin ngắn bỏ phiếu trong hơn nửa tháng này đã phá trăm vạn, cho dù trong nhà Đan Linh Vi tiểu thư có muốn tăng lớn đầu nhập cũng chỉ là hữu hạn.

Vu Mai Yến xem chương trình trực tiếp này trong khách sạn tại thành phố C, cô còn có một chút chi tiết tiếp sau chưa đàm phán ổn thỏa với người đại diện của Lục Ninh Lục Viễn –

Cô không nghĩ tới hai thiếu niên này có người đại diện nhanh như vậy, mà vị đại diện tiên sinh kia nhìn tuổi còn trẻ, lại hoàn toàn lão đạo, cô đúng là thật lâu không đụng tới người đại diện trơn không lưu thủ như vậy, ngay cả cô cũng hiện lên tâm tư đục khoét nề tảng, người này thật sự là một nhân tài.

Chương trình trực tiếp lần này khiến cô quyết định mau chóng ký hợp đồng, cho dù lại thoái nhượng một chút cũng không sao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai thiếu niên này nhất định là nhân vật có thể nổi tiếng, về điểm này Vu Mai Yến cô rất ít trông nhầm.

Quyết định thật nhanh cô liền gọi điện thoại cho vị Chung tiên sinh người đại diện kia.

“Hiện tại không thể ra?”

“Ah, không sao, nếu ngài hiện tại tương đối bận rộn, ngày mai cũng thể, Bích Trà Xuân lâu là vô cùng thanh tịnh ……”

“Như vậy cũng được, café Lục Ưu, được.”

“……”

Vu Mai Yến hơi cau mày cúp điện thoại, cô kỳ thật cũng không thích nơi nhiều người, Bích Trà Xuân lâu là nơi cô thích đi mỗi lần đến thành phố C, tuy rằng hoang vu một chút, lại yên lặng thâm u, rất thích hợp nói chuyện công tác… bỏ đi, café Lục Ưu cũng có điểm tốt của nó, có lẽ là cách Bình đài gần một chút?

Cô nghĩ khu trung tâm kia tất cả đều là quán café cửa sổ sát đất, luôn cảm giác có chỗ nào cổ quái, lại không thể nói rõ, cũng liền không nghĩ nữa.

Chung Du Bạch cắt đứt điện thoại, nhìn nhà hàng cách đó không xa, nói thầm, “Lão tam Cam gia, lão cửu Đông Phương gia, sư đồ Vô Tích tử phái Quân Sơn, ba lão ni cô Nga Mi…… Phiền toái nhất là vài tên Tâm Minh kiếm phái kia cùng với Hàm Anh môn, con mẹ nó Lục Viễn bọn họ thật đúng là thịt tươi treo trước mắt những người này, một đám đều ba ba chạy đến……”

Hắn biết, lúc này là thời điểm nguy hiểm nhất, bọn họ đi tới trước ống kính, gần như là lấy phương thức quang minh chính đại chiêu cáo thiên hạ rằng bọn họ tồn tại, hiện tại chính đạo khó được bắt tiểu quỷ giết tiểu yêu, nhưng đẳng cấp Lục Ninh cùng Lục Viễn là rất cao, khó trách những người này đều như là muỗi đổ máu.

Thế nhưng, nhìn bọn họ tập trung cùng một chỗ, nước miếng tung bay cùng hoàng ngưu(1) mặc cả cái gì, Chung Du Bạch tỏ vẻ thực không nói gì.

Không sai, nhóm người này đang vì hiện trường trực tiếp ở Bình đài mà tìm hoàng ngưu mua vé, phần tiếp theo bắt đầu, [Nhất xướng thành danh] không hề quy định độ tuổi người xem linh tinh, bị loại hay không hoàn toàn do số lượng tin ngắn bỏ phiếu quyết định, hiện trường sẽ có tám trăm người xem, hoàn toàn là ban tổ chức phái đến dựng sân khấu.

Những nhân sĩ chính đạo này vì quan sát Lục Ninh cùng Lục Viễn cho tốt, đương nhiên là muốn vào hiện trường xem, hiện tại những tuyển thủ này đã xem như có chút danh khí, vì phòng ngừa fan đi vào, công tác bảo an làm không tệ, bọn họ muốn trà trộn vào tương đối khó, chỉ có thể mua vé, cố tình lại không có tài đại khí thô được như fan của người ta, chính bịt mũi đau đớn đâu.

Chung Du Bạch nhìn chậm rãi nở nụ cười.

Nơi Lục Ninh cùng Lục Viễn ở rất thanh tịnh, vì buổi biểu diễn tiếp theo, một tuần này bọn họ tương đối mệt, lấy thể năng không như người bình thường của bọn mới có thể duy trì trạng thái không kém, trong những tuyển thủ khác không thiếu người mệt đến mức cần phải truyền nước để duy trì thể lực, bởi vì chủ đề tuần này là cương cùng nhu, mỗi tổ tuyển thủ đều phải chọn bốn ca khúc, cơ bản đều là hai hát hai vũ đạo.

Không thể không nói, vũ đạo đối với Lục Ninh mà nói chính là đoản bản không giỏi, y Bắc phiêu qua mười năm, ca hát trong quán rượu, cũng không đại biểu sẽ biết nhảy, Lục Viễn đối với vũ đạo càng không biết gì, cả hai người nhanh bị thầy dạy vũ đạo ép buộc thảm, may mắn trí nhớ hai người khá tốt một chút, mới có thể luyện được hai ca khúc.

Đời trước Lục Ninh vốn chưa bao giờ hát vũ khúc(2), cố tình còn không để ý đến, thời điểm Chung Du Bạch nói hát hai ca khúc này, y nghe tên bài liền đồng ý, kỳ thật không thể trách y, từ lúc tiến hành thi đấu đến bây giờ, y chọn ca khúc cũng thật sự là chọn đến đau đầu, trừ bỏ [Shape of my heart] ra, Lục Viễn chưa bao giờ làm chủ!

Hậu quả của chuyện này chính là, khi hai ca khúc đưa lên bắt đầu luyện tập, Lục Ninh mới phát hiện hai ca khúc này vốn là của nữ ca sĩ!

Đúng, từ khi bắt đầu tiết mục đến bây giờ, bọn họ hát không ít ca khúc của nữ ca sĩ, thế nhưng, vũ khúc không giống nhau a! Bắt bọn họ hát vũ khúc của nữ ca sĩ, chung quy có chỗ nào là lạ …… Dưới sự phản đối cường liệt của y, mới đổi đi một bài, sau này mới biết được, bởi vì ca khúc kia đứng đầu bảng vũ khúc, vài tuyển thủ đều muốn chọn, cuối cùng bị Đan Linh Vi lấy được, vừa nghĩ như vậy bọn họ lại có chút tiếc nuối, cho Đan Linh Vi cái gì, chính là có chút không làm cho người cao hứng.

mười hai vào mười, tuần này qua đi, top 10 tuyển thủ sẽ sinh ra.

Lúc trước thi đấu, ngoài 80% đều là ca khúc tiếng Trung, đến khi lựa chọn vũ khúc, lại 80% đều là ca khúc nước ngoài, có thể thấy được tại phương diện vũ khúc này, đại lục có ca khúc nổi tiếng quả thật vẫn là tương đối ít.

Ngày 8 tháng 1 này là tiết Kiến Quân, cho nên Bình đài thuận theo ngày hội, một ngày này chủ đề là “cương”, tất cả tuyển thủ lựa chọn khúc đều không có quan hệ cùng hai chữ nhu hòa.

Trận đấu này có hình thức như một hội biểu diễn, khán giả có tất cả hơn tám trăm người, dựng sân khấu hình chữ T, mỗi một ca khúc đều có bạn nhảy, cung cấp vài đạo cụ tất yếu.

Một ngày này, thậm chí ngay cả giám khảo cũng chỉ còn là người xem VIP mà thôi, ngày hôm sau lại vẫn thi đấu như thế, đến sau khi chấm dứt thi đấu ngày hôm sau, sẽ có hai tuyển thủ có số lượng tin ngắn bỏ phiếu thấp nhất trực tiếp bị loại.

Hôm nay cùng ngày mai, là hai trường thịnh yến hình thức diễn xướng.

Bởi vì độ nổi tiếng, Lục Ninh cùng Lục Viễn trực tiếp được sắp xếp ở trung gian khoảng trên dưới 8 giờ, cũng là người biểu diễn cuối cùng của giai đoạn rating cao nhất.

Ca khúc thứ nhất của bọn họ đến từ một nhóm nhạc nữ Hàn Quốc, nhóm nhạc này cũng không có tiếng tăm gì nhiều ở đại lục, đương nhiên độ nổi tiếng của ca khúc này cũng không cao, nói thật, thực lực của nhóm nhạc này cũng không tính là mạnh, độ khó của ca khúc đương nhiên cũng bình thường, nhưng đối với Lục Ninh cùng Lục Viễn mà nói, vũ đạo của nó thật sự là không đơn giản.

Sau khi một tuyển thủ biểu diễn xong, trên sân khấu một mảnh tối đen, sương mù trắng nhanh chóng tràn ra.

Khúc nhạc dạo vang lên, một luồng ánh sáng chiếu tới trung tâm sân khấu, trên một cái sofa âu thức, Lục Ninh vắt chân ngồi, áo sơmi trắng, caravat màu bạc, quần tây trắng cùng áo gió trắng dài đến đầu gối, tay trái mang găng trắng cầm một cây gậy màu ngân bạch.

Hát vang câu đầu tiên, cây gậy trong tay y gõ xuống mặt đất, “đông” một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, từ khóe mắt đến đuôi mày đều là mị lực nói không hết lời.

Lần này trong những người vào xem, gần một nửa đều là fan của bọn họ, lập tức tiếng thét chói tai rung trời vang lên!

Mà ở bên cạnh, Lục Viễn vốn quay lưng lại với khán giả chậm rãi xoay người, cũng là sơmi trắng quần tây trắng áo gió trắng, chỉ là đè vành mũ dạ trên đỉnh đầu, hắn không mang găng tay, tay trái kẹp một đóa hồng đỏ giữa những ngón tay trắng nõn thon dài, đỏ đến nhiệt liệt, tiên diễm ướt át, mà nụ hoa hồng hé ra đang đặt bên môi hắn, khóe môi cười quả thực câu hồn người.

“Baby can’t you see the look at my eyes……”

Hai người đi đến cùng nhau, khi nhảy lên theo điệu nhạc, tiếng thét chói tai của người xem bên dưới thật lâu không thể yên lặng.

Vũ khúc Hàn Quốc có một đặc điểm, đó chính là vũ đạo đều nhịp, ca khúc này cũng không ngoại lệ, bao gồm bạn nhảy, bọn họ tổng cộng có mười hai người, thời điểm đạp lên tiết tấu âm nhạc nhảy lên thật sự rất đẹp mắt.

“Let’s go! Yeah! Let’s dance!” khi Lục Viễn hô lên câu này, tháo xuống mũ dạ ném ra ngoài, trên sợi tóc vung lên mồ hôi phảng phất như đang phát sáng.

Một câu cuối cùng tất cả đều kết thúc, hoa hồng trong tay Lục Viễn bay vào thính phòng gợi ra một trận tranh giành cuồng nhiệt, mà hai cái áo gió trắng rơi xuống gót chân, áo sơmi trắng trên người hơi ẩm ghé sát vào thân thể tuổi trẻ lại có đường cong duyên dáng, đặc biệt thân thể bọn họ lúc này quay ngang (không quay mặt, cũng không quay lưng về phía khán giả), trước khi ngọn đèn tối đi, khán giả nhìn đến là hồ điệp cốt xinh đẹp cùng đường cong eo đặc biệt mỹ lệ tinh tế của thiếu niên phảng phất dưới áo sơmi gần như trong suốt.

Rõ ràng nửa phần không lộ, lại gợi cảm như vậy, một khúc [Cry cry] thành công kết thúc.

Không khí trong trường quay quá nhiệt liệt, không thiếu khán giả cùng kêu tên Lục Ninh cùng Lục Viễn, khiến cho sắc mặt vị tuyển thủ tiếp theo bọn họ tương đối khó coi, khi bọn họ từ trên sân khấu xuống dưới, ánh mắt vị kia trừng bọn họ chỉ kém có thể bay ra dao.

Mà lúc này, có mấy khán giả như ngồi bàn chông.

“……Yêu ma kia chính là dùng mị thuật?” Một nữ nhân đã hơn bốn mươi tuổi khuôn mặt phổ thông, tư thế ngồi tiêu chuẩn, giữa mùa hè trên đầu còn mang một cái mũ đội, khụ, hai nữ nhân bên cạnh không đội mũ, thế nhưng tóc giả mang trên đầu không quá tự nhiên, phỏng chừng căn bản là không thường dùng thứ này, đương nhiên, nếu không đội mũ cùng tóc giả lộ ra sẽ là ba cái đầu trọc, ba nữ nhân đầu trọc ngồi ở chỗ này, khó tránh khỏi rất dẫn nhân chú mục một chút.

Một nữ nhân khác lớn tuổi nhất lắc lắc đầu, “Không có.”

“Thì ra không có sao?” Người trẻ tuổi nhất trong ba người cúi đầu nói thầm.

“Ngũ sư muội!” Nữ nhân tuổi tác hơi lớn kéo thiếu nữ đồng dạng hét chói tai bên cạnh xuống dưới, thanh thanh yết hầu mới đè thấp thanh âm, “Có phải ngươi quên chúng ta tới làm gì hay không?!”

Thiếu nữ chẳng hề để ý, “Tam sư tỷ vừa rồi không phải ngươi cũng như ta căn bản đem nhiệm vụ cái gì quên không còn một mảnh sao! Nhiều người như vậy ở chỗ này, chẳng lẽ chúng ta còn có thể động thủ với bọn họ? Còn không bằng hưởng thụ cho thoải mái đâu…… Cơ hội bao nhiêu khó có được a, bình thường xem biểu diễn hội Lục sư thúc cũng sẽ không cấp chi phí!”

“Hai người kia là yêu ma!” Nữ nhân trẻ tuổi bị thiếu nữ nói có điểm xấu hổ.

“Ta biết a! Thật đáng tiếc…… thật đẹp trai ah — tam sư tỷ, ngươi nói chúng ta nhất định phải giết bọn họ sao?”

Nữ nhân bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, lại vẫn kiên định nói: “Đương nhiên! Tà ma ngoại đạo tuyệt không thể nuông chiều, đây cũng là vì thế đạo an bình.”

“Được rồi, ta biết rồi!”

Vài vị Tâm Minh kiếm phái gần như sắp bị tiếng thét chói tai phá vỡ màng tai, âm thầm cố nén dục vọng xuống tay với những thiếu nữ điên cuồng phía trước kia, trực tiếp gõ choáng cái gì liền sẽ không lại có lực phá hoại lớn như vậy đi?

Những người khác cũng kém không đến nơi nào.

Đây là một buổi biểu diễn không khí quá mức nhiệt liệt, trái tim nhỏ bé của những nhân sĩ chính đạo này kém chút nữa thì không chịu đựng nổi.

Ca khúc thứ hai của Lục Ninh cùng Lục Viễn so với ca khúc trước lại càng không biết danh, lại rất đặc biệt.

Tên của nó là – [Mê muội].

Ít nhất vài vị nhân sĩ chính đạo ở đây xem ra, rất đặc biệt.

Trận này, hai người bọn họ mặc thuần hắc sắc, áo sơmi đen, quần dài đen, không có trang sức đính kèm, một đầu tóc dài tối đen, tôn lên khuôn mặt trắng nõn như tuyết.

“Trong nháy mắt pháp tắc đảo điên, ta là ai là ta tâm ma loạn vũ,

Đúng cùng sai ta có thể ngộ đạo, Ác Ma bắt đầu khiến chân lý sống lại!”

Từ ban đầu đã kịch liệt đến không có một chút hòa hoãn, không khí hiện trường lập tức thiêu đốt lên.

“Mây tiếp tục đen gió tiếp tục kêu gào, không thể khiến ta dừng lại hành trình bất chấp mưa gió,

Mặc cho dưới chân chúng thần, trải thành một anh hùng lộ cho ta!

Một giọt lệ tại nửa đường quay đầu, ta chỉ có chiến đấu! Chiến đấu!”

Trên sân khấu nhiệt liệt dường như như đã triệt để bị châm lửa cháy hừng hực, bên dưới, từng hàng khán giả đứng lên theo tiết tấu, cùng bọn họ nhảy lên, cùng bọn họ cùng nhau gào thét lớn những ca từ nguyên bản thật xa lạ.

Mà mấy vị nhân sĩ chính đạo này cũng ngồi không yên, lại là một đám tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Ca từ rất có tính thay mặt này –

Đây là khiêu khích trắng trợn!

Con mẹ nó hai yêu ma này lại có thể kiêu ngạo như vậy, bọn họ là không muốn sống đúng không! Quả thực tức chết bọn họ!

.

(1) Những người bán hàng ở chợ đen

(2) Ca khúc vừa hát vừa nhảy

Tg:

Đương nhiên, những người trong chính đạo đó càng nghe càng cảm giác ý hữu sở chỉ……

Tuyển ca Lục Ninh: Các ngươi suy nghĩ nhiều quá -_-|||