"Đi nhanh lên một lúc đi.."

"Từ từ, đừng có ngang ngược!"

"Ai ngang ngược? Ta chỉ là biểu ca nhờ vả, không thì muội có rớt ở đâu ta cũng chẳng lo!"

Lam Tuyên Cơ không thèm đôi co với tên ngang ngược lúc nào cũng lấy Mạc Lang ca ca khè như hắn nữa, đằng nào cũng còn một canh giờ nữa là hết thời gian

Kết giới Tiên Minh Quan sẽ mở và Lam Tuyên Cơ cũng sẽ thoát khỏi cái tên ngang ngược này

Cả hai đang đi trên một con đường dài bằng phẳng, hai bên đường cái có cỏ dại cao ngang eo

Bỗng, Trương Trác Tử đột nhiên dừng bước, Lam Tuyên Cơ bèn dừng chân, suýt thì va đầu vào lưng của người trước mặt rồi

"Gì nữa đây?"

Trương Trác Tử dường như không mảy may bận tâm nàng, chỉ khẽ trầm ngâm nói

"Có mùi máu tanh!"

Ngay lúc này đây, trong lỗ mũi Trương Trác Tử cũng ngửi thấy mùi máu nhạt như có như không

Khi gió thổi đến, mùi máu còn rõ, khi nhạt khi đậm, hắn bèn quay đầu bước đi.

Lam Tuyên Cơ không hiểu gì, chỉ khẽ lấy quạt che miệng lẩm nhẩm nói

"Có ngửi được gì đâu? Khứu giác giỏi như sói vậy!"

Tuy là vậy, Lam Tuyên Cơ cũng bèn đi theo Trương Trác Tử đó

Thấy hắn dừng bước, Lam Tuyên Cơ cũng dừng bước.

Cơ mà rồi lại thấy hắn thở dài nói một câu rồi quay đầu đi

"Còn ngỡ, phiền thật!"

"Có gì sao?" - Lam Tuyên Cơ ngơ ngơ hỏi hắn

"Không có gì, không cần quan tâm!" - Trương Trác Tử

Vừa dứt lời, hệt như ông trời muốn đối nghịch với hắn vậy, người trong bụi cỏ kia lại khàn khàn ho "khụ" một tiếng

Tuy một tiếng này cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn chạy không thoát tai của Lam Tuyên Cơ, nàng lập tức phân rõ phương hướng, bước vào bụi cỏ, tò mò khẽ nhướng người về lướt mắt nhìn, đã trông thấy một thân ảnh người đang nằm trong lùm cỏ dại mọc thành bụi

"Phiền cái gì, là người đó, còn không cứu người?"

Lam Tuyên Cơ lo lắng, lại quay qua trách cứ Trương Trác Tử.

Nhưng với hắn mà nói, lại khá đối nghịch với nàng

Tuy rằng không biết còn sống hay đã chết, nhưng đại khái là cảm thấy chết hay sống cũng đều rất phiền phức

Thế nên Trương Trác Tử chọn không thèm để tâm, đằng nào người chết hắn thấy cũng chẳng ít, lo làm gì chứ

Với Lam Tuyên Cơ lại đối ngược với hắn, nàng ta ngẫm nghĩ một chút, hắn nhẹ tay nhẹ chân đỡ người nằm trên đất lên, đặt tựa vào đá

"Ơ, người này..

Lý Tiểu Mai?"

Nghe đến cái tên, xem như cũng tính là đồng môn đi.

Trương Trác Tử ít ra cũng liếc mắt nhìn một cái cho có

"Là người muội ghét nhất đó, còn muốn cứu?"

Lam Tuyên Cơ tuy thật có hiềm khích rất lớn với Lý Tiểu Mai, nhưng cũng không nỡ bỏ cô ta mặc kệ sống chết được

"Cứu!"

Nghe được lời này, Trương Trác Tử còn nhìn nàng ta với ánh mắt vài phần bất mãn khó hiểu

"Người như cô ta mà muội cũng cứu?" - Trương Trác Tử

"Ta hỏi huynh, cứu người là dựa vào thân phận người đó là ai sao?" - Lam Tuyên Cơ

"Đúng!" - Trương Trác Tử trả lời lại rất dứt khoát không chút đắn đo

Lam Tuyên Cơ dần không hiểu nổi, rốt cuộc cái con người này được giáo dưỡng thế nào vậy chứ? Và hắn có thật sự là biểu đệ của Mạc Lang ca ca không chứ? Khác một trời một vực mà lại

Lam Tuyên Cơ không muốn đôi co với kẻ không có chút lương tâm nào như hắn nữa

Lam Tuyên Cơ liền đưa tay vén y phục của Lý Tiểu Mai đang thoi thóp ngồi đó kia mà kiểm tra

Kết quả xem ra khắp nơi toàn chỉ là vết thương ngoài da không đáng nói, chỉ có một vết thương lớn là ở chân có hơi nghiêm trọng một chút

Ở một nơi thế này thì biết lấy đâu có thảo dược sơ cứu đây.

Trương Trác Tử tuy nói không bận rẫm nhưng cũng liếc mắt nhìn xuống, lại thấy Lam Tuyên Cơ loay hoay tìm gì đó trên người mình

"Trương Trác Tử!" - Lam Tuyên Cơ

"Đừng có mà gọi thẳng tên ta như vậy, muội nhỏ hơn ta đó!" - Trương Trác Tử

"Muội sai muội sai, cơ mà huynh có thấy túi thơm của muội không?" - Lam Tuyên Cơ

"Không biết!" - Trương Trác Tử không nghĩ liền dứt khoát trả lời

"Ây!"

Lam Tuyên Cơ thật không muốn nói đến cái tên đáng ghét kia nữa.

Nàng chỉ lo lắng cho Lý Tiểu Mai lúc này mà thôi

"Thật là, rơi mất ở đâu rồi chứ?"

Lam Tuyên Cơ tìm tìm lụi lụi khắp người đến y phục của bị nàng vũ đến nhăn lại rồi

"Trong túi thơm có gì?" - Trương Trác Tử khẽ hỏi

"Trong túi thơm có mấy loại thảo dược có thể cầm máu, nhưng muội làm rơi mất rồi!" - Lam Tuyên Cơ lo lắng

Lam Tuyên Cơ là một người rất kỹ tính, phần lớn là do hai tên đệ đệ của mình quá hậu đậu nên nàng vẫn phải luôn đề phòng đấy

Lam Tuyên Cơ may cho cả ba mỗi người một cái túi thơm, còn được nghĩa mẫu bỏ vào đó những thảo dược tỏa hương, đồng thời lại còn có ích trong những lúc cầm đến sơ cứu nữa

Nhưng bây giờ thật sự không xong rồi, chân của Lý Tiểu Mai bị thương khá nặng, máu cũng chảy rất nhiều.

Cứ cái đà này, nếu kéo dài thêm thì chân của cô ta có thể sẽ bị phế mất thôi

Lam Tuyên Cơ còn đang lo lắng, vậy là tên Trương Trác Tử đáng ghét kia lại không nói không rằng trực tiếp bỏ đi, mặc kệ, nàng cũng chẳng muốn quan tâm nữa

"Nếu là Triệu Lẫm ở đây thì tốt quá, đệ ấy giỏi Mộc thuật Hoa chú nhất, biến một cái liền xuất hiện ngay!"

"Chả bù cho ta, chỉ biết điều khiển được nước, vô dụng chẳng giúp ích gì cả!"

Lam Tuyên Cơ buồn tủi than thở, nhưng cũng không quên điểm điểm cái huyệt trên chân của Lý Tiểu Mai

Lúc này đây, nàng ta điểm một huyêt lại đưa tây ấn xuống một cái.

Lý Tiểu Mai mơ màng bất tỉnh lại nhăn mặt lại, đau đớn dần mở mắt

Nhìn thấy có người đang cứu mình, lời cảm tạ còn chưa cất, lại nhìn thấy người trước mắt lại chính là kẻ luôn đối nghịch mới mình kia

"Lam Tuyên Cơ, sao lại là ng..

Á!"

Lý Tiểu Mai bị cơn đau dưới chân truyền đến liền kêu la một tiếng, tự cắt ngang lời mắng mỏ của chính mình

"Không ngờ phải không? Ta cũng vậy đó!" - Lam Tuyên Cơ

"Tại sao ngươi..

lại cứu ta?" - Lý Tiểu Mai

"Ta á, hừm.."

Lam Tuyên Cơ tự mình đắn đo một chút, ừ thì, tại sao ấy nhỉ?

"Tạm thời nghĩ không ra, nghĩ ra rồi ta nói với ngươi!" - Lam Tuyên Cơ

"Nói chuyện khó hiểu, không đâu vào đâu cả!" - Lý Tiểu Mai

Xem ra Lý Tiểu Mai vẫn còn đanh đá không đổi, Lam Tuyên Cơ cũng không hiền lành gì, bèn ấn vào vết thương kia một phát

Lý Tiểu Mai nhất thời liền nhăn mặt nheo mày, thấy Lam Tuyên Cơ rõ ràng là muốn nhân cơ hội gây khó dễ, Lý Tiểu Mai cũng bèn ngập chặt mồm, không muốn gây sự với nàng ta nữa

"Ai da!"

Đột nhiên từ đâu một cái túi nhỏ được ném thẳng một phát vào đầu Lam Tuyên Cơ, nàng ta quay sang, liền thấy Trương Trác Tử đứng đó khoanh tay vờ không hay biết gì

Lam Tuyên Cơ cầm cái túi đó lên, ơ kìa, đó chẳng phải là túi thơm của nàng mới nói ban nãy đó sao

Xem ra cái con người này cũng không hẳn là kẻ vô lương tâm đâu

Lam Tuyên Cơ chỉ khẽ cười nhẹ một cái, rồi bèn lấy trong túi hương ra một chút thảo dược mà bỏ vào trong miệng

Nàng từ từ nhai nhai từng chút cho đến khi những thảo dược kia nhuyễn nhỏ dần, liền đắp lên vết thương của Lý Tiểu Mai

Thuốc vừa đắp lên miệng vết thương có chút là lạ bèn vội nhấc chân, liền bị Lam Tuyên Cơ giữ chân lại

"Vết thương lớn lắm, đừng cử động!"

Lý Tiểu Mai chỉ đành nhịn xuống, nhăn mày ngậm miệng không kêu.

Lam Tuyên Cơ lại bèn hỏi

"Rốt cuộc là ma vật nào mà các vết cắn của răng lại không đều thế này?" - Lam Tuyên Cơ

"Ta cũng không rõ, nó nhìn gớm ghiếc lắm, nhìn còn tưởng một đoạn tóc bùi nhùi, kết quả vừa nhe hàm răng ra, lại đáng sợ vô cùng! May mà thoát được, không thì ta toi rồi!" - Lý Tiểu Mai thuận lời mà tả ra cái thứ ma vật đó

"Là Hoạn Âm!" - Trương Trác Tử không chút biến sắc đột nhiên lại nói chen vào

"Huynh biết?" - Lam Tuyên Cơ

Trương Trác Tử dẫu gì cũng là con cháu tiên gia, dù chỉ thuộc một nhánh tộc nhỏ của Kim Quang Mạc Thị nhưng hiểu biết không có thể xem là khá sâu rộng, không chần chừ mà giải thích

"Hoạn Âm vốn từng là yêu linh tu luyện đã ngàn năm, cảnh giới chỉ cần thêm vài trăm năm đã có thể dung nạp vào hàng thượng yêu!" - Trương Trác Tử

"Tuy nhiên, tâm tính vẫn tà ma chuyên ăn thịt người, còn dùng dương khí phàm nhân để tu luyện! Thế nên Yêu tộc đã trực tiếp loại Hoạn Âm khỏi thượng yêu!" - Trương Trác Tử

"Tuy vậy, nó vẫn không chịu an phận, hoàn toàn không phục ý lệnh của Yêu tộc! Trăm năm trước, gián tiếp khai lên trận nội chiến giữa Yêu - Linh, Tinh linh tộc bị khai trừ toàn bộ, tước hết linh vị!" - Trương Trác Tử

"Hoạn Âm bị giam lỏng tại Thanh Khâu hơn trăm năm, nhưng cách đây mười năm trước, ngày Ma Quân chuyển thế, nó đã trốn khỏi Thanh Khâu, lại kết bè phái với Ma Quân! Mạn Châu Mộ Thị từng là một tiên gia lớn mạnh lại đi theo con đường ma đạo, Thiên đế giận dữ lập tức hạ lệnh, diệt hết toàn tộc, Hoạn Âm thì phong tỏa linh lực, bị ném xuống Tiên Minh Quan làm mồi săn cho các tân đệ tử!" - Trương Trác Tử

"Trôi qua cả hơn mười năm, bị phong tỏa linh lực rồi nhưng sao chưa ai giết nó?" - Lý Tiểu Mai bất mãn

Nói ra thì Lý Tiểu Mai bất mãn cũng đúng, đằng nào cũng là bị thứ xấu xí hơn làm cho thành ra thế này cơ mà

"Linh lực bị phong tỏa không có nghĩa là bị phế toàn bộ, Hoạn Âm năm đó là chính tay Tịnh Thanh Thượng Tiên bắt nó, đánh trở về nguyên hình, theo lệnh Thiên đế hạ xuống mới chọn nhốt nó xuống Tiên Minh Quan! Hơn nữa nếu đã nghe qua về nó như vậy, dù là các đệ tử lâu năm cũng không có ý định bén mảng đến làm gì để gặp xui xẻo!" - Trương Trác Tử

Nói câu nào liền không phản bác được, Lý Tiểu Mai đành im miệng luôn.

Khẽ nhìn Lam Tuyên Cơ, nàng ta đang ngồi đờ đó không biết đang nghĩ đến cái gì nữa

"Này! Ngươi làm sao đấy?"

Lớn tiếng gọi mãi Lam Tuyên Cơ mới chợt bừng tỉnh.

Lý Tiểu Mai suy nghĩ một hồi bèn vờ hỏi

"Ngươi là đang, lo cho hai tên đệ đệ của mình đấy à?"

"Sao, ngươi cũng biết để tâm rồi à! Phận làm tiểu muội được cưng chiều như ngươi, sao hiểu được cảm giác của một tỷ tỷ như ta!"

Nghe Lam Tuyên Cơ nói thế, Lý Tiểu Mai cũng chẳng thèm đáp, chứ thế quay mặt đi

Lam Tuyên Cơ cũng không nói nhiều, chỉ lo chăm chú sơ cứu vết thương cho lý Tiểu Mai

Đắp thuốc xong, nàng bèn lấy tạm một chiếc khăn tay nhỏ rồi nhẹ nhàng băng bó vết thương lại

Trương Trác Tử đứng đó, vốn chẳng có ý muốn để tâm, nhưng khi thấy Lam Tuyên Cơ dùng khăn tay băng bó lại cho Lý Tiểu Mai thì chẳng hiểu sao lại cứ nhìn chằm chằm

"Muội, thường băng bó vết thương kiểu này sao?"

"Ừm, sao thế?"

Nghe Trương Trác Tử đột nhiên hỏi một câu hỏi lạ, Lý Tiểu Mai bèn khẽ đưa mắt nhìn xuống

"Xấu quá!"

"Ngươi nha, ta tận tình như vậy ngươi còn chê?"

Thật là quá đáng mà, người ta đã tận tình băng bó vết thương cho như vậy mà còn chê khen hả

Suy cho cùng thì Lý Tiểu Mai nói cũng nào có sai, cách băng bó vết thương của Lam Tuyên Cơ thật là ngộ nghĩnh

Băng bó kiểu gì mà các nết khăn lại quấn chồng chéo lên nhau, quấn một hồi lại chẳng thấy nút thắt ở đâu nữa rồi, ai mà lại nhét nút thắt vào bên trong vậy trời

"Hứ, đây là cách độc nhất của ta đó nha! Quấn quá chặt sẽ đề lên vết thương, quấn quá lỏng lại rơi thuốc thì sao!"

"Đẹp xấu nào có quan trọng, quan trọng là vết thương mau lành thôi chứ!"

Nói một lèo, xem như đã thành công bịt chặt cái miệng soi mói của Lý Tiểu Mai.

Nhìn lại Trương Trác Tử, hắn vậy còn cúi người nhìn chằm chằm vào cách nàng băng bó, đôi lúc còn nhìn sang nàng

Muốn sân si hay gì, nhưng không, hắn cứ thế nhìn rồi lại quay người bước đi sang một chỗ khác không nói thêm lời nào

Cứ thế trôi qua một lúc lâu, Lam Tuyên Cơ vẫn ngồi đó cứ một lúc lại xem xét vết thương cho Lý Tiểu Mai một lần

Lý Tiểu Mai nhìn nàng, khóe môi mập mờ một lúc lâu cuối cùng cũng chịu thốt lời

"Cảm ơn!"

Lam Tuyên Cơ cứ nghĩ bản thân là nghe lầm gì đó, lại khẽ ngước mặt nhìn Lý Tiểu Mai

"Ngươi vừa nói gì cơ?"

Lam Tuyên Cơ đột nhiên hỏi lại thật khiến Lý Tiểu Mai mất mặt, cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi, cất lời đáp

"Ta nói, ta cảm ơn ngươi, còn nữa..

xin lỗi!".