Mặc dù sử dụng thứ thuốc tốt nhất, phương pháp trị liệu tốn kém nhất, nhưng cơ thể của Diệp Giai Văn vẫn dần dần sa sút khiến người ngoài không khỏi kinh ngạc. Mắt cậu đã không còn nhìn thấy nữa, trí nhớ ngày một kém đi, cả ngày sốt cao, ăn bao nhiêu cũng không vào, chỉ có dựa vào truyền dịch để kéo dài sinh mệnh, cậu không thể tự đứng dậy được.

Nhưng điều làm kẻ khổ sở đau đớn trên giường bệnh cảm thấy an ủi là người nhà và bạn bè đến với cậu, cho cậu sự ấm áp.

Hướng Thanh Vân trước sau không rời không chê, cũng không đi làm nữa. Hàng ngày đều đến bệnh viện, dọn chất thải của cậu, cơm bưng nước rót, mỗi ngày đều đẩy xe lăn đưa cậu ra ngoài phơi nắng, đọc báo cho cậu nghe, tắm rửa cho cậu, một chút cũng không hề chê cơ thể đang dần mục nát của cậu, ngày ngày đều như hơn chục năm về trước, sớm chiều bên nhau, trao nhau những nụ hôn ấm áp; Hướng Hiểu Long phải đi học, ngoài lúc đi học ra thằng bé tất bật chạy đến bệnh viện, giúp ba lớn cùng chăm sóc ba nhỏ, ghé đầu vào tủ gần giường bệnh làm bài,nó không hé răng oán hận một lần, ngày nào cũng kiên cường vui vẻ kể cho Diệp Giai Văn những chuyện thú vị xảy ra ở trường.

Mặt khác còn có một người khiến Diệp Giai Văn thực sự cảm động là Trương Viễn Tân. Trương Viễn Tân là bạn cùng kí túc xá với cậu,hai người trước đây đã từng cãi nhau, cùng đã từng đánh nhau, sau trở thành anh em thân thiết, sau khi tốt nghiệp chạy đến thành phố S phát triển, ban đầu còn thường liên lạc, sau đó có người yêu, quan hệ dần dần phai nhạt, một năm cũng chưa chắc gọi được một cú điện thoại. Nhưng lần này hắn vừa biết chuyện của Diệp Giai Văn, không nói hai lời đã chạy tới tặng cậu tám nghìn. Sau đó lại dần dần tặng thêm 20 nghìn nữa. Hắn còn thường xuyên đến thăm Diệp Giai Văn, cùng cậu hồi tưởng lại cuộc sống ngày sinh viên, những hồi ức vô cùng đẹp đẽ. Diệp Giai Văn hỏi hắn vì sao, hắn nắm lấy bàn tay trơ xương của  Diệp Giai Văn lạnh nhạt nói:“Cả đời này cậu chính là người bạn tốt nhất của tớ.”

Lúc này chính là lúc để hiểu rõ lòng người, những người dễ dàng xòe tay ra giúp đỡ cậu, đều chắc chắn là thật lòng, bởi vì hắn không thể trông đợi điều gì từ Diệp Giai Văn được nữa; mà những người trước đây miệng cười mồm nói với cậu, lúc này đều giả câm giả điếc, thể hiện nhân tính của một kể xấu xa độc ác nhất của mình.

Diệp Giai Văn tuy rằng thần trí không tỉnh táo, thời gian càng ngày càng dài, nhưng cậu âm thầm nhớ hết những chuyện tốt xấu. Không vì cái gì khác, chính là hy vọng vào lúc bản thân vẫn yêu ghét rõ ràng — rốt cục hắn dần dần có thể chấp nhận sự thật này,  mình sắp chết rồi.

Kỳ thực Hướng Thanh Vân rất khó xử. Từ khi hắn mắng cho thằng em trai mất nết một trận,không biết Hướng Thanh Thiên về nói với bố mẹ những gì, cha hắn gọi một cuộc điện thoại đường dài mắng cho một trận. Nếu là trước đây, Hướng Thanh Vân sẽ vẫn ôn nhu mà giải thích, nhưng lần này cậu nghe được hai câu liền dập máy, còn tắt nguồn luôn, không muốn bất cứ ai làm phiền nữa, chuyên tâm chăm sóc cho Diệp Giai Văn.

Về vấn đề phí trị liệu, Hướng Thanh Vân chưa từng nói với Diệp Giai Văn, chuyện bán nhà cũng không nói với cậu, Diệp Giai Văn ốm nên cũng không có tâm trạng lo mấy thứ này nữa. Cho đến lúc Hướng Thanh Thiên đến gây chuyện, Cố Thượng Học đến tặng tiền cho cậu, tiền của trong nhà đã đội nón ra đi hết rồi. Sau đó một lần buổi tối đang ngồi nói chuyện với Hướng Hiểu Long, thằng bé lỡ miệng nói rằng buổi tối thường ngủ ở nhà bạn học, Diệp Giai Văn mới biết Hướng Thanh Vân đã bán nhà.

Cậu  hỏi Hướng Thanh Vân vấn đề tiền, Hướng Thanh Vân trả lời chống chế, chỉ nói là cứ dưỡng bệnh cho tốt, những thứ khác không cần bận tâm. Hướng Thanh Vân không nói nên cậu đành đi thăm dò ở chỗ khác, lúc đó mới biết với căn bệnh của mình mỗi ngày mất bao nhiêu tiền, mới biết Hướng Thanh Vân bán rẻ ngôi nhà lấy tiền chữa bệnh cho cậu.

Diệp Giai Văn vẫn trị liệu như thường, nhưng tâm tình của cậu thay đổi. Một là cậu biết rất rõ cơ thể cậu đang thay đổi thế nào, tuy trị liệu khổ sở là thế, nhưng cơ thể ngày một tồi tệ hơn, chức năng thoái hóa; còn một cái, mỗi ngày phải ở trong bệnh viện, chỉ có lúc trưa thì Hướng Thanh Vân mới đẩy cậu ra ngoài ngắm trời xanh nắng vàng, nhưng trời xanh mãi mãi cũng chỉ là một mảnh trời xanh ấy, đất xanh cũng chỉ là vài cọng cỏ, ngoài sự dày vò của thân thể, trong lòng cậu cũng là thứ cảm giác giam cầm tra tấn; Còn nữa,chính là vấn đề tiền bạc. Cậu không thể  vì tương lai của Hướng Thanh Vân và Hướng Hiểu Long mà không suy xét được.

Rốt cục tới một ngày, Diệp Giai Văn nói với Hướng Thanh Vân:“ Anh đi làm thủ tục xuất viện cho em.”

Hướng Thanh Vân lắp bắp kinh hãi, ngừng tay đang đảo cốc nước cam, nắm chặt lấy bàn tay Diệp Giai Văn căng thẳng hỏi:“Giai Văn, em làm sao vậy? Có phải là em lo về vấn đề tiền nong không? Em cứ yên tâm chữa…”

Diệp Giai Văn lắc đầu:“Thanh Vân, thân thể em thì em chính là người hiểu rõ nhất. Không còn nhiều thời gian, em không muốn thời khắc cuối cùng của đời em lại phải kết thúc trong bệnh viện…. Hồi còn học đại học em đã từng nói mới anh, em có một mơ ước, có thể cùng với người mà em thương yêu đến Tân Cương cùng ngắm hoa oải hương. Đã nhiều năm như vậy, chỉ vì công việc và cuộc sống mà cứ kéo dài mãi… Trước khi em đi, hãy giúp em hoàn thành tâm nguyện nhé, bằng không này cả đời em sẽ cảm thấy mình sống thật uổng phí.”

Hướng Thanh Vân rốt cuộc không nhịn được, ôm lấy cậu thất thanh khóc rống lên. Từ ngày phát hiện ra bệnh tình của Diệp Giai Văn,đã lâu như vậy, Hướng Thanh Vân trốn đi khóc thầm vài lần, lại chưa bao giờ đứng trước mặt Diệp Giai Văn rơi nước mắt, cho dù không nhịn được muốn khóc, nhưng nhìn vào đôi mắt đã mù lòa kia của Diệp Giai Văn, hắn chỉ đành câm nín rơi lệ, nhất định không để Diệp Giai Văn biết. Nhưng lần này, hắn nghe thấy Diệp Giai Văn nói ra nguyện vọng cuối cùng, không khỏi cảm thấy chua xót, không làm chủ mà khóc lên.

Diệp Giai Văn xuất viện.

Phòng của bọn họ đã bị bán đi rồi, Hướng Thanh Vân tạm thời thuê một căn hộ 2 phòng ngủ một phòng khách đưa Diệp Giai Văn về. Diệp Giai Văn không thể tự đi được, muốn làm gì cũng cần Hướng Thanh Vân ôm vào lòng, Hướng Thanh Vân như một bà mẹ chăm sóc đứa con sơ sinh mới chào đời của mình, không rời nửa bước,từng li từng tí chăm sóc cậu. Diệp Giai Văn không ngừng nôn mửa, cứ muốn nôn là mở miệng nôn, không hề dự báo trước, thường xuyên khiến cho căn phòng của hai người bẩn nhơ nhớp, Hướng Thanh Vân cũng không chê bai gì, kiên nhẫn dọn sạch sẽ, sau đó còn xoa bóp bụng cho cậu, tuy điều ấy cũng không hề có tác dụng.

Trước khi đi Tân Cương ngắm hoa oải hương, Diệp Giai Văn nhân lúc đầu óc còn minh mẫn, còn làm một việc, cậu nhờ Hướng Thanh Vân tìm về một luật sư, nói là phải làm một tờ công chứng, đợi đến lúc trước mặt luật sư cậu và Hướng Thanh Vân sẽ chấp bút.

Tiền bán phòng còn lại không tới một triệu, đây đều là tài sản chung của bọn họ. Diệp Giai Văn yêu cầu Hướng Thanh Vân lấy ra 50 nghìn trả lại Cố Thượng Học, 6 nghìn trả Hướng Hải Dung, những người khác nếu cần trả thì trả, họ nói không cần thì thôi. Ngoài ra trích ra 100 nghìn đưa cho bố của Diệp Giai Văn,coi như là bồi đắp thiếu hụt của mấy năm nay. Còn lại hơn tám trăm nghìn,  bọn họ vốn dĩ còn nợ ngân hàng 300 nghìn, trả hết số nợ, dư lại 500 nghìn. Mua một căn nhà bảy tắm mươi mét vuông, trả trước 20%, khoảng 350 nghìn,còn lại thì vay ngân hàng, số tiền nợ sẽ do Hướng Thanh Vân một tay thu xếp, mà sổ hộ khẩu đương nhiên chỉ viết tên Hướng Thanh Vân và Hướng Hiểu Long. 150 nghìn còn lại, mở một tài khoản, chủ khoản là Hướng Hiểu Long, số tiền này sẽ là tiền cho tiểu Long đi học sau này, ngoài Hướng Hiểu Long ra thì không có bất kì ai có thể động đến số tiền này được, số tiền này chỉ là phục vụ cho công việc học tập của cậu, Hướng Thanh Vân vẫn phải có trách nhiệm nuôi nấng tiểu Long. Đối với cha Hướng Thanh Vân của nó, nó phải có trách nhiệm báo đáp công ơn của cha nó những ngày về già sau này.

Nghe Diệp Giai Văn tính toán đâu ra đấy, Hướng Thanh Vân không có ý kiến nào khác. Đợi luật sư mang các giấy tờ liên quan đến, Hướng Thanh Vân kí tên.

Buổi tối hôm đó, Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân nằm ở trên giường nói rất rất nhiều chuyện. Vừa bắt đầu, Diệp Giai Văn đầu tiên là lải nhải sau khi cậu mất: “Sau khi em chết, anh hãy tìm một người có thể chăm sóc cho gia đình, nam hay nữ cũng được, khôn khéo một chút, có thể quản anh tốt nhất. Ngay từ đầu em đã sai, em nên… thôi, bây giờ nói cũng đã muộn. Anh một mình cũng không sao, nhưng còn có tiểu Long, anh nên vì lợi ích của con mà suy tính. Nên sống thực tế một chút.”

Hướng Thanh Vân không nói gì, chỉ gắt gao ôm lấy Diệp Giai Văn, không ngừng hôn cậu, hôn từ trán xuống cằm, càng hôn càng phát run lên. Sau lại Diệp Giai Văn mới phát hiện,  không phải là hắn đang run, mà là hắn đang nhăn nhó kiềm chế  nước mắt.

Cảm xúc là thứ dễ dàng bị lây nhiễm, Diệp Giai Văn lúc đầu còn miễn cưỡng bình tình, sau đó nắm lấy cánh tay của Hướng Thanh Vân cũng bắt đầu khóc. Hắn suy yếu mà khàn khàn nói:“Em không muốn chết, em chết rồi anh phải làm sao, tiểu Long phải làm như nào! Hai người đến mật khẩu wifi còn không nhớ, đồ đạc ở trong nhà để ở cái tủ nào, cái ngăn kéo nào lúc nào cũng phải hỏi em…. Thanh Vân, sau khi em chết rồi anh nhất định phải tìm người khác, nếu anh không muốn tìm người khác, anh làm sao đây, tiểu Long làm sao đây! Thanh Vân à, sau khi em chết đi rồi anh đừng tìm người khác, anh không được phép tìm người khác,cả đời này của em chỉ có một mình anh, nếu không phải là còn có cả tiểu Long, em thực sự mong anh có thể bước đi cùng em!”

Hướng Thanh Vân vẫn khóc, dùng sức hôn hắn, không nói gì.

Diệp Giai Văn dần dần bình tĩnh trở lại, lau khô nước mắt, khóc thút thít nói:“Sau khi em đi rồi, anh hãy sống thật tốt. Em mong anh sống tốt, cũng không đành lòng nhìn anh phải cô đơn, tiểu Long cũng sẽ phải sống những ngày tháng tươi đẹp, tốt nhất là anh tìm một người, sau này về già còn có người ở bên trò chuyện. Hướng Thanh Vân, em thích anh như thế, em thích anh cả một đời, thật muốn ngồi trên xe lăn cùng anh ngắm hoàng hôn, thật muốn che nắng che mưa cho anh, muốn anh sống những ngày tháng mĩ mãn, nhưng em không còn thời gian để giúp anh nữa. Sau này cuộc đời chỉ có một mình anh bước, sống thật tốt vào.”

Hướng Thanh Vân đem đầu của hắn vùi vào ngực mình, rốt cục khàn khàn nói ra một câu:“Không có em, anh cũng không thể có hạnh phúc ngày hôm nay.”

Hướng Thanh Vân đưa Diệp Giai Văn đi Tân Cương. Tại Y Lê có oải hương, từng đóa hoa xanh tím, gió thổi qua, tựa như sóng biển quay cuồng. Một hôm tinh thần Diệp Giai Văn đặc biệt tốt, được Hướng Thanh Vân ôm vào lòng tản bộ trên cánh đồng hoa. Cậu mở to mắt, muốn nhìn thật rõ ràng nhưng chỉ có thể mờ mờ ảo ảo nhìn thấy ánh nắng le lói, cậu vẫn đem hết vẻ đẹp của núi non thu hết vào lòng, lộ ra nụ cười hạnh phúc. Vườn hoa có rất nhiều côn trùng cánh xám, lúc tản bộ ở đây, những con côn trùng đó sẽ đậu trên người. Trước đây Diệp Giai Văn không ưa côn trùng, nhưng lúc này đây cậu không hề có bất cứ biểu cảm bất mãn nào, hiện giờ tất cả những gì trên thế giới này đều là những gì tươi đẹp nhất, cậu thậm chí còn phóng khoáng xòe rộng bàn tay, để những chú côn trùng đậu cả lên lòng bàn tay.

Hướng Thanh Vân ôm Diệp Giai Văn ngồi xuống bên sườn núi, hôn hai gò má khô quắt của cậu, cầm một cây oải hương cài vào vạt áo cậu.

“Giai Văn,” Mắt hắn đỏ hồng nói những lời tình ái khêu gợi nhất thế gian: “ Trong mắt anh em chính là sự tồn tại tuyệt mĩ nhất, anh yêu em.”

Diệp Giai Văn tựa đầu vào ngực hắn. Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn đi oi bức, Diệp Giai Văn cảm giác như năng lượng của cơ thể cũng cùng cơn gió mà từng chút một tiêu tan theo.

“Thanh Vân, anh là người tốt.” Diệp Giai Văn nói,“Em không hối hận khi đã ở bên anh. Nếu có kiếp sau, có thể không có quá nhiều gánh nặng và khổ tâm thế này, em nguyện một lần nữa được ở bên anh.”

Đây là lời nói cuối cùng của cậu, sau đó cậu chầm chậm khép mắt lại, lặng lẽ rơi vào giấc ngủ.