Hướng Thanh Vân bị câu hỏi bất thình lình làm sửng sốt, quả thực có chút do dự trả lời:

“Anh……”

Kỳ thật Diệp Giai Văn chính là không muốn Hướng Thanh Vân về nhà anh ăn tết. Không phải cậu muốn anh cùng nhà cha mẹ phủi sạch quan hệ, chỉ là muốn về cũng phải đợi một thời gian nữa hẵng về. Cậu mới vừa hao tổn hết tâm cơ đem Lưu Toa dọa chạy, bây giờ Hướng Thanh Thiên thậm chí không dám tiếp điện thoại của hai người. Hướng Thanh Vân lần này về, chẳng may lại cậy mạnh nói ra cái gì, làm tâm tư của mấy kẻ đó lung lay thì chẳng phải công sức một hồi của cậu sẽ mất trắng? Cái đám trùng hút máu kia sớm muộn gì cũng sẽ ngóc đầu trở lại, có thể kéo được một chút thời gian là kéo một chút, trước để mình tranh thủ điều dưỡng, kiếm cơ hội làm ăn a~

Năm nay Hướng Thanh Vân cũng không định về nhà đón năm mới. Nghỉ đông quá ngắn, tổng cộng được hai ngày, đầu năm nay còn chưa có tàu cao tốc linh tinh, ngồi xe lửa về nhà một chuyến mất tận mười hai mười ba giờ, xuống xe lửa còn phải ngồi ba bốn tiếng xe ba bánh để về nông thôn, mà ngồi máy bay thì thật sự quá mức xa xỉ, nên thời gian về nhà quá gấp gáp. Huống chi trước đó không lâu vừa mới gặp cha mẹ, lần này anh gửi chút tiền về xem như có lòng, một hai năm nữa sẽ về cùng bọn họ ăn tết. Mà nhà Diệp Giai Văn thì khác, H thị cách S thị rất gần, ngồi xe ba bốn giờ là đến, bình thường cuối tuần là có thể qua lại.

Hướng Thanh Vân nói:

“Anh với em cùng về nhà ăn Tết? Em phải nói với cha thếnào?”

Diệp Giai Văn nói:

“Đã nói anh là bạn cùng phòng, nhà quá xa nên năm nay theo em trở về đón năm mới.”

Cậu lại ôm lấy cánh tay Hướng Thanh Vân giả đáng thương:

“Em đã rất lâu chưa được gặp cha. Anh biết rõ, từ lúc cha tái hôn, em đều thấy mình như người ngoài, anh theo em về đi, cho em thêm chút cảm giác gia đình a~.”

Hướng Thanh Vân suy nghĩ nửa ngày, đồng ý.

Dù sao Diệp Giai Văn hiện tại không có việc làm chính thức, ngày 27 trừ tịch, cậu định ngày 24 sẽ về, cùng Hướng Thanh Vân hẹn xong, Hướng Thanh Vân ngày 27 sẽ qua, buổi tối cùng nhau ăn cơm tất niên.

Ngày trở về, cậu đến bến xe, Cố Thượng Học thay mọi người đến đón. Cố Thượng Học lớn hơn cậu  5 tuổi, năm nay đã hai mươi bảy, thuộc kiểu chững chạc hơn tuổi, học bác sĩ ở nước ngoài vừa tốt nghiệp trở về được một năm, tương lai sáng lạng. Hắn tiếp nhận hành lý của Diệp Giai Văn, bỏ vào cốp xe, cười khách khí với Diệp Giai Văn:

“Cơm trưa chắc chưa ăn đi? Muốn ăn cái gì, anh mang chú đi ăn.”

Tướng mạo Cố Thượng Học là kiểu nho nhã, mang kính mắt gọng vàng, nói chuyện làm việc đều khách khách khí khí. Diệp Giai Văn đối với hắn luôn có chút kinh sợ. Diệp Giai Văn còn nhớ rõ lúc mình mười lăm tuổi đang học cấp ba, có một ngày, ba ba buổi tối mang cậu ra ngoài ăn cơm, chọn một bàn bốn người ngồi, bên này là cậu cùng baba, đối diện là một người phụ nữ trung niên và một nam nhân khoảng 20 tuổi. Cha nói với cậu:

“Đây là dì Hàn, đây là anh Cố Thượng Học, về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

Ăn xong một bữa cơm thực vô vị, Cha Diệp để Cố Thượng Học mang Diệp Giai Văn ra ngoài đi dạo một chút, hai anh em liên hệ chút cảm tình. Hai thiếu niên liền một đường không nói chuyện đi đến Nam Hồ, gần như không nói gì ngồi bên hồ nửa giờ, Cố Thượng Học chủ động cầm tay cậu, không nóng không lạnh nói:

“Đệ đệ, về sau anh sẽ là anh trai em.” Diệp Giai Văn lúng ta lúng túng ừm một tiếng.

Một đêm kia chuyện sau đó Diệp Giai Văn cũng không nhớ rõ, không đến vài ngày sau cha liền mang cậu đến nhà mới, cậu bắt đầu sống chung với dì Hàn và Cố Thượng Học. Hai năm sau, lúc thi đại học cậu chọn trưởng ở tỉnh khác, Cố Thượng Học cũng được đại học nước ngoài chọn học nghiên cứu sinh, hai thiếu niên đều rời nhà, bắt đầu đi xây dựng tương lai của chính mình.

Cố Thượng Học mang Diệp Giai Văn đi ăn Nam Hồ cá kho dấm chua, sau đó về nhà. Buổi tối Diệp Thế Thanh cùng dì Hàn tự mình xuống bếp, bốn người ăn cơm, nấu tận bảy tám món, trong đó ba bốn món đều là lạp xưởng Diệp Thế Thanh tự làm, có rau hẹ xào lạp xưởng, lạp xưởng bạch trảm kê, yêm đa tiên.

Dì hàn múc cho Diệp Giai Văn một chén canh yêm đa tiên, nấu yêm đa tiên vốn vốn là dùng thịt mà không phải là lạp xưởng, mẹ ruột của Diệp Giai Văn đổi cách nấu, thêm lạp xưởng vào, Diệp Thế Thanh làm theo. Dì Hàn cố ý múc cho cậu thêm mấy đoạn lạp xưởng, nói liên miên cằn nhằn:

“Cha con cố ý làm cho con đó, một tháng trước bắt đầu làm, ướp hơn nửa tháng, cả phòng đều là mùi lạp xưởng. Dì nói nấu yêm đa đâu có thêm lạp xưởng, cha con càng muốn thêm, nói con thích ăn, nào, nếu thử tay nghề của cha xem.”

Diệp Giai Văn nhìn chằm chằm bát lạp xưởng ngẩn người.

Nếu tính cả hơn nửa đời trước, cậu đã gần mười mấy năm chưa ăn lạp xưởng, phi thường chán ghét hương vị lạp xưởng hương. Hướng Thanh Vân cũng biết điểm này, từ lúc còn học đại học, hai người cùng nhau ăn cơm, nếu trong đồ ăn của Diệp Giai Văn có lạp xưởng hay thanh tiêu đằng đằng cậu không thích ăn, không đợi cậu mở miệng Hướng Thanh Vân sẽ chủ động gắp hết mấy cái đấy vào bát của mình. Sau này Hướng Thanh Vân chủ quản nhà bếp, nhà của hai người sẽ không xuất hiện loại thực phẩm này. Bởi vì đã lâu lắm rồi, Diệp Giai Văn đều đã quên vì sao mình lại ghét ăn lạp xưởng, giống như trời sinh vậy.

Thực ra không phải thế, kỳ thật trước đây Diệp Giai Văn rất thích ăn lạp xưởng. Theo trí nhớ của cậu tới nay, mỗi năm mẹ cậu đều sẽ làm một chuỗi lạp xưởng dài, cất giữ  đủ ăn một năm, cậu đã không nhớ rõ rốt cuộc là vì cậu thích ăn nên mẹ hàng năm đều làm, hay là bởi vì mẹ cậu hàng năm đều làm cho nên cậu mới thích ăn. Mẹ ruột của cậu rất khéo tay, ướp lạp xưởng hương vị rất đặc biệt, ăn với cơm, cắt một đoạn có thể ăn hết một chén cơm tẻ, Diệp Giai Văn và Diệp Thế Thanh đều thích ăn. Sau này lúc Diệp Giai Văn mười tuổi, mẹ ruột bị xe tông chết, còn lại hai cha ăn cái gì cũng chẳng có hương vị, Diệp Thế Thanh mới bắt đầu học làm lạp xưởng. Nhưng ông lúc vợ còn sống không học cho tốt, cuốn ra lạp xưởng vừa cứng vừa sắp, đã thế hàng năm thất bại nhưng năm nào cũng làm, cuối cùng làm cho Diệp Giai Văn vừa thấy đến lạp xưởng liền sợ hãi, nhìn đến lạp xưởng phản xạ có điều kiện liền cảm thấy miệng khổ sở, bắt đắc dĩ từ thích ăn trở thành chán ghét ăn.

Diệp Giai Văn gắp khởi một đoạn lạp xưởng, cắn một miếng. Ruột sấy rất kĩ, không có chua xốt như trong trí nhớ, nhưng vẫn là có chút khổ. Không thể ăn, một chút cũng không ngon.

Dì Hàn cười hỏi hắn:

“Ăn được không a? Dì còn là lần đầu tiên nhìn cha con làm lạp xưởng, không nghĩ tới ông ý còn có thể làm cái này.” Diệp Thế Thanh làm bộ dùng bữa, ánh mắt lại vụng trộm liếc cậu.

Diệp Giai Văn buông bát đũa, nhu nhu cái mũi:

“Hai ngày nay có chút cảm mạo, con ăn không thấy vị gì cả.” Lại uống hai miếng canh, chạy đến buồng vệ sinh lau nước mũi, chống bồn rửa tay không tiếng động súc miệng, xong lại quay về bàn tiếp tục ăn.

Cơm nước xong, cậu cùng Diệp Thế Thanh ra ngoài tản bộ.

Giống như trước đây, Diệp Thế Thanh một người chắp tay sau lưng đi phía trước, cậu cúi đầu yên lặng theo phía sau. Hiện tại Diệp Thế Thanh so với trong trí nhớ của cậu trẻ hơn, đời trước lần cuối cùng cậu nhìn thấy cha, ông đã hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc, cười rộ lên mặt sẽ hiện mười hai mười nếp nhăn, tóc bạc da mồi. Hiện tại tóc cha vẫn còn đen, bước chân cũng còn nhẹ nhàng, nhưng cậu vẫn cảm thấy, cha đang già đi.

Đời trước, cậu rất bất hiếu, không có thành gia lập nghiệp, cuối cùng còn tự ép mình đến chết. Lúc sắp chết, cậu cũng không dám gọi cho cha một cú điện thoại, cũng không dám trở về gặp mặt một lần, cứ vô thanh vô tức mà chết như vậy. May mắn cha có gia đình mới, cậu dù có chết, cha cũng sẽ không đến mức không có nơi dưỡng lão.

Hai cha con một trước một sau đi qua mấy ngõ phố, trong thành thị đèn rực rỡ mới lên, chiếu bóng thật dài, giao điệp cùng một chỗ. Lúc đến một lối rẽ, Diệp Thế Thanh đột nhiên ngừng lại, nhìn đường cái đối diện mỉm cười.

Diệp Giai Văn không biết nguyên do, Diệp Thế Thanh chỉ vào trường tiểu học đối diện nói:

“Cha mỗi lần đi ngang qua nơi này, đều giống như nhìn thấy con đang đeo cặp sách đứng đó, nhìn thấy cha sẽ chạy tới, sau đó ta đưa con về nhà. Cha chờ trong chốc lát, nhưng con không có chạy tới, ta đã biết ta lại mơ hồ, con đã trưởng thành rồi.” Đứng một lúc, cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Giai Văn không nói gì cả, yên lặng theo sau, có bóng tối che dấu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lặng yên không một tiếng động.

Sống lại một đời, mới biết được chính mình đã bỏ lỡ cái gì. Biết mọi thứ như vậy hẳn là dụng tâm đi kinh doanh, biết người nào cần yêu thương chăm sóc hiếu kính. May mắn, may mắn cậu còn có cơ hội làm lại.

Diệp Giai Văn nhìn bóng dáng cha phía trước, nhẹ giọng nói:

“Cha, con sẽ hiếu kính người.”

Hết chương 25