Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân ăn xong cơm chiều liền trực tiếp ra ngoài bán canh ma lạt, đến mười một giờ mới mồ hôi nhỏ giọt về nhà.  Đẩy mở cửa, liền nhìn thấy Hướng mụ ngồi ở phòng khách hút thuốc, khói thuốc mù mịt, cửa sổ cũng không thèm mở, trong phòng sặc khói, Diệp Giai Văn bước vào bị khói xộc ho đến không dừng được.

Hướng Thanh Vân buông hết đồ này nọ, một bên chạy tới mở cửa sổ một bên hỏi:“Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Mẹ ăn cơm chưa?”

Hướng mụ nói:

“Đã mấy giờ rồi chứ, sớm ăn rồi. Ta không có việc gì, chính là đến xem các con thôi.”

Bà ngửi được trên người Hướng Thanh Vân mùi canh ma lạt rất gay, cau cái mũi:

“Cái mùi gì đây a?.”

Diệp Giai Văn giành trước nói:

“Bác gái à, đây là mùi canh ma lạt, một loại đồ ăn vặt của Tứ Xuyên, cháu cùng Thanh Vân vừa rồi mới bán đồ ăn khuya về a.”

“Canh ma lạt?”

Hướng mụ dụi dụi điếu thuốc cho tắt khói, mở miệng hỏi:

“Bán đồ ăn khuya? Kiếm tiền đi?”

Hướng Thanh Vân cúi đầu:“Vâng.”

Hướng mụ phun ra hai ngụm khói thuốc:“Con cũng không dễ dàng a.”, đoạn thở dài:

“Buổi chiều Thanh Thiên cùng Lưu Toa lại đây tìm con, con không ở nhà, bọn chúng trở về khách sạn rồi. Ta đến xem, các con muộn như vậy vẫn chưa về nhà, thì ra là đi kiếm tiền à.”

Diệp Giai Văn trong lòng âm thầm đắc ý, bên ngoài mặt vẫn là cung kính chạy tới rót cho hướng mụ cốc nước ấm. Hướng Thanh Vân giật mình nói:“Bọn họ tới làm cái gì?”

Hướng mẫu lắc đầu:

“Không gì, chỉ là qua chơi thôi. Con đã trở lại, ta cũng về thôi.”

Hướng Thanh Vân nói đêm quá muộn, muốn giữ hướng mụ ở lại qua đêm. Hướng mụ ngại chỗ bọn họ quá nhỏ, không ngủ lại, vẫn là về khách sạn. Hướng Thanh Vân tự mình đưa bà về, lúc về đến nhà đã mệt muốn chết, hai người xuống lầu chạy bộ tầm tám trăm mét rồi mới trở lại tắm rửa đi ngủ.

Ngày hôm sau Diệp Giai Văn trên đường gặp được nhà hàng xóm đối diện, chủ động lôi kéo hắn hỏi han vài câu. Quả nhiên theo hàng xóm nơi đó nghe được, buổi chiều ngày hôm qua vợ chồng Hướng Thanh Thiên với lái xe taxi cãi nhau ỏm tỏi, lái xe thấy hắn không chịu trả tiền, một lời không hợp hai người cãi nhau rất hung, sau lại thiếu chút nữa đánh nhau. Hướng Thanh Thiên nói với lái xe taxi đây là nhà của anh trai hắn, chờ anh hắn về sẽ trả tiền, bị lái xe taxi mắng cẩu huyết lâm đầu (mắng xối xả), nói hắn người đã lớn như vậy, lão bà bụng đều lớn, ra ngoài ngồi xe còn muốn tìm anh trai đòi tiền, ra cửa không mang theo tiền mà ngồi xa cái rắm! Hai người thiếu chút nữa đánh nhau, cuối cùng vẫn là Lưu Toa khuyên giải, lên xe kéo đến khách sạn, tìm cha mẹ ra trả tiền.

Sau về nhà Diệp Giai Văn hỏi Hướng Thanh Vân, Hướng Thanh Vân cũng từ mấy cô bác trong khu nghe được chuyện ngày hôm qua, chỉ ngồi lặng hút thuốc không nói lời nào.

Diệp Giai Văn thở dài:

“Em nghe em trai anh nói, hắn lần này đến liền dẫn theo tiền vài bữa cơm. Tiền em dâu anh sinh nở, phỏng chừng cũng muốn cho chúng ta trả.”

Hướng Thanh Vân vẫn là hút thuốc không nói lời nào.

Diệp Giai Văn ngồi xuống bên cạnh anh, kéo gói thuốc lại trước mặt mình, rút một điếu thuốc ra hút, chậm rãi phun khói, dùng giọng điệu thực bình tĩnh nói:

“Chuyện sinh nở bọn họ không có khả năng lập tức sinh đi, phụ nữ mang thai không đi lại đường xa được, bọn họ ít nhất còn phải ở hai ba tháng. Hôm nay em hỏi bạn đi bệnh viện đại khái phải tốn bao nhiêu tiền, hắn nói kiểu gì cũng phải mất vài ngàn. Nếu tới chỗ tốt một chút, chắc phải hơn một vạn.”

Cậu ngữ khí chỉ là trần thuật sự thật,  tâm bình khí hòa nói:

“Trước không nói ở đâu xa, chúng ta vừa thuê cửa hàng, trong tay trừ bỏ tiền đi mượn thì không có vốn lưu động, chúng ta xoay xở không được nhiều tiền như vậy.”

Hướng Thanh Vân gạt gạt tàn thuốc, hai tay chà xát mặt, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, qua thật lâu mới nói:

“Anh không nghĩ tới lại như vậy. Thanh Thiên hôm bảo anh cho nó 1000 đồng.”

Diệp Giai Văn nhíu chặt mày, bắt buộc chính mình giãn ra hỏi:

“Anh cho?”

Hướng Thanh Vân nói:

“Anh trên người không mang nhiều tiền như vậy, trước cho nó hai trăm.”

Diệp Giai Văn hít sâu, cố nén ở lại mà không chạy tới trước mặt vợ chồng Hướng Thanh Thiên mà chửi. Hướng Thanh Vân hút thuốc, cậu liền cùng Hướng Thanh Vân hút. Hướng Thanh Vân đi ra ban công, cậu liền đi theo, chậm rãi vỗ nhẹ sau lưng Hướng Thanh Vân an ủi.

Qua hồi lâu, Hướng Thanh Vân rốt cục mang theo một chút ảo não, thấp giọng nói:

“Nó làm sao lại có thể như vậy?!”

Làm một người hiền lành, anh không phải là hoàn toàn không phân biệt được tốt xấu, chỉ là anh hay dùng thiện ý mà đo lường người khác, có thể nhịn liền nhịn, có ủy khuất nghẹn vào bụng chính mình tiêu hóa. Loại người này luôn là nguyện ý đem chuyện xấu của người khác nuốt vào bụng, nói ra miệng đều là lời hay. Cho nên Hướng Thanh Vân có thể nói ra những lời này, đã là nín nhịn rất nhiều bất mãn.

Diệp Giai Văn chậm chạp nói:

“Chính bọn họ đâu có khó khăn như vậy? Sinh không được con hay sao?  Anh có nói với bọn họ là chúng ta giờ đang gặp khó khăn hay không?”

Hướng Thanh Vân cười khổ:

“Làm sao lại chưa nói chứ? Anh trước mặt em nói, em cũng nghe thấy mà.”

Diệp Giai Văn hỏi hắn:

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Làm sao được?”

Hướng Thanh Vân gảy gảy tàn thuốc, trầm mặc thật lâu, thở dài:

“Anh đâu còn cách nào khác, người cũng tới đây rồi, cũng không thể không quản.”

Bọn họ chính là dám chắc anh không thể không quản! Diệp Giai Văn ở trong lòng rít gào, anh mặc kệ bọn họ thì bọn họ sẽ chết sao? Cái sự thành thật thiện lương của anh chỉ đang bị lợi dụng mà thôi! Nhưng Diệp Giai Văn biết cậu không thể cùng anh cãi nhau được. Trọng sinh qua một lần, đầu óc cũng thông thoáng hơn nhiều, cãi nhau không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, Hướng Thanh Vân chính mình không biết em trai mình không tốt? Là cần người cảnh tỉnh mới hiểu được lí lẽ? Không phải, anh cũng không phải ngu ngốc, anh chỉ là có điểm mấu chốt so sánh thấp, người khác không tốt cũng nguyện ý chịu đựng. Nếu cậu rộng lượng một chút, anh còn nguyện ý đem những oán giận của mình nói ra cho cậu nghe. Nếu cùng anh cãi nhau, người này sẽ trong lòng có nghĩ cũng không dám nói, đều chính mình cất giữ. Nếu biểu hiện quá mức kích động, không cho Hướng Thanh Vân đem tiền cho bọn họ tiêu, Hướng Thanh Vân không thể ngồi xem mặc kệ, thì sẽ nghĩ cách đi vay tiền cho bọn họ phung phí, hơn nữa mượn tiền khẳng định cũng không dám nói cho Diệp Giai Văn. Chẳng như bây giờ, ít nhất anh có làm gì, đều dám nói cho Diệp Giai Văn, trong lòng có chuyện, cũng sẽ không cất giấu không dám nói. Diệp Giai Văn là người mà anh có thể trút bỏ nỗi lòng. Tốt xấu thì đại cục vẫn là Diệp Giai Văn năm giữ trong tay.

Tính tình Hướng Thanh Vân cần chậm rãi thay đổi, dù sao cũng là từ nhỏ dưỡng thành, điểm ấy không gấp được. Trước mắt việc cấp bách là mau nhanh đem mấy tên gia hỏa khó giải quyết này đuổi đi.

Diệp Giai Văn vốn đang định đối với đôi vợ chồng kia chừa chút tình cảm, tốt xấu gì cũng là em trai em dâu của Hướng Thanh Vân. Cậu lúc trước rõ ràng đã ngầm gõ những lời đó, chính là hy vọng bọn họ thức thời. Không nghĩ tới vợ chồng Hướng Thanh Thiên lại vô sỉ đến mức này. Biết rõ chuyện anh trai bên ngoài thiếu nợ vài vạn còn có thể mở miệng đòi tiền được. Người như thế, cho bọn hắn mặt mũi chính là hại chính mình!

Không quá hai ngày, vợ chồng Hướng Thanh Thiên có ý muốn Thanh Vân buổi chiều mang theo bọn họ đi mua thực phẩm dinh dưỡng cho thai phụ. Diệp Giai Văn trong lòng biết bọn họ đây là tìm kim chủ đến trả tiền, liền nói với Hướng Thanh Vân:

“Anh sắp đi Tô Châu công tác, buổi chiều không phải muốn tới công ty chuẩn bị tài liệu sao? buổi chiều em mang em trai với em dâu anh đi cho.”

Vừa lúc Hướng Thanh Vân quả thật rất bận rộn, liền đồng ý, ủy thác cho Diệp Giai Văn. Diệp Giai Văn cố ý kéo dài tới lúc Hướng Thanh Vân đi trước, sau đó gọi điện cho Trương Viễn Tân rồi mới ra ngoài.

Vợ chồng Hướng Thanh Thiên lúc đến thấy là Diệp Giai Văn, còn không cao hứng lắm, Diệp Giai Văn lại cười hì hì, một bộ tâm tình rất tốt:

“Đi thôi, tôi mang em dâu đi mua này nọ.”

Nhìn bọn hắn vẻ mặt không ngờ, tươi cười càng sáng lạn:

“Tôi biết các cậu không có tiền, không có việc gì, tôi cầm theo năm trăm đồng, có đủ hay không?”

Đôi vợ chồng  kia không nghe ra cậu rốt cuộc có phải đang châm chọc hay không, Hướng Thanh Thiên trên mặt ngượng ngùng, Lưu Toa thì sán lại thân thiết lại dối trá cười, kéo tay Hướng Thanh Thiên nói:

“Ai nha, kia vất vả Anh Diệp rồi. Anh Diệp cùng anh Thanh Vân cảm tình thật tốt, sau này chúng em đến đây còn phải nhờ anh giúp anh ấy nhiều!”

Diệp Giai Văn trong lòng cười lạnh: Nhân tình tốt xấu toàn bộ đều đổ lên đầu Hướng Thanh Vân, ả đàn bà này miệng lưỡi bén nhọn, thế nào cũng có thể nói.

Diệp Giai Văn mang theo bọn họ đi mua sắm, dọc đường đi còn cùng Lưu Toa nói chuyện thai phụ nên điều dưỡng thế nào, trẻ con phải chăm sóc dạy dỗ như thế nào. Diệp Giai Văn phía trước nuôi dạy Hướng Hiểu Long, đối với việc chăm sóc trẻ con cũng có chút tâm đắc. Lưu Toa nghe xong thì cười xòa nói:

“Anh Diệp làm sao lại biết nhiều như vậy! Giống như đã từng nuôi qua trẻ con nha! Học đại học đúng là có khác!” Miệng vẫn đều thực ngọt.

Diệp Giai Văn cười nói:“Đâu có đâu, tôi chỉ là thích trẻ con, thích nghe người ta nói chuyện trao đổi kinh nghiệm nuôi trẻ mà thôi.”

Bọn họ đi vào một cái ngõ nhỏ, lúc sắp ra đến đường lớn, phía trước đột nhiên xuất hiện năm sáu nam nhân, đầu lĩnh là cạo trọc, đã là mùa thu hoạch chính thiên (chắc là mùa hè á -___-) còn mặc một cái áo may ô, lộ ra cánh tay có một hình xăm rất lớn. Mấy người phía sau cũng là một bộ hung thần ác sát, có hai người trong tay còn cầm gậy gỗ, vừa thấy đã biết không phải kiểu người lương thiện gì.

Hướng Thanh Thiên và Lưu Toa lúc ấy liền bị dọa tới choáng váng, Lưu Toa phản ứng nhanh nhất, bất chấp đang mang thai lập tức nhảy ra sau lưng Diệp Giai Văn, Hướng Thanh Thiên phản ứng chậm hơn, cũng chạy ra phía sau lão bà mình né tránh.

Tên đầu trọc có hình xăm đứng đầu miệng ngậm điếu thuốc, híp mắt đánh giá Diệp Giai Văn. Lưu Toa cầm cánh tay Diệp Giai Văn, có thể cảm giác được thân thể Diệp Giai Văn đang phát run. Đầu trọc bước từng bước tới gần bọn họ, không nhanh không chậm nói:

“Diệp Giai Văn, tao tìm mày ba ngày, cuối cùng cũng tìm được người. Dù thế nào, mày với Hướng Thanh Vân tính toán khi nào thì trả tiền đây?”

Diệp Giai Văn nuốt nuốt nước miếng, cười làm lành nói:

“Long đại ca, tôi có việc cần thương lượng một chút…”

Đầu trọc há miệng cười hai tiếng:

“Mày còn biết gọi tao Long ca à! Như thế nào, tiền của Long ca mày cũng dám quỵt! Bây giờ mày đem 4 vạn đồng ra đây, tao liền cùng mày thương lượng!” Hai gã cầm gậy đứng phía sau đầu trọc, tay cầm gậy xát xát cũng nhích lại gần bọn họ.

Lưu Toa nhỏ giọng run giọng hỏi:

“Anh Diệp, bọn họ…”

Nói còn chưa dứt lời, Diệp Giai Văn đột nhiên cầm lấy cổ tay cô ta, tay trái nắm tay ả, tay phải chụp lấy Hướng Thanh Thiên, hét lớn một tiếng:

“Chạy mau!”

Hướng Thanh Thiên và Lưu Toa còn chưa kịp phản ứng, đã bị Diệp Giai Văn túm lấy chạy vội ra ngoài. Phía sau mấy gia hỏa đòi nợ giống như không nghĩ bọn họ cư nhiên dám chạy, còn thất thần mà chưa đuổi tới. Diệp Giai Văn một tay kéo một bên, chạy đến một con đường thì rẽ trái, liền buông Hướng Thanh Thiên ra. Hướng Thanh Thiên sửng sốt một giây, chạy theo hắn hai bước, sau đó lập tức quay đầu hướng về phía ngược lại mà chạy.

Lưu Toa mang thai căn bản chạy không nổi, không được bao lâu liền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Phía sau mấy kẻ đòi nợ đã muốn đuổi tới, Diệp Giai Văn nhìn trái phải xung quanh một chút, đem Lưu Toa đẩy tới hướng dãy nhà dân cũ nát:

“Mau! Em dâu cô trước vào chỗ đó trốn đi!”

Hết chương 21