Ban ngày Hướng Thanh Vân đi làm, Diệp Giai Văn ra ngoài bán đồ, giữa trưa có thời gian thì cả hai cùng về nhà ăn cơm. Buổi tối Hướng Thanh Vân sẽ mua thức ăn về rồi nấu cơm, nếu Diệp Giai Văn về nhà trước thì sẽ tranh thủ quét tước dọn dẹp nhà cửa, còn nếu về muộn thì trực tiếp ngồi vào bàn ăn cơm luôn. Nếu hôm đó Diệp Giai Văn mệt mỏi, chân do đi lại nhiều mà bị sưng lên thì buổi tối, Hướng Thanh Vân sẽ đun một chậu nước ấm cho cậu ngâm chân, sau đó mát xa, thực ra hắn có thể làm mát xa toàn thân, nhưng mỗi khi mát xa toàn thân thì họ sẽ “lăn qua lăn lại” cuối cùng thì “lăn” luôn lên trên giường.

Diệp Giai Văn được trọng sinh, tuy tâm trí là một người đàn ông 37 tuổi, thế nhưng thân thể thì mới chỉ có 22 tuổi thôi, chính là lúc sinh lực đang dồi dào, có đôi khi rõ ràng cậu muốn đi ngủ sớm, ấy thế mà bị Hướng Thanh Vân sờ hai cái liền trở nên “sinh long hoạt hổ”. Ban ngày, bọn họ làm lụng vất vả cực nhọc kiếm kế sinh nhai, buổi tối lại ôm nhau “làm việc” trong căn nhà nhỏ hơn 30 thước vuông đến mức mồ hôi vã ra như tắm, ngày hôm sau lại vô cùng có tinh thần mà tiếp tục đi làm. Điều này làm cho Diệp Giai Văn rất vui mừng, không thể không nói tuổi trẻ chính là tài sản quý giá nhất của con người.

Buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ cậu đều chạy bộ rèn luyện sức khỏe, đôi khi còn kéo cả Hướng Thanh Vân cùng chạy với cậu, dù sao thì sức khỏe của mình hay của người yêu cũng đều vô cùng quan trọng, khi bệnh tật mới biết đâu là chân tình giả ý, nhưng cậu hy vọng dù là chân tình hay giả ý thì cũng không cần đi đến bước này.

Diệp Giai Văn mua một chiếc nồi nhôm lớn, bếp cùng một chiếc xe đẩy, đi mấy chợ thực phẩm bản sỉ ở thành phố S xem xét so sánh cuối cùng chọn một nhà cung cấp thực phẩm giá rẻ mà chất lượng cũng không tồi để nhập hàng, lại mất mấy buổi tối để đi nghiên cứu địa hình, cổng chính cổng phụ của tất cả các trường đại học, thấy mọi việc đã chuẩn bị hòm hòm, cũng là lúc cậu cũng chuẩn bị bắt đầu thực hiện “kế hoạch phát tài: canh ma lạt” rồi. Chọn một tối cuối tuần, cậu và Hướng Thanh Vân đặt nồi nhôm bếp lò lên xe đẩy, trong nồi là canh đã nấu chín, cố định chặt lại, còn mang theo một túi nguyên liệu, liền thẳng tiến đến đại học A.

Năm 97, các sạp bán đồ ăn khuya quanh trường đại học đã có rất nhiều loại rồi, có nướng, cơm rang mì xào, bán bánh rán, bán trứng luộc nước trà ……Có rất nhiều học sinh đang đứng vây quanh các sạp, cổng trường ban đêm dường như còn đông đúc, tập nập hơn cả ban ngày. Lúc này pháp luật vẫn còn lỏng lẻo, bày quán bán đồ ăn cũng chẳng ai quản, càng không có chuyện dân phòng cưỡng chế xử phạt cho nên mọi người có thể yên tâm, vui vẻ kiếm tiền, còn không phải nộp thuế nữa chứ.

Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân bày sạp, bật bếp, chờ một lúc cho canh sôi lại. Bởi vì hôm nay là ngày mở hàng, có thể nói là thử nghiệm bán hàng xem sao nên thức ăn và nguyên liệu mà Diệp Giai Văn mang theo cũng không nhiều lắm: ngó sen, thịt viên, lạp xưởng, rong biển…cũng chỉ có bảy tám loại. Canh sôi một cái cậu liền mở bung nắp nồi ra, hương thơm bay khắp phố, trên đường có không ít học sinh bắt đầu chú ý đến sạp hàng này, rất nhiều người cho tới bây giờ còn chưa biết đây là món gì, cảm thấy rất tò mò. Đầu tiên Diệp Giai Văn dùng muôi múc mỗi loại thức ăn một ít sau đó cho vào nồi canh nấu, đợi đến khi đã chín tới liền nhanh chóng múc ra bát, sau đó liền nâng cao giọng thét: “Canh ma lạt Tứ Xuyên đây, mau đến nếm thử đi, ăn thử không mất tiền!”,

Hiện đã có rất nhiều người đứng tụ tập trước sạp, chỉ chỉ trỏ trỏ vào trong nồi.

“Đây là cái gì?”“Canh ma lạt Tứ Xuyên? Chưa nghe thấy bao giờ”“Thơm quá a! Trông ngon thật đấy!”“Ông chủ, có thể ăn thử sao?”

Diệp Giai Văn lấy một đôi đũa từ trong túi trước tạp giề ra nói: “Ăn thử không mất tiền, ăn thấy ngon thì mua ủng hộ quán nhé!”

Một sinh viên nam nhanh chân chạy lên trước cầm lấy đôi đũa, muốn làm người đầu tiên được nếm thử, tất cả mọi người đứng xung quang đang chờ mong nhìn hắn. Hắn gắp một viên thịt lên, cắn một miếng, một bên nóng đến mức thổi phù phù, một mặt lấy tay quạt quạt, miệng còn la: “Ngon, ăn ngon thật!”

Lại có người hỏi: “Ông chủ, bán thế nào?”

Diệp Giai Văn nói: “Đồ chay thì 3 hào một que, đồ mặn thì 6 hào một que, một gói miến thì 2 hào, hôm nay mở hàng, mua 3 tặng 1!”

Nam sinh vừa mới ăn thử kia lập tức kêu lên: “Ông chủ, cho tôi ba xiên thịt viên, một xiên ngó sen, hai cây lạp xưởng cùng với một gói miến trước đi!”

Diệp Giai Văn cười nói: “Được được!” Hướng Thanh Vân ở bên cạnh cho nguyên liệu cho vào nồi, Diệp Giai Văn thì vừa rao hàng thu hút khách vừa phụ trách thu tiền.

Bởi vì chỉ là một quầy hàng lưu động, cũng không có bàn ghế cho khách hàng ngồi xuống ăn, cho nên bọn họ cũng chỉ dùng bát nhựa, bọc một lớp màng bọc thực phẩm bên ngoài, thức ăn cũng dùng màng bọc thực phẩm bọc lại. Tất cả lại để vào trong một chiếc túi ni-lông, như vậy là có thể trực tiếp mang về, rất tiện lợi.

Ngày đầu tiên mở hàng buôn bán rất thuận lợi, buổi tối 11 giờ người đã thưa thớt đi nhiều, 11 giờ 30 Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân cũng đóng quán đi về, hai người bị nồi canh ma lạt hun đến mức cả người đều chảy đầy mồ hôi, nhanh chóng khuân hết đồ lên xe ba bánh để về nhà. Vừa đến nơi Diệp Giai Văn không tắm rửa lên giường nghỉ ngơi, còn lôi kéo Hướng Thanh Vân xuống nhà chạy bộ, Hướng Thanh Vân mệt muốn chết đi được, ngập ngừng nói: “Hôm nay vẫn phải chạy à? Đã muộn thế này, hôm nay cũng đã mệt mỏi lắm rồi.” Diệp Giai Văn nói: “Phải chạy, không thể bỏ dở, những bài tập rèn luyện kiểu này nếu bỏ bê một lần thì sẽ có lần thứ 2 thôi, để có một thân thể khỏe mạnh nhất định phải chạy.” Hướng Thanh Vân đành phải chiều theo cậu xuống nhà chạy thêm 4000m, vừa chạy về đến nhà, hai người tắm rửa qua loa, mặc kệ quần áo thay ra cũng chưa giặt, nằm thẳng ra giường ngủ say như chết.

Sáng hôm sau Hướng Thanh Vân dậy sớm, Diệp Giai Văn thì vẫn còn nằm ngủ nướng thêm một chút. Hướng Thanh Vân xuống nhà mua bữa sáng và sữa đậu nành đặt trên bàn rồi mới rời nhà đi làm. Đợi đến lúc Diệp Giai Văn thức dậy thì cũng đã 10 giờ sáng rồi, mấy quán ăn dưới nhà cũng đã đóng cửa hết cả, may mà Hướng Thanh Vân chu đáo mua đồ ăn cho cậu, cậu hâm nóng một chút rồi ăn luôn.

Ăn xong Diệp Giai Văn bắt đầu tính toán tiền hàng, tối hôm qua chính cậu cố ý lấy cớ quá mệt mỏi không để cho Hướng Thanh Vân tính tiền. Tính toán một lượt, tối hôm qua bán được hơn 90 đồng, trừ đi tiền vốn mua nguyên liệu, vẫn còn hơn 80 đồng. Mấy thứ như nồi, bếp lò, xe đẩy cũng tốn 200 đồng, như vậy ba bốn ngày có thể thu hồi vốn rồi, quả thật có thể nói là một vốn bốn lời*. Cậu lấy ra 2/3 số tiền nhét vào trong ngăn kéo để tiền, 1/3 còn lại cậu đem cất vào túi một chiếc áo của mình, gập lại cẩn thận rồi nhét áo xuống tận cùng của chồng quần áo, sau đó lấy sổ sách ra, đường đường chính chính viết vào: “Tên việc: Bán canh ma lạt; Thu vào: 62.2 đồng.”

Đời này Diệp Giai Văn phải chuẩn bị hai việc, thứ nhất là nắm quyền khống chế, quyết định tiền bạc của gia đình trong tay. Nhưng thế vẫn chưa đủ, cậu còn muốn để dành một số tiền phòng khi bất trắc, số tiền này không thể để Hướng Thanh Vân biết, về sau cậu còn muốn làm cho số tiền này sinh nhiều lợi nhuận hơn nữa. Hướng Thanh Vân không biết cách giữ tiền, có tiền thì lại muốn giúp người khác cũng dư giả như mình, cho nên Diệp Giai Văn quyết định, nếu sau này túng thiếu, mình còn có tiền riêng có thể “cấp cứu”; Nếu sau này phát đạt, Hướng Thanh Vân lại không biết trong nhà có tiền, hắn muốn lấy cũng không lấy được bao nhiêu. Đáng nhẽ ngay từ đầu phải tuân thủ quy tắc như vậy, đời trước Diệp Giai Văn ngay từ đầu đã quá rộng lượng, kết quả lại bị người ta rút củi dưới đáy nồi, đời này cậu nhất định phải làm tiểu nhân, một tiểu nhân sống vì chính bản thân mình.

Khoảng thời gian tiếp theo, ngoài việc tiếp tục đi bán đồ ăn, buổi sáng Diệp Giai Văn còn vác một đống đồ ra ngoài buôn bán linh tinh, hôm thì cậu bán quần áo, ô…, hôm lại bán sách lậu, đĩa phim lậu, tiền thu vào cũng có thể miễn cưỡng nói là được chút lợi nhỏ để đủ trang trải. Buổi tối thì đẩy xe đi bán canh ma lạt, cái này có thể nói là vốn ít lời nhiều, buôn bán cũng tốt, nhưng mà cũng rất vất vả, hơn nữa từ sau khi bán cái này Diệp Giai Văn ngửi đâu cũng thấy mùi canh ma lạt, ăn cái gì cũng không biết mùi vị thật là gì nữa, đến cả người cũng bị ám mùi canh ma lạt, đi tắm cũng không mất hết mùi được, lúc đi xe bus mọi người cũng đều dùng một ánh mắt kì quái săm soi cậu. Sau đó Diệp Giai Văn liền trang bị hai bộ quần áo chuyên dụng dùng để đi bán canh ma lạt, tránh cho mùi canh ám sang các bộ quần áo khác.

Hướng Thanh Vân không phải ngày nào cũng đi phụ bán canh ma lạt được, bởi vì bán canh ma lạt dọn hàng rất muộn, ban ngày hắn còn phải đi làm, nếu ngày nào như vậy sẽ rất mệt mỏi. Chính bản thân hắn vẫn chưa nói gì, nhưng Diệp Giai Văn lại không muốn để cho hắn vất vả như vậy, thế nên ba năm bảy chủ nhật thì để cho hắn theo phụ, hai tư sáu thì tìm Trương Viễn Tân đến phụ giúp. Trương Viễn Tân cũng thiếu tiền, Diệp Giai Văn trả công cho hắn cũng không thấp, hắn cũng rất vui vẻ đi làm.

Tháng thứ nhất bán canh ma lạt lời được 4000 đồng, đưa cho Trương Viễn Tân 800 đồng, Diệp Giai Văn cất riêng 1200 đồng vào tài khoản của cậu,  2000 đồng còn lại thì cho vào tài khoản chung của cậu và Hướng Thanh Vân.

Một buổi tối thứ sáu, bởi vì ngày hôm sau không phải đi làm, Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn liền “chơi” đến điên cuồng, đầu tiên làm ở sô pha một lần, lại làm một lần trong phòng tắm, tinh lực Hướng Thanh Vân vẫn vô cùng dồi dào, ôm Diệp Giai Văn lên giường “chơi” tiếp, làm đến mức xương cốt Diệp Giai Văn đều nhức mỏi, vừa ôm chăn vừa kêu la: “Chậm một chút, chậm một chút, trưa mai em còn phải đi bán quần áo nữa!”

Hướng Thanh Vân cẩn thận không bắn ở bên trong, đợi đến khi hắn bắn xong, phía dưới của Diệp Giai Văn vẫn còn cứng rắn, hắn liền dùng miệng giúp Diệp Giai Văn giải quyết. Âm thanh Diệp Giai Văn mang theo tiếng khóc nức nở, đẩy đẩy hắn: “Đừng, đừng, đừng làm nữa…”

Miệng Hướng Thanh Vân vẫn còn đang ngậm “cái (gì) đó, mắt thì hoàng mang nhìn cậu.

Diệp Giai Văn đang  không có sức lực, trừng mắt liếc hắn một cái: “Em đã bắn mấy lần rồi, không bắn được nữa, cứ để nó như vậy đi, cứ như vậy sẽ bắn ra máu đó. Anh có thể tiết chế một chút được không?”

Hướng Thanh Vân nhịn không được nở nụ cười, bò lên nằm cạnh Diệp Giai Văn, vuốt vuốt những sợi tóc dính trên cái trán đầy mồ hôi của cậu, lại hôn hôn mấy cái lên trán và sống mũi của cậu, nói: “Ngày mai em ở nhà ngủ bù một ngày đi, đừng đi bày sạp nữa.”

Diệp Giai Văn gối đầu lên cánh tay hắn, mắt díp lại, mơ mơ màng màng nói: “Thứ bảy bán được nhiều lắm……”

Hướng Thanh Vân hôn lên tóc cậu: “Anh giúp em trông hàng cũng được.”

Diệp Giai Văn “xuy” một tiếng, nói: “Không tin được anh.”

Hướng Thanh Vân bị chê, liền sáp lại gần, bộ mặt như đang chịu tổn thương, nhìn Diệp Giai Văn. Diệp Giai Văn chớp chớp mắt, lấy ngón tay dí dí vào trán hắn nói: “Chính là không tin được đó, làm sao? muốn làm phản à!” Hướng Thanh Vân nhẹ nhàng cắn cắn đầu ngón tay cậu, hai người đều nở một nụ cười, Hướng Thanh Vân lại nhổm lên, hôn hôn chóp mũi cậu, lại hôn nhẹ lên môi cậu, mỗi nụ hôn tràn đầy yêu thương, có hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Hướng Thanh Vân nói: “Em bày sạp bán hàng buổi sáng thì một tháng có thể lãi được bao nhiêu?”

Diệp Giai Văn nói: “Tháng này mới kiếm được 1800 đồng.”

Hướng Thanh Vân nói:“Còn không bằng đi làm công ăn lương. Thật ra anh thấy em nên tìm một công việc chính đáng nào đó thì tốt hơn, ít nhất có phúc lợi, đãi ngộ cũng ổn định, tiền lương ít một chút cũng không làm sao. Chúng ta dù gì cũng tốt nghiệp đại học, bày sạp bán đồ thế này thì không học hành gì cũng làm được.”

Khát vọng của Diệp Giai Văn đương nhiên không đơn giản là chỉ bày sạp bán đồ như vậy, chẳng qua hiện giờ tiền vốn của cậu vẫn chưa đủ, không làm được việc khác mà thôi. Cậu ôm lấy mặt Hướng Thanh Vân hôn mạnh một cái, cười nói: “Không cần anh lo lắng cho em, trong lòng em đều hiểu. Ngược lại là anh, cũng nên ít làm em lo lắng đi!”

Hướng Thanh Vân ôm lấy cậu, đột nhiên không nói gì, một lúc sau, Diệp Giai Văn đã buồn ngủ đến mức mơ mơ màng màng, Hướng Thanh Vân lại ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Bảo bối, chuyện của chúng ta, anh muốn nói cho cha mẹ anh biết.”