Diệp Giai Văn lên mạng tìm được một gói đi du lịch Nhật Bản, thời gian đi sáu ngày, bao gồm ăn ở vé máy bay, lại chỉ cần sáu nghìn tệ một người. Từ khi Nhật Bản xảy ra động đất, nhà máy hạt nhân bị dò rỉ, các gói đi Nhật Bản hầu như đều giảm giá hơn một nửa so với hai năm trước, quả thật rẻ hơn rất nhiều.

Diệp Giai Văn động lòng rồi, bắt đầu tính toán quỹ tiền nho nhỏ của cậu và Hướng Thanh Vân.

Cậu và Hướng Thanh Vân ở cùng nhau cũng đã mười lăm năm rồi, tuy rằng cũng không phải dư giả gì, nhưng cũng chắt bóp dè xẻn nhiều năm như vậy, lại bởi vì mua được nhà trước khi giá cả biến động năm 2002, tuy rằng cho đến nay vẫn chưa trả hết, hai năm trước lại vay tiền mua xe, cũng chỉ là một chiếc polo bình thường mà thôi, rẻ hơn một nửa so với siêu xe thông thường. Có nhà có xe, vì thế cuộc sống của họ cũng coi như hạnh phúc vui vẻ. Mà con của bọn họ Hướng Hiểu Long cũng vừa trải qua quãng thời gian trung học nổi loạn, năm nay là học sinh cấp 3 rồi, thành tích học tập cũng rất tốt, càng lớn càng hiểu chuyện. Một nhà ba người tuy rằng không có một người phụ nữ, nhiều năm qua cũng vì vậy mà chịu biết bao áp lực, nhưng Diệp Giai Văn bây giờ thực thỏa mãn. Cậu đối với cuộc sống sinh hoạt cũng không có yêu cầu gì, cứ giống như bây giờ, khổ tận cam lai, hiểu nhau gần nhau, đây chính là hạnh phúc.

Hướng Hiểu Long lúc thi vào cấp 3 phát huy hơn hẳn bình thường, trúng tuyển vào một trường cấp 3 trọng điểm của thành phố, vì thế Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân nói muốn thưởng cho nó, để cho nó tự quyết định. Thằng bé bởi vì rất thích xem anime Nhật Bản, cho nên liền nói muốn đi Nhật Bản chơi, vì thế Diệp Giai Văn liền lên mạng tìm tour du lịch Nhật bản.

So sánh giá tiền gói du lịch của một vài công ty danh tiếng, lại tham khảo trên vài diễn đàn trên mạng, cuối cùng Diệp Giai Văn quyết định chọn đặt công ty Tàu Xanh, mỗi người mất 6156 tệ, một số mục đặc biệt thì tự chi trả, khẳng định là còn một số khoản khác nữa, nào là tiền mua quà cho người thân vân vân và mây mây, gộp 3 người lại, có thể tiết kiệm một chút, 25 nghìn tệ có lẽ là vừa đủ. Bởi vì năm kia vừa mua xe, tiền gửi ngân hàng của họ không nhiều lắm, đại khái còn bảy tám chục nghìn tệ. Nếu đi du lịch một chuyến, tiêu phí khoảng hai mươi nghìn, còn dư 50 nghìn. Chẳng may mà có chuyện gì xảy ra ốm đau bệnh tật thì cũng còn dư giả. Ngay chiều hôm đó, Diệp Giai Văn liền gọi ngay cho công ty du lịch, hỏi rất nhiều về vấn đề đi du lịch, rồi giục họ mau chóng gửi các giấy tờ liên quan cho cậu. Đợi đến lúc tan ca thì sao hết ra USB, về nhà từ từ nghiên cứu Cả ngày tâm trạng của Diệp Giai Văn rất tốt, cậu cứ nghĩ đến cuộc sống của cậu và Hướng Thanh Vân hiện nay thật hạnh phúc, có xe có con trai, còn có dư giả tiền để cả nhà cùng nhau đi du lịch, trong lòng không nhịn được mà cười ngốc, quả thực hận không thể đứng lên nhảy múa. Trên đường về nhà, cậu gặp lại một ông lão ăn xin đang ngồi bệt bên vệ đường, nhớ lại 3 năm về trước, lần đó cậu đặt tờ 10 tệ vào bát lão, còn nở nụ cười thân thiện về phía lão. Cậu mua nửa con gà nướng và ít salad. Về đến nhà không có ai, cậu đem đồ ăn để vào trong tủ lạnh, bắt đầu dọn dẹp phòng. Lúc cậu quỳ xuống dưới sàn dùng dẻ lau dọn dẹp thật sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng không còn một hạt bụi, Hướng Hiểu Long mồ hôi nhễ nhại, ôm quả bóng rổ trở về nhà- kì thi cấp 3 vừa mới kết thúc, coi như là thằng bé vừa vượt qua kì thi lớn đầu tiên của cuộc đời, sướng đến phát điên. Diệp Giai Văn đang ngồi dưới sàn ngẩng đầu lên, xoa xoa đầu thằng bé, dịu dàng nói: “Đói bụng không? Trong tủ lạnh có gà nướng, đói bụng thì tự đi hầm lại cho nóng rồi ăn đi. ”

Hướng Hiểu Long đứng ở huyền quan (lối đi vào nhà) cởi hết giày và quần áo bẩn ra, thay dép lê rồi mới đi vào phòng, rửa tay, đi ra phòng bếp, mở tủ lạnh, hét lớn: “A! phu thê phế phiến (một món ăn Quảng Đông, nguyên liệu chính là phổi, tim, gan lợn)! Đầu sứa! Ba nhỏ, sao lại mua  nhiều đồ ăn như vậy a!”

Diệp Giai Văn vui vẻ tranh công: “Đều là những món con thích ăn đúng không!”

Hướng Hiểu Long vui vẻ chạy vào phòng tắm, tắm rửa hai ba phút xong liền liền chạy ra, giành lấy khăn lau trong tay Diệp Giai Văn: “Ba nhỏ,người đi nghỉ ngơi đi, để con lau cho.”

Diệp Giai Văn nói:“Con chơi bong cả ngày không đói bụng sao? đói bụng thì ăn trước một chút đi cũng được.”

Hướng Hiểu Long lắc đầu:“Đợi ba lớn về rồi cùng ăn.”

Một lát sau, Hướng Thanh Vân cũng trở về. Diệp Giai Văn nói cậu đã mua mấy món chín, nên hắn cũng chỉ mua một ít rau xanh cùng hai quả cà chua, vừa vào cửa liền đổi dép lê đi vào bếp, nhanh chóng làm xong rau xào nấm hướng cùng một tô canh trứng cà chua, Diệp Giai Văn ở bên ngoài lau bàn rồi dọn đồ ăn ra, Hướng Hiểu Long xới ba bát cơm, sau đó cả nhà cùng ngồi xuống ăn.

Bữa cơm thực đơn phong phú, ba người ăn hết bốn món một canh. Không hiểu vì sao, hôm nay Diệp Giai Văn rất vui vẻ,  từ khi quyết định cẩ nhà cùng đi du lịch, làm gì đều cảm thấy bản thân hạnh phúc muốn chết đi được, bây giờ nhìn một bàn thức ăn cùng hai người đàn ông đang ăn như hổ đói bên cạnh, quả thực hạnh phúc đến choáng váng, hai mắt ngời sáng, thân thể như đang lâng lâng trên mây. Cậu nghĩ, sướng chết đi thôi, hóa ra người còn có thể hạnh phúc nhường này.

Diệp Giai Văn nói với Hướng Hiểu Long:“ Tiểu long a, hôm nay ba nhỏ lên mạng tìm mấy công ty du lịch.” Cố ý dừng lại một lúc, sau đó nhếch miệng cười nói:“ Nghỉ đông năm nay,cùng con đi du lịch Nhật Bản!”

Hướng Hiểu Long ngẩn ngơ, hai mắt lập tức trừng lớn,“Oa! thật sao?”

Diệp Giai Văn cười nói: “Thật. Con thi thành tích tốt như thế, đây là coi như là phần thưởng mà ba với ba lớn của con thưởng cho con. Hai ngày này con đến phòng giáo vụ của trường mới một chuyến, xin một cái giấy xác nhận, lúc xin thị thực* xuất ngoại cần đến.”

Thị thực: visa

Hướng Hiểu Long liên tục gật đầu:“Được ạ!”

Diệp Giai Văn quay lại nhìn Hướng Thanh Vân, không nghĩ tới trên mặt Hướng Thanh Vân không hề vui vẻ, ngược lại như có chút sầu lo. Diệp Giai Văn dùng khuỷu tay huých huých hắn:“Làm sao vậy, con không muốn đi à?”

Hướng Thanh Vân lắc đầu, cười cười với bọn họ:“Đi a, sao lại không đi, tiểu Long còn chưa xuất ngoại bao giờ?”

Diệp Giai Văn nghi hoặc nhìn nó, trực giác nói cho cậu biết Hướng Thanh Vân có chuyện gì đó, nhưng lúc này trên mặt Hướng Thanh Vân một chút ưu phiền cũng không thấy nữa, cũng vui vẻ giống bọn họ vậy, cậu cũng không truy cứu nữa.

Cơm nước xong xuôi, Hướng Hiểu Long về phòng lên mạng, Hướng Thanh Vân rửa bát xong, đi ra xem tivi cùng Diệp Giai Văn. Lúc phát quảng cáo, Hướng Thanh Vân nhích nhích lại gần Diệp Giai, hỏi cậu:“Đi du lịch, một người cần bao nhiêu tiền a?”

Diệp Giai Văn nói:“Hơn sáu nghìn tệ một người, tính thêm các chi phí khác, chúng ta lại tiết kiệm một chút, tóm lại sẽ không quá hai lăm nghìn đi.”

“Nga, hơn hai lăm nghìn, kia … vẫn còn tiền đi.” Hướng Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra.

Diệp Giai Văn xê dịch mông, dựa vào trong lòng hắn, kéo kéo cánh tay hắn từ sau lưng mình ra đằng trước, để cho hắn ôm mình. Cậu vui vẻ nói nói cho hắn kế hoạch của mình:“Hiện giờ là tháng bảy rồi, ta đã đặt chỗ tháng tám đi, cho nên phải nhanh chóng chuẩn bị, hai ngày này em lại nghiên cứu kĩ một chút, tuần sau trả tiền cho họ, thị thực … đều cần thời gian chuẩn bị. À, mấy tháng trước anh đến Nhật Bản công tác đúng không, thị thực còn hiệu lực không vậy?”

Hướng Thanh Vân gật gật đầu:“Thị thực của anh vẫn chưa hết hạn.”

Diệp Giai Văn cười nói:“Tốt lắm, em phải đi hỏi công ty du lịch một chút xem có thể hay không tiết kiệm phí xin thị thực. Nhưng mà các công ty du lịch bây giờ đều thật gian thương, hôm nay em hỏi bọn họ chúng ta ba người có thể đặt một phòng hai giường ngủ hay không, tiết kiệm tiền, công ty du lịch liền nói cho dù bớt một giường nhưng cũng không thể giám giá tiền. Thực gian thương!”

Hướng Thanh Vân gật gật đầu, cũng không biết phải nói gì.

Diệp Giai Văn nói:“Tháng tám trường của bọn em cũng nghỉ, ai da, là việc trong trường chính là tốt như vậy đấy, tự do, một bó tuổi còn được nghỉ hè và nghỉ đông. Anh cũng nhiều năm không xin phép đi rồi, phải tranh thủ, coi như đi thả lỏng một chút!”

Hướng Thanh Vân nghiêng đầu hôn lên thái dương của cậu:“Được.”

Tối hôm nay, Diệp Giai Văn phá lệ nhiệt tình hơn bình thường, chủ động làm từ đầu đến cuối. Bọn họ kỳ thật đã lâu lắm rồi không có làm, bởi vì Diệp Giai Văn ngại phiền toái, làm một lần từ đầu đến cuối có thể thương tổn “nguyên khí” vài ngày, cho nên bình thường lúc bọn họ thân mật  cũng chỉ vuốt ve cho nhau một chút rồi thôi, trừ phi lúc đặc biệt có hưng trí mới làm. Cũng vì như thế, lúc làm một đôi lão phu phu còn đặc biệt sung sướng, đến giây phút cuối cùng kia, Diệp Giai Văn thoải mái toàn thân co rút, lại còn có thể mất đi ý thức hơn mười giây.

Tỉnh lại liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hướng Thanh Vân, nắm chặt tay cậu nói:“Em làm anh sợ muốn chết, tại sao lại tự nhiên ngất đi vậy?”

Diệp Giai Văn ngượng ngùng đem mặt giấu vào hõm vai hắn nói:“Lớn tuổi, kích thích quá, thân thể không chịu nổi.”

Hướng Thanh Vân ôm cậu liều mạng hôn, còn giống như mười mấy năm trước đem cậu ôm vào trong phòng tắm tẩy rửa, lại còn chủ động đổi ga giường mới, sau đó mới ôm cậu nằm xuống đi ngủ. Hướng Thanh Vân bình thường chỉ cần nằm xuống rất nhanh liền ngủ, Diệp Giai Văn thì lại không như vậy, cho nên cho đến khi Hướng Thanh Vân bắt đầu ngáy, thần trí của cậu còn  tỉnh táo.

Cậu vươn ngón tay, nhờ vào ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào dùng ngón tay miêu tả khuôn mặt Hướng Thanh Vân. Ngũ quan Hướng Thanh Vân thật vuông vức, lần đầu tiên Diệp Giai Văn nhìn thấy hắn còn tưởng rằng hắn là con lai, về sau mới biết được hắn cũng chỉ là con của một người nông dân bình thường, có thể lớn lên như vậy, chỉ có thể là do đột biến gen. Lúc còn trẻ Diệp Giai Văn nghĩ chính mình sẽ không bao giờ thích nam nhân, cũng không thể tưởng tượng chính mình về sau lớn tuổi có thể trở thành một lão già mập mạp da đầu bóng loáng hay không. Nhưng là bây giờ, cậu cùng Hướng Thanh Vân cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, cũng sắp bước vào hàng ngũ ‘’lão nam nhân”, bọn họ lại vẫn cứ yêu nhau như vậy. Tuy rằng làn da cũng chẳng còn mịn màng, tuy rằng khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng trong mắt cậu, Hướng Thanh Vân vẫn là người đẹp trai nhất trên thế giới. Cậu có thể tưởng tượng, qua vài thập niên nữa, lúc bọn họ tóc hoa râm răng cũng rụng sạch, Hướng Thanh Vân vẫn còn có thể là lão nhân anh tuấn nhất.

Nhiều năm như vậy, cậu và Hướng Thanh Vân không phải chưa bao giờ có mâu thuẫn, thậm chí có những lúc đã nghĩ đến việc chia tay, nhưng là bây giờ không phải vẫn vô cùng hạnh phúc cùng nằm trên một cái giường sao. Lúc khó khăn nhất, hai người bọn họ đến chỗ ở còn không có, một tháng trời phải ở nhờ tầng hầm nhà người khác, buổi sáng còn phải đi làm ở ba bốn nơi, hiện tại có nhà có xe còn có tiền đi du lịch. Lúc khó khăn nhất, ngoài một manh chiếu rách, đến chỗ đặt mông cũng không có, bị chủ nợ ngày đêm đến siết nợ, tiền lương mỗi tháng vừa mới chuyển vào tài khoản lập tức lại bị chuyển đi, ăn gói mì sợi hai hào tiền thì đến trứng gà cũng tiếc không muốn cho vào, hiện tại mỗi tháng còn có thể để dành hai đến ba nghìn tệ. Cho nên nói, người chỉ cần có thể khỏe mạnh khang phục, sẽ không có cái gì là không vượt qua được.

Ngày hôm sau là cuối tuần, vừa mới sáng sớm, Hướng Thanh Vân nghe điện thoại, là một bạn học cũ đến thành phố S chơi, hắn phải đi tiếp. Diệp Giai Văn biết bạn học cũ này đã liên hệ với Hướng Thanh Vân một thời gian rồi, hình như là bắt đầu từ tháng trước, nói là muốn đến Thượng Hải làm công kiếm tiền, nhờ Hướng Thanh Vân giúp đỡ một chút. Hướng Thanh Vân là một người bạn tốt, bạn học nhờ hắn giúp, hắn đương nhiên sẽ đồng ý, vài ngày gần đây vẫn giúp người ta để ý mục tuyển dụng trên các báo, còn hỏi Diệp Giai Văn xem trường của bọn họ có thể nhận người đã có tiền án tiền sự được không. Diệp Giai Văn ở cùng hắn mười mấy năm, đối với cái tính cách hiền lành của hắn cũng hiểu rõ lắm, đành mặc kệ hắn, nhưng cũng không để trong lòng.

Hướng Hiểu Long ăn sáng xong liền ra ngoài tìm bạn học chơi, Diệp Giai Văn lại lên mạng, tiếp tục nghiên cứu việc đi du lịch. Nhà bọn họ trong ba người đàn ông, hai người họ Hướng kia đều thật là mơ hồ, loại việc cần chuẩn bị kế hoạch chi tiết này, chỉ có thể để cho cậu toàn quyền xử lý.

Người phụ trách của công ty du lịch chuyển cho cậu một hồ sơ với giấy tờ cần thiết để làm thủ tục đi du lịch, cậu nhìn một chút, ngoài xác minh của đơn vị của cậu hiện tại còn cần phải kê khai tài sản, chứng minh tài chính gia đình có ít nhất là 50 nghìn nhân dân tệ. Nếu như là một gia đình, thì một tờ chứng minh là đủ rồi, thế nhưng người một nhà như cậu và Hướng Thanh vân, lại thiếu một tờ chứng minh quan hệ phu thê, chính vậy nên họ không thể dùng một tờ giấy kê khai tài sản mà xong được. Bọn họ ngoài tiền định tiêu dùng đi du lịch, chỉ còn lại 50 nghìn,chỉ có thể kê khai một đơn tài sản, nhưng may mà giấy xác minh Nhật Bản của Hướng Thanh Vân vẫn chưa hết hạn, nên 50 nghìn là đủ rồi.

Trước khi đi đến ngân hàng làm thủ tục chúng mình, Diệp Giai Văn gọi điện cho bác cả của cậu đang sống ở Tokyo, ân cần hỏi han bác, nói rằng tháng 8 sẽ đến Nhật Bản, nếu có cơ hội nhất định sẽ đến thăm ông. Sau đó còn hỏi kĩ càng tình hình phóng xạ hạt nhân tại đó, bác cả còn chắc nịch khẳng định là hạt nhân phóng xạ đã không còn ảnh hưởng quá lớn với sức khỏe con người nữa rồi, đằng nào thì cũng chỉ đi đến chơi vài ngày rồi lại về, bảo cậu không cần lo lắng. Thực ra hai ngày trước cậu đã tra cứu rất nhiều tư liệu, mấy ngày gần đây tình hình bức xạ ở Nhật đã không còn trở ngại gì lớn, nghĩ ngợi một chút cũng đúng, đã qua lâu như thế rồi, cũng không hề nghe nói đất đai của Nhật Bản có chất độc gây hại gì đến người dân, cũng có người phát sinh biến chứng, nhưng chỉ cần không đi Fukushima thì sẽ không ảnh hưởng gì cả. Huống hồ nhờ có bức xạ này mà cậu tiết kiệm được không ít tiền du lịch, cứ coi như là đi chụp X-quang vậy.

Diệp Giai Văn trên đường đến ngân hàng, Hướng Thanh Vân gọi điện thoại đến cho cậu. Cậu hỏi Hướng Thanh Vân:“Thế nào, người đã nhận được chưa?”

Ngữ khí Hướng Thanh Vân mang chút buồn bực:“Bảo bảo, anh hình như là bị gạt rồi.”

“Dọa???” Diệp Giai Văn lắp bắp kinh hãi:“Có chuyện gì?”

Hướng Thanh Vân nói:“ Người đó không phải là 3 tuần trước gọi điện cho anh, anh ta nói là bạn học cũ của anh, thực sự là anh không nhớ người đó, anh cho rằng là tại mình quên mất, cậu ta còn nhớ tên của anh, và còn khẳng định chắc chắn. Trong khoảng thời gian đó cậu ta thường xuyên gọi điện cho anh, nói là gia đình khổ sở thế nào, mẹ cậu ta bệnh nặng, cha thì bị tai nạn xe mà chết, cứ kêu khổ với anh, còn nói muốn lên Thượng Hải kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, thế là anh muốn giúp đỡ cậu ta. Cậu ta nói hôm nay lên Thượng Hải, nói anh ra đón cậu ta,anh đi được nửa đường, cậu ta gửi tin nhắn cho anh, nói có việc gấp, bảo anh mang theo 80 nghìn tệ đến cứu cậu ấy, anh đột nhiên cảm thấy có gì không đúng rồi…”

Diệp Giai Văn khóe miệng hung hăng nhếch lên“Em thấy, loại lừa gạt rẻ tiền thế này mà anh cũng bị lừa?! Gọi được tên của anh, khẳng định là công ty trung gian đã bán đứng anh rồi, các tin nhắn rác thời nay 10 cái thì có đến 9 cái biết được tên của em!”

Giọng nói của Hướng Thanh Vân nhẹ một chút:“Anh làm sao mà biết hắn lừa đảo chứ… Tống Chí Hoài, người này em đã nghe qua tên chưa? Hắn nói hắn là bạn học cùng đại học của anh.”  Diệp Giai Văn bực mình trợn mắt. Cậu là bạn học cùng đại học của anh, vừa nghe thấy tên người này thì cảm thấy lạ hoắc, còn tưởng rằng bạn học cấp ba của hắn, không ngờ đầu óc Hướng Thanh Vân lại đơn giản đến mức này nữa! Cậu tức giận nói: “Chưa nghe thấy, sao anh không hỏi là hai người cùng tốt nghiệp trường nào, bắt hắn ta nói ra tên của 5 thầy cô?”

Hướng Thanh Vân thật thà nói:“A, vậy anh sẽ hỏi hắn.”

“Anh bị ngố à!” Diệp Giai Văn hét vào điện thoại:“Anh bây giờ còn muốn đi hỏi a! Rõ ràng là kẻ lừa đảo còn gì nữa! Cho dù không phải, là bạn học cũ, anh thực sự muốn cho cậu ta vay 80 nghìn tệ đấy hả? Tiền của anh là trên trời rơi xuống đấy à?”

Hướng Thanh Vân lắp bắp một lúc, chán nản nói:“Haizz, anh không đi nữa, anh sẽ về ngay. Trưa nay em muốn ăn gì, anh mua về nấu.”

Diệp Giai Văn hít sâu, lấy lại tâm trạng nói:“Không cần, buổi trưa Tiểu Long không về, tối hôm qua còn thừa rất nhiều đồ ăn, chúng ta nấu qua loa lại là được rồi. Đúng rồi,  anh mua chân giò nhé, buổi tối em hầm canh chân giò cho Tiểu Long.”

Diệp Giai Văn tắt máy, không ngừng thở dài ngao ngán. Hướng Thanh Vân điều gì cũng tốt, chỉ là thật thà quá, sống trong một xã hội phức tạp thế này, thật thà như anh thì chỉ có chịu thiệt. Ngày còn đi học, Diệp Giai Văn cứ nghĩ đây chính là ưu điểm của anh, nhưng sống lâu cùng anh, ưu điểm lại trở thành điểm yếu lớn nhất của anh, chính là vì cái tính này của anh, hơn mười năm sống cùng Hướng Thanh Vân, Diệp Giai Văn đã phải chịu bao khổ sở, thậm chí có khi bị lừa tới khuynh gia bại sản.

Mỗi lần mở đầu, dòng suy nghĩ tựa như thủy triều trào ra. Diệp Giai Văn có điểm khó mà chấp nhận được, kỳ thật Hướng Thanh Vân mà làm bạn thì rất ổn, nhưng lại không phù hợp để cùng chung sống. Cái tính của hắn, không những làm khổ mình mà còn liên lụy đến người khác, thiệt người mà cũng thiệt người bên cạnh, thế nên làm bạn học, đồng nghiệp, cộng sự, thật sự thì cũng chẳng có gì sung sướng. Đối với hắn thì chẳng phải là “người khác” nữa, phải cùng chịu khổ cùng hắn, nhìn anh ra rút tiền ra cho người khác.

Con người thật mau chóng thay đổi suy nghĩ. Vừa mới hôm qua Diệp Giai Văn vừa hạnh phúc về cuộc sống của mình, hôm nay lại gặp chuyện này, cảm thấy cuộc sống thật trái ngang. Chẳng mấy chốc đã đến ngân hàng, dòng suy nghĩ của cậu bị gián đoạn, không muốn suy nghĩ về những chuyện cũ năm xưa nữa.

Đầu năm nay làm gì cũng đều phải xếp hàng, ăn cơm phải xếp hàng, đi WC phải xếp hàng, đến mua phòng cũng phải xếp hàng. Ngân hàng đương nhiên cũng không tỏ ra yếu thế, cũng phải xếp hàng dài, Diệp Giai Văn nghịch điện thoại chán chê hàng tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đến lượt.

Anh đem thẻ tiết kiệm với chứng minh thư đưa cho nhân viên,nói rõ mục đích cần làm, nhân viên kia thuần thục quẹt thẻ của cậu, không mang chút ngữ cảm nói: “Tiên sinh, số tiền của ngài là hơn ba 38 nghìn 564 phẩy tư tệ.”

Diệp Giai Văn vốn có chút không yên lòng, đơ ra một giây, đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên: “Cái gì?! Anh nói còn thừa bao nhiêu cơ?”

Nhân viên nhân hàn so so vai, ngón tay chỉ vào bảng điện tử, ý bảo hắn tự xem: “38564.4 tệ”

Trong nháy mắt Diệp Giai Văn cảm thấy như tim ngừng đập, rồi lại đột nhiên đập trở lại, cứ như là muốn chui từ cuống họng cậu nhảy bổ ra. Cậu cố gắng kiềm chế xúc động, run run nói: “Không, không thể thế! Thiếu mất 40 nghìn! Anh thử tra hộ tôi xem có chuyện gì xảy ra vậy!”

Nhân viên ngân hàng nhún nhún vai, gõ gõ bàn phím, rồi nói: “ngày mùng 10 tháng này, cũng là ngày hôm kia, ngài đã chuyển khoản 40 nghìn tệ. Xin hỏi ngày cần điều tra thông tin chuyển khoản hay không?”

Diệp Giai Văn trong nháy mắt như thể bị dội một gáo nước lạnh xuống đỉnh đầu, không khỏi run sợ.