Edit: Linh

Từ bản chất mà nói, Dư Hải Thiên không phải là một người mềm lòng, hắn không ngừng sử dụng thủ đoạn cường ngạnh, tâm lại càng cứng rắn. Đó cũng là Dư Thịnh dạy ra. Nguyên nhân đem Dư gia giao cho Dư Hải Thiên không chỉ là vì ông muốn nghỉ ngơi, cũng không chỉ là bởi vì Dư Hải Thiên có thủ đoạn lợi hại. Mà là bởi vì, Dư gia ở trong tay của hắn so với trong tay của ông càng thêm ổn thỏa, không có bất kỳ vấn đề bất thường nào.

Có thể nói phần mềm mại duy nhất ở trong tâm Dư Hải Thiên đều dùng hết lên trên người Dư Lãng. Giống như từ đầu đến cuối, Dư Hải Thiên và Dư Lãng gặp nhau, hắn đều đem tình cảm của mình trao hết cho y. Ngay từ đầu là tình thương của người cha, bây giờ là ái tình.

Tuy rằng khi bắt đầu là bởi vì Dư Hải Thiên nhìn y như con của hắn, nếu như không có mối quan hệ này có lẽ cũng sẽ không có mối quan hệ phía sau.

Có thể là do thời điểm Dư Lãng tới quá tốt, cũng có thể là do y rất đáng yêu, đương nhiên thời điểm đó y không phải là con của Dư Hải Thiên thì hắn cũng sẽ không thích y như vậy. Tình cảm bắt đầu từ việc Dư Lãng là con của hắn, chậm rãi tích lũy mà thành.

Dư Hải Thiên thích Dư Lãng, hắn giống như là đem mọi tình cảm của mình đều dùng trên người Dư Lãng. Ở trên người y thứ hắn bỏ ra không chỉ là tâm huyết mà thôi, nhưng là lần này hắn lại trở nên cứng rắn hơn.

Nếu làm con, Dư Lãng không thể nghi ngờ là đủ tư cách, y đủ nghe lời, cũng đủ hiếu thuận. Chính là làm người yêu, Dư Hải Thiên lại có chút bất mãn không hài lòng. Không có ai có thể thích được người yêu mình coi mình như cha mà kính yêu hết. Y nghe lời, chính là nghe lời cha mình mà thôi, rồi lại bài xích sự tình giữa người yêu.

Dư Lãng khóc rấm rứt, Dư Hải Thiên chỉ đem y ôm vào trong ngực mà vỗ vỗ lưng y. Hắn biết đứa bé này sợ điều gì, vừa mới rồi hắn tỏ vẻ, nếu không thể làm tình nhân thì họ chỉ sợ không có khả năng trở lại như trước kia, thậm chí còn có khả năng không được bằng cả như những cặp cha con bình thường. Cái này được coi là uy hiếp đi? Trong lòng y nhất định sẽ thực lo sợ đi, muốn trấn an y cũng thực dễ dàng, chính là bọn họ trực tiếp lên giường đứa nhỏ này cũng chỉ sợ sẽ không phản kháng, ngược lại tâm của hắn sẽ yên ổn.

Nhưng vấn đề này lại không thể giải quyết như vậy, một hồi tính sự đối với bọn họ là chuyện không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, còn chưa đến lúc làm chuyện này.

Dư lãng đợi nửa ngày, khóc cũng không nín được, y nức nở vài cái, ngưởng mặt hôn Dư Hải Thiên, hắn cũng liếm nước mắt y, không nghĩ tới Dư Hải Thiên liếm xong lại đuổi y ra ngoài: “Baba buổi tối còn có chút chuyện, hôm nay sẽ làm việc hơi muộn, con tự mình ngủ trước đi, ngủ trước, đừng có chờ baba.”

Dư Lãng giống như nằm mơ, y có thể xác định Dư Hải Thiên chắc chắn không phải là ăn chay. Y có thể không hiểu hắn được sao, hắn không phải là kiêu ngạo mà chỉ là tự tin mà thôi. Dung An thụy chống đối hắn một chút như vậy, thời gian lại dài như vậy, trong lòng hắn khẳng định còn tích trữ tức giận đi. Chẳng lẽ Dư Hải Thiên ăn chay?

Dư Lãng hơi hơi có chút khủng hoảng, tuy rằng trong lòng y có chút thích mối quan hệ phụ tử của họ hơn. Bản năng khiến y không tin vào loại tình cảm gọi là tình yêu này. Nói khoa học một chút, chỉ cần tiêm vào một chút hormone, bên người lại có vài mỹ nữ xinh đẹp thì ai cũng có thể có rất nhiều lần ái tình.

Trên thế giới này, không có loại liên hệ nào so với tình cha con càng thêm bền chắc. Tuy y không phải là con ruột của Dư Hải Thiên, chờ đến khi hắn biết được sự thật này, tình cảm khăng khít trở nên mỏng hơn thì cho dù có mỏng đến mức nào đi nữa, chẳng sợ là chỉ là biểu hiện bên ngoài. Mối quan hệ này so với chuyện làm người yêu cũ sau khi chia tay vẫn không thảm hơn được.

Bọn họ là cha con, y có thể tự tin, có lẽ Dư Hải Thiên biết việc này xong sẽ không còn thương y hết lòng như trước kia nhưng là cái loại yêu thương này chỉ giảm vài phần mà thôi. Chẳng sợ Dư Hải Thiên không hề coi y như con trai thì bọn họ vẫn có thể sinh hoạt trong một vòng tròn. Nhưng là khi bọn họ biến thành loại quan hệ này. Nếu về sau Dư Hải Thiên không cần y, chỉ sợ đời này bọn họ không thể gặp nhau lần nữa. Dư Hải Thiên nhớ tới y chỉ có thể cảm thấy sỉ nhục thôi.

Dư Lãng biết mọi chuyện đã xảy ra, sẽ không trở lại như trước kia được nữa, y sửng sốt. Dư Hải Thiên trong lúc Dư Lãng đang sững sờ đã đi đến trước bàn làm việc, bày ra bộ dạng đang nhìn tài liệu, trên thực tế ánh mắt lại không dời khỏi y.

Dư Lãng chỉ sững sờ trong chốc lát, đại khái là vài giây đi, sau đó y giống như suy sụp mà suy nghĩ, cẩn thận mà quyết định. Đùng một cái từ sa lông đứng lên, trực tiếp hướng về phía Dư Hải Thiên mà đi tới sau đó đặt mông ngồi ở trên người hắn, hướng tay về phía dưới __ thắt lưng của Dư Hải Thiên.

Dư Hải Thiên bị động tác lớn mật của Dư Lãng làm cho kinh ngạc một giây, sau đó lại cao hứng trong một giây. Ánh mắt gắt gao dán vào Dư Lãng, cúi đầu là có thể thấy cần cổ xinh đẹp của y. Đối mặt với động tác xinh đẹp và dịu ngoan của Dư Lãng chỉ trong nháy mắt phía dưới của hắn liền cứng lên. Bình ổn cảm xúc của mình, lại đấu tranh tư tưởng một giây.

Chỉ ba giây đồng hồ này,Dư Lãng đã cởi xong thắt lưng của Dư Hải Thiên, ngay từ đầu còn có chút e lệ, càng về sau càng lưu loát. Bàn tay nhỏ bé của y đã bắt đầu hướng về phía quần lót của hắn mà tiến vào. Mắt thấy sắp nắm lấy vật đó của Dư Hải Thiên hắn lại nhanh chóng cầm tay của Dư Lãng lại, hôn nhẹ một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Được rồi, đừng nghịch ngợm, không quấy rầy công việc của ba nữa, baba còn có việc.”

Dư Lãng từ nhỏ tới lớn đều là được Dư Hải Thiên nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn. Đó thực sự là chiều chuộng hết mực. Nếu không có ký ức của đời trước, Dư Lãng đã sớm bị Dư Hải Thiên chiều thành một tên không biết trời đất gì rồi. Dư Lãng cũng không cảm thấy mình so với công việc của Dư Hải Thiên kém quan trọng hơn. Y làm mình làm mẩy, trời có sập xuống Dư Hải Thiên cũng phải đem công tác bỏ lại tới chăm sóc y trước. Trên thực tế y không có làm chuyện như vậy bao giờ. Nhưng là dù y chưa làm nhưng Dư Hải Thiên luôn cho y cảm giác mình so với công việc, Dư Hải Thiên tương đối thiên vị y hơn.

Chưa từng trải qua loại đối xử này, y có chút cảm giác giống như mình đang nằm mơ.

“Tốt lắm, ngoan nào. Con tự mình đi ngủ trước nhé!” Dư Hải Thiên trong lòng cười, trên mặt lại nghiêm trang chững chạc, giống như trong lòng mình không hề có tạp niệm như Liễu Hạ Huệ mà ôm lấy thắt lưng Dư Lãng, để Dư Lãng đang ngồi trên đùi hắn đặt xuống mặt đất. Trên thực tế Dư Hải Thiên hận nhất là ba chữ Liễu Hạ Huệ kia. Trời biết hắn muốn trảo con của mình trở về, trực tiếp lột quần áo, ấn ngã y trên bàn làm việc như thế nào.

Dư Lãng bị đả kích trầm trọng, vừa rồi y ngồi ở trên đùi của Dư Hải Thiên, thậm chí còn vươn tay vào cầm lấy vật đó của hắn, trực tiếp tiếp xúc với nơi đó. Y xác nhận được, cả thân thể của Dư Hải Thiên không có bất luận biến hóa gì.

Người nào tự mình dâng đến tận miệng người ta, quần áo cũng thoát hết muốn làm bậy với người ta lại gặp cảnh hắn không có dù chỉ một chút phản ứng thì tâm tình cũng không thể thoải mái được. Không phải y hoài nghi mị lực của mình, dáng người mình thì chính là hoài nghi người đàn ông kia có phải bị mù hay không a.

Dư Lãng bị xấu hổ đến mức trên mặt một trận hồng một trận xanh, y cho rằng là bởi vì Dung An thụy nói những lời kia khiến cho hắn tức giận. Nửa ngày mới không được tự nhiên có chút nhăn nhó nói: “Baba, con thực chán ghét An Huệ Lan, từ nhỏ liền không thích bà ấy. Con chỉ thích ba.”

Dư Lãng quyết định, y muốn nói cho Dư Hải Thiên mọi điều. Y không phải không muốn nói nhưng mà lại không mở miệng nổi. Dư Hải Thiên có thể tự mình phát hiện là tốt nhất. Y cũng không cần phải che dấu gọi thẳng tên của An Huệ Lan.

“Được rồi, baba đã biết. Ngoan. Đi ngủ đi.” Dư Hải Thiên cũng không nâng đầu lên, trực tiếp ký tên lên một tập hồ sơ, cầm lấy một tệp khác.

“Baba, tiểu nhị tử nói không đúng. Con cảm thấy rất vui vẻ khi được ở cùng một chỗ với ba. Hai chúng ta không có sự khác biệt gì khác.” Câu nói sau cùng Dư Lãng quả thật là trái lương tâm mà nói. Trên thực tế, y và Dư Hải Thiên tuổi tác chênh nhau không giống cha con là mấy. Nhưng là quan hệ bọn họ khi ở chung với nhau hoàn toàn là dựa vào hình thức cha con, trừ bỏ khi ở trên giường.

Câu nói này cuối cùng cũng khiến cho Dư Hải Thiên nâng đầu lên, hắn chưa bao giờ thừa nhận kỳ thật hắn có chút sợ Dư Lãng ngại hắn lớn tuổi: “Con không chê ba so với con lớn tuổi hơn nhiều sao?”

Nhìn thấy Dư Hải Thiêng ngẩng đầu lên, Dư Lãng liền vui vẻ, thực muốn dùng lời nói chân thật của mình nịnh nọt hắn vài câu dỗ cho hắn cao hứng.

Dư Hải Thiên giọng nói có chút lạnh lùng: “Nói thật với baba. Ba mặc kệ con nghĩ như thế nào, ba đều muốn con nói thật!”

“Đây đều là lời nói thật của con.” Dư Lãng giơ tay lên trời thề, nhìn thẳng vào mắt Dư Hải Thiên nói: “Ba sao lại có thể cảm thấy con chê ba lớn tuổi được vậy? Đương nhiên hai ta không có sự khác biệt nào là không có khả năng. Ba là baba của con, từ nhỏ ba đã dạy con mọi thứ. Con ngoan ngoãn để cho ba quản, nghe lời ba nói. Đổi thành một người khác, cho dù tuổi tác so với ba không khác biệt lắm con cũng không có khả năng để cho hắn quản con như vậy đâu. Ba đầu tiên là ba con, sau đó mới là người yêu. Nhưng là ngoại trừ chuyện chúng ta là cha con, ba muốn cái gì liền có cái đó. Ba có thân phận, có địa vị, còn có dáng người, đàn ông vào thời điểm này là có mị lực nhất. Con dù có thích đàn ông, cũng khẳng định sẽ thích ba.”

Dư Lãng nói đều là lời thật lòng. Nói thật, Dư Hải Thiên loại này dù là trong mối quan hệ với đàn ông hay phụ nữ đều có thể khiến cho người ta khóc than theo đuổi.

Nhưng là khi nói chuyện, đối với Dư Hải Thiên cũng không thiếu khen tặng nho nhỏ. Y nói chân thành tha thiết, chỉ kém moi tim ra thổ lộ, vốn là cho rằng như vậy sẽ khiến cho Dư Hải Thiên vui vẻ, không nghĩ tới khi hắn nghe xong lại cúi đầu: “Được rồi, hiện tại con có thể đi ngủ. Hay là không có ba con không ngủ được?”

Dư Lãng thực sự bị nghẹn họng, quả thực là bị nghẹn chết mà. Trong cổ họng y giống như có một tảng đá. Y thừa nhận vừa rồi Dung An Thụy châm chọc khiêu kích mình không nói đỡ hắn là không đúng. Nhưng là không phải lúc đó hắn vẫn không tức giận gì hay sao. Y hiện giờ đã giải thích, còn chuẩn bị dùng thân thể để giải thích thêm một lần nữa, chỉ còn kèm bước cởi sạch hết, lại còn dùng lời lẽ để dỗ hắn. Hắn còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ muốn y quỳ trên thảm cầu hắn ngủ với mình hả?

Dư Lãng cuối cùng cũng cảm thấy tức giận đến mức khó thở, y bưng cà phê lên không cho Dư Hải Thiên uống nữa, không hề che dấu tức giận mà phanh một tiếng đóng cửa lại.

Cửa phòng vừa đóng Dư Hải Thiên liền trực tiếp đặt hồ sơ trong tay xuống. Mấy chuyện này căn bản không cần hắn giải quyết, chẳng qua chỉ là bày ra trước mặt Dư Lãng mà thôi.

Dư Hải Thiên tinh thông thủ đoạn ăn sống người ta, hắn đời này vấn đề không phải là khó giải quyết nhất nhưng là yêu cầu cao nhất. Khó không phải là không xử lý được mà là khi xử lý vừa không được mềm quá, cũng không được quá cứng. Mềm quá thì không ăn được, cứng quá sẽ ảnh hưởng đến xương cốt, đành phải vừa cắn vừa xoa.

Dư Hải Thiên khi quyết tâm đối phó, đã đem Dư Lãng phân tích từ trong ra ngoài đều phân tích thấu, đưa ra vô số quá trình chuẩn bị tấn công.

Vừa rồi y động tay, hắn cũng rất muốn hành động. Nhưng là hiện tại ăn y đến thoải mái, là quá sớm. Nhất thời thoải mái sẽ lưu lại một năm hậu quả khó giải quyết.

Điều hắn thích là, một lần là xong.

Dư Hải Thiên vuốt cằm tự mình nở nụ cười, giống như là cáo già chờ gà non tự mình đưa đến cửa.

Dư Lãng tức giận, có thể nói là do y bị mất mặt mũi vì Dư Hải Thiên, cũng có thể nói là do bị hắn cự tuyệt mà xấu hổ. Dù sao y cũng tức giận. Y cảm thấy mình cùng Dư Hải Thiên lên giường là một sư thiệt thòi lớn. Từ khi lên giường với hắn, Dư Hải Thiên ngày càng không coi trọng y nữa. Y chỉ biết, đàn ông đều như vậy, xuống giường liền không nhận nợ.

Dư Lãng về phòng mình ngủ, y không trở về phòng của hai người nữa mà trườn mình nằm lên giường bên kia. Quyết định mốn làm cho Dư Hải Thiên dục hỏa đốt người, đưa lên cửa không cần, vậy quyết để cho ông không ăn được, nghẹn chết lão ta đi.

Dư Lãng tính toán đều rất ổn thỏa, bất đắc dĩ Dư Hải Thiên căn bản là không tiếp chiêu. Từ sau ngày đó, Dư Hải Thiên liền đến công ty ở, buổi tối cũng không có trở về, buổi sáng cũng không thấy người. Giữa trưa liền trực tiếp tìm một bà cô làm ba bữa cơm cho y. Dư Hải Thiên chỉ gọi cho Dư Lãng một cuộc điện thoại, nói cho y biết mấy hôm nay hắn sẽ nghỉ ở công ty.

Dư Lãng càng thêm tức giận, cái tên Dư Hải Thiên này đã học được qua đêm không về rồi. Cái tên có mới nới cũ này, sao lại có thể phũ nhanh như vậy được. Người ta có nói là mối quan hệ thường đến bảy năm là bị phá vỡ, đặt ở trên người Dư Hải Thiên thì ngay cả bảy ngày còn chưa được.

Dư Lãng ở nhà hậm hực sinh hờn dỗ, một mạch phá hỏng ba cái máy chơi game. Ngày thứ chín, Dư Lãng mua máy chơi game thứ tư về nhà, y đang chỉ huy công nhân đưa máy vào trong phòng y thì Dư Hải Thiên trở lại.

Dư Lãng liếc mắt cũng không thèm nhìn Dư Hải Thiên một cái, trực tiếp chỉ huy người ta đưa máy chơi game dọn vào phòng mình. Y vốn muốn đem máy vào trong phòng làm việc của Dư Hải Thiên nhưng lại không làm như vậy. Tuy hắn đã trở lại, y cũng dám chẳng qua là bởi vì y không muốn mà thôi.

Dư Lãng đối với Dư Hải Thiên vẫn tức giận, đem Dư Hải Thiên trở thành người vô hình, lướt qua hắn trực tiếp liền đi chơi máy chơi game.

Bất quá Dư Lãng đối với Dư Hải Thiên tức giận nhưng đối với việc Dư Hải Thiên làm cơm cũng không có sinh khí. Đợi cho lúc ăn cơm, Dư Lãng liền đúng giờ ngồi ở trên bàn cơm, không nói được một lời đem bụng mình ăn no căng. Mãi cho đến khi Dư Lãng ăn xong, mông vừa mới rời khỏi chỗ ngồi, đột nhiên chợt nghe Dư Hải Thiên kêu một tiếng: “Lãng Lãng?”

Do dự một chút, Dư Lãng vẫn là dừng lại cước bộ, bất quá y vẫn là sinh khí không nói gì.

“Ăn no sao?”

Dư Lãng không nói được một lời.

“Vẫn còn đang tức giận?”

Dư Lãng không rên một tiếng.

Dư Hải Thiên ngồi ở trước mặt của y, rõ ràng là Dư Lãng đang đứng, nhưng Dư Hải Thiên nhìn Dư Lãng ngược lại giống như hắn đang ở trên cao nhìn xuống. Mà Dư Lãng, rõ ràng cảm thấy mình mới là người có lý nhưng lại tức giận không được. Bị Dư Hải Thiên cưng chiều, giống như là y mới là người có lỗi, đang bị phạt đứng. Dư Lãng xoay người rời đi.

Dư Hải Thiên sắc mặt bình tĩnh, loại bình tĩnh này càng khiến Dư Lãng tức giận. Nhưng khiến cho y tức giận hơn là nhìn Dư Hải Thiên bĩnh tĩnh như vậy có chút dọa người. Làm người ta bỡ ngỡ, khiến cho y nhịn không được liền bị suy giảm ý chí. Y sợ mình nhịn không được mà chịu thua nên đành chạy lấy người.

Đột nhiên, Dư Hải Thiên vươn tay ra nắm chặt Dư Lãng, Dư Lãng vươn tay gỡ ra, còn chưa chạm đến ngón tay Dư Hải Thiên hắn trực tiếp đứng lên, kéo tay Dư Lãng, đem Dư Lãng ôm vào người, ôm ngang bế bổng lên.

Dư Lãng chỉ cảm thấy một trận vựng huyễn, đã bị Dư Hải Thiên khiêng lên trên vai, y lập tức liền sợ ngây người, ngay từ đầu ngẩn người, ngay sau đó bắt đầu giãy dụa, lạnh lùng nói: “Ba ba, ba làm gì, mau thả con xuống!!”

Dư Hải Thiên ngoảng mặt làm ngơ, khiêng người hướng lên trên tầng mà đi. Giữa đường còn giành ra chút thời gian, đánh vào mông Dư Lãng hai bàn tay: “Đứa nhỏ hư hỏng, baba nhiều ngày không về nhà như vậy cũng không biết gọi cho ba một cuộc điện thoại, thực sự không quan tâm đến ba.”

Bị Dư Hải Thiên trả đũa, Dư Lãng tức giận hét ầm lên, trong lòng tự nhiên thẹn quá thành giận không dễ dành thốt lên: “Là ba không để ý đến con! Là ba không để ý đến trước!”

“Baba bận nhưng mà Lãng Lãng, con việc gì cũng không cần làm!” Dư Hải Thiên vô liêm sỉ tiếp tục nói. Hắn liền không tin tưởng Dư Lãng có thể nói loại chuyện này ra. Đứa nhỏ nay sĩ diện biết bao, khẳng định sẽ không nói được thành lời. Y hiến thân bị cự stuyệt nên không bỏ xuống tự tôn được.