Edit & beta: Linh

Dư Lãng cảm thấy Thẩm Phỉ đã đủ ngu ngốc, không nghĩ tới đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Thẩm Phỉ, sau đó Thẩm Phỉ làm ra hành động càng ngu xuẩn, vào thời điểm bọn họ xoay người muốn đi, nàng kéo trụ tay áo Dư Hải Thiên: “Tôi đều đã trước sau vội nửa ngày, các người nói không cần liền không muốn, định giỡn với tôi hả?”

Dư Lãng ở một bên nhìn, cảm thấy thế giới này thực kỳ diệu, không nghĩ tới Thẩm Phỉ khéo léo, co được dãn được lại có thời điểm niên thiếu hết sức bồng bột. Trước kia Thẩm Phỉ khéo léo nhiều, y giáp mặt tát cô ta một cái, cô ta còn có thể cười với y không nói lại, qua đi thì trước mặt Dư Hải Thiên cáo trạng  y, hiện tại cư nhiên cũng dám kéo tay áo Dư Hải Thiên… Như vậy, tám phần là mới vừa ra khỏi cổng trường, này không sợ quyền quý, bộ dáng cùng Dư Hải Thiên giảng đạo lý, nếu y không đối với Thẩm Phỉ quá quen, cũng xác định Thẩm Phỉ không có chị em sinh đôi, y còn cho là mình nhận sai người rồi.

Dư Lãng ước gì Thẩm Phỉ nháo đến càng to càng tốt, tốt nhất khiến cho Dư Hải Thiên nhận thức đầy đủ nữ nhân, đem Dư Hải Thiên chọc đến trực tiếp biến thành gay, đáng tiếc Dư Hải Thiên bản lĩnh cũng không thấp, thời gian dài ngồi trên vị trí cao, dưỡng thành tính tình, khiến cho ánh mắt của hắn rất có tính uy hiếp, hắn chính là lạnh lùng nhìn Thẩm Phỉ, ngay cả nói đều không có nói, Thẩm Phỉ liền giống như bị tay áo Dư Hải Thiên làm cho nóng phỏng tay, lại buông lỏng ra.

Dư Hải Thiên ghét bỏ liếc mắt một cái nhìn Thẩm Phỉ, cúi đầu thấy túi quần áo, sợ Dư Lãng còn muốn muốn nó, dù sao đây đều là Dư Lãng tự mình chọn, liền cùng Dư Lãng thương lượng: “Trong chốc lát ba ba mang con đi mua nhiều thứ hấp dẫn hơn.”

Dư Lãng mới không nghĩ đến quần áo gì đó đâu, kéo tay Dư Hải Thiên liền đi ra ngoài: “Ba ba con mới không cần mấy thứ này, nữ nhân kia thật đáng ghét a, quần áo mà cô ấy chạm vào con cũng không thích, chúng ta đi bên kia, con vừa rồi nhìn đến quần áo bên kia cũng đẹp mắt lắm nha.”

Không muốn gặp lại Thẩm Phỉ, vì mau ly khai, Dư Lãng chuẩn bị tùy tiện tìm vài bộ quần áo là tốt rồi, tay nhỏ bé tùy tiện lay lay một cái …

Theo tay chính mình nhìn qua, Dư Lãng thiếu chút nữa không vang lên nổi.

Dư Lãng chỉ chính là chỗ ngoặt cách Thẩm Phỉ một hàng, nhân viên cửa hàng kia y cũng không phải nhìn nhìn quen mắt, bất quá, tại thời điểm tay nhỏ bé chỉ qua, có một cô gái đang mua quần áo, thời điểm y chỉ qua,  cô gái vừa mới quay đầu lại… Thiếu chút nữa đem Dư Lãng dọa ra mồ hôi đến điên.

Cũng không biết có phải hay không Dư Lãng hôm nay vận xui đổ vào đầu, hay là năm xưa bất lợi, y đi mua bộ quần áo, đụng phải mẹ kế cùng y có cừu oán, đổi sang cửa hàng khác mua, đụng phải bác gái cùng y có oan.

Dư Hải Thiên ngoại tình với hai người đàn bà,  y chính là nhận thức ba cái, An Huệ Lan, Thẩm Phỉ, hiện tại thêm một người nữa An Khang.

“Ba ba, chúng ta đi bên kia đi.” Dư Lãng kéo Dư Hải Thiên hướng ngược lại,  không giống Thẩm Phỉ, Dư Hải Thiên cùng An Khang là có quen biết, còn từng có mối quan hệ mập mờ,  gặp mặt lần này không chừng có thể tình cũ không rủ cũng đến, sớm biết vậy y tình nguyện mua quần áo của Thẩm Phỉ, cũng không nguyện ý gặp phải An Khang.

Dư Lãng kéo Dư Hải Thiên liền chạy vội.

Dư Hải Thiên nhanh chóng đem Dư Lãng ôm lấy: “Chậm một chút a Lãng Lãng, đằng sau không có người đuổi theo chúng ta.”

“Ai nói không có a.” Thấy chạy trốn đã xa, An Khang cũng không có đuổi theo, đại khái chắc không có thấy bọn họ, Dư Lãng ghé vào trên vai Dư Hải Thiên nhìn thoáng qua, thả lỏng tâm tình, tại trong ngực Dư Hải Thiên thở: “Ba ba, ba ba không thấy sao, phía sau có một cái cọp mẹ  rất lớn đuổi theo chúng ta mà.”

Dư Hải Thiên cho rằng Dư Lãng nói là Thẩm Phỉ, hắn xoa bóp cái mũi nhỏ của Dư Lãng: “Lãng Lãng không cần sợ nó, lão hổ lại đây, ba ba đánh chết.”

Sợ gặp phải An Khang, Dư Lãng đòi Dư Hải Thiên đi một cửa hàng khác, Dư Hải Thiên chọn cho Dư Lãng vài bộ quần áo, cùng lúc  trước chọn chính là một kiểu như nhau, giá tiền cũng thế, lại mua cho Dư Lãng mua một cái Transformers.

Dư Lãng nghĩ đến An Khang, lại phẫn hận Dư Hải Thiên lạm giao, bằng không hắn đi mua sắm một lần, như thế nào có thể gặp phải hai nữ nhân bọn họ, chính là y không thể làm gì Dư Hải Thiên, cũng không thể nhào đến cắn An Khang một cái.

Trong lòng buồn bực, khi ở trên xe, Dư Lãng liền dùng sức giật cái chân của Transformers, cầm Transformers mà kéo, cũng không biết Dư Lãng làm như thế nào, đã được đánh giá  rõ ràng Transformers là sản phẩm chất lượng rất tốt, vào lúc về đến nhà đã muốn lung lay sắp đổ, vào tay Bành Đào,  cạch một tiếng, một cái chân Transformers liền rụng.

Bành Đào đến tìm Dư Hải Thiên, là tới gặp Dư Hải Thiên tặng đồ, sau khi vào cửa, liền giao cho Dư Hải Thiên một cái gói to, Dư Hải Thiên nhìn đồ vật bên trong, Bành Đào thấy Dư Lãng ngồi ở trên ghế sa lông, chơi Transformers, liền lấy lại đây.

“Chơi hay thật, ba của con mới vừa mua cho con đi…” Bành Đào vừa mới đụng đến cái chân Transformers một chút, cái chân kia giống như là chỉ đính hờ vào, “Rắc” một tiếng, liền rụng khỏi người.

Mới vừa cầm đến tay, liền đem Transformers người ta mới vừa mua làm hỏng, Bành Đào có chút xấu hổ, một bàn tay giơ Transformers, một bàn tay giơ một cái chân Transformers, vẻ mặt cầu xin nhìn Dư Lãng mân miệng, tiểu tổ tông, con cũng… nhưng mà đừng khóc lên a.

Bành Đào như vậy, ngược lại lấy lòng Dư Lãng, ngay cả Bành đại bí thư cũng rơi vào trong tay của y, bằng chỉ số thông minh hiện tại của y, còn không thu thập được An Khang?

Dư Lãng vui vẻ, môi lên xuống một cái, liền phun ra vài chữ: “Đền trả con, mua  mới, chú nhanh chóng mua  trả con.”

“Được, thực ngoan, ngày mai chú mua cho con hai cái.” Bành Đào đã gặp qua nhiều đứa trẻ, hiện tại thực hành kế hoạch hoá gia đình, một nhà chỉ sinh một đứa nhỏ, đứa nhỏ bị chiều quá, hơi có một chút chút không như ý, liền muốn khóc ồn ào, nháo  đến não đều đau, hiện tại lại là hắn đuối lý, hắn thực sợ Dư Lãng cũng như đứa nhỏ khác lăn lộn đầy đất, nhìn thấy một cái lí lẽ minh bạch như vậy, Bành Đào liền thở ra một hơi, nhanh chóng đem Transformers trong tay của hắn mang giấu phía sau lưng, miễn cho Dư Lãng nhìn tới lại nghĩ đến.

Dư Lãng nói chuyện cùng Bành Đào, ánh mắt lại vẫn luôn lưu tâm phía Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên nhìn tấm vé trong tay, đều đã nhìn hồi lâu, bây giờ vẫn còn đang nhìn, sắc mặt có chút là lạ. Y nghiêng người đi qua, nhỏ giọng hỏi Bành Đào: “Chú tới nhà con để làm chi a?”

“Đến chơi với con a, chú đã vài ngày không gặp con,nên nhớ con a.” Bành Đào thuận miệng liền nịnh nọt Dư Lãng.

Dư Lãng bĩu bĩu miệng: “Chú khiến cho ba ba của con tức giận.”

“A?” Bành Đào giật mình nhìn Dư Lãng, lại nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên trên mặt thường thường, vừa không có trừng mắt cũng như nhăn mặt, ngay cả là Bành Đào đi theo Dư Hải Thiên thời gian dài,lại biết trong tay Dư Hải Thiên nhìn chính là cái gì, hắn mới có thể nhìn  ra Dư Hải Thiên xuất hiện tâm tình không tốt lắm.

“Con từ khi nào thì nhận ra ba ba của con mất hứng (không vui)?” Bành Đào cũng nghiêng người ghé vào, nhỏ giọng hỏi Dư Lãng, rốt cuộc là hắn tuệ căn  không đủ (chết cười với anh Đào=))), hay là đứa nhỏ trước mặt rất thông minh a.

“Chú muốn biết không?” Thấy Bành Đào hưng phấn mà gật gật đầu, Dư Lãng hừ một tiếng, liền đem đầu hất qua: “Con liền không cho chú biết, cho chú buồn chết, hừ…”

Hừ, chú vừa rồi không nói cho cháu, cháu hiện tại cũng không nói cho chú biết, Dư Lãng nâng lên tiểu mông, rồi dịch đến bên kia sô pha, ghé vào trên ghế sa lông, liền nhìn lén đồ vật Dư Hải Thiên cầm trong tay.

Nhận thấy được Dư Lãng đi lại đây, cứ việc biết Dư Lãng xem không hiểu, Dư Hải Thiên vẫn là ba một tiếng liền đem đồ vật buông xuống, đem Dư Lãng ôm lấy: “Lãng Lãng lên tầng thay quần áo mới, cho ba ba nhìn xem, được không?”

Thời điểm Dư Lãng tới, Dư Hải Thiên động tác rất nhanh, nhưng chính là như vậy nhìn lướt qua, Dư Lãng cũng biết Dư Hải Thiên cầm trong tay chính là cái gì, là hóa đơn ngân hàng của An Huệ Lan,Dư Hải Thiên đang điều tra An Huệ Lan, bây giờ đã điều tra rõ ràng.

Dư Lãng mang theo quần áo chạy lên tầng trên, nửa đường lại rón ra rón rén đi xuống dưới, ngay tại chỗ ngoặt phía sau mà bắt đầu nghe lén, y đương nhiên phải nghe a, chuyện về  An Huệ Lan y phải đến nghe, huống hồ sắc mặt Dư Hải Thiên cũng không tốt, có thể chọc giận Dư Hải Thiên, cũng không phải là việc nhỏ.

Bành Đào so với Dư Hải Thiên lớn hơn một tuổi, cũng là đàn em khóa dưới của Dư Hải Thiên, thời điểm vừa mới vào trường học, đã bị Dư Hải Thiên để ý coi trọng, mang vào hội học sinh rồi lại quan sát một năm, biết trong nhà Bành Đào điều kiện không được tốt, không có căn cơ, tốt nghiệp xong, không chuẩn bị đi làm ở cơ quan, mà là chuẩn bị đi trên thương trường, ngỏ ý muốn thu lưu hắn, Bành Đào cũng hiểu được Dư Hải Thiên không tồi, đi theo ắt sẽ có chỗ dùng được, cũng liền theo cái lão bản (ông chủ) này, ở trường học trợ thủ, cũng tiếp xúc một ít sự tình của công ty, đây là lần đầu tiên giúp Dư Hải Thiên điều tra chuyện đời tư.

Giúp lão bản làm công việc tư, từ góc độ nào đó mà nhìn, đây là thể hiện lão bản coi là tâm phúc, giúp lão bản làm bao nhiêu chuyện, biết bao nhiêu bí mật của lão bản, điều này có thể thuyết minh địa vị của cấp dưới này trong lòng lão bản, từ điểm này mà nhìn, nếu một lão bản cho ngươi giúp hắn đi bắt kẻ thông dâm, trên cơ bản người cấp dưới này đã là tâm phúc trong tâm phúc.

Đương nhiên, người cấp dưới này một chút cũng không nghĩ đến, đi giúp lão bản nhà hắn đi bắt gian vợ hắn.

Cho nên, Dư Hải Thiên bảo Bành Đào đi thăm dò tình huống An Huệ Lan tiêu xài, hắn điều tra được đến nơi, lại cảm thấy có điểm là lạ, cũng không dám tra xuống chút nữa.

Dư Lãng chạy lên trên lầu mặt Dư Hải Thiên lập tức trở nên khó coi, Dư Hải Thiên rất ít khi biểu lộ sự tức giận ở trên mặt. Thời điểm hắn tức giận, chỉ có thể tại ánh mắt của hắn còn có thể nhìn ra một chút, lúc này, Bành Đào ngay trong ánh mắt Dư Hải Thiên thấy được yên lặng trước bão táp, cũng chỉ có thể kiên trì nói, nói sớm xong sớm: “Nhà mẹ đẻ.. An tiểu thư giống như vừa mới đổi nhà, nhưng  trong số tiền sử dụng, đại khái có hai vạn đến bốn vạn không rõ đi đâu?…”

Dư Lãng quỳ rạp trên mặt đất nghe, mắng một tiếng, bốn vạn a,  trong sổ tiết kiệm có hay không bốn vạn a, sẽ không đem sổ tiết kiệm đều tiêu hết chứ, hiện tại người bình thường tiền lương mới một ngàn, Dư Lãng cũng không tin, Dư Hải Thiên có thể đối với An Huệ Lan hào phóng như vậy, cho cô ta một khoản tiền lớn đến như vậy, phỏng chừng trong sổ tiết kiệm của chính mình cũng chưa có nhiều tiền như vậy, khẳng định An Huệ Lan đem tiền của y đều tiêu hết, trách không được, thời gian dài như vậy cũng không dám trở về.

Nhưng Bành Đào này bốn chữ “ không rõ đi đâu” thật là tốt, y ở một bên nghe, cũng suýt nữa cho rằng An Huệ Lan nuôi tiểu tình nhân, Dư Hải Thiên bị dẫn nón xanh (cắm sừng!) đâu.

Dư Lãng nằm trên mặt đất thấy rất buồn cười.

Trên thực tế cũng chỉ có Dư Lãng  nghĩ xấu xa như thế, không đúng, còn có một anh Bành Đào cùng hắn đồng thời làm bạn, Dư Hải Thiên người ta tư tưởng thập phần thuần khiết, hắn đem tấm vé kia đặt xuống, hỏi: “Anh không tra xuống tiếp?”

Dư Hải Thiên thực hiểu biết năng lực Bành Đào, bằng không hắn cũng sẽ không dùng người, hắn hỏi chính là Bành Đào có hay không tiếp tục điều tra, mà không phải vì cái gì không có tra được.

“Vâng, tôi không có tiếp tục tra nữa.” Bành Đào thực sự cầu thị.

“Vì cái gì?” Dư Hải Thiên cau mày, cười như không cười nhìn Bành Đào.

“Tôi không dám điều tra tiếp nữa.” Bành Đào đúng là ăn ngay nói thật, thẳng thắn, nếu tiếp tục điều tra, tra được cái gì hắn không nên biết liền rắc rối.

Dư Hải Thiên rốt cục nở nụ cười: “Được, trong chốc lát lưu lại ăn cơm chiều đi.”

Bành Đào cũng rốt cục thở phào một hơi, hắn biết hắn đây là chính thức thông qua khảo nghiệm của Dư Hải Thiên.

Phi, hai người vừa lòng, Dư Lãng đang trốn tránh không hài lòng, nghe xong lời nói của hai người, y lại hướng về phía tầng trên mà đi,trở mình xem thường một cái, hai người kia đều lệch khỏi chủ đề quỹ đạo, nói nửa ngày, mọi chuyện cũng không  biết rõ ràng, một số tiền lớn như vậy, An Huệ Lan đã tiêu đi đâu vậy.

Một cái, hai cái,lớn lên một bộ dáng khôn khéo, không có một ai có ích.

Dư Hải Thiên, ông làm cha thật tiện nghi.