Trời sẫm tối, Từ Đường uy nghiêm lại càng thêm phần lạnh lẽo. Từ khe cửa nhỏ đều có thể thấy hai bóng dáng cùng quỳ thẳng tắp, nghiêm chỉnh nhưng phảng phất mấy phần nhu tình ấm áp.

Nhíu mày quỳ trên mặt đất, phía sau đau đớn không ngừng kêu gào, đầu gối vốn đã bong da tróc thịt thảm hại, giờ như chết lặng, không còn chút cảm giác. Khẽ di chuyển liền cảm nhận Nhị ca rất nhanh phối hợp tiến lên, Dật Hiên hoàn toàn thoải mái, đem sức nặng thân mình tựa vào người của Nhị ca. Liếm bờ môi khô rát, Dật Hiên nhỏ giọng.

“Nhị ca, Hiên nhi còn có thể làm đệ đệ của ngươi không?” – Dật Phong  nhàm chán quỳ trên mặt đất đùa nghịch, phía sau lưng thấm ướt mồ hôi, đùi cũng sớm tê dại nhưng không hề biểu hiện ra ngoài. Dật Phong chẳng phải sợ cái gọi là quy củ quỳ phạt bất động, mà là lo sợ đệ đệ sẽ nhận ra, không dám tựa vào chính mình nữa. Dật Phong nhớ đến tình cảnh ban sáng, khi cánh cửa Từ Đường lạnh lẽo một lần nữa mở ra, bên trong toàn một màu đỏ chói mắt. 

Nghĩ nhi tử dám ở Từ Đường kiên quyết kéo quần lên lại quỳ, Tiêu Hán Thần mỉm cười, không cố kỵ đến mặt mũi của nhi tử mở cửa bước ra. Cả một đám người lo lắng đứng đầy ngoài cửa, Tiêu Hán Thần vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm giọng: “Tập trung ở chỗ này làm cái gì! Dật phong đi vào cùng Tứ đệ của ngươi, những người khác về phòng đi.” – Nói xong cũng không để ý tới nữa, phất tay áo bỏ đi.

Dật Phong hít sâu một hơi đẩy cửa vào, đập vào mắt là hình ảnh người đang quỳ kia cả người run rẩy, quay đầu bốn mắt nhìn nhau. Một người thở dài nhẹ nhõm, một người mệt mỏi nhịn đau. Dật Phong tự nhiên bước đến quỳ xuống, đem thân người bên cạnh tựa vào vai mình, không nói một lời, cứ thế mà quỳ thẳng.

Dật Phong vỗ nhẹ sau ót Dật Hiên: “Lại nghĩ cái gì đâu, tiêu sái phóng khoáng Tiêu Dật Hiên, từ khi nào trở nên lo được lo mất. Ngươi là đệ đệ của Dật Phong ta, anh hùng cũng được, ác ma cũng tốt, phạt cũng đã phạt, còn gì phải oán hận? Oán hận ma công đã cứu tính mạng của Tứ đệ ta sao?”

Dật Hiên mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt thêm vài phần huyết sắc. Đúng vậy a, chính mình lại tự mình rối loạn. Có lẽ là ở Tuyệt tình cung nhìn thấy người đó, có lẽ là những đêm quỳ dưới gối phụ thân, ngây ngốc nhìn người say ngủ. Cảm tình ràng buộc quả nhiên là thần kỳ, hắn hao phí tâm sức tìm kiếm ấm áp, cũng đồng dạng thấp lên ngọn lửa ấm áp trong lòng người ấy. Cho dù ấm áp này có đau trách cũng không hối hận. Tiêu Dật Hiên đắc ý cử động thân mình lại như quên mất cả người đầy thương tích, động một chút đau đớn ập đến toàn thân, hét thảm một tiếng. Nhớ lại thời khắc vừa qua, toàn thân Dật Hiên run lên kịch liệt.

Đứng bên ngoài Từ Đường, nghe thanh âm đã có phần khí lực, Tiêu Hán Thần mới thấy phần nào an lòng. Cơn gió lạnh thổi qua, cả người lạnh run, mới nhắc nhở hắn cả thân người đầy mồ hôi lạnh. Hắn nghĩ tới những gì vừa diễn ra mà không khỏi sợ hãi, bàn tay nắm chặt thành quyền đến đau nhức mới từ từ mở ra, mang theo những vệt máu nhỏ. Tâm tình dần bình ổn, hắn âm thầm cảm tạ bản thân mình đã không chịu buông tay, suốt một năm qua vẫn một lòng tìm kiếm hài tử này, nếu không hắn sợ không còn cơ hội tìm nó trở về nhà.

……………………………………………..

“Phụ thân!”

Dật Hiên xoa cổ tay gần như bị bóp nát, ngượng ngùng gọi. Sớm chết sớm siêu sinh, cứ cùng phụ thân bất động nhìn nhau thế này hắn chịu không nổi áp lực giày vò.

“Khụ” – Tiêu Hán Thần phát hiện mình thất thố, ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh bộ dáng nhất đại gia chủ, đẩy cửa Từ Đường bước vào.

Dật Hiên nhanh chân theo sau phụ thân, không chờ mệnh lệnh liền tự giác ở trước bàn hương án quỳ xuống. Lần đầu tiên hắn bước vào Từ Đường là vì cứu người, danh không chính ngôn không thuận, lần thứ hai này đi vào là vì bị phạt, vô cùng cam tâm tình nguyện còn có vui sướng. Nhưng khi nhìn thấy phụ thân cầm trong tay đàn mộc trượng, đáng thương Hiên nhi liền run lên, tâm tình vui sướng cũng tan thành mây khói.

Tiêu Hán Thần nhìn thẳng vào nhi tử trầm giọng: “Quy củ không cần ta nhiều lời, một trăm trượng, sinh tử bất luận.”

Dật Hiên yên lặng thương cảm hạ thân sắp thay mình chịu khổ. Nhìn hình đẳng ở góc tường lại giương mắt nhìn phụ thân. Hắn không biết là mình nên đi về phía góc đó bị phạt hay mang hình đẳng đó đem ra nơi này. Do dự ít lâu, cẩn thận quan sát sắc mặt phụ thân, Dật Hiên quyết tâm đem hình đẳng đặt ở trước mặt phụ thân. Tiêu Hán Thần đứng yên bất động nhìn nhi tử kia do dự lại mấy lần hướng ánh mắt “Cầu xin” hắn, Tiêu Hán Thần hừ nhẹ.

“Tiểu tử, cho dù ngươi không sợ đánh, Tiêu gia gia pháp cũng không phải loại cho ngươi muốn đùa giỡn.”

Trong lòng Tiêu Hàn Thần thật sự đã len lỏi chút đau lòng. Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa một lần nghiêm chỉnh đánh tiểu tử này, có nên phóng tay nương tình? Dù sao vẫn phải để nó cho nó khắc sâu giáo huấn một lần. Lúc này còn chưa phạt đã mềm lòng Tiêu Hán Thần biết rằng, nhi tử của hắn không phải dạng dễ dàng lý giải, xem nó còn giương mắt hỏi chính mình nên ở đâu bị phạt là cái tình cảnh gì chứ?

Mềm lòng cũng được, đau lòng cũng thế. Đã định ra trừng phạt thì nhất định phải hoàn thành đúng số lượng. Cứ mười trượng làm thành một đạo vết thương dữ tợn, huyết nhục mơ hồ. Đau đớn cứ theo quy luật mà lặp lại liên hồi. Dật Hiên cũng sớm biết đàn mộc trượng cỡ nào tàn bạo, vết thương trên người Đại ca ngày đó là minh chứng rõ ràng nhất. Dật Hiên không phải là chịu không được, đau đớn này sớm đã khắc sâu vào tâm khảm. Chính là chưa từng có cảm giác đau đến khó nhịn như thế này, cho dù là một ký ức xa xôi nào đó từ tiền kiếp. Môi sớm bị cắn nát, Dật Hiên cố gắng dời đi sự chú ý, cũng không biết bao lâu, khi máu tươi cứ thế mà chảy dài xuống mặt đất, Dật Hiên nhịn không nổi rên thảm một tiếng. Tiêu Hán Thần cũng bị giật mình, gần như bỏ xuống đàn mộc trượng, nhưng nhi tử khuôn mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn hắn nhẹ nhàng một câu: “Không có việc gì”, đành cố sức mà tiếp tục.

Đã bao lâu rồi khi bị phạt có thể tuỳ ý thể hiện yếu đuối, rên la. Đã bao lâu rồi không phải là cường ngạnh cắn chặt răng gánh chịu đau đớn mà là trầm tĩnh thanh thản chịu đựng? Dật Hiên dần tỉnh ngộ, kiếp này kiếp trước… đây là lần đầu tiên.

Hắn không vì gánh nặng hận thù mà chịu giày vò, không vì không thể tàn bạo mà đau khổ đấu tranh, không phải vì người mình lo lắng mà gánh vác oán trách, không vì cho kẻ khác một công đạo mà hàm oan chính mình. Hắn cũng không cần vì thể hiện cường thế, thống trị thiên hạ mà chịu hình, càng không vì lợi ích đại cục mà nhẫn nhịn, uỷ khuất. Kiếp trước kiếp này, hắn là lần đầu tiên vì chính mình phạm sai mà bị phạt, dùng giáo huấn để sửa đổi sai lầm. Đau không? Tất nhiên là rất đau đi. Nhưng vì hắn không cần giả vờ kiên cường, không cần biểu đạt với bất cứ ai mình rất bất khuất. Hắn đơn giản là vì mình làm sai bị phạt, lấy đau đớn để khắc sâu trí nhớ, không tái phạm đồng dạng sai lầm.

Nghĩ thông suốt rồi, không còn có ý niệm mù quáng duy trì, Dật Hiên thoải mái thể hiện phần nội tâm yếu đuối của mình, chỉ còn lại trách phạt và đau đớn. Vì thế, khoảnh khắc ấy, Tiêu Dật Hiên nhìn như rất cứng rắn kì thực là vô cùng yếu đuối, ở trước người thân của mình thoải mái biểu lộ tất cả. Cổ họng khản đặc, thân thể vô lực nhưng ý thức được hình phạt đã xong. Phụ thân ở trước mặt không lên tiếng nhưng Dật Hiên biết người đang nhìn hắn, chờ đợi hắn. Dật Hiên cẩn thận từ hình đẳng té xuống, miễn cưỡng quỳ thẳng.

“Hiên nhi biết sai, sau này tuyệt không bao giờ sử dụng đến ma công này nữa, xin phụ thân tha thứ cho Hiên nhi!”

Rốt cuộc chờ đợi được thanh âm suy yếu từ miệng nhi tử thốt ra, Tiêu Hán Thần cắn chặt răng, trước mặt bài vị của liệt tổ liệt tông Tiêu gia giơ cao tay phải mà thề:

“Tiêu Hán Thần ta ở trước mặt liệt tổ liệt tông xin thề, nếu khuyển tử Tiêu Dật Hiên còn sử dụng ma công, không hỏi nguyên do, lập tức trục xuất khỏi gia môn, nếu còn gặp lại, đánh chết không tha!”

Dật Hiên nhíu mày nhịn đau chờ đợi hai tiếng “tha thứ” lại không hề nghĩ tới lời thề độc kia, trợn tròn mắt nhìn phụ thân. Thật lâu sau cũng run rẫy mà lập lời thề:

“Tứ tử Tiêu Dật Hiên xin thề, đời này kiếp này tuyệt không bao giờ sử dụng ma công, nếu trái lời thề vĩnh viễn rời khỏi Tiêu gia, cùng người Tiêu gia không bao giờ gặp mặt!”

Thời khắc này, Dật Hiên cảm thấy chuyện mình làm vô cùng đúng đắn, rũ bỏ đi quan hệ ở kiếp trước, cũng chặng đứng hậu quả của sau này, Nhật Nguyệt Tinh Thần nên từ lúc này biến mất khỏi thế gian. Chính là nhân sinh vô thường, có thể hay không dự đoán trước chuyện của sau này? Có chăng sẽ không có chuyện… “bất đắc dĩ” về sau?