Một vị thiếu nhiên đến trước mặt ba người, cúi đầu thi lễ.

“Tướng quân, hạ quan nhận được mật báo, có nghịch tặc ẩn náu trong Tướng quân phủ, nên đặc biệt dẫn người đến thông báo cho Tướng quân một tiếng.”

Tiêu Hán Thần tràn đầy ý cười dần nghiêm nghị, nếu là phụng thánh chỉ mà đến, tại sao lại không có người thông báo truyền chỉ. Có thể thấy là tự chủ trương, mưu toan ở Tướng quân phủ giương oai diễu võ.

“Đại nhân khách khí, Tướng quân phủ luôn phòng vệ nghiêm ngặt, tuyệt không thể có nghịch tặc xâm nhập, không nhọc đại nhân lo lắng.”

“Có hay không tra xét rồi sẽ biết. Nếu thật sự không có là hạ quan lỗ mãng, vô lễ, cam nhận Tướng quân trừng phạt, mong Tướng quân thành toàn.” – Tuy thái độ khiêm nhường nhưng ngữ khí lại cường ngạnh không chịu thỏa hiệp.

“Hahaha… đúng là gan dạ. Một thị vệ tam phẩm lại dám tra xét nội phủ nhất phẩm Tướng quân đương triều. Bổn Tướng quân bội phục ngươi, sẽ thành toàn cho ngươi, bất quá ngươi đừng quên những lời mình vừa nói. Mời!”

Ngự Lâm quân tra xét toàn bộ phủ đệ. Tiêu Hán Thần nhắm mắt dưỡng thần, thật muốn nhìn xem bọn chúng tìm ra được cái gì, làm sao giao phó với hắn. Thật không ngờ tới, thiếu niên thề thốt sắc son kia quả thật từ trong Tướng quân phủ tìm được nghịch tặc. Là ái nữ của nghịch tặc Đông Phương Sóc, tên Đông Phương Nhuỵ

“Tướng quân, nàng ta cải trang thành gia đinh của Tam thiếu gia, lẫn vào Tướng quân phủ có ý đồ bất chính, hiện đã bắt được, thỉnh Tướng quân tra xét.” – Thiếu niên như trước cung kính lễ bái.

“Đại nhân xin đứng lên, là Tiêu mỗ nên tạ ơn ngài mới đúng.” – Nâng thiếu niên đứng dậy, ánh mắt Tiêu Hán Thần liếc nhanh từ Đông Phương Nhuỵ đến tam tử Tiêu Dật Túc, hạ thấp người đáp tạ.

“Tướng quân quá lời, Tiêu gia giúp Hoàng Thượng bày trừ nghịch tặc, là đệ nhất công thần, hạ quan thân làm hộ vệ quân cơ nên làm trọn bổn phận. Tướng quân vô sự, hạ quan xin phép cáo lui trước.” – Thiếu niên cúi chào, Ngự lâm quân giải nghịch tặc lập tức rời đi, chỉ còn lại bốn người nhà Tiêu gia.

“Tiêu Dật Túc, ngươi nói cho ta nghe vì sao nữ nhi của nghịch tặc lại thành gia đinh của Tam thiếu gia ngươi.”

Tiêu Hán Thần nhìn Dật Túc lửa giận bùng bùng.

Phụ thân ngươi cùng các huynh trưởng liều mạng xông pha chiến trường, đảo loạn thế cục vì Hoàng thượng bảo vệ giang sơn xã tắc. Ngươi không đủ sức ra chiến trường tận trung báo quốc thì thôi, lại còn dám ở trong phủ chứa chấp nghịch tặc, đúng là bất trung bất hiếu.

Dật Túc gắt gao nhìn hướng cửa chính, đáy lòng cuồn cuộn như sóng vỗ, nắm chặt tay, đến trước mặt phụ thân chậm rãi quỳ xuống, dập đầu mà nói.

“Tiêu Dật Túc tự thỉnh trục xuất Tiêu gia, mong phụ thân thành toàn!”

“Ngươi nói cái gì? Có bản lĩnh lặp lại lần nữa!”

“Ta nói, Dật Túc tự thỉnh cầu, mong Tướng quân thành toàn, đem Tiêu Dật Túc xoá khỏi Tiêu gia tộc phổ.” – Đi được bước đầu tiên, mọi thứ liền dễ dàng hơn, Dật Túc cao giọng đáp lại.

“Vô liêm sỉ!”

Tiêu Hán Thần chấn động, chân tay luống cuống nhìn quanh, gặp roi trong tay Dật Phong liền đoạt lấy, hung hăng đánh xuống. Hắn chỉ roi vào mặt Dật Túc, môi run rẩy nói không nên lời.

“Tam ca, chúng ta đều là người một nhà, huynh có chuyện gì có thể nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết, sao đến mức phải trục xuất gia môn.” – Dật Hiên vội vàng khuyên nhủ.

Quay đầu nhìn Dật Hiên, Dật Túc cười mỉa mai: “Tiêu Dật Hiên, ta không phải ngươi, hao tổn tâm cơ mưu cầu gì đó.” – Ánh mắt xoáy sâu nhìn đến phụ thân mà tiếp tục nói: “Ghi tên vào Tiêu gia tộc phổ thì thế nao? Nơi này là nhà ta sao, nhưng ta cái gì cũng không có, bất quá là một khách qua đường. Tướng quân cần gì phải cố chấp lưu giữ ta, để ta rời đi, mọi người đều rất tốt.”

“Ngươi nói cái gì? Khách qua đường? Hai mươi năm qua, ta cho ngươi ăn học, kết quả nhận được là ba chữ “khách qua đường” này sao?” – Tiêu Hán Thần cười trào phúng, đoạn lại tâm ngoan nói.

“Ngươi nói rất đúng, một kẻ bất trung bất hiếu như ngươi không xứng đáng làm con cháu Tiêu gia ta.”

Lời nói nhẫn tâm như vậy, người phản ứng đầu tiên lại là Dật Hiên.

“Phụ thân, Tam ca chỉ nhất thời hồ đồ, nói năng không suy nghĩ, người đừng tức giận mà vội phán quyết.”

“Ngươi không nghe, đây là hắn cầu xin ta sao?” – Tiêu Hán Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

“Phụ thân, Hiên nhi tin tưởng Tam ca nhất định là có khổ tâm.” – Dật Hiên chuyển hướng Dật Túc khuyên nhủ: “Tam ca, ngươi thật sự đang nghĩ cái gì? Rời khỏi Tiêu gia thì huynh có nơi nào để đi chứ?”

“Có nơi nào để đi?” – Nhẹ nhàng lặp lại câu nói của Dật Hiên, nét mặt Dật Túc dần giãn ra, thoáng chút ý cười.

“Ta muốn đi tìm Nhụy nhi, nàng ở nơi nào, ta sẽ ở nơi đó. Nếu nàng bị phán tử hình, ta sẽ xuống hoàng tuyền cùng nàng; nếu nàng bị phán lưu đày, ta sẽ lưu đày cùng nàng; nếu nàng bị bán làm kỹ nữ, ta sẽ làm nam nô; nếu nàng bị phạt vào cung làm cung nữ, ta sẽ tự tiến cung đi làm thái giám.” – Tạm dừng đôi chút như lấy thêm dũng khí, Dật Túc khẳng khái.

“Đời này kiếp này, Tiêu Dật Túc ta với nàng, cùng sinh cùng tử, bất ly bất diệt.”

“Ngươi… Nghịch tử, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?” –  Tiêu Hán Thần không thể nào kìm nén thêm, giơ roi đánh tới tấp vào người đứa nghịch tử.

Đau đớn kịch liệt cũng không khiến Dật Túc chịu thỏa hiệp, lớn giọng nói.

“Tiêu tướng quân, nếu còn niệm một chút phần này huyết thống thì cầu ngài buông tha cho ta rời đi. Nhụy nhi cải nam trang ở Quốc Tử Giám làm bạn  cùng ta bảy năm, hiện tại đến lượt ta phải ở cùng nàng.”

Roi mây đánh loạn xạ, thân mình yếu ớt rất ít khi bị phạt đánh như Dật Túc sớm đã không chịu nổi, từ quỳ thẳng đã té nhào xuống đất, hơi thở mỏng manh, tiếng khóc nức nỡ, đau đớn nhưng tuyệt không có cầu xin tha thứ cùng thỏa hiệp.

“Phụ thân, Tam ca…” – Nhìn áo Dật Túc nhuộm đầy máu, Dật Hiên liền quỳ chắn trước mặt phụ thân, lời cầu tình còn chưa nói ra đã bị roi liên tục đánh xuống.

(Hiên ca ca, ca đột nhiên thương người đến ngốc rồi a???)

“Rời đi? Đám tiểu tử các ngươi đều đem Tiêu gia thành cái gì? Khách điếm ư? Nghĩ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, rất tiêu sái đi!”

Lời của Dật Túc cũng đồng thời gợi lên lửa giận trong lòng của Tiêu Hán Thần, chuyện Dật Hiên rời nhà, hắn thật sự còn chưa quên. Tiêu Hán Thần đánh không hề nương tay, không cho Dật Hiên một tí thở dốc. Còn Dật Hiên chỉ biết đơn giản cắn răng nhịn đau, quy củ quỳ thẳng, mặc cho phụ thân trách đánh, không hề hồ ngôn loạn ngữ.

“Phụ thân!” – Gặp Tứ đệ bị liên lụy, Dật Phong nhịn không được bước lên ngăn cản roi của phụ thân, cũng quỳ xuống khuyên can.

“Chuyện Dật Túc, cầu xin rời khỏi gia môn, cùng Tứ đệ nào có quan hệ. Ngày đó Tứ đệ rời đi tình huống cũng không giống bây giờ. Tứ đệ khi đó vẫn chưa được phụ thân nhìn nhận. Phụ thân vì sao phải đem tức giận đối với Tam đệ phát tiết trên người Tứ đệ?”

Lời của Dật Phong thành công thức tỉnh Tiêu Hán Thần. Hắn cúi đầu nhìn Dật Hiên sắc mặt tái nhợt, trong lòng lại rối loạn, chỉ về ngọn giả sơn.

“Hai ngươi đến đó quỳ tự sám hối cho ta.”

Rồi sau đó mặc dù Dật Phong đưa tay, hai người vẫn bất động, Tiêu Hán Thần mất kiên nhẫn hét lớn: “Cút”

Trước khi phụ thân lại muốn đánh, Dật Phong nắm lấy Dật Hiên kéo về phía ngọn giả sơn. Dật Hiên hơi giãy giụa, nhưng đến khi bị Nhị ca đè quỳ xuống mới khẽ rên rĩ đau đớn.

Dật Phong lo lắng hỏi: “Rất đau sao? Có hay không tổn thương gân cốt.”

Dật Hiên lắc lắc đầu, hơi thở vững vàng hướng Nhị ca.

“Không có, chỉ vết thương da thịt, điểm ấy đau không tính cái gì. Chính là Tam ca hắn…”

“Vì một nữ tử mà đòi trục xuất khỏi gia môn, đòi làm nô, làm thái giám, hành vi bất hiếu như vậy còn không đáng đánh sao?” – Lời Nhị ca nói tuy rất đúng, nhưng Dật Hiên nghe ra có chút khác lạ. Một lúc sau liền ngộ ra Nhị ca đối với Tam ca rất lạnh lùng.

“Nhị ca sẽ vì Hiên nhi cầu tình, vì sao đối với Tam ca lại…” – Dật Hiên vừa dứt lời, còn chưa để Dật Phong đích trả lời, Dật Túc quỳ ở giữa sân cười to nói lớn.

“Quan tâm? Người một nhà? Hahahaha… Bao nhiêu năm qua Tướng quân có từng quan tâm đến ta? Ngài có biết thành tích những năm qua của ta? Ngài có biết vì sao năm kia ta lại thi rớt? Ta sốt cao suốt bảy ngày vẫn kiên trì hoàn thành cuộc thi, ngài có liếc nhìn ta một cái? Cuối cùng ta bất tỉnh ở trường thi ngài nào hay?” – Những uất ức bao năm như đại hồng thuỷ tuôn trào, không chống đỡ nỗi.

“Không, ngài cái gì cũng không biết. Ta bị bệnh, người chăm sóc ta là  Nhụy nhi; ta khổ sở, người an ủi ta là Nhụy nhi; ta đạt được thành tích tốt, người cùng ta chia sẻ, ăn mừng là Nhụy nhi; trên đời này, người duy nhất chúc mừng sinh thần cho ta cũng là Nhụy nhi. Tướng quân phủ không phải nhà của ta, Quốc Tử Giám mới là nhà ta, mà Nhụy nhi mới là thân nhân của ta.”

“Ngươi đang nói cái gì?” – Tiêu Hán Thần ngây ngốc hỏi.

“Lời ta nói ngài nghe không hiểu sao? Mấy năm nay, ngài thậm chí ngay cả quản giáo ta cũng không màng, nếu không phải ta ngẫu nhiên bị Dật Hi làm liên luỵ, ta ở trong mắt ngài vĩnh viễn là kẻ vô hình. Hahaha… cho dù bị phạt cũng chỉ là nhân tiện, một câu giáo huấn ngài cũng luyến tiếc cho ta.”

Nước mắt Dật Túc rơi không ngừng, tiếng nức nở làm giọng khàn khàn không rõ lời, Dật Túc đột ngột hét lên:

“Ngài nghĩ rằng ta thích đọc sách sao? Không phải, bất quá là nhũ mẫu nói ngài thích nhất là đọc sách. Ta nghĩ chỉ cần ta đọc sách thật tốt, địa vị của ta trong lòng ngài sẽ cao hơn, hay ít nhất ngài sẽ nhìn đến ta nhiều hơn. Chính là… chung quy ta rất ngốc, rất ngốc đi.”

Không gian xung quanh trở nên thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc nức nở mong manh.