“Chúc mừng Liễu cô nương, cô đã hạ sinh một tiểu hài tử.

“Là thật sao, ta muốn nhìn đứa bé”

Cảm giác xung quanh lộn xộn, Tiêu Vân Hiên ý thức dần thanh tỉnh nhưng mắt không thể nào nhìn rõ mọi vật. Nội tâm cười khổ, muốn chết cũng khó vậy sao? Càng nghĩ lại càng thấy có chút gì đó không đúng, vừa mới chịu 100 vô cực roi tại sao lại không có cảm giác đau đớn cho dù thuốc giảm đau cũng không có tác dụng cường đại như vậy. Bản thân chưa từng bị tổn thương ở mắt tai sao dường như là không thể mở mắt ra được.

“Mụ bà đứa trẻ này một thanh âm cũng không có” hắn nghe được thanh âm của nữ tử nhưng lại không nghe rõ nàng ta đang nói cái gì.

“Đúng a, đứa trẻ này tại sao lại không khóc? Yên tâm có ta ở đây nó nhất định không có việc gì” dứt lời, mụ bà mở tả ra, vỗ mạnh vào mông đứa trẻ mấy cái. Đây là cách các mụ bà thường dùng thử phản ứng của trẻ con, thường chỉ cần hai cái sẽ khóc rống lên nhưng nay cả mười cái, bờ mông cũng một mảng ửng hồng mà nó vẫn không có phản ứng.

“Đủ rồi, đừng đánh nữa, bà xem đều đánh đỏ cả lên” nữ nhân nằm trên giường muốn cướp lấy đứa bé.

“Cô nương, bây giờ không phải lúc đau lòng, nếu đứa trẻ vẫn không có phản ứng xem chừng sẽ chết non”.

Từng lời họ nói, Vân Hiên dần nghe rõ, đau đớn trên mông chứng minh đứa trẻ kia là mình, không lẽ chính mình trọng sinh hay sao? Vậy canh mạnh bà trong truyền thuyết là thế nào vì sao chuyện quá khứ vẫn nhớ rõ như chuyện của ngày hôm qua.

“Hài tử, ngươi đừng doạ mẫu thân, ta không còn gì nữa chỉ còn mình ngươi, ngươi là sinh mạng của mẫu thân”.

“Mụ bà ngươi xem, đứa trẻ nó đang nhìn ta, còn hướng về phía ta cười” mụ bà nghe được cả kinh, đứa trẻ đúng nhãn thần tròn xoe chăm chú nhìn mẫu thân cùa nó, thốt lên:”Đúng là thần rồi, mới chào đời không nhưng không khóc mà đôi mắt còn mở to hư người lớn sau này nhất định là người không tầm thường”.

“Bà quá lời, ta cũng chỉ cầu mong nó bình an trưởng thành là tốt rồi”.

Nữ nhân trên giường ôm lấy đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Hài tử, cha con họ Tiêu, theo gia phả đời này là chữ “Dật” vậy mẫu thân đặt tên con là Tiêu Dật Hiên, con có thích không?”

Hiên nhi? Lại vẫn là Hiên nhi sao? Bất quá tên hoàn toàn không giống, khác một chữ “Dật” có hay không số phận sẽ khác biệt kiếp trước? Có một điểm không giống người mẫu thân này tựa hồ rất yêu thương mình. Bản thân lại có quyền hưởng thụ tình thương này hay sao và nó có thể tồn tại được trong bao lâu?

Phụ thân đâu? vì sao lại không có thanh âm vui mừng, chẳng lẽ kiếp này phụ mẫu lai tiếp tục có hiềm khích? Kiếp trước mẫu thân vì oán giận phụ thân mà trút giận lên hắn, Vân Hiên nguyện rằng kiếp này sẽ không vì bảo toàn đại cục mà lại chịu uỷ khuất, không có tình thương của phụ mẫu chi bằng làm một cô nhi.

Nữ nhân này nếu biết được tâm tư đứa trẻ trong lòng đang nghĩ hội sẽ thương tâm cỡ nào

Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã được ba năm.

“Nhân chi sơ, tính bổn thiện

Tính tương cận, tập tương viễn”

……………………………….

Tiếng trẻ con non nớt đọc bài từ trong phòng vọng ra, thiếu phụ ngồi bên khung cửa lẵng lặng mỉm cười: “Không hổ con trai của tướng quân, mới co ba tuổi, Tam tự kinh dài một ngàn tự đều đã thuộc lào, sách nhìn qua một lần là nhớ”.

“Hiên nhi thật thông minh, mẹ muốn tìm lão sư dạy Hiên nhi đọc sách, viết chữ” Thiếu phụ đem con trai ôm vào lòng âu yếm.

“Mẹ, Hiên nhi đã biết chữ rồi, Hiên nhi có thể chính mình đọc sách” Dật hiên phiền não chính mình không thể giả vờ là một đứa trẻ không biết gì đi học lại từ đầu, có là thiên tài trong mắt mẫu thân còn tốt hơn.

“Chớ nói nhảm, sách này con làm sao một mình đọc được, mẫu thân muốn Hiên nhi lớn lên thi khoa cử, đỗ trạng nguyên”

“Nhưng con chỉ mới ba tuổi không cần gấp, mẫu thân cũng không thể có đủ tiền để mời lão sư đâu” là lão thiên gia thương xót mình ban cho một đứa trẻ thông minh đại nghĩa đến thế, còn biết nghĩ tới gia cảnh nghèo khó.

“Hiên nhi à, cho con đọc sách viết chữ mới là quan trọng nhất với mẫu thân, con càng tài giỏi phụ thân sẽ càng thích con.

“Mẫu thân, phụ thân ở đâu? Hiên nhi đều ba tuổi rồi cũng chưa từng gặp người, phụ thân còn sống hay đã chết?”

“Nói bậy, phụ thân ngươi tức nhiên vẫn còn sống”.

“Vậy tại sao phụ thân không đến thăm chúng ta, mẫu thân chán ghét phụ thân, ông ta là người xấu à?” khúc mắc trong lòng bao lâu nay, Vân Hiên vừa hỏi liền bịt hai tay lại, hắn sợ lại nghe phụ thân là một tên ác ma như kiếp trước.

“Phụ thân là đại tướng quân là đại anh hùng, mẫu thân thế nào lại chán ghét ông ấy chỉ là…” thiếu phụ thâm tăng giằng xé, chỉ sợ phụ thân của nó cả đời này cũng không thể tha thứ cho nàng.

Vân Hiên khẽ thở dài, không phải như hắn nghĩ là tốt lắm rồi, hắn căn bản quên mất để ý đến tâm tình của mẫu thân, hào hứng hỏi tiếp: “khi nào Hiên nhi được gặp phụ thân?”

“Hiên nhi còn nhỏ, đợi ngươi trưởng thành mẫu thân sẽ nói hết mọi việc có được không?”

“Dạ” Dật hiên hiểu chuyện đáp ứng, mẫu thân không muốn nói cũng không hỏi nữa. Tướng quân họ Tiêu, con cái xếp tự “Dật”, đợi thêm vài năm chính mình tự đi tìm hiểu cũng không muộn.

Việc học của Dật Hiên cứ thế đã được quyết định, vài ngày sau đó mẫu thân dẫn hắn đến một lão sư xin học chữ. Người này là một quan văn vì chán ghét quan trường hiểm ác từ quan về quê nhà mở thư đường dạy học.

Lão sư vốn dĩ thấy Dật Hiên còn nhỏ cần chờ thêm vài năm nhưng thiếu phụ hết lòng cầu xin, đứa trẻ lại thông minh mà chấp nhận. Trên đời ai lại không có tư tâm bồi dưỡng một đứa trẻ thông minh trở thành người khiến mình kiêu ngạo suốt một đời.