Cùng nhau bước xuống ngựa đi tới. Tô Dư liền nhìn thấy một chút ánh trắng, lúc nãy lại nghe hắn nói "Trở về làm bao tay" nên chỉ nghĩ đó là 1 con thỏ. Nhưng vừa lại gần, mới phát hiện đó hóa ra lại là một con chồn tuyết toàn thân trắng noãn.

Con chồn tuyết kia đã đoản khí, mắt mở to, chăm chú nhìn về một phía, rõ ràng hai mắt đã mất đi sáng bóng, nhưng đôi mắt đó vẫn làm Tô Dư hoảng sợ trong lòng.

Không chỉ mình nàng cảm thấy ánh mắt này có chỗ không đúng, Hạ Lan Tử Hành cũng nhíu mày lại, sau đó đi về phía ánh mắt vài bước, liền phát hiện cách đó không xa có một huyệt động.

Cúi đầu nhìn, thì thấy có hai tiểu bạch mao đang nằm ở bên trong.

Hai tiểu bạch mao này đều ngủ rất say, tựa lẫn vào nhau mà ngủ, tạo nên một cảm giác ấm áp không thể lý giải. Tô Dư thấy vậy liền khựng lại:"Đây là.. con chuột sao?"

"..."_ Hoàng đế nghiêng đầu liếc nàng một cái _" Ngươi cảm thấy ánh mắt của con chồn kia là vì kém một bước nữa sẽ bắt được đồ ăn trước lúc chết mà ảo não như vậy sao? Đây là chồn con."

Vừa sinh ra chưa được mấy ngày, chồn con đến mắt còn chưa mở, o o ngáy ngủ, đối với bên ngoài hoàn toàn vô tri vô giác. Tô Dư đánh bạo đưa tay sờ thử, lập tức cảm thấy một tầng lông mao mềm mại, một con trong đó hình như phát giác ra, lập tức rút sâu vào người con còn lại, ngủ tiếp.

Hoàng đế nhìn bọn họ cười thán một câu:" Một ngày không bắn cung, lại không ngờ mũi tên đầu tiên bắn ra sẽ diệt toàn gia kẻ khác nhỉ?"_ Nhìn Tô Dư đưa tay vuốt ve từng con chồn nhỏ, nói _" Hay là ôm về nuôi đi."

Một đám thị vệ đi theo nhất thời nín thở: Hoàng đế vừa mới đề nghị Sung Nghi ôm hai con chồn về nuôi... Đây cũng không phải thỏ, thứ này...vẫn còn chút dã tính.

Hoàng đế dứt lời liền bế một con lên, tiểu tử kia lập tức bừng tỉnh, lại vì chưa mở mắt mà không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đành "Ngao" một tiếng nhỏ, sau đó không ngừng giãy giụa. Hoàng đế nhìn một cái, toàn thân đều trắng, chỉ có một đốm đen nhỏ trên trán, nhìn kỹ 1 chút...tựa hồ là con cá?

" Hắc..."_ Hoàng đế nhịn không được cười một tiếng _" Gọi A Cá đi."

Tô Dư nhịn không được trừng hắn một cái, trừng đến mức hoàng đế phải nghẹn lời, lúng túng sửa lại:" Hay Cá Bột?"

Lúc trước gọi "A Cá" rõ ràng là cố ý gom góp từ tên nàng, bây giờ chữ "Tử" này không phải là trong... Hạ Lan Tử Hành chứ?

Vừa đổi tên liền mang cả bản thân mình vào...thông suốt của bệ hạ ngài hình như cũng đi theo rồi.

Tô Dư khẽ giơ mắt, làm như không biết hỏi:" Vậy con còn lại?"

" Cá Bột...Ưm..."_ Hoàng đế trầm ngâm _" Con còn lại gọi "Tử Phi Ngư" (Tử không phải cá) đi."

"..."_ Tô Dư nghiêng đầu nghiêm túc hỏi hắn _" Vậy nếu sau này có thêm một con chồn nhỏ, gọi là "Ngư Chi Nhạc" (Vợ của cá) à?"

" Đúng vậy!"_ Hoàng đế trịnh trọng gật đầu bày tỏ tán thành.

Tô Dư đưa tay ôm con chồn còn lại lên, để vào trong ngực khẽ vuốt ve, châm chước cùng hoàng đế thương lượng một câu:" "Tử Phi Ngư" nghe quá dài, gọi "Phi Ngư" được không?"

" Tùy ngươi."_ Hoàng đế cười nói _" Dù sao cũng là ngươi mang về nuôi."

Lời nói đầy chắc chắn, trong lòng Tô Dư nói thầm một tiếng: Ta khi nào thì nói muốn nuôi...

Hai người ôm hai con chồn nhỏ trở về chỗ cũ, thị vệ chỉ về phía con chồn bị bắn chết, Tô Dư nhìn một cái, lại nhìn Phi Ngư trong ngực:" Bệ hạ...hay là... chôn đi? Ngài nói sau này nếu con chồn nhỏ chứng kiến mẹ mình bị làm thành bao tay..."

Tâm tình phải vô cùng phức tạp a.

Hoàng đế gật đầu đáp ứng, phân phó người đem đại chồn kia hạ táng. Đỡ Tô Dư lên ngựa, sau đó chính mình cũng lên theo, hoàng đế giao Cá Bột vào trong tay nàng, nói:" Cùng nhau ôm."

Hắn phải cưỡi ngựa.

Lúc trở về hành cung, Chiết Chi vừa nhìn hai tiểu bạch mao thì có đồng dạng phản ứng:"... Con chuột?!"

" Là con chồn."_ Hoàng đế liếc nàng một cái, dẫn Tô Dư đi vào phòng, Tô Dư đặt bọn chúng lên giường, chúng liền co lại một chỗ, ngủ tiếp.

Hoàng đế tự định giá một phen, đưa tay ôm Phi Ngư lên.

Tô Dư hơi ngẩn ra:" Bệ hạ làm gì?"

" Trẫm cũng muốn nuôi một con."_ Hoàng đế nhẹ cười nói. Sau đó liền đen nó đặt trong ngực vuốt ve, vì là chồn mới sinh, lông vẫn còn mềm mịn.

Rất nhanh, hạp cung đều biết...bệ hạ cùng Vân Mẫn Sung Nghi mang trở về hai con sủng vật.

Con chồn nhỏ lớn rất nhanh, chưa đến một tháng đã lớn hơn lúc trước rất nhiều, cũng không còn giống chuột nữa, hai đôi mắt cứ suốt ngày nhìn khắp mọi nơi.

Tô Dư cũng nhiều lên không ít việc để làm, mỗi ngày đều chơi cùng Cá Bột, tiểu sủng vật này hơi có phần hiểu tính người, dường như lúc nào cũng hiểu được người khác đang nói gì.

Lại qua vài ngày, Tô Dư dần dần phát hiện, Cá Bột thỉnh thoảng sẽ chạy ra ngoài. Nhưng thứ nhất chính mình luôn có thể tìm trở về, thứ hai các cung nhân đều biết lai lịch của hai tiểu chồn này, nên nàng chưa từng lo lắng nó sẽ bị ném ra ngoài.

Lại không ngờ rằng một chuyến ra ngoài này của Cá Bột...đã hoàn toàn đem hành cung sờ soạng đến rõ ràng.

Hôm đó theo lẽ thường đến chỗ Giai Du Phu Nhân thỉnh an sáng sớm, một đám tần phi đang ngồi tán gẫu với nhau, chợt nghe thấy một hồi huyên náo ở bên ngoài. Quay đầu nhìn lại, thì thấy một bóng trắng đang nhanh nhẹn chạy vào cửa điện, sau lưng còn có vài cung nữ đuổi theo, vừa vào điện dưới ánh mắt một đám phi tần liền khựng lại, hoảng sợ hạ bái:" Giai Du Phu Nhân an..."

Cá Bột cũng dừng lại, quay đầu nhìn các nàng, sau đó đưa tay gãi gãi cằm, đảo mắt nhìn khắp nơi, tầm mắt vừa dừng trên người Tô Dư, liền nhanh chóng nhảy lên đầu gối nàng.

Sau đó nằm ngủ.

"..."_ Cả phòng tĩnh lặng, một đám tần phi bị làm cho tối tăm đầu óc, một lúc sau, mới có phi tần do dự mở miệng giảm bớt lúng tứng _" Nhìn không ra... vật nhỏ này, ngược lại thông minh..."

Lập tức nảy ra vô số người rối rít tán thành, Tô Dư bất mãn dò xét cung nữ kia nói:" Lăng Giác, chuyện gì xảy ra?"

" Này..."_ Cung nữ kia cực kỳ sợ hãi, co ro cúm rúm xá một cái, lẩm bẩm nói _" Nương nương thứ tội, nó nhất định muốn chạy ra ngoài, nô tỳ ngăn không được, đành đuổi theo, lại không ngờ...lại không ngờ đuổi tới nơi này của Phu Nhân."

Tô Dư nhìn Cá Bột đang hướng cái bụng của nó về phía mình, nhất thời phát không ra hỏa.

Giai Du Phu Nhân cũng nhìn Cá Bột, lửa giận trong lòng không chừa một chỗ.

" Dù sao cũng là súc sinh, tùy ý chạy loạn như vậy, Sung Nghi coi chừng nó đả thương người."_ Giai Du Phu Nhân khẩu khí bình thản nói.

" Tạ Phu Nhân nhắc nhở."_ Tô Dư cúi đầu khẽ vuốt Cá Bột, sau đó nhạt nhìn Giai Du Phu Nhân nói _" Nó gần đây có tinh nghịch chút ít, nhưng cũng chưa từng đả thương người."

Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Giai Du Phu Nhân có dám nói không để cho nàng nuôi Cá Bột không.

Đấu mắt một hồi, lãnh ý trong mắt Giai Du Phu Nhân càng ngày càng tăng, nhưng dù sao cũng biết rõ đây là con chồn do hoàng đế tự mình đặt tên, chính miệng nói để cho Tô Dư nuôi dưỡng, vô luận thế nào cũng không thể nói nửa câu không phải. Ánh mắt liền chuyển lên người cung nga tên Lăng Giác, chậm rãi nói: "Chuyện Sung Nghi giao phó cũng làm không xong, nếu không cẩn thận đả thương người, ngươi đảm đương nổi sao?"

Rõ ràng là có ý hỏi tội. Lăng Giác cũng biết Giai Du Phu Nhân cùng Tô Dư không hợp đã lâu, hôm nay làm cho nàng ta bắt được sai lầm, chỉ sợ khó tránh khỏi chịu phạt. Vội vàng xá một cái, Lăng Giác nói:" Phu Nhân thứ tội, nô tỳ không dám....sau này nhất định coi kỹ nó."

" Sau này nhất định coi kỹ nó, vậy lần này trước hết trượng trách 50 trượng đi."_ Giai Du Phu Nhân thanh thanh đạm đạm nói.

Tô Dư biến sắc. Nha đầu kia cũng mới 12 13 tuổi, trượng trách 50 trượng còn có thể giữ mạng sao? Không chỉ vậy, ai ai cũng thấy, tuy là Cá Bột chạy vào, nhưng cũng không đả thương người khác, không gây nên nửa điểm phiền toái nào, hình phạt này của Giai Du Phu Nhân, rõ ràng là muốn Tô Dư bẽ mặt trước mặt mọi người.

Lĩnh chĩ, lập tức có vài hoạn quan tiến đến mang Lăng Giác đi, Tô Dư lạnh lùng nói "Chậm đã" rồi đem Cá Bột đang ngủ thoải mái đưa cho Chiết Chi, đứng dậy khẽ chào nói:" Phu Nhân, chuyện nhỏ như thế cần gì động hình lớn như vậy?"

" Chuyện nhỏ?"_ Giai Du Phu Nhân ngó qua nàng nói _" Nháo đến nơi này của bản cung, Sung Nghi còn nói là chuyện nhỏ?"

" Không biết Giai Du Phu Nhân giải thích chữ "Nháo" này thế nào?"_ Tô Dư nghiêng đầu liếc nhanh Cá Bột, nói _" Cá Bột ngoại trừ ra ngoài tìm thần thiếp, tựa hồ cũng không gây thêm phiền toái gì."_ Lời nói ngưng lại, Tô Dư ngẩng đầu nhìn nhạt Giai Du Phu Nhân, ánh mắt sắc lạnh mang vài phần miệt ý _" Hơn nữa đây là người trong cung thần thiếp, nếu quả thực đả thương Phu Nhân, Phu Nhân muốn chém muốn giết thần thiếp nửa câu không nói; nhưng hiện nay không có, mà muốn trị nàng tội thất trách này, người làm chủ nên là thần thiếp mới phải."

Nói cách khác, tuy Giai Du Phu Nhân tay nắm lục cung, thì nàng rốt cuộc vẫn là 1 vị cung chủ, những thứ khác không nói, nhưng cung nhân trong cung nàng phải do chính nàng quản.

Đây ước chừng là lần đầu Tô Dư bác bỏ lời nói của Giai Du Phu Nhân rõ ràng như vậy, không chờ đối phương mở miệng, nàng đã phân phó:" Quách Hợp, giải Lăng Giác về Đình Tức hiên, xử lý thế nào chờ bản cung về hãy nói."

Trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn ra được, Tô Dư đây là cố ý không để Giai Du Phu Nhân được thống khoái.

" Sung Nghi!"_ Tức giận vỗ án, Giai Du Phu Nhân kìm chế phẫn nộ, giọng nói trầm trầm _" Sung Nghi đừng vội quên, bản cung rốt cuộc vẫn là người tay nắm cung quyền, rốt cuộc vẫn là một Chính nhất phẩm Phu Nhân."

" Vậy Lăng Giác phạm phải lỗi lầm gì, mà phải kinh động đến Phu Nhân cầm quyền xử trí?"_ Tô Dư không chịu yếu thế hỏi ngược lại nàng ta. Nhẹ cười một tiếng, Tô Dư nói_"Thần thiếp biết rõ thời gian Phu Nhân vào cung còn ngắn, nhiều chuyện quy củ không biết xử trí đúng mực, sợ xảy ra sai lầm liền nghiêm phạt như vậy cũng hợp tình hợp lí."_ Chợt thấy trên mặt Tô Dư hiện lên 1 nụ cười dịu dàng, Giai Du Phu Nhân trong lòng liền cảm thấy không ổn, chưa kịp mở miệng, đã nghe nàng nói _" Cho nên bệ hạ mới dặn dò Phu Nhân, nếu như gặp phải đại sự gì giải không được thì có thể cùng Nhàn Phi nương nương thương lượng một chút, hoặc có thể đến hỏi thần thiếp một câu...."

Rõ ràng là khiêu khích. Lời nói kia của hoàng đế mọi người ngồi ở đây ít nhiều cũng biết, nhưng đều rõ ràng đây là thứ không nên đề cập đến. Hôm nay là lần đầu tiên có người hiển nhiên nhắc đến việc này trước mặt Giai Du Phu Nhân, người đó lại còn là người đã từng là thái tử phi Tô Dư.

"Sung Nghi ngươi..."_ Tiếng quát phẫn nộ của Giai Du Phu Nhân còn chưa đến một nửa, đã bị tiếng hét kinh hãi của Chiết Chi cắt đứt. Tô Dư cả kinh, quay đầu nhìn lại, thì thấy Cá Bột trong lòng Chiết Chi đột nhiên chạy ra cửa.

Hạ Lan Tử Hành vừa tới cửa điện đã nhìn thấy một đạo bóng trắng chạy đến, gấp rút lui ra ngoài ngưỡng cửa, chỉ sợ sẽ dẫm lên nó. Nhưng vừa định thần nhìn lại thì nhận ra đó là con chồn nhỏ, liền biết...nó làm sao có thể để hắn dẫm lên được.

Cá Bột khoan khoái nhảy ra ngưỡng cửa, dạo một vòng quanh người hoàng đế, sau đó lại trở vào trong điện, cách ngưỡng cửa dừng lại trước mặt hắn, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hắn.

" Ân... Cá Bột?"_ Ngữ điệu vừa nhấc lên liền khiến cho mọi người đang cung kính vái chào có chút không biết làm gì -- bởi vì hoàng đế vừa hỏi vừa tự nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Cá Bột, cười nói _" Đừng tìm, Phi Ngư không có ở đây."