Trong phòng có chút mờ tối, Triệu Tử Nghiễn ngồi dựa ở trên xe lăn, trong tay còn ôm một bầu rượu, ngơ ngác xuất thần, ngẫu nhiên nhấp một ngụm. Nàng giờ phút này tuy có chút ít chán nản, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, mang theo một cỗ mị lực khó nói nên lời, để Tào Lưu Cẩm nhìn thấy liền sững sờ tại chỗ.
Cuối cùng Triệu Tử Nghiễn mở miệng trước: "Cô tiến đến làm gì?"
Một tiếng này hờ hững lại mang theo tia mệt mỏi, khiến Tào Lưu Cẩm phục hồi tinh thần lại, nói khẽ: "Quân thượng muốn uống rượu, Lưu Cẩm đưa rượu tới rồi, sợ rằng quân thượng tổn thương thân thể, Lưu Cẩm đã làm một ít điểm tâm."
Triệu Tử Nghiễn cười cười: "Bổn vương còn tưởng rằng cô đến khuyên can bổn vương đừng nên uống."
Tào Lưu Cẩm đem rượu và thức ăn bày ra: "Có đôi khi khổ sở rồi, say một cuộc, đem những chuyện không vui phát tiết đi ra, kỳ thật rất tốt, chỉ cần không làm tổn hại đến thân thể, quân thượng uống một chút cũng không sao, Lưu Cẩm có thể bồi quân thượng uống."
Triệu Tử Nghiễn ngẩn ngơ nhìn nàng ta, tựa hồ có hơi xuất thần, một lát sau nàng cầm lấy bầu rượu, nhìn xem thức ăn trên bàn: "Cô biết làm cơm?"
Tào Lưu Cẩm mỉm cười: "Phụ thân dân nữ vốn rất nghiêm khắc, trong phủ nô bộc cũng không nhiều, hơn nữa bản thân dân nữ cũng thích nấu nướng, cho nên học được chút ít, quân thượng nếm thử?"
Triệu Tử Nghiễn cầm đũa nhưng lại thoáng dừng một chút, thấy Tào Lưu Cẩm ánh mắt chờ mong, nàng môi khẽ nhếch, chậm rãi gắp thức ăn để vào trong miệng, cũng không nói là ngon hay không ngon. Tào Lưu Cẩm phi thường vui vẻ, lại rót rượu đưa đến cho Triệu Tử Nghiễn.
Mà bên này Phó Ngôn Khanh sau khi đưa tiểu đệ về, lập tức thần sắc buộc chặt, càng không ngừng đi tới đi lui, trong tay nắm chặt rồi lại buông, vừa rồi dáng vẻ Triệu Tử Nghiễn như vậy không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, đôi mắt kia ngày thường tươi đẹp ấm áp nay phủ đầy tia đau xót, thanh âm cũng trở nên run rẩy, để Phó Ngôn Khanh trong lòng đau nhức không thôi.
Phó Ngôn Húc nguyên bản nằm bất động như thi thể lại đột nhiên ngồi dậy, mang theo một chút men say thấp thỏm nói: "A tỷ, những lời kia không phải là chủ ý của đệ, là Tử Nghiễn tỷ tỷ.....cho nên tỷ không được đánh đệ a!"
Phó Ngôn Khanh con mắt lạnh lùng quét qua, Phó Ngôn Húc lập tức co rụt lại, một câu cũng không dám nói. Phó Ngôn Khanh nhưng lại là đẩy ra cửa sổ, lặng yên không một tiếng động nhảy ra ngoài.
Phó Ngôn Húc không vừa lòng lầm bầm: "Lúc trước lên kế hoạch chính là hai tỷ, diễn không nổi nữa cũng là hai tỷ!"
Phó Ngôn Khanh giờ phút này sắc mặt phát trầm, trong lòng thầm mắng không nên làm theo kế hoạch này của An nhi, vừa lúc gặp được Võng Lượng, nàng khẽ nhướng mày: "Ngươi như thế nào ở nơi này, quân thượng đâu?"
Võng Lượng đối với nàng hiện tại không có sắc mặt tốt, không đáp một lời, Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ, đành phải nói nhỏ vài câu. Võng Lượng trợn mắt há hốc miệng, cuối cùng mới nói: "Quân thượng đang uống rượu cùng Lưu Cẩm cô nương."
Phó Ngôn Khanh biến sắc, lưu lại một câu: "Không cho phép manh động!" Đảo mắt không thấy bóng người.
Đợi đến lúc nàng lặng yên không một tiếng động nhảy đến trên mái hiên, đã thấy Triệu Tử Nghiễn đối Tào Lưu Cẩm nói: "Không phải nói theo giúp bổn vương uống sao?"
Tào Lưu Cẩm hé miệng cười cười, cũng rót cho mình đầy một chén, Phó Ngôn Khanh gắt gao nhìn chằm chằm vào rượu kia, luôn cảm giác không thích hợp lắm, tuy kế hoạch là thuận theo Tào Lưu Cẩm, nhưng vạn nhất nàng ta không có ý tốt, rượu kia như thế nào cũng không nên uống. Trong lúc bối rối khẩn trương, lại thấy Triệu Tử Nghiễn nâng chén đặt ở bên môi, dừng một chút sau đó đúng là một hơi uống cạn, Phó Ngôn Khanh con mắt trợn lên, nhất thời gấp đến mức sơ ý gây ra một chút động tĩnh, liền được Triệu Tử Nghiễn cất cao giọng che đi.
"Rượu ngon, rượu ngon, còn có người bồi bổn vương uống, ngược lại cũng không đến nỗi một mình thương thân rồi."
Tào Lưu Cẩm nguyên bản có chút nghi ngờ, lại bị nụ cười của Triệu Tử Nghiễn làm cho mê ly. Nhiếp chính vương lúc này đã chếnh choáng say, sắc mặt đỏ hồng, sóng mắt lưu chuyển, một mảnh thủy nhuận câu người, khiến cho Tào Lưu Cẩm cũng chìm vào cơn say, rốt cuộc phát giác bản thân đã cùng Triệu Tử Nghiễn uống không ít.
Phó Ngôn Khanh thấy Tào Lưu Cẩm cũng uống, trong lòng có chút an tâm, nhưng sắc mặt nàng càng ngày càng phát ra khó coi. Nhìn dáng vẻ của Triệu Tử Nghiễn rất không đúng, nàng ấy thi thoảng cùng Tào Lưu Cẩm nói vài câu, trong thanh âm như có như không mang theo cỗ quyến rũ, mà trong đôi mắt như mực dường như ngậm lấy một đầm nước, trên mặt xuân ý nồng đậm, đây rõ ràng là bị người hạ xuân dược!
Lại nhìn Tào Lưu Cẩm kia giờ phút này không chút nào giữ lễ tiết, giật giật vạt áo, không ngừng dựa vào bên người Triệu Tử Nghiễn, trong miệng hô quân thượng, nghe mà Phó Ngôn Khanh tóc gáy đều muốn dựng lên.
Tào Lưu Cẩm nhìn trước mắt nữ tử xinh đẹp không gì sánh được, trong lòng nhiệt ý tràn lan, mắt nhìn người đối diện cũng dần trở nên mơ hồ. Chớp mũi ngửi thấy mùi rượu xen lẫn hương thơm nhàn nhạt, càng khiến cho Tào Lưu Cẩm khó có thể kìm chế, vốn là đối với người nọ động lòng không thôi, lại bị dược lực thôi thúc, Tào Lưu Cẩm vội vàng muốn đến gần, hỏa diễm đã không cách nào nhịn được nữa.
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt mông lung nhưng vẫn còn chút thanh tỉnh, âm thầm lưu ý động tĩnh trên mái hiên, bất quá lại làm ra vẻ thuận theo người trước mặt, đưa tay làm như muốn đón lấy Tào Lưu Cẩm, nhưng ngón tay lại vận khởi nội lực muốn đem người điểm hôn mê. Chỉ là nàng còn chưa chạm đến Tào Lưu Cẩm, một cỗ lực đạo đột nhiên thổi tới đây, trực tiếp va vào nàng ta. Nhìn xem Tào Lưu Cẩm đã ngồi yên như tượng không nhúc nhích, hiển nhiên là bị điểm ngất xỉu.
Triệu Tử Nghiễn híp mắt cười đến câu hồn nhiếp phách, nhìn xem người đến dáng vẻ tràn đầy lửa giận, nàng đưa tay không chút do dự đem người ôm lấy, dựa vào thật gần, tiếng nói mềm mại đến tan thành nước: "Khanh nhi." Thấy Triệu Tử Nghiễn thuận tay như vậy, xem như tinh thần vẫn còn thanh tỉnh, Phó Ngôn Khanh từ khẩn trương triệt để biến thành nghiến răng nghiến lợi: "Nàng biết ả ta hạ dược rồi?" Lại thấy sắc mặt Triệu Tử Nghiễn không chút nào bối rối, tất nhiên nàng ấy đã sớm biết. Dựa theo tính cách Triệu Tử Nghiễn, làm sao sẽ mắc mưu Tào Lưu Cẩm đây? Trong cơn tức giận, Phó Ngôn Khanh hiếm thấy nóng nảy đứng lên, nàng đẩy ra Triệu Tử Nghiễn, cố gắng hít sâu bình phục tâm tình. Triệu Tử Nghiễn uống thật sự cũng không nhiều lắm, nhưng rượu này dược tính không nhẹ, nàng đối với Tào Lưu Cẩm còn có thể duy trì thanh minh, lúc này thấy được Phó Ngôn Khanh, nơi nào còn có thể nhịn được, nàng sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt một mảnh sương mù, thủy nhuận lấp lánh. Thân thể nóng đến lợi hại, nàng có chút chịu không nổi bắt đầu lôi kéo y phục của mình, trong miệng nỉ non gọi tên Phó Ngôn Khanh. "Khanh nhi, ta nóng, nóng." Phó Ngôn Khanh nhìn nàng dáng dấp này, lập tức hít thở cứng lại, chưa bao giờ thấy qua Triệu Tử Nghiễn câu người như thế, trong lòng lập tức cấp bách nhảy dựng, vừa đau lòng lại vừa bối rối. Nàng lập tức ôm người trực tiếp lên giường, chân tay luống cuống muốn đi tìm Dược Tam Thông, nhưng xem ra đã không kịp rồi. Triệu Tử Nghiễn đã sớm ôm tâm tư, nơi nào chịu buông tha nàng, hơn nữa toàn thân khó chịu giống như bị phỏng, bụng dưới cảm giác từng đợt nhiệt quay cuồng, càng làm cho nàng chịu không nổi, ôm Phó Ngôn Khanh lung tung kéo quần áo. Phó Ngôn Khanh gấp ra một thân mồ hôi, bất đắc dĩ tùy ý nàng ấy đối với chính mình giở trò, lại mang theo con bạch tuột đi trở ra, đem huyệt đạo Tào Lưu Cẩm điểm lần nữa, đảm bảo ả ta hoàn toàn chết lặng rồi, Phó Ngôn Khanh mới ôm Triệu Tử Nghiễn trở lại giường, hạ xuống màn trướng, đem Triệu Tử Nghiễn đặt ở dưới thân. Một bên dồn dập hôn làm yên lòng người đang khó chịu đến không được, một bên run rẩy tay bắt đầu cởi ra y phục hai người. Không phải là lần đầu tiên thấy thân thể Triệu Tử Nghiễn, thậm chí lúc trước bị nàng quấn quít cũng từng chạm qua, nhưng giờ khắc này Phó Ngôn Khanh vẫn sốt sắng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tựa hồ biết rõ Phó Ngôn Khanh sẽ không rời khỏi, Triệu Tử Nghiễn tuy rằng khó chịu, nhưng lúc này vẫn nhẫn nại lấy, nhu thuận nhìn xem Phó Ngôn Khanh, đôi mắt nàng tràn đầy lửa nóng, mê ly mà quyến rũ nhìn chằm chằm vào nàng ấy, trong xoang mũi tràn ra một tiếng ngâm khẽ khó nhịn. Phó Ngôn Khanh cởi ra tầng áo mỏng cuối cùng của nàng, người dưới thân da thịt trắng nõn trong suốt giống như đồ sứ, giờ phút này bởi vì tác dụng dược liệu cùng xuân triều mà hiện ra một tầng hồng nhuận xinh đẹp. Chiếc cổ thon dài trắng nõn, tinh xảo xinh đẹp xương quai xanh, nhìn xuống chút nữa lộ ra đường cong mềm mại hấp dẫn không gì tả được, để Phó Ngôn Khanh cảm giác như chính mình cũng bị hạ xuân dược rồi. Triệu Tử Nghiễn nhìn xem người yêu của mình giờ phút này hết sức chân thành thẳng thắn mà đối diện nàng, không thể kìm được nữa, thanh âm có chút mất tiếng run rẩy nói: "Khanh nhi, ta thật là khó chịu, thật là khó chịu." Phó Ngôn Khanh chóp mũi cay cay, âm thầm hối hận chính mình lòng dạ hẹp hòi, để cho nàng vì mình làm đến mức này, lập tức nghiêng thân xuống, mấy sợi tóc dài như mực theo đó trút lên bờ vai trơn bóng của Triệu Tử Nghiễn, thân thể thon dài xinh đẹp đồng dạng cùng người dưới thân ủi thiếp vào nhau, mềm mại nhẵn nhụi thân thể không chút nào cách trở mà lẫn nhau cọ sát, hai người nhịn không được trầm thấp thở dài một tiếng. Triệu Tử Nghiễn toàn thân lửa nóng tựa hồ tìm được nơi phát tiết, nàng có chút run rẩy ôm chặt Phó Ngôn Khanh, vội vội vàng vàng hôn lấy nàng ấy. Phó Ngôn Khanh biết rõ nàng khó chịu, vô cùng thuận theo dán chặt nàng, giống như trong ngày thường vô số lần hôn nhau, dịu dàng mà triền miên, ngón tay lưu luyến vuốt ve khắp người Triệu Tử Nghiễn, mang theo một ngọn lửa khó có thể dập tắt. So với Triệu Tử Nghiễn giờ phút này khó nhịn vội vàng nôn nóng, Phó Ngôn Khanh nhưng lại là ấm dịu rất nhiều, lần này bất đắc dĩ như vậy muốn nàng, dĩ nhiên là ấm ức lên nàng, Phó Ngôn Khanh không thể để cho Triệu Tử Nghiễn vừa mới biết mùi đời lưu lại cảm giác xấu. Mềm mại khóe môi bắt đầu tới lui tuần tra, thẳng đến nàng yêu thích nhất tiểu thùy tai, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng, một chút trêu đùa. Người dưới thân kích động đến run cả người, trầm thấp kêu một tiếng: "Khanh nhi." Một tiếng này lộ ra cỗ chọc người mị ý, Phó Ngôn Khanh hàm hồ đáp lời, phát hiện người dưới thân tựa hồ có chút vặn vẹo eo, trong đôi mắt lưu luy của Phó Ngôn Khanh tựa hồ thông suốt, lập tức lan ra từng vòng rung động. Triệu Tử Nghiễn chân vẫn không có nhiều sức lực, chỉ có thể vô lực đưa, Phó Ngôn Khanh trong mắt đau ý lan tràn, tay nhẹ nhàng vỗ về chân của nàng, cuối cùng chậm rãi tách ra, ngón tay dọc theo chân của nàng từ dưới vuốt lên, một đường vuốt nhẹ đến da thịt mềm mại bên đùi non, lập tức ngón tay chạm đến một mảnh trơn ướt, tại đầu ngón tay lan ra một tầng ấm áp, để Phó Ngôn Khanh trong lòng kích động, tim đập đến kịch liệt. Nàng có chút ngẩng đầu, tóc dài rơi ở trên giường, cùng Triệu Tử Nghiễn quấn quanh một chỗ, khó bỏ muôn phần. Phó Ngôn Khanh cảm thấy nàng bỗng nhiên rất muốn khóc, rõ ràng là vui vẻ đến cực hạn, nhưng là nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn nằm dưới thân, cỗ hối hận chôn sâu dưới đáy lòng tầng tầng lan tràn ra. Nàng không tốt, nàng còn chưa đủ tốt, năm đó lưu lại nàng ấy một người đối mặt với trùng điệp hiểm nguy trong chốn thâm cung, bỏ mặc nàng ấy thân mang kịch độc, sau này gặp lại cũng từng lạnh nhạt không muốn dây dưa quá nhiều, để nàng ấy đau khổ tìm mọi cách tới gần nàng. Cuối cùng coi như đáp lại thâm tình của An nhi, lại để cho nàng ấy vì mình mà phế đi chân, thậm chí cuối cùng bởi vì mình lòng dạ hẹp hòi, để cho nàng ấy ủy khuất bản thân đến mức này. Triệu Tử Nghiễn vốn là đang chìm vào hỗn độn mê ly, phát giác Phó Ngôn Khanh động tác ngừng lại, nàng mờ mịt mở mắt ra, thở dốc nhìn xem người trên thân, sau đó một viên ấm áp thủy châu rơi vào trên mặt nàng, để nàng từ trong sương mù đột nhiên thanh tỉnh một chút, nước mắt kia tựa hồ càng rơi càng nhiều, như muốn nhấn chìm Triệu Tử Nghiễn, nàng hoảng loạn luống cuống nói: "Khanh nhi, Khanh nhi, nàng đừng khóc, nếu như nàng không mong muốn, coi như không... Tính... A..., ân,..." Phó Ngôn Khanh đè xuống thân thể, ngón tay chạm đến vùng ấm áp kia, tại trong đó chậm rãi vuốt ve trêu chọc, Triệu Tử Nghiễn lập tức toàn thân buộc chặt, than nhẹ lên tiếng. Phó Ngôn Khanh thở nhẹ lấy, lẩm bẩm nói: "Làm sao sẽ không mong muốn, làm sao sẽ không mong muốn. Là ta không tốt, là ta lòng dạ hẹp hòi, về sau sẽ không khi dễ nàng nữa, sẽ không để cho nàng khó chịu nữa." Hôm nay một màn kịch kia khiến cho nàng đau lòng vô cùng, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ động tình của Triệu Tử Nghiễn, nàng làm sao có thể nhịn được nữa. Triệu Tử Nghiễn tuy rằng bị kích thích đến lợi hại, thế nhưng nghe được rõ ràng, nhịn không được cười lên, cuối cùng lại bị mãnh liệt khoái ý đánh tới làm cho triệt để mê ly. Đại khái là dược tính tác dụng, Phó Ngôn Khanh lại quá mức dịu dàng, nàng tại bên tai Triệu Tử Nghiễn thấp giọng dỗ dành, lúc ngón tay nàng chậm rãi dọc theo đầm nước đi vào, Triệu Tử Nghiễn chỉ là có chút căng thẳng nửa thân dưới, cũng không thật sự đau đớn như trong dự liệu, ngược lại tiếp theo chính là cảm giác cùng người yêu của mình thể xác và tinh thần hòa vào nhau tràn đầy thỏa mãn. Ngón tay được một tầng ấm áp mềm mại bao phủ, Phó Ngôn Khanh kích động đến mức toàn thân run rẩy, không ngừng hôn lên Triệu Tử Nghiễn, hô hấp dồn dập mà khẽ gọi: "An nhi." Triệu Tử Nghiễn có chút khó nhịn mà rên một tiếng, ôm Phó Ngôn Khanh tay cũng bắt đầu không an phận, ngón tay dọc theo eo thon không ngừng vuốt ve, Phó Ngôn Khanh thấy thế liền bắt đầu chuyển động ngón tay bên trong nàng. Kế tiếp hết thảy hỗn loạn mà mãnh liệt, Triệu Tử Nghiễn chỉ có thể thừa nhận Phó Ngôn Khanh cho hết thảy, theo động tác của nàng mà lúc tiến lúc lùi, toàn thân giống như chìm vào trong một đầm nước, run rẩy mà khoái hoạt. Phó Ngôn Khanh cho tới bây giờ không biết mình sẽ có một ngày giống như thế này, vô cùng kích động như thế cùng mê say. Nàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn, nhìn xem nàng ấy từng chút nở rộ trong tay mình. Than nhẹ, thở dốc, dịu dàng nói nhỏ, đan vào thành một phòng mập mờ xuân ý. Đợi đến lúc triệt để lắng xuống trận này hoan ái, Triệu Tử Nghiễn đã mềm thành một vũng nước, núp ở bên trong cái ôm mềm mại của Phó Ngôn Khanh. Thuốc này dược tính không yếu, mặc dù Phó Ngôn Khanh lo lắng An nhi mới nếm thử sự tình sẽ chịu không nổi, nhưng cũng là liên tiếp muốn nàng rất nhiều lần mới khiến cho nàng bình thường trở lại, kết quả chính là Triệu Tử Nghiễn mệt mỏi ngón tay đều không thể động đậy, nếu không phải nàng nội lực thâm hậu, đoán chừng trực tiếp liền đã hôn mê. Nhìn đầu ngón tay mình trơn ướt óng ánh nhiễm một chút vết máu, Phó Ngôn Khanh vừa đau lòng vừa tự trách, dịu dàng hôn khắp gương mặt Triệu Tử Nghiễn, vòng tay ôm chặt nàng, tại trên lưng nàng mềm nhẹ vuốt ve, làm cho nàng từ bên trong dư vị an tĩnh trở lại. Phó Ngôn Khanh âm thầm dùng nội lực truyền vào thân thể Triệu Tử Nghiễn, lại thay nàng xoa bóp tay chân. Triệu Tử Nghiễn không có khí lực, từ từ nhắm hai mắt tùy ý nàng động tác. Mà phía kia Tào Lưu Cẩm bị điểm huyệt vậy mà bỗng nhiên trầm thấp hừ một tiếng, đoán chừng sắp tỉnh lại rồi. Triệu Tử Nghiễn vừa khôi phục chút ý thức, liền lầm bầm nói một câu không rõ, chỉ nghe được ba tiếng Tào Lưu Cẩm, khiến cho Phó Ngôn Khanh lập tức mặt đen lên.
Tào Lưu Cẩm hiển nhiên không phải thứ tốt, thật không ngờ vậy mà dùng đến thủ đoạn này, nếu vừa rồi nàng không xuất hiện kịp, ả ta không phải là đã chiếm tiện nghi An nhi rồi sao....Nghĩ đến đây, Phó Ngôn Khanh liền nhịn không được muốn giết người.
"Kế hoạch còn muốn tiếp tục sao?" Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ, ôm Triệu Tử Nghiễn đang buồn ngủ đến không được, mắt nhìn Tào Lưu Cẩm.
Triệu Tử Nghiễn được nàng bao bọc cực kỳ chặt chẽ, liếc nhìn về phía Tào Lưu Cẩm, thở dài: "Đều như vậy rồi, chẳng lẽ lại bỏ dở nửa chừng." Thanh âm phát ra lúc này mềm yếu vô cùng, để Triệu Tử Nghiễn không khỏi đỏ bừng mặt.
Phó Ngôn Khanh cúi đầu mỉm cười, sau đó trầm giọng nói: "Nàng muốn làm ra vẻ cùng ả ta..." Nói đến đây, Phó Ngôn Khanh đóng chặt miệng, thật sự nói không nên lời.
Triệu Tử Nghiễn cũng biết như vậy thật khó khăn, nàng cũng không mong muốn phải dùng đến kế sách này. Nhưng bên Triệu Mặc Tiên có cao nhân chỉ điểm, trận chiến này sẽ còn kéo dài, đến lúc đó thây chất thành núi, nàng không thể để tiếp tục như vậy. Hôm nay mọi chuyện đã đến nước này, Triệu Mặc Tiên cũng phát hiện ra thân phận Phó Ngôn Khanh rồi, chỉ có làm cho đối phương nghĩ rằng nàng cùng Phó Ngôn Khanh triệt để cắt đứt, Phó Hoài tạo phản, như vậy mới có thể khiến Triệu Mặc Tiên rơi vào bẫy.
Phó Ngôn Khanh nhẹ giọng nói: "Ta đã hối hận."
"Sao?" Triệu Tử Nghiễn sững sờ.
"Ta không muốn tiếp tục cùng nàng diễn kịch, để nàng chịu đựng tổn thương như vậy, ta thật sự chịu không nổi." Phó Ngôn Khanh vẫn canh cánh trong lòng những lời Phó Ngôn Húc hôm nay đã nói. Hơn nữa nhìn nữ nhân của mình cùng một nữ nhân khác dây dưa, dù chỉ là giả vờ thôi, nàng càng nghĩ càng thấy khó chịu đến lợi hại.
Nói đến đây, Phó Ngôn Khanh lại nhịn không được chọt chọt đầu của nàng: "Nàng thế nào lại để A Húc nói như vậy với chính mình!" Nếu không phải Triệu Tử Nghiễn đã sớm báo cho nàng biết, nàng tất nhiên muốn đem Phó Ngôn Húc hung hăng giáo huấn một lần, nàng lúc ấy thiếu chút diễn không nổi nữa.
"Đều là không thật a, hơn nữa đối với người bên cạnh mà nói, những lời kia đại khái là rất ác độc, từng từ đâm thẳng vào tim gan. Nhưng là ta rõ ràng hơn ai hết, nàng cùng A Húc sẽ không nghĩ như vậy."
Phó Ngôn Khanh ôm chặt nàng, sau đó đưa tay vuốt vuốt bụng của nàng, trầm giọng nói: "Khó chịu sao?" Chút nữa còn phải diễn kịch, Phó Ngôn Khanh cũng không thể thanh lý sạch sẽ giúp nàng thoải mái dễ chịu mà đi ngủ được, lại càng không thể một mực dán lấy nàng. Phó Ngôn Khanh càng nghĩ càng một bụng lửa giận, lại không nỡ đối với An nhi phát hỏa, chỉ có thể toàn bộ trút lên Tào Lưu Cẩm.
Liền sau đó, nàng trực tiếp ngồi dậy, đi đến bên người Tào Lưu Cẩm.
--------
P.S Chương này cũng không tính là H cho lắm, thôi cứ để là H cho quận chúa vui (haha). --------- Tác giả có lời muốn nói: Tào Lưu Cẩm phản đối kịch liệt: Ta nhọc nhằn khổ sở làm xong cơm, rốt cuộc bị người khác đến chén sạch! Tác giả: ngươi dùng là gạo của người ta a Tào Lưu Cẩm: ít ra cũng để cho ta một bát chứ! Quận chúa: xem ta đem ngươi đi chôn sống, ngươi vậy mà còn muốn ăn một bát! Bánh bao Điện hạ: ta là bánh bao, không phải gạo.