Nhạc Dao nghe xong, mở to con mắt say rượu, khẽ ân một tiếng, sau đó buông Thịnh Vũ ra, bốn phía nhìn quanh một vòng, rồi lại sờ lên hỉ phục chính mình, bất mãn nói: "Nàng nói càn, rõ ràng không phải nằm mơ." Hiển nhiên nữ nhân say rượu này hoàn toàn không để ý trọng điểm lời của Thịnh Vũ, chỉ đơn thuần xoắn xuýt đây có phải mộng hay không. Thịnh Vũ là lần đầu tiên thấy người yêu của mình say đến như vậy, Nhạc Dao xưa nay rất giỏi về giao tiếp, trong kinh thương chưa từng chịu thua kém, dĩ nhiên tửu lượng không thấp. Hơn nữa chiếu theo thủ đoạn của Nhạc Dao, chỉ có nàng chuốc say người khác, ở đâu chân chính uống qua nhiều như vậy. Nhưng dáng vẻ say rượu của nàng, lời nói mới vừa rồi của nàng, thật sự là đáng yêu chết mất. Thịnh Vũ nghĩ đến đây liền nhịn không được bật cười, nhưng tiếng cười này rơi vào trong tai Nhạc Dao, liền bị hiểu lầm là trêu đùa, để Nhạc Dao bất mãn chép miệng. Nàng nhìn ngọn nến đong đưa trước mắt, thoáng dao động đầu, suy nghĩ một chút, liền vươn ngón tay mảnh khảnh sờ lên ngọn lửa kia. Thịnh Vũ nghe Nhạc Dao a một tiếng mà giật mình, thê tử của nàng say đến hồ đồ rồi, nàng vội tiến đến gần đem tay nàng ấy ủng ở trong tay, vội vội vàng vàng nói: "Cho ta nhìn xem!" Ngón tay bị phỏng đỏ lên, còn nhiễm một chút khói sắc nâu đen từ ánh nến, hiển nhiên là rất đau đấy. Thịnh Vũ trong mắt tràn đầy đau lòng, mau mau thổi thổi, lại xoa xoa ngón tay nàng, cũng không để ý bẩn, trực tiếp ngậm vào miệng, nhẹ nhàng liếm láp, thay nàng giảm bớt đau đớn. Đầu lưỡi nhẹ nhàng bọc lấy chỗ bị phỏng kia, dịu dàng mút vào, khi nóng ướt chạm đến vết bỏng, Thịnh Vũ cảm giác được Nhạc Dao khẽ run lên. Nghĩ rằng nàng ấy vô cùng đau đớn, động tác của Thịnh Vũ càng mềm thêm mấy phần. Nàng một mực muốn giúp người yêu giảm bớt đau đớn, nơi nào nghĩ đến chuyện khác, đợi đến khi nàng bình tĩnh lại rồi, ngước mắt muốn nhìn xem Nhạc Dao thế nào, lập tức bị tình huống lúc này khiến cho sững sờ. Nàng vẫn đang ngậm ngón tay Nhạc Dao trong miệng, mà Nhạc Dao sắc mặt huân hồng, trong đôi mắt hoa đào như có một uông nước lấp lánh, nàng ấy vừa thẹn thùng vừa ẩn nhẫn nhìn nàng, hiển nhiên là đang khắc chế cái gì. Thịnh Vũ lập tức kịp phản ứng, giờ phút này động tác của nàng ái muội đến cỡ nào, khuôn mặt cũng là hồng thấu triệt, cuống quít buông ra ngón tay Nhạc Dao. Nhưng Nhạc Dao vẫn nhìn nàng hồi lâu, sau đó lại sững sờ nhìn ngón tay có chút ẩm ướt trước mắt. Nhạc Dao ngơ ngác như vậy khiến cho Thịnh Vũ càng thêm xấu hổ, liền đem tay nàng kéo xuống, giọng nói hơi lạnh: "Nàng ngốc rồi sao, lấy tay đi đụng lửa." Nhạc Dao tựa hồ không nghe thấy lời nàng, chỉ cúi đầu nở nụ cười, nói khẽ: "Ta không phải nằm mơ, Vũ nhi nàng gạt ta, nàng rõ ràng là gả cho ta." Thịnh Vũ trong lòng mềm nhũn, tư vị giống như ngọt giống như xấu hổ, nhưng lại là hừ một tiếng: "Hiện giờ nàng vào cửa Thịnh gia, còn không phải là gả cho ta sao? Trước đây nàng cũng nói là nguyện ý rồi mà." Nhạc Dao ánh mắt đong đưa, vuốt nhẹ lên ngón tay, xúc cảm vừa rồi tựa hồ còn chưa tan đi, nàng lắc lư nhích tới gần một bước. Thịnh Vũ thấy nàng bước không vững, vốn nghĩ lui thân thể về sau, nhưng lại không tự chủ được tiến lên đỡ nàng, lập tức tràn đầy cõi lòng ôn hương nhuyễn ngọc, mang theo mùi rượu xen lẫn nữ nhi hương quen thuộc, để Thịnh Vũ một trái tim nhảy loạn cả lên. "Nàng.... nàng..." Thịnh Vũ có chút lắp bắp, lời còn chưa nói xong, cỗ hương vị câu người càng phát ra nồng đậm, Nhạc Dao dán đến quá gần, hơi thở ấm áp lướt nhẹ trên mặt nàng, vừa nóng hổi vừa có chút ngứa, để nàng gần như ngừng thở. Nhạc Dao nhìn nàng, nỉ non nói: "Vũ nhi, ta vui vẻ cực điểm." Thịnh Vũ lúc này như đang trôi lơ lửng bên trong nhu tình của nàng, sắc mặt triệt để mềm xuống, nhẹ giọng đáp: "Ta hiểu được, ta cũng vui vẻ cực điểm." Vừa nói xong, đã thấy người nọ đôi mắt như phát sáng, nụ cười vừa xinh đẹp vừa ngây ngốc, sau đó nàng ấy duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm môi, hỏi: "Ta có thể hôn nàng không?" Thịnh Vũ chỉ cảm thấy máu tươi vọt lên đầu, chuyện này muốn nàng như thế nào đáp, Nhạc Dao trước giờ mỗi lần muốn hôn đều tự nhiên quấn đi lên, bây giờ lại như vậy nghiêm túc hỏi nàng, nàng thật sự bất đắc dĩ, yêu tinh này, lúc cần trực tiếp lại cứ lượn quanh. Thấy Thịnh Vũ không đáp, Nhạc Dao liền bất động, chẳng qua là một đôi mắt câu người cứ tới tới lui lui nhìn đối phương. Thịnh Vũ thật sự chịu không nổi, khẽ nghiêng đầu tới, nhanh chóng hôn lên môi nàng ấy, vốn thầm nghĩ lướt qua thì dừng lại, thế nhưng Nhạc Dao lại quấn lấy nàng không buông, cực kỳ nhiệt liệt. Bất quá một lát, Thịnh Vũ liền bị Nhạc Dao hôn đến váng đầu hoa mắt, nàng vòng tay ôm cổ nàng ấy, cảm giác mình sắp bị Nhạc Dao hủy đi ăn vào bụng rồi. Chỉ là sau đó, Nhạc Dao từ từ dịu dàng lại, Thịnh Vũ vừa thở dốc vừa cảm giác được rất rõ ràng, Nhạc Dao ôn nhu như vậy càng khiến nàng mềm cả người, chỉ có thể buông ra một tiếng rên khẽ. Đến cuối cùng, Thịnh Vũ phát hiện một bàn tay ấm áp từ vạt áo của nàng dò xét tiến vào, gắt gao dán lấy eo thon, lại một đường đi lên phủ lấy khỏa mềm mại trước ngực, để nàng trong nháy mắt nhịn không được khẽ run lên, sau một khắc bàn tay kia bắt đầu xoa bóp lấy, ở trong ngực nàng tới lui dao động, kích thích một trận run rẩy. Thịnh Vũ cả người rất nhanh mềm thành một đoàn, nàng cùng Nhạc Dao gắn bó thân thiết như vậy cũng đã rất một lần, nhưng Nhạc Dao mỗi lần đều vô cùng săn sóc, một mực sợ nàng đau nên vẫn chưa thực sự muốn nàng, chỉ là nàng ấy đã sớm đem bản thân giao cho nàng. Nhớ tới đêm đó, người nọ dáng vẻ thẹn thùng ẩn nhẫn, cố nén đau đớn mà nở rộ dưới thân nàng, yêu mị đến mức làm cho nàng toàn thân đều mềm nhũn. Trong lòng vừa mềm mại vừa cảm động, Thịnh Vũ tâm tình càng phát ra kích động, nghĩ đến đêm nay tân hôn cùng Nhạc Dao viên phòng, liền sẽ danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhân của nàng ấy. Đang muốn đón ý nói hùa, Thịnh Vũ lại đột nhiên phát giác rượu hợp cẩn còn chưa có uống. Rượu hợp cẩn biểu thị đồng cam cộng khổ, cả đời đi theo gắn bó tương bồi, là một nghi lễ rất quan trọng, vì vậy nàng miễn cưỡng bình ổn lại tâm tình, thở gấp nói: "Nhạc Dao, còn chưa uống rượu hợp cẩn, nàng trước chờ một chút." Tay Nhạc Dao thoáng ngừng lại, nàng lập tức quay đầu nhìn rượu hợp cẩn trên bàn, cười rực rỡ như hoa đào trong nắng sớm: "Đúng á, ta phải cùng Vũ nhi uống rượu hợp cẩn, uống xong... uống xong mới có thể động phòng." Nàng cấp tốc lôi kéo Thịnh Vũ đến bên bàn. Nhạc Dao mở to mắt, vươn tay muốn cầm lên ly rượu, nhưng mò cả buổi cũng không thấy, nàng ngẩn ngơ nhìn xem bàn tay trống rỗng, thoáng lắc lư đầu, hiển nhiên rất không tỉnh táo. Dáng vẻ này của nàng đáng yêu đến khiến thịnh Vũ tâm đều hỏng mất, vội nói: "Để ta." Thịnh Vũ cầm ly rượu đặt vào tay Nhạc Dao, cánh tay hai người vòng lấy nhau, Nhạc Dao mặc dù say chếnh choáng, giờ phút này lại thần kỳ nghe lời, một hơi uống cạn, sau đó thẳng tắp nhìn Thịnh Vũ: "Vũ nhi, nàng... nàng liền là thê tử của ta rồi." Thịnh Vũ mấp máy môi nhưng không nói gì, chỉ là nhẹ gật đầu. Sau một khắc Nhạc Dao lại dính đi qua, để sát vào bên tai Thịnh Vũ, nỉ non nói: "Ta trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ yêu thích một người, đừng nói chi là nữ nhân. Nhiều năm theo điện hạ vào sinh ra tử, về sau an ổn kinh thương, liền bỗng nhiên mất đi phương hướng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là cả đời tận trung với điện hạ. Rồi ngày đó nàng xuất hiện, ta hiểu được lúc đầu nàng không thích ta, thậm chí chán ghét ta..." Thịnh Vũ nhận ra thanh âm của nàng có chút sa sút, vội vàng lắc đầu: "Là ta cổ hủ, nhìn người không chuẩn xác, nàng thật ra rất tốt." Nhạc Dao phốc bật cười, nhẹ gật đầu: "Cho nên nàng có thể bắt đầu thích ta, ta thật sự rất vui vẻ, Vũ nhi, cảm tạ nàng nguyện ý cùng một chỗ với ta." Thịnh Vũ nhìn xem nàng, thở dài: "Nàng lớn lên xinh đẹp động lòng người, bọn hắn đều khắp nơi ngấp nghé nàng, mà ta một khối băng đều chết cứng gương mặt, tuyệt không thú vị, nàng có thể yêu thích ta, ta mới phải cảm tạ nàng." Vừa nói xong, Nhạc Dao liền ôm lấy nàng, hai người dính vào nhau di chuyển, Nhạc Dao sóng mắt lưu chuyển, nụ cười tràn đầy mê hoặc: "Nói càn, nàng thú vị cực điểm." Nhạc Dao tiếng nói càng ngày càng thấp, cặp môi đỏ mọng xinh đẹp cũng dán đến gần, để Thịnh Vũ trái tim cấp bách, nhắm mắt lại cảm thụ nàng nụ hôn tràn đầy lửa nóng cùng ôn nhu. Hai nàng hoàn toàn buông xuống tất cả băn khoăn, toàn tâm toàn ý rơi vào bên trong đêm động phòng hoa chúc, thân thể nhẹ xoay tròn, cùng nhau ngã lên giường, lập tức bách tử trướng mềm mại bằng gấm rơi xuống, lộ ra hai thân ảnh xinh đẹp mảnh khảnh, vô cùng kiều diễm mà quấn đi lên, dây dưa dính chặt lấy nhau cùng một chỗ. Thịnh Vũ hô hấp dồn dập, nhìn xem Nhạc Dao đưa tay tháo xuống trâm cài tóc, đem một đầu mái tóc tán lạc sau lưng, từng sợi tóc buông xuống eo thon nhỏ nhắn, lập tức những ngón tay xinh đẹp đặt tại bên hông, linh hoạt cởi xuống đai lưng, linh tinh gì đó đều được Nhạc Dao thuận tay ném xuống giường. Kia một thân hỉ phục đỏ thẫm liền thỏa đáng rơi xuống, kéo theo trung y mềm mỏng bên trong, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, còn có hai khỏa mềm mại căng đầy ẩn hiện điểm hồng, để Thịnh Vũ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hỉ phục đã được Nhạc Dao cởi xuống, nàng có chút dính đi lên, tựa hồ cảm thấy trên người Thịnh Vũ y phục vướng víu, nàng cúi đầu rất nhanh đem kia vạt áo giải khai, lập tức ngón tay dán lên một mảnh da thịt nhẵn mịn, chậm rãi vuốt ve. Từ chiếc cổ thon dài một đường lướt xuống, vuốt ve xương quai xanh, ngón tay giảo hoạt mà chui vào trong vạt áo tản ra, nhẹ nhàng vùi vào giữa khe rãnh, vẽ lấy vòng tròn. Thịnh Vũ cảm thấy ngón tay Nhạc Dao như mang theo hỏa diễm, chạm đến đâu nơi đó liền bị đốt lên, nàng môi mím thật chặt, nhịn không được rung giọng nói: "Nhạc Dao, đừng...." Thịnh Vũ giờ phút này cảm thấy Nhạc Dao hiển nhiên là một yêu tinh, câu đến nàng hồn xiêu phách lạc, làm cho nàng thần hồn điên đảo. Nhạc Dao khóe mắt đuôi mày tràn đầy phong tình, chớp mắt nói khẽ: "Vũ nhi không thích sao?" Lời còn chưa nói hết, Nhạc Dao dĩ nhiên vừa cười vừa mở ra vạt áo của mình, kia tiết y mỏng manh rơi xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn kiều diễm, hết thảy trước mắt khiến Thịnh Vũ rốt cuộc không mở miệng được, nàng biểu hiện trên mặt vẫn bình thản lạnh lùng, nhưng đôi mắt đã sớm trở nên mê ly. Thẳng đến khi hai nàng thân thể không còn chút nào ngăn trở, hoàn toàn thành khẩn mà ôm nhau trên hỉ giường đỏ thẫm, Thịnh Vũ nhắm mắt để Nhạc Dao tùy ý châm lửa trên thân thể mình, từng trận kích thích khiến nàng run rẩy tỉnh táo lại, nhưng không kịp duy trì thanh tỉnh bao lâu, khoái ý không ngừng xông tới làm cho nàng lần nữa lâm vào mê ly. Thịnh Vũ khóe mắt nung đỏ, mông lung nhìn xem ái nhân trước mắt, người nọ đôi mắt vô cùng chăm chú mà nhìn nàng, những ngón tay vẫn không ngừng ở trên người nàng du tẩu, bức đến nàng từng hơi thở đều trở nên gấp gáp. Bị cảm giác mãnh liệt kích thích nhấn chìm, Thịnh Vũ cả người đều trở nên mơ hồ, nhưng là kia dồn dập tiếng hít thở truyền đến rất rõ ràng, lúc người nọ ở bên tai nàng nỉ non hỏi, có thể hay không, nàng nhưng lại là nở nụ cười, ngẩng đầu hôn lấy đối phương, thay cho lời đáp. Thân thể hư không từng chút được lấp đầy, từ nơi sâu nhất truyền đến từng trận khoái ý, để nàng thân thể tựa hồ kéo căng, vô cùng khẩn trương, nhưng là người kia từng động tác vô cùng ôn nhu, nụ hôn vẫn không ngừng quấn lấy đôi môi, mềm nhẹ an ủi nàng. Sau đó ngón tay thon dài của nàng ấy bắt đầu nhẹ nhàng dao động bên trong nàng, tuy vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn, nàng nhưng lại phi thường thỏa mãn, đây là đêm động phòng hoa chúc của các nàng, cái này yêu tinh câu người là thê tử mới cưới của nàng. Đợi đến lúc đau nhức ý dần dần qua đi, khoái cảm từ bụng nhỏ liền từng chút lan tràn, càng lúc càng phát ra mãnh liệt, Thịnh Vũ ngượng ngùng không chịu phát ra thanh âm, nhưng đến khi một phen tình triều đạt đến cực điểm, thân thể tiết ra, Thịnh Vũ giờ phút này phân không rõ cảnh tượng quanh mình, nhưng là ánh mắt ái nhân trên người nàng càng phát ra lấp lánh, không ngại phiền mà nỉ non không ngừng gọi tên nàng. Thịnh Vũ nhịn không được nghĩ thầm, tại sao lại có người kiên nhẫn không ngừng gọi tên người khác như vậy, mỗi một tiếng gọi đều mang theo tư vi tê dại tận xương. Chỉ là rất nhanh nàng đã hiểu rồi, tại giây phút trèo lên đỉnh phong, nàng đôi tay vòng ôm thật chặt Nhạc Dao, nhịn không được gọi tên nàng ấy, tựa hồ như vậy, các nàng liền có thể triệt để giao hòa cùng một chỗ, sa vào ở nơi sâu nhất bên trong triền miên yêu thương. Thẳng đến khi nàng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trước mắt hết thảy đều trở nên hư vô mờ mịt, nhưng tất cả xúc cảm từ người kia vẫn rõ ràng truyền tới, Nhạc Dao ôm lấy nàng, bàn tay mang theo mồ hôi ý dịu dàng khẽ vuốt sau lưng nàng, tại hai gò má mềm mại, nàng ấy tràn đầy thương tiếc mà hạ xuống từng nụ hôn. Cho đến lúc triệt để thư hoãn xuống, Nhạc Dao một gương mặt mơn mởn đào tơ dán đến quá gần, trong con ngươi vừa vui vẻ vừa lo lắng, kế sát Thịnh Vũ cái trán nhẹ cọ, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Vũ nhi, ta thật vui vẻ." Thịnh Vũ không còn một chút sức lực nào, nhưng bàn tay lại tìm được mái tóc của Nhạc Dao, những sợi tóc mượt mà tràn qua kẽ tay để nàng thoải mái vô cùng, hôm nay Nhạc Dao đã nói đến rất nhiều lần, rất vui vẻ, rất vui vẻ, kết quả cuối cùng lại nghẹn ngào khóc lên. Thịnh Vũ khóe mắt mang cười, nhịn không được suy nghĩ miên man, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: "Ta biết, ta đang nghĩ, ta làm như thế nào cho nàng cả đời đều vui vẻ như vậy." Tựa hồ rất khó khăn, so với nàng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng còn khó hơn, nhưng là nàng đồng dạng cam lòng cố gắng cả đời. -----------