Văn Lý thần thanh khí sảng đi đến Thần Thời sau kì nghỉ của mình, đang đi bỗng anh thấy một nam nhân hành động có chút kì lạ. Dáng người cậu ta đại khái không khác biệt mấy so với anh, diện mạo khá văn nhã, nhưng vẻ mặt đầy mê mang này làm anh đặc biệt cảm thấy quen thuộc. Văn Lý nhìn cậu ta đi lòng và lòng vòng như bị mất phương hướng, nhịn không được đi qua vỗ vỗ vai đối phương: “Xin lỗi, cậu đang gặp chuyện gì phải không?”

“Ách, cái kia, hình như tôi bị lạc đường.” Gương mặt người thanh niên lộ vẻ rối rắm, xem bản đồ cầm trên tay vài lần, nghi hoặc nhìn tứ phía: “Hình như là ở đây mà, nhưng sao lại không thấy? Tôi nhớ rõ Thần Thời là một tòa nhà cao tầng a!”

“…” Văn Lý nhìn tuyến đường trên bản đồ bỗng nhận ra cảm giác quen thuộc kia đến từ đâu. Người này tám phần chắc chắn giống Trương Huy Nhiên là một lộ si. Nhớ tới con cún khổng lồ ngốc manh ở nhà, vẻ mặt Văn Lý có chút nhu hòa: “Cậu xem lộn hướng rồi, Thần Thời quả thật là cao tầng, nhưng theo hướng cậu đang nhìn là góc chết, vì thế mới không thấy được, thôi cậu đi theo tôi, tôi làm việc ở đó.”

“A! Vậy cảm ơn anh nhiều!” Người đàn ông lễ độ gật đầu, tự giới thiệu: “Tôi tên là Duẫn Mặc, là nhân viên của công ty Đông Dương.”

“Văn Lý, cậu là người của Đông Dương?” Văn Lý kinh ngạc nhìn cậu một cái, lần trước người của phòng ngoại giao do công ty Đông Dương phía đến là anh tiếp đón, nhưng anh nhớ người đó không phải tên Duẫn Mặc, chẳng lẽ anh nhớ nhầm?

“Vâng, tôi là người mới, vừa vào làm đã được công ty giao cho hợp đồng lớn như vậy, quả thật có chút khẩn trương, nhưng may mắn cấp trên không chê.” Duẫn Mặc gãi gãi đầu, bộ dáng hơi chút ngượng ngùng, giống như không hề nhận ra ánh mắt hoài nghi của Văn Lý.

“Ồ, là vậy sao.” Văn Lý cười cười không nói nữa. Anh đối với người tên Duẫn Mặc này có ấn tượng không tồi, bộ dáng của cậu dễ làm người ta nảy sinh hảo cảm, hơn nữa trên người cậu có một loại ý chí phấn khởi của người mới bước vào xã hội, làm cho tâm phòng người của Văn Lý giảm bớt khá nhiều. Tới Thần Thời, hai người sau khi trao đổi danh thiếp mới tách ra, Duẫn Mặc đi tới quầy tiếp tân đăng ký, còn Văn Lý thì vào thang máy chuyên dụng đi lên lầu.Tới chỗ thư kí nghe báo cáo tình huống công tác sắp đến, anh nhân tiện an ủi nhóm thư kí mỹ nữ bị Lăng Boss tra tấn đến mức xém tự tử tập thể sau đó mang theo công việc cần xử lí lên lầu.

Vừa ra khỏi thang máy, anh liền thấy Duẫn Mặc đang do dự đứng trước cửa văn phòng chủ tịch. Văn Lý cảm thấy có chút kìa lạ, không biết vì sao cậu ta lại ở chỗ này, anh lên tiếng hỏi: “Duẫn Mặc, cậu tới đây tìm ai vậy?”

“A! Lại gặp anh rồi!” Duẫn Mặc lộ vẻ rốt cuộc cũng thấy người quen “Tôi muốn tìm trưởng phòng thiết kế Lê Mặc. Những người khác bảo tôi đến văn phòng chủ tịch ở tầng trên cùng. Tôi vừa gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, hình như không có ai ở đó.”

Nhìn đồng hồ, bình thường giờ này hẳn học trưởng đã đến công ty từ sớm, gõ cửa không ai đáp, tám phần là học trưởng lại đến chỗ Lê Mặc quấn quít yêu đương nên chẳng nghe thấy, lắc lắc đầu, Văn Lý nói anh không cần gấp gáp, dùng sức đập lên cửa phòng. Một lúc sau, từ bên trong vọng ra tiếng mời vào, Văn Lý cười cười trấn an Duẫn Mặc, mở cửa cùng cậu đi vào.

Nhìn môi Lê Mặc so với bình thường đỏ hồng hơn, Văn Lý trêu chọc nói: “Học trưởng, hiện tại mới 9 giờ sáng, không phải 9 giờ tối đâu.”

Lăng Tây Thành nhún nhún vai, trả về một câu: “Thế nào, cậu ghen tị hả? Trương Huy Nhiên để cậu tịch mịch sao?”

“Cút! Càng ngày anh càng lưu manh!” Văn Lý im lặng trừng mắt liếc xéo anh, chỉ chỉ Duẫn Mặc phía sau: “Lê Mặc, nhân viên này của công ty Đông Dương có việc tìm cậu.”

“Vâng, em đã biết, cám ơn anh.” Sửa sang lại vẻ ngoài của mình, Lê Mặc giương mắt nhìn người đứng phía sau Văn Lý, chỉ vừa liếc mắt, cậu liền ngây ngẩn, người này chính là người mà cậu và Lăng Tây Thành nhìn thấy ở tiệm cháo hôm đó, vốn nghĩ cậu ta làm việc tại Thần Thời, không ngờ lại là nhân viên của Đông Dương.

“Trưởng phòng Lê khỏe, tôi là đại diện bên công ty Đông Dương, tên là Duẫn Mặc, lần này đến đây là để trao đổi về vấn đề chủng loại nguyên liệu mà lần trước ngài nói, ở đây là các chủng loại chủ yếu mà Đông Dương dự trữ, bởi vì lần trước chưa thể xác nhận đầy đủ, nên hôm nay quản lí bảo tôi đưa đến cho ngài xem qua.”

Văn Lý kinh ngạc nhìn Duẫn Mặc ngay lập tức tiến vào trạng thái làm việc, tuy rằng cảm giác tự đắc này càng làm anh thấy cậu ta giống Trương Huy Nhiên thêm vài phần, hai người đều thuộc kiểu mơ hồ đối với việc nhỏ, nhưng khi làm việc nghiêm túc thì trông vô cùng quyến rũ, đàn ông.

Lê Mặc nhìn Duẫn Mặc, trong lòng lại lần nữa nổi lên cảm giác kì lạ giống như hôm ở tiệm cháo. Trên người cậu ta mang theo một loại cảm giác mà anh thấy rất quen thuộc, tựa như từ rất lâu trước kia đã từng gặp qua cảm giác này, nhưng anh lục tung cả trí nhớ, đều chẳng thể nhớ ra bên người từng có một người như thế. Tiếp nhận tài liệu Duẫn Mặc đưa tới, Lê Mặc lật từng trang, xem xét, sửa chữa rất tỉ mỉ, mỗi một loại đá được sinh ra ở đâu, tính chất và ý kiến của chuyên gia như thế nào đều được ghi lại đầy đủ. Âm thầm tán thưởng, Lê Mặc mở lời khen: “Không tồi, bản báo cáo này do cậu làm?”

“Vâng, đúng thế!” Thấy Lê Mặc khen ngợi, khóe môi Duẫn Mặc gợi lên, nở một nụ cười thật tươi, nguyên bản là một người thanh niên văn nhã, lúc này lại mang theo vài phần trẻ con.

“Ha ha.” Lê Mặc bị phản ứng của cậu ta chọc cười, thuận miệng bắt chuyện vài câu: “Nhìn dáng vẻ của cậu hình như chỉ vừa tốt nghiệp thôi phải không?”

“Vâng, đúng vậy! Tôi là sinh viên đại học S!” Duẫn Mặc có chút ngượng ngùng nói: “Thật rõ vậy sao? Tôi đã ở trước gương tập rất lâu đó, còn tưởng rằng mình có thể trầm ổn hơn chút. Bất quá trưởng phòng Lê yên tâm, tuy rằng tuổi tôi hơi nhỏ, nhưng làm việc rất đáng tin cậy!”

“Tôi thấy được, cậu vừa nói cậu tốt nghiệp tại đại học S?” Lê Mặc trong lòng cân nhắc tuổi tác, Duẫn mặc hẳn là tốt nghiệp cùng lần với Huy Thanh, chẳng lẽ lúc mình còn học đã gặp qua cậu ta?

“Đúng vậy ạ! Ngài vì sao lại ngạc nhiên thế, chẳng lẽ có ai đó cũng tốt nghiệp tại đại học S?”

Lê Mặc cười chỉ chỉ vào Văn Lý đang thảo luận công việc với Lăng Tây Thành ở văn phòng bên kia: “Ba người chúng tôi đều tốt nghiệp ở đại học S!”

“A! Kia các anh không phải đều là học trưởng của em sao?” Duẫn Mặc hưng phấn nói: “Vốn em còn nghĩ đại học S là một trường lớn, đi làm hẳn cũng nên gặp nhiều sinh viên cùng trường, không nghĩ tới làm vào làm việc ở Đông Dương đã hai tuần lề mà chưa gặp ai cùng trường. Lúc này, chỉ vừa đến Thần Thời lần đầu, lại gặp đến 4 người, duyên phận thật đúng là thần kì!” Duẫn Mặc cười đến thấy răng không thấy mắt.

Lê Mặc thấy bộ dáng này của cậu cảm thấy mình quá đa nghi, nhìn sao thì cũng thấy cậu nhóc này giống Trương Huy Thanh, không chút tâm nhãn, chỉ là một nhóc con vừa mới tốt nghiệp tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống. Trước kia nhìn thấy cậu quen thuộc chắc vì tính cách của cậu. Nghĩ như vậy, tâm đề phòng của Lê Mặc giảm khá nhiều, ngữ khí cùng Lê mặc nói chuyện cũng tự nhiên không ít. Đợi đến lúc Duẫn Mặc rời khỏi, không khí giữa hai người đã khá tốt, thậm chí còn có chút thân thuộc, còn ước định thời gian gặp mặt lần sau, Duẫn Mặc mang theo tài liệu lê Mặc đã ký ra khỏi Thần Thời.

Lăng Tây Thành thấy cậu ta đã đi, hướng về phía Lê Mặc vẫy vẫy ta, ý muốn cậu qua đây: “Người kia lúc nãy đên đây làm gì vậy? Hai người bàn bạc những gì mà lâu thế?”

“Chuyện công việc thôi, trong đầu của anh nghĩ cái gì thế?” Lê Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, Lăng Tây Thành thật sự càng ngày càng ngây thơ, nghĩ lại Trương Huy Thanh chỉ vì đến tìm cậu quá thường xuyên mà bị anh ném đến tận Myanmar công tác, Lê mặc hy vọng bạn học Lăng Tây Thành của chúng ta có thể học được yêu một cách lí trí hơn, đừng có lợi dụng đặc quyền của chủ tịch quá đáng.

Lăng Tây Thành kéo cậu vào lòng, miệng đầy lí lẽ, hùng hồn phản bác: “Đương nhiên phải nghĩ, em tốt như vậy, vạn nhất cậu ta thích em thì làm sao bây giờ? Lần đầu tiên gặp mặt cần chi phải cố ý lấy lòng em như thế, phi gian tức đạo! Mặc Mặc em phải cẩn thận, đừng để bị lừa!”

“…” Lê Mặc bị hình tượng thiếu nữ bão táp trong những bức tranh của anh dọa sợ, chà xát hai cánh tay nổi đầy da gà, cậu im lặng cách xa anh ra. Không nói gì quay đầu đi, Lê Mặc thật sự chẳng muốn thừa nhận, người đàn ông ngốc ngốc lại có chút não tàn này là người mình yêu.

mà bên kia, Văn Lý nhìn thấy toàn bộ quá trình biến đổi sắc mặt của Lăng Boss trong lòng yên lặng mặc niệm cho Lê Mặc. Vốn cậu có biết dây thường kinh của học trưởng có chút bất bình thường, nhưng hiện tại xem ra có vẻ ngày càng nặng thêm. Không thể không thừa nhận rằng, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, lời này nói thật đúng, từ khi cùng Trương Huy Nhiên quen biết, biểu hiện bệnh tình của học trưởng ngày càng rõ ràng, não bổ chắc là bệnh dễ lây, bằng không một người hai người đang yên đang lành không có việc gì lại đi diễn ba cái vở kịch cẩu huyết trên truyền hình? Im lặng vỗ vỗ bả vai Lê Mặc, Văn Lý quyết định tạm thời rời khỏi nơi thị phi này, miễn cho chính cậu cũng bị lây nhiễm.

Thấy Văn Lý đã ra ngoài, Lăng Tây Thành ôm Lê Mặc vào lòng hỏi: “Em đối với nhóc con làm bên Đông Dương có ấn tượng không tồi?”

“Vâng, tên nhóc ta là Duẫn Mặc.” Lê mặc gật đầu “Đúng vậy, nhóc ấy là một người rất nhiệt tình với công việc, điểm này khá giống Huy Thanh, hình như chỉ là đã chạy nhiều chỗ, nên nói chuyện, làm việc có chừng mực hơn so với Huy Thanh.”

“Thật vậy sao?” Lăng tây Thành có chút kinh ngạc đối với đánh giá của Lê Mặc, trong lòng nảy sinh vài phần tò mò với người tên Duẫn Mặc này, tính cách Lê Mặc tương đối kín đáo, cũng ít khi nói chuyện, cậu hiếm khi nào cùng người mới gặp lần đầu hàn huyên nhiều đến vậy.

“Đúng thế mà, kỳ thật trước kia chúng ta đã từng gặp cậu ta rồi, chính là ở tiệm cháo đó, em và anh còn nói nhìn thật quen mắt. Trước kia em còn nghĩ cậu ta là nhân viên của Thần Thời, không nghĩ đến lại là người bên Đông Dương, nhưng mà ngày đó gặp cậu ta dưới lầu của Thần Thời, chắc là đến đưa tài liệu ha!”

“Thật sao?” Lăng Tây Thành hơi cảm thấy bất an, hôm đó ở tiệm cháo nhìn thấy động tác uống trà của người kia trông rất giống Lê Tử Du đã khắc sâu ấn tượng trong lòng anh. Nhưng bây giờ thấy Lê Mặc nhanh chóng trở nên thân thuộc với cậu ta như vậy cảm giác kì lạ đó càng trỗi dậy mãnh liệt hơn. Trương Huy Thanh tuy rằng đầu óc đơn giản, nhưng cũng trải qua một thời gian mới làm Lê Mặc thân cận được. Duẫn Mặc này là một con người rất thủ đoạn, chỉ mới trò chuyện cùng Lê Mặc một lát đã làm cho cậu khen không dứt miệng. Chẳng hiểu tại sao, Lăng Tây Thành đối với cậu ta luôn sinh ra tâm đề phòng, hơn nữa tin nhắn Quan Nhĩ Viễn gửi đến báo có cố nhân đến thăm làm cho anh càng đối với Duẫn Mặc thêm đề phòng.

Có lẽ là áo giác thôi! Lăng Tây Thành tự an ủi bản thân, gần đây anh cảm thấy mình như bị bệnh ảo tưởng, nhìn cái gì cũng thấy nguy hiểm. Cùng lắm chỉ là một nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé, lại còn là thủ hạ của Quan Nhĩ Viễn, có thể mang đến bao nhiêu phiền phức? Nghĩ thế, Lăng Tây Thành cũng buông tâm hơn nhiều, lôi kéo Lê Mặc bắt đầu hôn hôn hít hít.

Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành kề mặt tới không chút khách khí đẩy ra, thúc giục anh mau chóng làm việc. Lăng Tây Thành nương theo động tác của Lê Mặc đứng dậy, không chút dấu vết khóa cửa ban công, lòng thầm suy nghĩ, đàn em ‘vạn năng’ Văn Lý đã trở lại, sao anh có thể không thư giãn một chút, ngày đẹp trời như hôm nay lại có vợ đẹp ở bên, nếu không làm gì đó thì quả thật thiên lý nan dung…

Đợi đến buổi chiều khi Văn Lý gọi Lăng Tây Thành đi họp phát hiện Lê Mặc không ở trong phòng, kỳ quái liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành, nghĩ thầm, học trưởng bình thường luôn dính lấy Lê Mặc sao hôm nay lại thả cậu ấy một mình ra ngoài, kiềm lòng không được cậu mở miệng hỏi: “Lê Mặc đâu rồi?”

Chỉ chỉ cánh cửa phỏng nghỉ, Lăng Tây Thành thản nhiên trả lời: “Em ấy đang ngủ.”

“Nga ~” Văn Lý ánh mắt sâu xa liếc anh, lại phiêu phiêu đến phòng ngủ, mở lời trêu tức: “Liều mạng quá học trưởng coi chừng thận yếu đó.”

“…” Lăng Tây Thành nhất thời khóc không ra nước mắt. Anh cũng hy vọng ngày đó có thể xảy ra, chỉ tiếc hình như không có khả năng lắm. Từ sau lần play trói buộc dở dang ở phòng khách kia, chính mình mỗi ngày đều phải ngủ tại thư phòng. Vốn hôm nay anh định trọng chấn phu cương, nói cái gì là phải làm Lê Mặc, cuối cùng ‘một lần xảy chân để hận nghìn đời’, lại một lần nữa anh bị nhốt bên ngoài. Ban đầu anh định lừa cậu vào phòng nghỉ, kết quả Lê Mặc nhân lúc anh không chú ý đẩy anh ra ngoài, anh khuyên như thế nào cậu cũng không thèm để ý, hiện tại ngay cả mọi người cậu cũng không muốn gặp. Lăng Tây Thành biết kiểu gì tối nay về nhà cậu cũng sẽ vì chuyện này mà giận lẫy không thèm quan tâm anh cho xem, chẳng biết cần phải dỗ dành bao lâu đây. Im lặng dựa vào bàn, Lăng Tây Thành mặt mày ỉu xìu phân phó: “Cuộc họp chiều hôm này đổi thành trưởng phòng bộ kế hoạch chủ trì, họp xong báo lại kết quả cho tôi là được.”

“Vậy còn học trưởng thì sao?”

“Tôi còn việc quan trọng phải giải quyết gấp.” Ừ, đúng thế, vội dỗ vợ cho tốt. Lăng Tây Thành yên lặng ở trong lòng bồi thêm một câu.

Văn Lý nhìn thoáng qua cánh cửa phòng nghỉ, cảm thấy mình nên từ chức sẽ tốt hơn, có một vị chủ tịch suốt ngày chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, Thần Thời thật sự sẽ không phá sản chứ?

Thấy Văn Lý đã ra ngoài, Lăng Tây Thành cân nhắc chắc cậu ta đã đi xa rồi, vì vậy nhanh chóng đứng dậy đến trước cửa phỏng nghỉ, vừa gõ cửa vừa nhận sai: “Mặc Mặc, anh sai rồi, em đừng tức giận mà, trước tiên mở cửa cho anh đi, anh đảm bảo không làm gì nữa đâu được không?”

“…” Phòng nghỉ sau một thoáng trầm mặc, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Lê Mặc nghiêm túc hỏi anh: “Anh vừa nãy vì sao không đi họp?”

“Chẳng phải là đã có Văn Lý rồi sao? Hơn nữa đây không phải là cuộc họp quan trọng gì, nếu việc nào anh cũng phải tự mình làm, thì cần chi phải thuê bọn họ nữa?” Lăng Tây Thành biết mình làm vậy là không đúng, nên mau chóng tìm đến một cái cớ rất quang minh chính đại.

“Nhưng đây là sai, anh chỉ lấy cớ để làm biếng thôi!” Lê Mặc thật sự có chút tức giận. Cậu không ghét Lăng Tây Thành dính lấy mình, thậm chí trong lòng còn rất thích nữa. Nhiệt độ thân thể Lăng Tây Thành cao hơn so với cậu một chút, mỗi lần Lê mặc được anh ôm vào lòng đều cảm thấy vô cùng ấm áp. Tuy rằng cậu chưa bao giờ nói thành lời, nhưng những khi anh tiếp xúc với cậu, Lê Mặc đều không hề cự tuyệt. Nhưng anh cũng không nên vì sự dung túng của cậu mà lấy cớ chuồn công tác, việc này lê mặc chẳng thể chấp nhận được. Nếu vì mình mà ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của anh, Lê Mặc cảm thấy còn không bằng cậu về lại văn phòng cũ. Ban đầu vì chuyện của Lê gia nên mới mang đến phiền phức lớn cho Lăng Tây Thành, ở trên phương diện công việc, ngoại trừ việc thiết kế cậu chẳng còn biết giúp gì cho anh, nếu lại còn kéo chân sau của anh… Nghĩ vậy, Lê Mặc cảm thấy bản thân thật vô dụng, trên mặt cũng lộ vẻ mất mác.

“Ai, đều là anh không tốt, Mặc Mặc, em đừng buồn.” Thấy tâm tình Lê Mặc không tốt, Lăng Tây Thành cũng chẳng dám đùa nữa, nhanh chóng thành thành thật thật giải quyết xong công việc buổi chiều.

Đảo mắt đã tới giờ tan tầm, Anh thấy Lê Mặc còn chưa có ý muốn thu dọn đồ để về nhà, buông tập tài liệu bị dày vò trên tay nãy giờ xuống, Lăng Tây Thành đi qua gọi cậu: “Mặc Mặc, chúng ta nên chuẩn bị về thôi.”

“Anh về trước đi, em còn việc phải làm, xong việc sẽ về.” Lê Mặc không ngẩng đầu, tập trung sửa chữa bản vẽ trên tay.

“…” Lăng Tây Thành ngốc lăng một chút, hỏi: “Em không về cùng anh!”

“Chẳng phải anh phái tài xế đến đón em sao? Trái phải đều có người bên cạnh, anh cứ về trước đi!”

“Vậy được rồi.” Thấy Lê Mặc kiên quyết, Lăng Tây Thành cũng không muốn trái ý cậu, hôm nay hình như đã chọc cậu giận thật rồi, nhìn thái độ lạnh nhạt của Lê Mặc, Lăng Tây Thành nghĩ có lẽ mình nên về trước, cân nhắc xem nên dỗ cậu thế nào.

Dặn dò Lê Mặc phải chú ý an toàn cả nửa ngày, Lăng Tây Thành đi một bước quay đầu hai lần ra khỏi văn phòng. Lê Mặc thấy anh đã đi thở dài một hơi. Cậu không biết tâm tính mình bây giờ sao lại thế, trước kia tính tình cậu khá là đạm nhạt, có thể là gần đây bị anh chiều hư rồi, lại muốn cùng anh so đo này nọ.

Lê Mặc nhìn công việc đã làm xong trên bàn, nhưng chẳng hiểu tại sao, cậu lại không muốn cùng về với anh, muốn nhìn bộ dáng khó xử vì bị mình lạnh nhạt của anh. Lê Mặc cảm thấy bản thân cần tỉnh táo lại, làm thế là không đúng. Nhớ lại vẻ mặt thất vọng vừa rồi của Lăng Tây Thành, Lê Mặc nghĩ thầm nếu không hôm nay nấu đồ ăn anh thích đi! Coi như bồi thường vì thái độ không tốt của mình hôm nay. Vừa cân nhắc thực đơn bữa tối vừa đi đến thang máy, kết quả vừa nhìn lên đã thấy Duẫn Mặc đang tranh chấp với tiếp tân.

“Có việc gì vậy?” Lê Mặc đi qua hỏi.

“A! Học trưởng, may mắn là gặp được anh!” Thấy Lê Mặc, Duẫn Mặc bày ra vẻ mặt như cuối cùng cũng gặp được cứu tinh, hưng phấn chạy đến trước mặt cậu, đưa tập tài liệu trong tay qua: “Cái này giao cho anh, hồi sáng lúc tới đây tôi quên mất.”

“Ừ.” Lê Mặc cầm lấy nhìn thoáng qua, là văn kiện liên quan đến hợp đồng. Lê Mặc nhìn biểu tình may mắn vì không làm hỏng việc kia trên gương mặt cậu, trong lòng không hiểu vì sao thấy kì lạ. Lúc kí tên vào hợp đồng, Thần Thời và Đông Dương đều giữ hai bộ nguyên, phần này cùng lắm chỉ xem như điều khoản bổ sung trong thỏa thuận, chẳng thể quyết định cái gì, Duẫn Mặc hình như coi trọng hơi quá, nhưng nghĩ lại, Duẫn Mặc chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp đi làm, công việc đầu tiên được giao cho muốn làm thật hoàn hảo cũng là bình thường.

“Vậy học trưởng, tôi xin phép đi trước, lần sau gặp.” Thấy Lê Mặc không nói gì thêm, Duẫn Mặc cười hướng Lê Mặc phất tay, xoay người rời đi.

“…” Lê Mặc nhìn bộ dáng cuối cùng cũng yên tâm kia của cậu, cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, đứa trẻ thoạt nhìn sáng sủa thế, căn bản không giống một người nhiều tâm cơ. Lê Mặc lắc lắc đầu đi ra ngoài, chính mình hình như nhạy cảm quá.

Thời gian trôi mau, thoáng chốc đã nhập thu. Lê Mặc bị cơn gió đầu mùa thổi qua có chút lạnh, đang nghĩ tới việc ngày mai nên mặc nhiều thêm một tấm áo khoác, đột nhiên thấy một chiếc áo mang theo hơi ấm xuất hiện trên người, Lê Mặc hơi kinh ngạc xoay người, ra là Lăng Tây Thành.

“Vốn anh định về trước, nhưng thấy thời tiết chuyển lạnh, nhớ tới hình như em không mang áo khoác, nên ở đây đợi em về cùng.” Lăng Tây Thành cười giải thích với Lê Mặc.

“…” Lê Mặc thấy ánh mắt ôn nhu của Lăng Tây Thành, không biết nên nói gì.

“Được rồi, đứng giận anh nữa, hai chúng ta cùng về nhà ha, được không?” Lăng Tây Thành nói xong liền năm tay Lê Mặc kéo đến bãi đỗ xe.

“Được.” Lê Mặc nhìn bóng hai người kéo dài thật dài trên mặt đất, ở trên người còn nhiều thêm một chiếc áo, cảm thấy đặc biệt ấm áp. Nhìn ánh mắt cưng chiều, sủng nịch của Lăng Tay Thành, cậu bỗng muốn bướng bỉnh với anh, cố ý dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Trong nhà không có khổ qua, một lát chở em đến siêu thị mua đi!”

Trên mặt Lăng Tây Thành ban đầu còn mang theo ý cười, nghe thấy hai từ khổ qua liền trong nháy mắt tái nhợt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lê Mặc, giọng điệu thành khẩn cầu xin: “Mặc Mặc, khổ qua rất đắt, vì tiết kiệm tiền chi tiêu, anh nghĩ chúng ta nên mua món khác ha!”

“Sao? Chủ tịch tập đoàn Thần Thời ngay cả trái khổ qua cũng mua không nổi?”

“Ách… Tất nhiên là không phải, nhưng mà vì sao em lại thích ăn cái thứ thực vật có mùi vị kì lạ như vậy chứ?” Tâm tình Lăng Tây Thành cực thấp.

“Đúng, em thích.” Nhìn bộ dáng buồn rầu của anh, Lê Mặc bắt đầu hiểu ra vì sao ngày thường anh thích chọc giận mình đến vậy, tiểu đánh tiểu nháo trong sinh hoạt hàng ngày không ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai, ngược lại còn có thể xem như một loại tình thú. Nghĩ tới việc chỉ mình cậu biết Lăng chủ tịch thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng chẳng qua chỉ là một thanh niên có chút ngốc thích ăn đồ ngọt, ghét khổ qua, chắc chẳng ai tưởng tượng ra nổi đâu nhỉ?

“…” Lăng Tây Thành nhìn Lê Mặc hưng trí bừng bừng cân nhắc bữa tiệc lớn tràn đầy khổ qua tối hôm nay lệ rơi đầy mặt. Mặc Mặc bình thường tốt tính nhưng một khi nổi giận thì thật khủng bố, tuy rằng thủ đoạn trừng phạt thì nghìn bài một điệu, nhưng lại vô cùng hữu hiệu. Cho nên đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với bà xã chưởng quản phòng bếp, mỗi ngày đều ăn khổ qua còn đáng sợ hơn việc bắt anh quỳ lên vỏ sầu riêng.